Sói Vương Bất Bại

Chương 377: Thất Khiếu đổ máu, hy vọng cuối cùng




Đế Khâm muốn cho lão giả họ Ngô kia đi vào để chữa thương cho Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam.

Mà Tô Tử Lam đã tỉnh lại!

Lại còn dùng một viên đá vụn để đáp lại.

Một viên đá.

Bốn mạng người.

Trong đó còn bao gồm lão giả họ Ngô và cao thủ viên mãn cảnh.

Đây không chỉ là câu trả lời của Tô Tử Lam, đồng thời cũng là khiêu khích và đe dọa không chút nào che dấu.

Không sợ chết thì tới đây đi. "Này..." "Này này này.."

Đám người Đế Khâm hai mặt nhìn nhau, trái tim chợt run rẩy, lặng lẽ nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh sau lưng nhanh chóng làm ướt quần áo bọn họ.

Mẹ nó.

Mẹ nó.

Mẹ mẹ mẹ nó.

Trong lòng mọi người đều cuồn cuộn sóng to gió lớn, quả thực không thể tin vào hai mắt của mình. Cũng không dám tin lỗ tai mình.

Đó là giọng của Tô Tử Lam sao?

Sao có thể chứ.

Sao có thể như vậy được.

Kẻ ngu cũng nhìn ra được vết thương của Tô Tử Lam còn nghiêm trọng hơn Tiêu Nhất Thiên, cho dù may mắn chưa chết cũng tuyệt đối không thể nào có sức chiến đấu tiếp.

Cô là quái vật sao?

Bị thương thành như vậy rồi mà còn có thể khủng bố đến mức này, chỉ dựa vào một viên đá vụn đã cách không đánh chết bốn người. Nếu Đến Khâm dẫn người tùy tiện chạy vào, vậy sẽ có hậu quả gì?

Chết người!

Có phải sẽ là Đế Khâm?

Để Tiêu?

Hoặc là Đế Lăng?

Cực kỳ khiếp sợ, trong lòng đám người Đến Khâm đều đang sợ hãi, đặc biệt là Để Tiêu và Đế Lăng. May vừa rồi bị Đế Khâm và Lâm Thanh Uyển ngăn cản, không trực tiếp xung phong liều chết chạy vào.

Nếu không chỉ sợ hậu quả không dám tưởng tượng nổi.

Một chiêu.

Chỉ một chiêu này mà Tô Tử Lam đã hoàn toàn đánh mất ý muốn nhổ cỏ tận gốc của đám người Để Khâm, hoàn toàn tiêu diệt tự tin và dũng khí muốn chạy vào điện Hùng Loan của bọn họ.

Vì thế. "Cô Tô đừng hiểu lầm!"

Đế Khâm vội vàng cung kính nói: "Tôi nói tiền bối Ngô đi vào thật sự xuất phát từ lòng tốt, lo cho vết thương cô Tô và Tiêu tướng quân thôi, tuyệt đối không có suy nghĩ khác đâu." "Nếu cô Tô và Tiêu tướng quân không sao, vậy tôi cũng yên tâm rồi.."

Nói ra lời này, ngay cả Đế Khâm cũng không tin, nhưng không còn cách nào khác. Dưới tiền đề không giết chết được Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam, anh ta chỉ có thể lùi để tiến, lá mặt lá trái, chỉ hy vọng có thể hòa hoãn quan hệ hai bên.

Ít nhất không thể cuốn tính mạng mình vào đó. "Cút!"

Trong điện Hùng Loan truyền đến giọng nói lạnh băng khiển trách của Tô Tử Lam.

Cô nói đám người Để Khâm cút.

Đám người Đế Khâm giống như ăn phân, sắc mặt cực kỳ khó coi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu khó coi.

Nhưng sau cái chết của Đế Uyên, đó là vết xe đổ rồi, bọn họ không dám lỗ mãng nữa. "Được."

Khẽ cắn môi, Đế Khâm nhịn, trầm giọng nói: "Vậy cô Tô và Tiêu tướng quân nghỉ ngơi cho tốt đi, nếu có yêu cầu gì thì cứ phân phó!" Cập nhật chương mới nhất tại Truyệ n88.net

Nói xong.

Đế Khâm vung tay lên, ý bảo: "Đi." "Rời khỏi hoàng thành!"

Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam đều là Cường giả Minh Cảnh hàng thật giá thật, Đế Khâm không dám tùy ý trêu chọc, nhưng hôm nay hoàng thành đã thay đổi rất lớn, Đế Uyên bỏ mạng rồi. Bây giờ Đế Khâm còn rất nhiều chuyện khó cần giải quyết.

Việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng khống chế hoàng thành, hoàn toàn dọn sạch thế lực còn sót lại của Đế Uyên, nắm chặt đế vị trong tay mình. "Sao lại thế này?"

Nhìn theo đám người Đế Khâm rời khỏi 95 tầng ngọc thạch, mấy người Lý Khai Sơn âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đồng thời trong lòng cũng tràn ngập khiếp sợ và khó tin.

Vừa rồi Tô Tử Lam có trạng thái gì, đám người Đế Khâm không nhìn thấy, nhưng ba người bọn họ lại thấy rất rõ ràng. Thậm chí Sói Hồn là quỷ y thánh thủ, còn tự mình xem xét vết thương của Tô Tử Lam.

Lý Khai Sơn quay đầu nhìn về phía Sói Hồn!

Sói Đồng cũng xoay người lại, mặt nhìn Sói Hồn, tất nhiên đang muốn chờ Sói Hồn nói một lời giải thích hợp lý.

Sói Hồn rất xấu hổ. "Tôi.."

Sói Hồn quay đầu lại nhìn bên trong điện Hùng Loan, đè thấp giọng nói, vẻ mặt đau khổ nói: "Các người đừng dùng ánh mắt nghi ngờ và khinh bỉ này nhìn tôi, tôi thề, lang tẩu cô ấy.." "Thật sự không cứu nổi!" "Có lẽ.."

Nghĩ nghĩ một lúc, Sói Hồn suy đoán nói: "Có lẽ là hồi quang phản chiếu?"

Trừ lí do này ra, Sói Hồn thật sự không nghĩ ra cách giải thích nào khác.

Cho dù là nguyên nhân gì thì Tô Tử Lam đột nhiên tỉnh lại, dùng một chiêu dọa lui đám người Đế Khâm, xem như là vấn đề khó hiểu, nhưng cũng khiến. Lý Khai Sơn, Sói Đồng và Sói Hồn lại thấy được hy vọng sống lần nữa....

Mà lúc này!

Trong điện Hùng Loan.

Tô Tử Lam thật sự tỉnh lại, nhưng không phải như đám người Đế Khâm cho rằng cô còn sức chiến đấu, cũng không phải hồi quang phản chiếu mà Sói Hồn đoán. Mà là, Tô Tử Lam đã tiêu hao hết một tia tinh huyết cuối cùng của Diệp Ngọc trong cơ thể.

Đồng thời cũng thiêu đốt tia tiềm lực cuối cùng và thân hình mềm yếu của Tô Tử Lam.

Một kích kia là Tô Tử Lam, nói đúng hơn là một kích cuối cùng mà Diệp Ngọc có thể bắn ra.

Nếu đám người Đế Khâm không bị một kích kia dọa lui, cứ quyết tâm muốn chạy vào giết Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam! Vậy thì Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết.

Không còn cách nào khác.

Chỉ có thể chờ chết.

Dưới tình huống đã lấy được đế vị, Đế Khâm sẽ càng sợ chết hơn bình thường, không dám dùng tiền đồ và tính mạng của mình để mạo hiểm, lựa chọn lui về phía sau! "Mẹ."

Tiêu Nhất Thiên cũng không dự đoán được chuyện đầu tiên mà sau khi Tô Tử Lam tỉnh lại đó là giết gà dọa khỉ, giải vây thay anh, đến khi anh phản ứng lại thì muốn ngăn cản cũng đã chậm. Cập nhật chương mới nhất tại Tr uyện88.net

Giống như lão giả họ Ngô họ kia.

Chậm một bước.

Một kích kia qua đi, Tô Tử Lam vốn đã không còn bao nhiêu sức lực, lại càng khốn khổ hơn, Tiêu Nhất Thiên chỉ có thể trơ mắt nhìn máu tươi ồ ạt trào ra từ miệng Tô Tử Lam.

Sau đó là đôi mắt.

Mũi.

Lỗ tai.

Chảy máu bảy chỗ.

Từng ngụm máu tươi không ngừng trào ra, trên gương mặt Tô Tử Lam loang lổ vết máu, bây giờ lại càng thảm không nỡ nhìn. "Mẹ!" "Mẹ!" "Mẹ."

