Sói Vương Bất Bại

Chương 374: Giết Đế Uyên, chết không có chỗ chôn




Rầm.

Binh khí giao nhau, minh kình va chạm!

Cảnh giới của Tiêu Nhất Thiên vốn đã không bằng Để Uyên, mà lúc này Đế Uyên tự biết mình hẳn phải chết, nên giống như chó điên dùng hết sức lực, mặc dù bây giờ nó mạnh hết đà, nhưng vẫn chiếm thế thượng phong!

Phốc!

Ngay sau đó, Tiêu Nhất Thiên phun ra một ngụm máu tươi, bị một kiếm của Đế Uyên làm cho lục phủ ngũ tạng không ngừng quay cuồng, cả người bay ngược lên, trực tiếp rơi xuống từ giữa không trung.

Rầm.

Ngay lúc Đế Uyên tập trung tinh thần đối phó với Tiêu Nhất Thiên, Tô Tử Lam lại giống như bóng ma vòng đến sau lưng Đế Uyên, không hề do dự, nắm đấm bọc lấy minh kình hùng hồn, đấm mạnh sau lưng Đế Uyên.

Vẫn là câu nói kia!

Một đánh hai.

Đế Uyên đồng thời tấn công, căn bản không kịp phòng thủ!

Cho nên ông ta dùng một kiếm đánh lui Tiêu Nhất Thiên, nhưng lại ăn một đấm của Tô Tử Lam, tương đương với chuyện lấy mạng đối mạng. Vốn muốn chia mũi nhọn vào người Tiêu Nhất Thiên, hy vọng sẽ kéo được Tiêu Nhất Thiên chết cùng!

Chỉ cần trước khi Tô Tử Lam giết được ông ta, ông ta có thể giành trước một bước giết chết Tiêu Nhất Thiên, vậy thì trong ba người bọn họ, đừng ai nghĩ đến chuyện sống.

Nam tử hán.

Đại trượng phu.

Chết như vậy cũng đáng.

Nếu có thể kéo hai cường giả Minh Cảnh là Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam chôn cùng, một mạng đổi hai mạng, vậy cũng đáng.

Phut!

Không hề chậm trễ hay bất ngờ gì, sức lực trong một đấm của Tô Tử Lam không giống như người thường, đánh cho Đế Uyên phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ, kêu lên một tiếng, rơi xuống từ giữa không trung.

Chẳng qua Đế Uyên đã sớm đoán được kết quả này, ông ta không chọn quay đầu đối phó với Tô Tử Lam, mà dựa theo một đấm của Tô Tử Lam, trong lúc rơi xuống, đồng thời cầm kiếm hướng về phía Tiêu Nhất Thiên.

Mục tiêu của ông ta chỉ có một, đó chính là giết chết Tiêu Nhất Thiên.

Giết chết Tiêu Nhất Thiên.

Giết chết Tiêu Nhất Thiên.

Huyết mạch của Tiêu Nhất Thiên cường đại, thiên phủ kinh người, nếu hôm nay không chết, vậy sau này khi đã trở nên lớn mạnh, chỉ sợ toàn bộ Đại Hạ đều nằm trong tay anh.

Đế Uyên!

Dù sao ông ta cũng là con cháu Đế thị, cho dù Đế Khâm phản bội anh ta, nhưng ít nhất Đế Khâm vẫn là con mình.

Con trai ruột.

Cho nên ông ta thà để hoàng vị nằm tranh tay Đế Khâm, cũng tuyệt đối không thể để giang sơn Đế thị bị Tiêu Nhất Thiên uy hiếp. "Thằng nhóc!" "Đi chết đi!"

Không đợi Tiêu Nhất Thiên rơi từ trên trời xuống, Đế Uyên đã ngập tràn sát khí đuổi theo, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên tràn ngập sát ý. Giơ kiếm Đế vương trong tay lên, không màng hậu quả chĩa vào tim Tiêu Nhất Thiên.

Một kiếm này đã dùng hết tia sức lực cuối cùng của Đế Uyên, có thể nói là nhát kiếm cuối cùng của cuộc đời anh ta.

Nếu kiếm này chĩa ra, chắc chắn anh sẽ chết. Đối mặt với nhát kiếm như vậy, Tiêu Nhất Thiên muốn tránh cũng không thể.

Chỉ có thể đối chiến.

Vì thế!

