Sói Vương Bất Bại

Chương 352: Diệp Ngọc đi vào giấc mơ, suy đoán của Ngao Tuấn Thần "Tướng quân Ngao, ý của anh là gì?"




Những người ở đây đều là cáo già thành tinh, dễ dàng nhìn thấu, lập tức nghe ra Ngao an có ý "Các ông nói!"

Sắc mặt của Ngao Tuấn Thần vô cùng nghiêm trọng bảo: “Liệu có khả năng thế này không?" "Hoắc Linh Lung!” “Dã tâm của cô ta không chỉ đơn giản là Nam Cương!" "Hoặc là!” "Cô ta biết con người Để Uyên tàn nhẫn độc ác. Không thể nào để cô ta ngồi vững trên vị trí nữ hoàng Nam Cương!" "Cho nên!" "Cô ta và Tiêu Nhất Thiên âm thầm hợp tác, chống lại Để Uyên, không làm thì thôi mà đã làm thì phải làm cho hoành tráng, mượn cơ hội đan điền của Đế Uyên bị tổn hại, giết chết Để Uyên, âm mưu chiếm nước Đại Hạ?"

Không thể không thừa nhận!

Ngao Tuấn Thần cao lớn, sức chiến đấu phi thường, đầu óc cũng rất thông minh, mặc dù ăn một cú của Tiêu Nhất Thiên, cơ thể trúng kịch độc, nhưng nhanh chóng nắm giữ được một vài điều không bình thường từ trong cú đấm, từ trong kịch độc này!

Thậm chí!

Đoán được mục đích của Tiêu Nhất Thiên và Hoắc Linh Lung!

Nhưng mà!

Suy đoán của gã ta quá to gan, không dễ dàng được người ta chấp nhận! "Chuyện này.."

Những thành viên của sứ đoàn Đại Hoa liệc nhin nhau, can than suy nghĩ, nhưng vẫn lắc đầu nói: "Vừa rồi tướng quân Ngao cũng thấy đấy, bây giờ Tiêu Nhất Thiên không nhấc nổi vai, không thể nâng tay, nằm trên cáng giống như con chó chết, nhúc nhích một cái cũng vất vả!" "Một cú đấm vừa nãy!" "Chắc chắn đã hao hết minh mình mà anh ta khôi phục trên đường!" "Mà nơi này!" “Chính là hoàng thành của Đại Hạ, trong hoàng thành có ngự lâm vệ canh giữ, ngoài hoàng thành có cấm vệ quân bảo vệ nghiêm ngặt, muốn giết Đế Uyên có dễ gì đâu?" “Đừng nói là anh ta!" "Chúng ta nhiều người như vậy mạo hiểm đến đây, cho dù có đại thống lĩnh ngự lâm vệ Yến Đông Dương làm nội ứng, cũng không dám chắc chắn có thể thành công!”

Khó!

Quá khó!

Muốn tìm cách giết Hoàng Chủ Đại Hạ trong hoàng thành Đại Hạ có lớp lớp cao thủ, thật sự là khó như lên trời!

Nếu không!

Chuyến này, Ngao Tuấn Thần sẽ không dẫn theo hai mươi cao thủ viên mãn cảnh đến đây!

Chỉ dựa vào một mình Tiêu Nhất Thiên...

Hơn nữa!

Là Tiêu Nhất Thiên tàn phế lại thương nặng!

Bọn họ giống Đế Uyên. Thật sự không nghĩ ra, Tiêu Nhất Thiên có thể giở trò gian trá gì! “Tôi cũng cảm thấy không thể!"

Những người khác sôi nổi phụ họa: "Nếu nghĩ đơn giản. Cho dù khả năng dùng độc của Hoắc Linh Lung có một không hai, cho dù cô ta âm thầm cấu kết với Tiêu Nhất Thiên, cho dù cô ta thực sự có bản lĩnh đó, có thể hạ độc vào trong minh kình của Tiêu Nhất Thiên!" “Nhưng mà!” “Bây giờ Tiêu Nhất Thiên rơi vào trong tay Để Uyên, sao Đế Uyên có thể để mặc anh ta khôi phục minh kình?" "Lại nghĩ đơn giản!" "Cho dù tối hôm nay anh ta có thể yên lặng khôi phục một phần minh kình giống như lúc trên đường về thủ đô, có chút sức tấn công!" "Nhưng mà!" "Anh ta đột nhiên đánh lén, cũng chỉ đánh tướng quân Ngao bị thương. Kịch độc gì đó, vừa rồi cũng đã bị tướng quân Ngao ép ra khỏi cơ thể. Không có gì đáng ngại nữa!" "Thử hỏi!" "Chuyện mà tướng quân Ngao có thể làm được, chẳng lẽ Đế Uyên không làm được sao?” "Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa!" "Theo ý của tôi!” "Nếu Tiêu Nhất Thiên muốn dùng minh kình cất giữ độc để đối phó Để Uyên, không khác gì chuyện vớ vẩn, vốn dĩ không thể thực hiện!"

