Sói Vương Bất Bại

Chương 368: Hả lòng hả dạ, Tô Tử Lam đến rồi




Mặc dù Đế Uyên không thể bước ra Điện Hùng Loan!

Nhưng mà!

Cả Điện Hùng Loan này đều nằm trong phạm vi kết giới minh kình của ông ta, ông ta ở dưới tế đàn, có thể cảm nhận được toàn bộ mọi chuyện xảy ra ở trong Điện Hùng loan!

Thậm chí!

Có thể từ xa tấn công!

Giống như

Khi lần đầu tiên Tiêu Nhất Thiên bước vào Điện Hùng loan vậy, không nhìn thấy mặt Để Uyên, nhưng lại bị ông ta liên tiếp tấn công!

Tô Tử Lam!

Quả nhiên đúng là cô ta!

Hoặc là nói!

Diệp Ngọc!

Quả nhiên là bà ta!

Vốn dĩ!

Ban nãy, trong lúc giận dữ Đế Uyên vẫn còn nghi ngờ, cảnh giác với lí do thoái thác của ám dạ Quỷ Vương, nhưng khi Tô Tử Lam cầm theo bảo đao Long Đồ của Tiêu Nhất Thiên đẩy ra cửa lớn Điện Hùng loan, giây phút cô bước vào trong điện, Đế Uyên đã tin rồi!

Vô cùng tin tưởng!

Nguyên nhân rất đơn giản, Để Uyên chưa từng gặp Tô Tử Lam, cũng chưa từng gặp Diệp Ngọc, ngược lại, năm đó ông ta từng bị thua bởi giọt huyết tinh ấy, vì vậy, ông ta vẫn nhớ như in, hơi thở khủng bố mà giọt huyết tinh ấy tản ra!

Vĩnh viễn không thể quên được!

Bây giờ!

Trên người Tô Tử Lam, cũng tản ra hơi thở khủng bố ấy, hơi thở giọt huyết tinh của Diệp Ngọc!

Nhưng mà!

Con ngươi Để Uyên co lại, nhìn chằm chằm nóc tế đàn, sát ý càng nặng nề, nhưng lại không vội ra tay với Tô Tử Lam đang đứng trong Điện Hùng loan!

Bởi vì!

Ông ta hiểu rõ hơn bất kì ai, sức mạnh khủng bố của giọt huyết tinh ấy!

Đồng thời!

Cũng biết được nhược điểm giọt huyết tinh của Diệp Ngọc!

Không phải ai cũng kích hoạt được Huyết tinh của Diệp Ngọc, cũng không phải ai cũng chịu đựng được sức mạnh ấy, năm đó, người nữ đồ đệ của Diệp Ngọc, thực lực mới bước vào cảnh giới minh kình, cũng chỉ chịu đựng được khoảng ba mươi phút!

Mà Tô Tử Lam!

Cô ta!

Chỉ là một người bình thường không có tí nội kình nào, thân thể thường thường, có thể chịu nổi bao lâu chứ?

Năm phút?

Mười phút?

Hay là mười năm phút?

Huống chi!

Trước đó, Tô Tử Lam đã giết chết bao nhiêu người ngoài kia, nháy mắt giết chết Ngao Tuấn Thần và Yến Đông Dương hai cao thủ ám cảnh viên mãn!

Cô ta!

Có thể kiên trì bao lâu nữa đây?

Vì vậy!

Đế Uyên lựa chọn án binh bất động!

Ông ta đang đợi!

Đợi giọt huyết tinh kia hết hiệu lực, đợi Tô Tử Lam không còn kiên trì được nữa, tự mình ngã xuống, dù sao thì, thời gian càng dài, thì càng có lợi với ông ta! “Bà xã à!”

Đều là cao thủ minh kình, Tiêu Nhất Thiên tất nhiên cũng chú ý đến Tô Tử Lam đã bước vào trong Điện Hùng loan, biết ý đồ của Để Uyên, Đế Uyên có thể đợi, nhưng anh không thể đợi nữa rồi, anh không thể trơ mắt nhìn Tô Tử Lam rơi vào nguy hiểm, vì vậy, anh vội vàng vận dụng luồng minh kình ít ỏi còn lại trong đan điền của mình để hét lên: “Bà xã à, đừng vào đây!" “Đi!” "Mau chạy đi!" "Anh có thể đối phó được, em mau rời đi, nhất định phải bảo vệ bản thân mình.."

Lời!

Mới nói được một nửa, bỗng im bặt!

Chỉ thấy!