Tiêu Nhất Thiên cố gắng ổn định cơ thể, trong đôi mắt lạnh băng hiện lên một tia liều mạng, cắn răng gầm lên một tiếng: "Đồ chó Đế Uyên, ân oán của tôi và ông sẽ kết thúc trong một đao này."

Nói thì chậm!

Nhưng hành động lại nhanh!

Ngay lúc giọng nói hai người vừa dứt, dưới ánh mắt chăm chú của hàng ở ngàn cấm vệ quân đăng sau Đế Khâm, một kiếm của Đế Uyên chĩa vào tim Tiêu Nhất Thiên, một đao của Tiêu Nhất Thiên chỉ thẳng vào đan điền Đế Uyên.

Một kiếm.

Một đao.

Đều mang theo minh kình hùng hồn, ngập tràn lửa giận, mang theo quyết tâm và suy nghĩ sẽ giết chết đối phương. Chĩa về phía tử huyệt của đối phương, đâm thật mạnh.

Tiêu Nhất Thiên không trốn, Đế Uyên cũng không hề né tránh.

Hai người dường như cực kỳ ăn ý, nói đúng hơn, hai người đều không còn khả năng đâm nhát kiếm và đao thứ hai.

Cho nên bọn họ không hẹn mà cùng không phòng thủ!

Tấn công!

Tấn công!

Tấn công!

Suy nghĩ duy nhất trong đầu đó là tấn công, coi chuyện giết chết đối phương trở thành mục tiêu duy nhất, còn về mình chết hay sống đã không quan trọng, cũng không rảnh để quan tâm.

Chỉ cần có thể giết chết đối phương, vậy là tốt rồi.

Vèo!

Vèo!

Vèo!

Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, ba tiếng xé gió đột nhiên truyền đến từ đằng xa, kèm theo ba tiếng hô to: "Ngài Tiêu." "Anh cả." "Anh cả."

Đúng là ba người Lý Khai Sơn, Sói Đồng và Sói Hồn, sau khi tiễn Đế Hinh và Tô An Nhiên thì vòng trở lại đây.

Còn Sói Ảnh ở lại bên cạnh Đế Hinh cùng Tô An Nhiên, bảo vệ hai người an toàn.

Sói Đồng và Sói Hồn đều bị trọng thương nên tốc độ tương đối chậm, nhưng Lý Khai Sơn lại nhanh như điện, phát huy tốc độ của mình tới cực hạn, khí thế như sấm sét, nhanh như tia chớp, lập tức nhảy qua trên đỉnh đầu mấy ngàn cấm vệ quân, chạy thẳng đến phía Tiêu Nhất Thiên và Đế Uyên.

Thấy thế

Mấy ngàn cấm vệ quân rối loạn một lúc.

Đế Khâm và Lâm Thanh Uyển liếc nhau, cũng không hạ lệnh ngăn cản!

Nhanh.

Nhanh.

Nhanh.

Lý Khai Sơn dường như liều cái mạng già của mình, lúc cách Tiêu Nhất Thiên và Đế Uyên gần trăm mét, ông ta bộc phát ám kình trong cơ thể mình, tay phải nắm chặt, chuẩn bị ra tay với Đế Uyên.

Đáng tiếc!

Quá đáng tiếc!

Lý Khai Sơn rốt cuộc cũng chỉ là một cao thủ ám cảnh viên mãn, hơn nữa lao từ ngoài hoàng thành vào, cách quá xa, cho dù tốc độ của ông ta có nhanh hơn nữa cũng căn bản không thể bằng hai cường giả Minh Cảnh như Tiêu Nhất Thiên và Đế Uyên.

Chậm một bước.

Không chỉ chậm một bước.

Không kịp.

Căn bản không kịp nữa.

Phù!

Vut!

Lý Khai Sơn cách Tiêu Nhất Thiên và Đế Uyên 60 đến 70 mét, kiếm Đế vương của Đế Uyên cũng đã đâm vào trong ngực Tiêu Nhất Thiên, chĩa thẳng tim Tiêu Nhất Thiên.

Mà Bảo đao Lang đồ của Tiêu Nhất Thiên cũng chui vào bụng của Đế Uyên, đâm thẳng đan điền Đế

Uyên.

Thấy cảnh tượng như vậy, mặt Lý Khai Sơn cũng tái xanh.

Nếu Tiêu Nhất Thiên chết tranh tay Đế Uyên, Đế Khâm lại thống lĩnh nhiều binh tướng lớn mạnh bao vây như vậy, ba người Lý Khai Sơn, Sói Đồng và Sói Hồn lần này trở về đã không cứu được Tiêu Nhất Thiên, chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng bị mất trong hoàng thành này.