Tiêu Nhất Thiên liều mạng khởi động cơ thể mình, ôm chặt lấy Tô Tử Lam, hai mắt vẫn luôn cố gắng chịu đựng, nhưng cuối cùng không giữ được nữa, nước mắt nóng lập tức như hồng thủy chảy xuống, không ngừng rơi xuống. "Huhu!" "Hu hu hu!"

Tiêu Nhất Thiên khóc!

Khóc như xé ruột xé gan.

Khóc cực kỳ đau đớn.

Từ nhỏ đến lớn, là một nam tử hán đội trời đạp đất, Tiêu Nhất Thiên từng chảy máu, chảy nước mắt, nhưng chưa từng khóc rống lên như bây giờ, chưa từng suy sụp thế này.

Chưa từng có.

Mặc dù 5 năm trước bị người khác vu oan vào tù, hay lúc trước nghe thấy ác mộng của mẹ Miêu, hay lúc biết tin Tiêu Thanh Sơn bố mình mất tích, Tiêu Nhất Thiên cũng không mất khống chế như bây giờ!

Bởi vì những lúc đó, trong lòng anh có hơi giận, ngập tràn lửa giận với nhà họ Tiêu, nên khiến anh không có tư cách khóc rống lên như vậy.

Khóc!

Không giải quyết được vấn đề nào!

Mà hiện tại, đầu sỏ gây tội là Để Uyên đã chết, Tiêu Nhất Thiên còn có thể hận ai nữa?

Khi bạn đang trong mình sự căm hận ngập trời, nhưng lại phát hiện không có ai để giận, đó là chuyện cực kỳ đáng buồn.

Nhưng lúc này,

Ôm cơ thể của Tô Tử Lam, đối mặt với linh hồn của mẹ, trong lòng Tiêu Nhất Thiên chỉ còn lại nỗi bị thương khó miêu tả. "Thiên..."

Ngay lúc Tiêu Nhất Thiên khóc đến sắp hết hơi, giọng nói Tô Tử Lam cực kỳ suy yếu vang lên bên tai anh: "Đừng khóc!" "Đừng khóc!" "Để mẹ nhìn con." "Làm mẹ nhìn con một lát..."

Cơ thể Tiêu Nhất Thiên đột nhiên cứng đờ, sau đó từ từ buông lỏng người Tô Tử Lam, hai mắt Tô Tử Lam vẫn không ngừng chảy máu, đôi mắt kia cứ nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên.

Nhìn Tiêu Nhất Thiên chừng nửa phút. "Là mẹ không tốt!"

Giọng nói suy yếu của Tô Tử Lam thốt ra từ trong miệng đang chảy đầy máu, nhưng giọng điệu lại là của Diệp Ngọc, một người mẹ: "Đều do mẹ không tốt, mấy năm nay khiến con chịu khổ rồi." "Mẹ!" %3D Tiêu Nhất Thiên khóc không thành tiếng: "Là con vô dụng." "Là con vô dụng" "Không tìm được mẹ, không cứu được bổ, không bảo vệ được Tử Lam, khiến An Nhiên còn tuổi nhỏ cũng bị liên lụy." "Con..." "Con con mẹ nó là đồ vô dụng!"

"Hu hu...

5 năm!

Suốt 5 năm.

5 năm sau khi mẹ Miêu qua đời, Tiêu Nhất Thiên tung hoành khắp Bắc Cảnh này, rong ruổi sa trường, luyện cho mình thành mình đồng da sắt, cố gắng can đảm, sau năm năm, đây vẫn là lần đầu tiên lại có mẹ, lại lần nữa trải nghiệm tình thương của mẹ.

Cho nên cái gì mà Vua Sói Bắc Cảnh, cái gì mà Bình Nam đại tướng quân, trước mặt Diệp Ngọc, anh lại khóc giống như một đứa trẻ.

Trước mặt mẹ, anh vẫn là đứa bé uất ức sẽ khóc nhè.

"Đừng!"

"Đừng sợ!"

Tô Tử Lam nâng tay lau nước mắt trên má Tiêu Nhất Thiên, vừa lau vừa nói: "Thiên đừng sợ, mẹ ở đây, sẽ không sao đâu."

"Tử Lam là đứa bé ngoan, là con dâu mẹ." "Con và nó đều sẽ không sao đâu."

"Mẹ sẽ không để các con xảy ra chuyện."

Nói xong, quay đầu nhìn về phía cái khe lớn trên sàn nhà ở đối diện, nói: "Tế đàn còn ở đó, Tử Lam sẽ còn hy vọng."

"Còn có hy vọng sống!"