Để Uyên nâng tay lên, cao quá đỉnh đầu, năm ngón tay túm lại, một luồng minh kình phi ra, như một chiếc kim sắt, bóp chặt lấy cổ Tiêu Nhất Thiên, khiến Tiêu Nhất Thiên nhất thời không thể nói chuyện được nữa! "Muốn chạy?" "Ha ha ha!" “E rằng không dễ thế đâu!"

Ánh mắt Tiêu Nhất Thiên lạnh lùng nhìn sang Tiêu Nhất Thiên, hừ một tiếng nói: “Hai người, đều là dư nghiệt của Diệp Ngọc lưu lại, nếu đã đến đây rồi, thì hôm nay cũng đừng muốn đi ra!” "Hai người!" “Đều sẽ trở thành vật tế của ta!”

Khi nói chuyện!

Khuôn mặt ông ta dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt trừng trừng lửa giận không thể áp chế, dường như muốn phun ra ngoài, nếu không phải trong lúc tu luyện xảy ra sự cố ngoài ý muốn, Tiêu Nhất Thiên còn có tác dụng, ông ta hận không thể giết chết tên khốn Tiêu Nhất Thiên này ngay tại chỗ rồi!

Rất nhanh!

Tiêu Nhất Thiên bị kẹp đến mức cả mặt đỏ hồng, gân xanh nổi hết lên, cảm giác hít thở không thông, ý thức bắt đầu có chút mơ hồ, đầu óc càng thêm hỗn loạn!

Tuy nhiên...

Phụt!

Trong lúc Tiêu Nhất Thiên sắp không kiên trì nổi nữa rồi, sắp bị ngất đi, thì đột nhiên Đế Uyên phun ra một ngụm máu, sắc mặt cũng bắt đầu dần dần biển đen!

Biến tím!

Rõ ràng là đang trúng độc! "Hoàng chủ điện hạ!” “Ngài!”

Ám dạ Quỷ Vương đứng gần đó nhìn thấy vậy, nhất thời cực kì hoảng hốt, hỏi: “Ngài không sao chứ?”

Giờ này!

Phút này!

Tâm trạng của ám dạ Quỷ Vương vô cùng phức tạp!

Nói thật!

Bây giờ, ông ta đang có suy nghĩ muốn bỏ Đế Uyên ở lại mà chạy trốn. Bởi vì ông ta không dám chắc, hai người Tô Tử Lam và Đế Uyên, ai có thể kiên trì đến cuối cùng, ai có thể trở thành kẻ thắng đây!

Ở lại!

Rất nguy hiểm!

Nhưng mà nếu bỏ chạy, nhỡ Để Uyên thắng, vậy thì càng gay go, không ai có thể hiểu rõ tính cách và thủ đoạn của Đế Uyên hơn ông ta, chỉ cần Đế Uyên không chết, kẻ phản bội, nhất định không có cơ hội sống sót! “Là mày!” "Là mày!" “Là mày!”

Đế Uyên không biết sự lo lắng của ám dạ Quỷ Vương, ông ta dơ tay lau vết máu trên khóe miệng, khi ông ta nhìn thấy vệt máu đen trên tay, cuối cùng cũng đã hiểu ra!

Hóa ra!

Đan điền đột nhiên truyền tới cảm giác đau nhói không phải là do trong quá trình luyện hóa xảy ra vấn đề!

Cũng không phải do tác động từ bên ngoài!

Mà là!

Ông ta đã trúng mưu kế của tên khốn Tiêu Nhất Thiên, trong lúc không chú ý đã bị tên khốn này hạ độc!

Ban nãy!

Khi ra tay đánh ám dạ Quỷ Vương, cảm giác đau nhói càng thêm rõ ràng!

Bây giờ!

Khi tiếp tục sử dụng minh kình, để đánh Tiêu Nhất Thiên, đan điền đau vô cùng, cảm giác đau đớn đấy khiến ông ta không chịu nổi, thậm chí vết thương trên đan điền mà ông ta mất bao công sức và thời gian để chữa lành bây giờ lại bị vỡ ra!

Nhịn không nổi!

Ông ta phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ! “Đúng vậy!” "Là tôi!"