Đế Khâm cũng vậy Cập nhật chương mới nhất tại T ruyện88.net

Lâm Thanh Uyển cũng thế.

Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn. Trái tim như nổi trống, điên cuồng đập thình thịch, mắt nhìn chằm chằm chiến trường phía trước, chờ mong khoảnh khắc Tiêu Nhất Thiên và Đế Uyên cùng ôm nhau chết.

Bọn họ đang chờ giờ phút này! "Chết!" "Chết đi!"

Đế Uyên ôm mục đích muốn chết cùng với Tiêu Nhất Thiên, một kích đã thành công, ông ta hoàn toàn không để ý tới Bảo đạo Lang đồ của Tiêu Nhất Thiên đang nằm trong đan điền mình, cả người lập tức rơi vào trạng thái điên cuồng, bộ mặt dữ tợn tựa dã thú, tay phải nắm chặt chuôi kiếm bỗng dùng lực, muốn nhanh chóng đâm thủng tim Tiêu Nhất Thiên, muốn anh mất mạng. "Chết sao?" "Vậy ông đi chết đi."

Nhưng có một điều khiến Để Uyên, Tiêu Nhất Thiên, Lý Khai Sơn, đám người Đế Khâm, Lâm Thanh Uyển làm tất cả mọi người không ngờ tới đó là, ngay lúc đao đâm vào người, lúc tất cả mọi người cho rằng Để Uyên và Tiêu Nhất Thiên chắc chắn sẽ chết.

Một chuyện lạ thường bất ngờ bỗng xảy ra.

Một bàn tay vốn trắng như ngọc, lúc này lại nhuộm đầy máu tươi, kèm theo giọng nói lạnh băng đến cực điểm, giống như đột nhiên xuất hiện từ khoảng không, thoắt cái đã bắt được kiếm Đế vương của Để Uyên.

Bắt được mũi kiếm sắc bén của kiếm Đế vương.

Mũi kiếm lập tức đâm thủng làn da!

Làn da bong ra, nhưng cái tay kia vẫn nắm chặt, hơn nữa càng nắm càng chặt, bắt lấy kiếm Đế vương, một tay khác đồng thời vươn ra, đẩy Tiêu Nhất Thiên ra ngoài, hừ lạnh nói: "Muốn cùng chết với Thiên sao?" "Ông vẫn chưa xứng!"

Người kia tất nhiên là Tô Tử Lam. Cảnh giới của Lý Khai Sơn không đủ, thực lực không đủ, tốc độ không đủ, hơn nữa khoảng cách quá xa, cho nên cho dù dùng hết toàn lực, cũng không kịp

Nói đúng hơn, là Diệp Ngọc. cứu viện, nhưng Tô Tử Lam lại có thể làm được.

Một tay đẩy Tiêu Nhất Thiên về sau, Tô Tử Lam thay thế Tiêu Nhất Thiên, một tay bắt lấy kiếm Đế vương, dùng cơ thể của mình chặn ngang kiếm Đế vương, một cái tay khác bắt lấy Bảo đao Lang đồ, đột nhiên đẩy về phía trước, Bảo đao Lang đồ không hề nghiêng lệch trực tiếp chui vào đan điền đã bị thương của Để Uyên, cắt đan điền của ông ta thành hai nửa.

Lúc đó kiếm Đế vương cũng đâm trúng vai trái Tô Tử Lam, vèo một tiếng đã xuyên qua cơ thể Tô Tử Lam. "Mẹ."

Tiêu Nhất Thiên bị Tô Tử Lam đẩy ra mấy mét, lúc anh ổn định thân hình xong quay đầu thì thấy cảnh đao của Tô Tử Lam và kiếm của Đế Uyên đâm thủng cơ thể đối phương.

Giây phút đó cho dù Tiêu Nhất Thiên được cứu, cho dù anh thoát một kiếp, cho dù trái tim anh không bị một kiếm của Để Uyên đâm thủng, nhưng tim anh vẫn cảm thấy đau đớn như bị xé rách.

Đau!

Đau muốn chết.

Người phụ nữ dùng một tay đẩy anh ra kia, là vợ anh, cũng là mẹ anh.

Bà xã yêu thương!

Mẹ ruột dịu dàng.

Đối với một người đàn ông mà nói, trên thế giới này còn có người phụ nữ nào quan trọng hơn vợ và mẹ mình không?