Sau một lúc phân tích!

Dường như

Càng lúc càng có lý. Trực tiếp xóa bỏ hết suy đoán của Ngao Tuấn

Thần! "Có lẽ!" "Là tôi nghĩ nhiều rồi!" "Có lẽ!" "Tiêu Nhất Thiên có cách gì đó mà chúng ta không biết, có thể đối phó Đế Uyên!"

Ngao Tuấn Thần hít một hơi thật sâu. Nói mà không có bằng chứng, gã ta không thể thuyết phục những thành viên của đoàn sứ thần Đại Hoa, nhưng trong lòng gã ta vẫn tin chắc rằng, nhất định Tiêu Nhất Thiên sẽ không ngồi chờ chết!

Có câu châm ngôn rất đúng, người hiểu bạn nhất không phải bạn của bạn, mà là kẻ thù của bạn!

Ngao Tuấn Thần!

Chính là kẻ thù của Tiêu Nhất Thiên!

Cho nên!

Ngao Tuấn Thần có phán đoán của bản thân, gã ta không tiếp tục thử thuyết phục những thành viên của sứ đoàn Đại Hoa, hừ lạnh nói: "Nếu Tiêu Nhất Thiên thật sự có thể liều chết đánh một trận, uy hiếp Đế Uyên, với chúng ta mà nói chỉ có ích, không hề có hại!" "Cả hai bọn họ cùng chịu thiệt, chúng ta mới có cơ hội lao vào!” "Nếu như!" "Tiêu Nhất Thiên thật sự sẽ chết, vậy chúng ta sẽ tự xông lên!" “Ngày mai!” “Tất cả làm việc theo kế hoạch, nhất định phải khiến hoàng thành của Đại Hạ long trời lở đất!”

Mục tiêu của Tiêu Nhất Thiên!

Là Để Uyên!

Mà mục tiêu chuyến này của đám người Ngao Tuấn Thần! Cũng là Để Uyên!

Cho nên!

Cho dù bị Tiêu Nhất Thiên đánh, trúng độc của Tiêu Nhất Thiên. Lúc này Ngao Tuấn Thần cũng rất mong mỏi, mong Tiêu Nhất Thiên có thể thành công...

Một đêm nay!

Nhất định là một đêm khó ngủ!

Trong hoàng thành nổi sóng ngầm dữ dội, thế lực khắp nơi đấm đá nhau, đều có kế hoạch và sự sắp xếp của mình!

Mà trong phủ Sói Vương!

Sói Đồng cùng đám người Sói Ảnh đều bị đánh thương nặng, nằm vật xuống trong căn phòng ở căn nhà, trải qua một ngày nghỉ ngơi và chữa trị, mặc dù vết thương đã ổn định, nhưng sắc mặt của bọn họ đều khó coi!

Tâm trạng của ai cũng rất tệ!

Bởi vì!

Bọn họ cũng nghe được tin Tiêu Nhất Thiên về thủ đô, biết trên đường được đưa về hoàng thành, Tiêu Nhất Thiên bị hàng nghìn người trong thủ đô chửi rủa, thật sự vác cái tội phản bội đất nước trên lưng!

Tức giận!

Không cam lòng!

Nhưng mà bó tay không có cách!

Không có ai biết rõ hơn bọn họ, những năm trên chiến trường Bắc Cảnh, Tiêu Nhất Thiên đã trải qua thử thách sống hay chết biết bao nhiêu lần, vì bảo vệ Bắc Cảnh của Đại Hạ mà đã cố gắng và hy sinh lớn dường nào!

Nhưng mà!

Kết quả là ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván, anh hùng bảo vệ đất nước, trong phút chốc biến thành kẻ phản bội đất nước!

Tô Tử Lam lấy nước mắt rửa mặt!

Cho đến khi!

Vào lúc hơn hai giờ sáng, sau khi Tô Tử Lam dỗ Tô An Nhiên ngủ, một mình ngồi ngây người trên giường rất lâu, không biết cụ thể là mấy giờ, nhẫn huyết ngọc trên ngón áp út của tay phải, đột nhiên truyền đến cảm giác ấm áp.

Ngay sau đó!

Đầu óc choáng váng một cách khó hiểu!

Sau đó!

Mí mắt càng lúc càng nặng, càng lúc càng nặng, đôi mắt đã khóc sưng không kìm được mà từ từ nhắm lại, tiến vào trong giấc ngủ!

Tô Tử Lam mơ thấy một giấc mơ!

Ở trong mơ!

Cô lại gặp được mẹ ruột của Tiêu Nhất Thiên!

Diệp Ngọc!