Việc đã đến mức này, Tiêu Nhất Thiên cũng chẳng cần phải giấu giếm làm gì nữa, mà vô cùng khẳng khái thừa nhận, giọng điệu anh mang theo sự trào phúng, nói: “Tên cấu tặc, con mẹ ông không phải là tâm tư bậc đế vương thâm sâu khó dò sao?" "Con mẹ ông, không phải thích chơi tâm kế, thích chơi thủ đoạn à!" "Con mẹ ông không phải rất tự tin với mưu kế của mình hay sao?" "Con mẹ ông!" "Xem ra!" “Đậu má, ông chẳng qua cũng chỉ là đồ óc chó thôi!” “Đồ ngu!” “Đồ đần!" "Đáng đời lắm, ông đáng phải sống chui sống lủi như con sâu, con bọ trong cái không gian tối tăm này cả đời!”

Vừa nói!

Tiêu Nhất Thiên vừa cười!

Vô cùng đắc ý!



Không ai biết rằng!

Anh đang cố tình nói thật to, ngoài việc muốn Tô Tử Lam nhanh chóng rời khỏi nơi này, thì còn một nguyên nhân quan trọng khác, đó chính là muốn ép Đế Uyên phải sử dụng minh kình càng nhiều càng tốt!

Bởi vì!

Làm như thế mới khiến chất độc trong người ông ta phát tán, theo như lời của Hoắc Linh Lung, thì mỗi lần Đế Uyên sử dụng minh kình, thì tốc độ chất độc phát tán càng nhanh, sẽ không ngừng khuếch đại miệng vết thương trên đan điền của ông ta! "Mày!"

Hơi thở trong cơ thể của Đế Uyên đã bắt đầu có chút không ổn định, ông ta không nén nổi cơn giận mà hét lên: “Không thể nào!" "Không thể nào!” "Tên khốn nhà mày làm sao có thể hạ độc vào trong cơ thể tao?" "Có thể hạ độc vào trong đan điền của tạo được?” "Mày!" “Làm sao có thể làm được?"

Mặc dù biết bản thân trúng độc nhưng ông ta vẫn nghĩ không ra, rằng ông ta bị trúng độc lúc nào, và bị hạ độc bằng phương thức nào! "Không hiểu sao?" "Nghĩ không ra chứ gì?”

Nụ cười đắc ý trên khuôn mặt Tiêu Nhất Thiên càng rạng rỡ, anh nói: “Ông cho rằng chỉ có ông biết bắt tay với Hoắc Linh Lung, còn tôi thì không à?" "Năm năm trước!” "Khi ông để Hoắc Linh Lung thay tôi kích hoạt dòng máu trong người, cùng lúc đó cũng đã gieo một mâm độc vào trong cơ thể tôi, nhằm để sau này có thể dễ dàng khổng chế, kiểm soát tôi, bắt tôi, coi tôi trở thành tế phẩm, trở thành thuốc để chữa lành đan điền của ông!" "Chuyện ở Nam Cương!" “Ông mượn tay Hoắc Linh Lung, lợi dụng việc kích hoạt mầm độc năm xưa ở trong cơ thể tôi bắt tôi, sau đó, để cho một trăm đại quân ở lại thành Nam Di, đợi sau khi ông thành công chữa lành được đan điền, có thể bất cứ lúc nào tiêu diệt tộc Nam Cương! "Ông cho rằng!” “Vở kịch một mũi tên bắn chết hai con nhạn này của ông, chúng tôi không nhìn ra hay sao? "Ông!" "Tưởng chúng tôi là mấy đứa ngốc hay sao?" "Hoắc Linh Lung!" “Độc nữ Nam Cương, huyết thống độc thể!" "Ông cho rằng!" “Trong lúc ông luôn đề phòng cô ta, thì cô ta không đề phòng ông sao?" "Ông cho rằng!" “Năm xưa, cô ta có thể giúp ông gieo mầm độc vào trong cơ thể tôi, thì bây giờ không thể giúp tôi hạ độc ông được hay sao?" "Hừ!" “Tự cho là giỏi!”

Lời này!

Tiêu Nhất Thiên nói đến là hùng hồn!

Lí lẽ đầy mình!

Khiến lòng người vô cùng hả hê!

Sau đó!

Anh vẫn là không quên châm chọc ông ta bằng một bãi nước bọt, rồi liếc nhìn ông ta với một ánh mắt đầy kinh thường!

Mà lần này!

Đúng lúc Để Uyên ngẩng đầu lên, đang nhìn Tiêu Nhất Thiên đây phần nộ!

Vì vậy!

Bãi nước bọt ban nãy của Tiêu Nhất Thiên, nó không giống với những anh em bè bạn đi trước đó, bay xuống đầu Đế Uyên, mà ôm trọn khuôn mặt già đang nhăn nhó vì tức giận của ông ta!