Đây lại là cơ thể của vợ, linh hồn của mẹ, chặn trước người anh, chặn lại nhát kiếm vốn nên đâm lên người anh.

Nhát kiếm trí mạng.

Tiếng gào rống của Tiêu Nhất Thiên như sấm sét cuồn cuộn, lập tức truyền khắp cả tòa hoàng thành, truyền vào tranh tai tất cả mọi người ở đây.

Làm mọi người kinh ngạc.

Cực kỳ bị thương.

Ngay lúc tiếng hô kia vang lên, Tiêu Nhất Thiên theo bản năng nhào mạnh tới Tô Tử Lam.

Nhưng đan điền Đế Uyên đã bị Bảo đao Lang đồ cắt thành hai nửa, minh kình còn sót lại trong đan điền mất đi trói buộc, lập tức như ngựa hoang thoát cương. Điên cuồng tàn sát trong cơ thể ông ta, không ngừng phá tan cơ thể bắn ra, hóa thành từng trận gió lạnh thấu xương, lấy cơ thể ông ta làm trung tâm, nhanh chóng bắn ra ngoài.

Lúc này.

Giờ phút này.

Nỗi đau của Đế Uyên không thua gì Tiêu Nhất

Thiên.

Chẳng qua Đế Uyên đau trong người.

Còn Tiêu Nhất Thiên lại đau đớn về mặt tâm lý.

Đau đớn muốn chết.

Cũng cực kỳ cuồng loạn. "Nghịch tặc!" "Nghịch tặc!" "Tất cả đều là nghịch tặc!"

Đan điền hoàn toàn tan vỡ, hậu quả chỉ còn lại đường chết, Đế Uyên đã mất đi năng lực khống chế minh kình bên trong cơ thể, cả người ông ta hiện tại giống như một quả bom chuẩn bị kích nổ, lúc nào cũng có thể giống như đan điền của ông ta, nhanh chóng bị nổ tung, ông ta giãy giụa giận dữ hét: "Tôi là Hoàng Chủ!" "Tôi mới là Hoàng Chủ!" "Đế Uyên tôi mới là Hoàng Chủ nước Đại Hạ!"

Thấy cảnh tượng này, "Không tốt rồi!"

Đám người Đế Khâm tất nhiên cũng nhìn ra không ổn, nhận ra nguy hiểm, sắc mặt thay đổi kinh hô: "Lui xuống!" "Mau lui lại!" "Ông ta sắp tự nổ tung rồi!"

Ngay lúc Đế Khâm hô lên đó, bọn họ vẫn chưa kịp lùi lại. Ba người Lý Khai Sơn, Sói Đồng và Sói Hồn chạy được nửa đường, còn chưa phục hồi lại tinh thần từ những chuyện bất ngờ xảy ra! Tiêu Nhất Thiên bổ nhào vào trước Tô Tử Lam, mới duỗi tay bắt lấy tay Tô Tử Lam thì...

Rầm.

Một tiếng nổ vang kinh thiên động địa truyền đến!

Cơ thể của Đế Uyên nổ tung.

Lúc này máu thịt bay tứ tung, minh mình cũng được dịp bùng nổ, gió bão nổi lên, thân thể Đế Uyên không còn xương cốt.

Lúc trước chiến đấu trong cổng Vĩnh Hòa, thành viên của Huyết Lang Đoàn từng tự nổ tung không chỉ một lần, thực lực của bọn họ chỉ là ám cảnh sơ kỳ, lúc tự nổ tung cũng có thể uy hiếp được người khác phạm vi hơn mười mét.

Huống chi là cường giả Minh Cảnh hàng thật giá thật như Đế Uyên.

Cho dù Đế Uyên nỏ mạnh hết đà, minh kình trong cơ thể không còn chút nào.

Dù Đế Uyên không phải chủ động tự nổ tung, mà bị bắt tự nổ tung.

Nhưng cả người Đến Uyên nổ tung vẫn sinh ra uy lực rất lớn, vượt xa những thành viên Huyết Lang

Đoàn đó.

Phù!

Vụt!

Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam đứng gần Đế Uyên nhất nên bị ảnh hưởng, làn sóng xung kích mạnh mẽ do việc Đến Uyên tự bạo làm cho máu sôi trào, đầu váng mắt hoa, suýt nữa ngất đi, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó bị một cơn gió lạnh thấu xương xốc mạnh về phía điện Hùng Loan.

Mẹ nó.

Lý Khai Sơn đã chạy tới nơi cách Đế Uyên chỉ có hai mươi mấy mét, lúc cơ thể Đế Uyên nổ tung, ông ta cũng chửi luôn cả mẹ rồi, chuyện gì thế này.

Mẹ nó.

Ông đây liều mạng chạy vào chỗ nguy hiểm cực khổ chạy tới cứu người, kết quả còn mẹ nó chưa chạy vào trong chiến trường thì đã bị dính chưởng. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Nhưng ngay cả cơ hội mắng chửi người cũng không có cách hơn hai mươi mét, cũng bị gió xốc thổi bay ra ngoài!

Xông tới thế nào thì bay về thế ấy!

Lúc bay ra, lục phủ ngũ tạng cũng như sông cuộn biển gầm, không nhịn được phun ra một ngụm máu. Sói Đồng và Sói Hồn tất nhiên cũng giống nhau, cũng may, hai người bọn họ cách Để Uyên sáu mươi đến bảy mươi mét, tuy rằng bị gió xốc bay đi, nhưng lại không bị hộc máu.

Phịch

Phịch phịch phịch...

Ngay cả Đế Khâm và Lâm Thanh Uyển ở bên trong, phàm là những người cách Để Uyên dưới trăm mét, không một ai may mắn thoát khỏi, tất cả đều bị thương, kèm theo tiếng kinh hô thảm thiết, lập tức té ngã lộn nhào.

Cảnh tượng này thảm không nỡ nhìn.

Đây mới chỉ là khi Đế Uyên đã là đèn cạn dầu.

Nếu như Đế Uyên hoàn hảo không tổn hao gì mà tự bạo, vậy uy lực còn lớn hơn không chỉ mấy lần, chỉ sợ những người cách ông ta trong vòng một trăm mét đều sẽ bỏ mạng tại chỗ, chôn cùng một chỗ với ông ta.

Đây cũng là chỗ hơn người của cường giả Minh

Cảnh.

Cho dù chết.

Cũng phải chết cho rầm rộ.

Đã chết rồi!

Đại ma đầu Đế Uyên không chuyện ác nào không làm cuối cùng đã chết rồi!

Một lát sau!

Lúc đám người Để Khâm chật vật bò lên từ trên mặt đất, bọn họ đều ngẩng đầu nhìn về phía vừa rồi của Để Uyên, chỉ thấy trên không trung máu thịt bay đầy trời.

Trong không khí cũng tràn ngập mùi tanh gay mũi.

Trên mặt đất lả tả từng chút, từng giọt, từng miếng thịt vụn giống như nhân sủi cảo bay lã chã.

Trong trời đất không còn bóng dáng Đế Uyên nữa.

Đúng là chết không có chỗ chôn!

Yên tĩnh.

Cực kỳ yên tĩnh.

Sau khi tiếng vang đinh tai nhức óc qua đi, tiếng hét chói tai cũng dừng lại. Hoàng thành to như vậy đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.

Gần như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Yên tĩnh đến đáng sợ!

Mỗi người đều có thể nghe được tiếng tim đập của mình.

Thình thịch.

Thình thịch.

Thình thịch.

Mỗi một lần tim đập, cơ thể của bọn họ sẽ hơi run rẩy một chút, nếu không phải còn có tiếng tim đập, thậm chí bọn họ sẽ nghi ngờ đây có phải đang nằm mơ không?

Giết chết Đến Uyên!

Phải biết rằng!

Nếu như là trước kia, thậm chí nửa tiếng trước, đây cũng là chuyện bọn họ nằm mơ cũng không dám nghĩ.

Nhưng hiện tại rõ ràng đã xảy ra, hơn nữa xảy ra trước mắt bọn họ.

Trời ạ.

Bọn họ nhìn thấy gì thế?

Giống như thấy được kết thúc một thời đại thuộc về Để Uyên.

Kết thúc!

Đồng thời cũng thấy được một thời đại mới bắt đầu!

Thời đại thuộc về Đế Khâm.

Sắp bắt đầu rồi!

Từ hôm nay trở đi, từ khoảnh khắc này, bầu trời của nước Đại Hạ đã thay đổi!

Hoàn toàn thay đổi!

Nhưng mà ba người Lý Khai Sơn, Sói Đồng, và Sói Hồn lại không quan tâm thời đại chó má gì, cũng không quan tâm trời của nước Đại Hạ có thay đổi hay không, hiện tại bọn họ để ý nhất chỉ có sự an nguy của Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam.