Đan điền vẫn cứ âm ỉ đau, khiến cho Đế Uyên không dám vận dụng minh kình!

Vì vậy!

Ông ta không tránh được... “Hoắc!” "Linh!" "Lung!" "Đồ phản bội!" “Đám phản bội ấy!" "Đáng chết!” “Toàn bộ chúng nó đều đáng chết!"

Nghe thấy lời của Tiêu Nhất Thiên, Đế Uyên tức như muốn phun ra lửa, ông ta cũng chẳng thèm để ý tới bãi nước bọt của Tiêu Nhất Thiên, mà quay đầu nhìn ám dạ Quỷ Vương đang đứng bên cạnh tế đàn, nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh: “Ám dạ Quỷ Vương, ban nãy là tôi trách nhầm ông!" "Tôi xin lỗi!” "Bây giờ!" "Ông hãy ra tay, giết chết tên đáng chết Tiêu Nhất Thiên này cho tôi!"

Sau khi biết được nguyên nhân mà mình trúng độc, Đế Uyên nào dám tiếp tục sử dụng luồng minh kình được hút ra từ trong cơ thể Tiêu Nhất Thiên nữa? Nếu đã không thể tiếp tục lợi dụng được nữa, vậy thì, Tiêu Nhất Thiên còn có giá trị gì để ông ta lợi dụng nữa chứ!

Vì vậy!

Trong lúc tức giận, ông ta muốn giết người! "Vâng!"

Ám dạ Quỷ Vương sững sờ, nhưng cũng không từ chối, chịu đựng cơn đau trên bả vai, vút một tiếng, ông ta đã hóa thành tàn ảnh, cả người như thể bay lên không trung, ông ta vung một quyền, muốn dùng một đấm này để lấy đi tính mạng của Tiêu Nhất Thiên!

Tô Tử Lam là vợ của Tiêu Nhất Thiên, Diệp Ngọc lại là mẹ ruột của anh ta, ám dạ Quỷ Vương không thể giết được hai người kia, vậy thì nếu như giết được Tiêu Nhất Thiên, cũng coi như đã báo thù được cho cánh tay của mình! "Giết tôi?" "Sợ một mình ông e là giết không nổi đâu!"

Tiêu Nhất Thiên hừ một tiếng, cười mỉa mai, tất nhiên là anh sẽ không ngồi im chờ chết, con ngươi khẽ co lại, nhìn chằm chằm tàn ảnh của ám dạ Quỷ Vương đang xông qua, vội vàng vận dụng luồng minh kình ít ỏi còn trong đan điền của mình, hai tay hai chân cùng phát lực!

Chỉ nghe thấy!

Leng keng! Leng keng...

Một loạt các âm thanh bất thường truyền tới, mươi ống giác mút đang ghim Tiêu Nhất Thiên trên không trung lần lượt bung ra và rơi xuống, Tiêu Nhất Thiên thoát khỏi xiềng xích, lấy lại được tự do, anh không hề do dự mà đấm một đấm sang phái ám dạ Quỷ Vương!

Bum!

Ám kình và minh kình cùng va chạm, ngay trên đầu của Đế

Uyên!

Kết quả!

Cả hai đều bị thương!

Ám dạ của Quỷ Vương vốn đã mất đi một bên tay phải, ông ta phát huy hết sức lực của mình tung ra một đấm, còn Tiêu Nhất Thiên chỉ còn lại một chút minh kình còn sót lại trong đan điền để trả lại ám dạ Quỷ Vương một đấm!

Giây tiếp theo!

Tiêu Nhất Thiên bị văng sang bên trái, ám dạ Quỷ Vương bị văng sang bên phải, hai người vừa va chạm thì bị sức mạnh ấy chấn động, bắn văng sang bên, phịch hai tiếng, sau đó ngã xuống mặt đất!

Sau đó!

Phụt! Mỗi người đều phun ra một ngụm máu!

Đối với kết quả này!

Đế Uyên rất không hài lòng!

Ông ta liếc nhìn ám dạ Quỷ Vương, sau đó chửi thầm một câu phế vật, rồi nhìn sang Tiêu Nhất Thiên, trong lòng có chút nghi ngờ: “Đây là muốn tạo mạo hiểm bản thân với vết thương chưa lành này để tao tự tay giết chết tên đáng chết này à?"

Dưới con mắt của Đế Uyên!

Đây!

Rõ ràng là không hề có lợi!

Bum!

Trong lúc Đến Uyên vẫn còn đang do dự, đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền tới âm thanh khiến ông ta chấn động, nháy mắt, nóc của tế đàn rung lên một cách mạnh mẽ, có cả ngói vỡ từ trên trần nhà rơi xuống, như là mưa rơi vậy, những tấm ngói rơi xuống mặt hồ, tạo ra những âm thanh lõm bõm, nó còn rơi cả xuống mặt đất xung quanh, tạo ra những âm thanh bùm bụp!

Rõ ràng rằng!

Tô Tử Lam ở trên Điện Hùng loan đã bắt đầu ra tay rồi!

Từ lúc Tô Tử Lam bước vào Điện Hùng loan, đến bây giờ, thật ra đã gần hai phút trôi qua rồi, Tô Tử Lam vẫn chậm chạp không ra tay, là do đang dùng sức mạnh minh kình để phán đoán vị trí của Tiêu Nhất Thiên, cô không muốn làm Tiêu Nhất Thiên bị thương!

Mà tiếng hét ban nãy của Tiêu Nhất Thiên, cùng với một quyền ban nãy của ám dạ Quỷ Vương và Tiêu Nhất Thiên, cũng không thể khiến Tô Tử Lam thấy khó mà lui, ngược lại đã giúp cô xác định được vị trí cụ thể!

Vì vậy!

Tô Tử Lam không chút do dự dùng Bảo đao Long Đồ bổ một đao xuống mặt đất trong Điện Hùng loan, khiến cho cả mặt đất rung chuyển, như thể động đất vậy!

Đậu má!

Ba người ở dưới tế đàn bao gồm cả Đế Uyên, đều bị một đao điên cuồng này của Tô Tử Lam dọa sợ!

Muốn làm gì?

Chẳng lẽ

Tô Tử Lam không lựa chọn đi qua thông đạo chỗ hòn non bộ để vào? Mà trực tiếp đi thẳng tới Điện Hùng loan, là muốn dùng Bảo đao Long Đồ bổ ra một cái hố từ Điện Hùng loan đi tới tế đàn dưới đất?

Phải biết rằng!

Sàn nhà này dày gần hai mét!

Muốn bổ ra được một cái hố...

Đậu má!

Cho dù là Đế Uyên, đang ngẩng đầu nhìn mái ngói không ngừng rơi xuống từ nóc nhà, cũng không nhịn nổi mà mồ hôi chảy đầy đầu!

Đồ điện!

Thật sự con mẹ nó đúng là đồ điên!

Bum!

Tuy nhiên Tô Tử Lam trong Điện Hùng loan chỉ muốn thật nhanh cứu Tiêu Nhất Thiên ra ngoài, đặc biệt là khi giọt huyết tinh trong người cô đã tiêu hao chỉ còn một nửa, cơ thể của cô cũng không chịu nổi nữa rồi, một đao bổ xuống, rồi lại một đao nữa!

Bum!

Bum!

Bùm!

Mỗi một đao chém xuống, thì mái ngói dưới tể đàn rơi xuống càng nhiều, mà chiếc còi báo động trong lòng ba người Tiêu Nhất Thiên, Đế Uyên, ám dạ Quỷ Vương cũng đang liên tục kêu inh ỏi!

Trái tim mọi người đập thình thịch! "Đừng nứt ra! Xin đừng nứt ra! Xin đừng nứt ra nhé!"

Đế Uyên và ám dạ Quỷ Vương đang liên tục niệm chú trong lòng, hy vọng kết cấu hai mét của sàn nhà trên Điện Hùng loan đủ kiên cố, có thể chống đỡ được những nhát đao của Tô Tử Lam bổ xuống, hi vọng giọt huyết tinh của Diệp Ngọc trong cơ thể Tô Tử Lam mau mau hết hiệu lực!

Tô Tử Lam mau gục ngã!

Mà trong lòng Tiêu Nhất Thiên vô cùng khó chịu, anh dù nằm mơ cũng không nghĩ tới, anh, một người luôn nói sẽ bảo vệ hai mẹ con Tô Tử Lam và Tô An Nhiên, sẽ có một ngày phải để Tô Tử Lam mạo hiểm, bán mạng đến cứu anh ra!

Bum!

Cuối cùng!

Vào nhát đao thứ sáu, cùng với tiếng của vô số gạch ngói đổ xuống, đột nhiên xuất hiện một tia sáng vô cùng kích thích giác mạc, chói sáng tế đàn, mặt sàn Điện Hùng loan dày gần hai mét!

Đã bị đập vỡ rồi!