Vì thế phản ứng đầu tiên của bọn họ khi lảo đảo đứng dậy, cùng nhìn về phía điện Hùng Loan, phía Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam! "Ngài Tiêu!" "Anh cả!" "Chị dâu!"

Bóng dáng ba người giống như ba mũi tên thoăn thoắt rời đi.

Thấy thế

Để Tiêu lấy lại tinh thần hỏi: "Em sáu, hiện tại phụ hoàng đã chết, kết cục đã quyết định rồi, Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam cũng bị trọng thương chỉ còn lại hơi thở thoi thóp, chúng ta có nên làm một trận hoành tráng không..."

Nói đến đây, đột nhiên im bặt!

Để Tiêu duỗi tay khoa tay múa chân một lúc, câu tiếp theo không cần nói cũng biết!

Lúc trước bọn họ muốn mượn đao giết người, lợi dụng Tiêu Nhất Thiên để diệt trừ Đế Uyên!

Hiện tại Đến Uyên đã chết, Tiêu Nhất Thiên tất nhiên cũng mất đi giá trị lợi dụng, lúc này nếu không giết, một khi để Tiêu Nhất Thiên khôi phục lại thực lực, chỉ sợ sẽ không thể giết được anh.

Đế Khâm hơi do dự. "Anh sáu!"

Đế Lăng cũng nói: "Vừa rồi anh cũng thấy thực lực của cường giả Minh Cảnh rồi!" "Quá khủng bố!" "Sau khi phụ hoàng chết, anh kế thừa để vị, tuy rằng chuyện này hợp tình hợp lý, nhưng dù sao cũng không phải tộc chúng ta nên đương nhiên sẽ có ý nghĩ khác, thù hận giữa Tiêu Nhất Thiên và Đế thị chúng ta, chỉ sợ không dễ dàng hóa giải như vậy!" "Nếu như anh ta không chết, vậy tai họa không thể lường được." "Sao chúng ta có thể yên tâm được?"

Đế Lăng và Đế Tiêu cũng giống nhau, cũng muốn nhân cơ hội này nhổ cỏ tận gốc, giết chết Tiêu Nhất Thiên và đám người Tô Tử Lam trong hoàng thành này." "Thanh Uyển!"

Đế Khâm vẫn không có tỏ thái độ, mà quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Uyển, hỏi: "Cô cảm thấy sao?"

Lâm Thanh Uyển nghĩ nghĩ, rồi nhìn về phía Đế Tiêu và Đế Lăng nghiêm nghị đầy sát ý, mở miệng hỏi: "Tứ điện hạ, Bát điện hạ, nếu các người đã thấy trận chiến vừa rồi, thì cũng biết cường giả Minh Cảnh khủng bố đến mức nào rồi đấy!" "Vậy hai vị có từng nghĩ tới chuyện uy lực của Hoàng Chủ bệ hạ trước khi nổ đó rất lớn, Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam đều là cường giả Minh Cảnh, hiện tại không biết sống chết, nếu lúc này giết chết bọn họ, nếu như nói bọn họ lựa chọn tự bạo, ai có thể cản được chứ?"

Nghe vậy!

Đế Tiêu và Đế Lăng liếc nhau, đen mặt nói: "Vậy.." "Còn nữa!"

Không đợi bọn họ cãi lại, Lâm Thanh Uyển đã nói tiếp: "Lỡ như. Tôi nói là lỡ như!" "Trong chúng ta chỉ có mười cao thủ viên mãn cảnh, lỡ không giết chết được Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam, để cho bọn họ may mắn chạy khỏi hoàng thành, hai người có từng nghĩ tới sẽ có hậu quả gì không?"

Nghe được những lời này, sắc mặt Đế Tiêu và Đế Lăng càng thêm đen!

Đen như đáy nồi.

Nhưng bọn họ vẫn có chút không phục, cố gắng nói: "Vậy cũng không thể tự dưng thả bọn họ được?" "Nếu thả bọn họ, cô có thể bảo đảm sau khi bọn họ rời đi, sẽ không cướp lấy giang sơn Đế thị của chúng tôi không?"

Bọn họ lo lắng không phải không có lý! "Được!"

Đế Khâm nâng tay ngăn cuộc tranh luận giữa Lâm Thanh Uyển và Đế Tiêu, Đế Lăng, hít vào một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Mấy người đi cùng tôi, xác nhận xem Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam sống hay chết trước!" "Còn chuyện giết hay thả thì phải xem xét sau đó tôi mới quyết định."

Nói xong!

Bước chân Đế Khâm lập tức đi tới điện Hùng Loan.