Sói Vương Bất Bại

Chương 347: Bí cảnh của hoàng tộc, người đến phải chết




Cửa vào của tế đàn dưới đất nằm trong một ngọn núi giá ở cánh Đông điện Hùng Loan, mà chìa khóa mở cửa vào, Đế Uyên chỉ đưa cho Ám Dạ Quỷ Vương và Yến Đông Dương!

Yến Đông Dương!

Phụ trách bảo vệ xung quanh hoàng thành!

Ám Dạ Quỷ Vương!

Phụ trách quản lý đất nước!

Có thể nói hai người họ là cánh tay đắc lực của Đế Uyên, cũng là người Để Uyên tin tưởng nhất!

Cho nên!

Chỉ có bọn họ mới có tư cách vào tế đàn dưới đất gặp Đế Uyên! "Vì sao?"

Trên đường đi về phía ngọn núi giả, Ám Dạ Quỷ Vương cúi đầu nhìn Tiêu Nhất Thiên trên cáng cứu thương, hỏi: “Vì sao không ra tay với tôi?"

Nghe vậy!

Mấy ngự lâm vệ khiêng cáng sửng sốt!

Mà Tiêu Nhất Thiên!

Biết ý của Ám Dạ Quỷ Vương, lắc đầu nói: “Năng lực của Quỷ

Vương đại nhân vẫn còn kém!" "Không đáng để tôi ra tay!"

Nghe thấy câu trả lời của Tiêu Nhất Thiên!

Mấy ngự lâm vệ kia lại sửng sốt!

Đậu!

Không hổ là sói vương Bắc Cảnh, con mẹ nó thật sự ngông cuồng ngang ngạnh, thế mà dám xem thường Ám Dạ Quỷ Vương!

Ám Dạ Quỷ Vương hơi khung bước!

Không đáng sao?

Từ Nam Cường đến thủ đô, từ bến xe đến hoàng thành, suốt một ngày trên đường, Ám Dạ Quỷ Vương đều ở bên cạnh Tiêu Nhất Thiên như hình với bóng, Tiêu Nhất Thiên yên lặng khôi phục chút minh kính, nếu vừa rồi anh đánh lén Ám Dạ Quỷ Vương giống như đánh lén Ngao Tuấn Thần, thật ra có rất nhiều cơ hội!

Vừa rồi!

Tiêu Nhất Thiên cách xa mấy mét, từ xa đánh Ngao Tuấn Thần bị thương ngay tại chỗ!

Nếu như! . Kiếm Hiệp Hay

Lúc ở khoảng cách gần trên xe mà đánh lén Ám Dạ Quỷ Vương, Ám Dạ Quỷ Vương tự biết, dưới tình hình không hề đề phòng, ông ta sẽ không tránh thoát!

Thậm chí!

Có thể bị Tiêu Nhất Thiên đánh chết!

Nhưng mà!

Khi Ám Dạ Quỷ Vương lừa gạt Tiêu Nhất Thiên, tính kế Tiêu Nhất Thiên, khiến Tiêu Nhất Thiên thương nặng hấp hối, dưới tình hình khó giữ mạng sống, Tiêu Nhất Thiên không hề chọn cách giết Ám Dạ Quỷ Vương báo thù!

Chuyện này!

Khiến Ám Dạ Quỷ Vương nghĩ mà sợ, cũng vô cùng khó hiểu!

Mà!

Lý do của Tiêu Nhất Thiên là!

Ông!

Không đáng!

Ông!

Không có tư cách và năng lực đó! "Có lẽ vậy!"

Đáp án như vậy, Ám Dạ Quỷ Vương không biết nên tức giận, hay cảm thấy may mắn, thấp giọng nói: "Cậu luôn luôn kín đáo không thể hiện, chẳng lẽ là muốn ra tay với Hoàng Chủ bệ hạ, đòi một con đường sống?" "Ha ha!" “Mơ mộng hão huyền!" "Hoàng Chú bệ hạ có sức mạnh cơn bão. Đứng hồI Bay thương nặng, cho dù không bị sao hết, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Hoàng Chủ bệ hạ, một đòn nhìn có vẻ mạnh mẽ vừa rồi, nếu là ở trước mặt Hoàng Chủ bệ hạ, vốn dĩ không đáng nhắc tới, không thể làm ngài ấy bị thương dù chỉ một chút!" "Cho nên!" "Giết tôi, với cậu mà nói, thật ra mới là cách làm được tính giá cao nhất!” "Ít nhất!" "Tôi cũng xem như là một trong tên đầu sỏ hãm hại cậu, giết một mình tôi, luôn có lợi hơn mấy chuyện uổng công vô íc.."

Không thể không thừa nhận!

Ám Dạ Quỷ Vương nói có đạo lý!

Nhưng mà!

Điều kiện tạo nên cách nói của ông ta là, Tiêu Nhất Thiên chắc chắn phải chết, dù sao cũng phải chết, vậy nên đương nhiên có thể giết ai thì giết đi!

Nhưng mà!

Tiêu Nhất Thiên không muốn chết!

Anh muốn sống!

Tô Tử Lam và Tô An Nhiên cần anh bảo vệ. Anh em của Huyết Lang đoàn cần anh nghĩ cách cứu viện, chưa tìm được tung tích của ông bố Tiêu Thanh Sơn, vẫn chưa làm rõ thân phận của bà mẹ Diệp Ngọc...

Trên người Tiêu Nhất Thiên!

Đang đeo rất nhiều trách nhiệm sau lưng. Sao anh có thể bằng lòng chết chứ?

Cho nên!

Cho dù giết Ám Dạ Quỷ Vương, vốn dĩ không giải quyết được chuyện gì, mục tiêu của anh chỉ có Để Uyên. Chỉ có loại bỏ thủ phạm đứng sau một tay che trời Đế Uyên, anh mới thật sự có thể sống sót! "Tới rồi!"

Rất nhanh, mấy người đã đến trước ngọn núi giả, Ám Dạ Quỷ Vương lấy ra một chiếc chìa khóa, mở cửa tế đàn dưới đất, một tiếng động “âm ầm” vang lên, núi giả chia thành hai!

Một nửa sang trái!

Một nửa sang phải!

Chia ra hai bên, xuất hiện một con đường hành lang dài!

Trong đường có ánh đèn sáng trưng! Sáng như ban ngày!

Ám Dạ Quỷ Vương ra hiệu bảo: "Khiêng cậu ta vào đi!”

Sau khi mấy ngự lâm vệ kia khiêng Tiêu Nhất Thiên đi vào, Ám Dạ Quỷ Vương đi theo phía sau. Đóng lại cửa vào đường hành lang, núi giả chia làm hai chậm rãi khép lại, khôi phục như ban đầu!

Sau đó!

Ám Dạ Quỷ Vương dẫn đường ở phía trước, đi sâu vào bên trong!

Đi được khoảng hơn hai mươi mét, xuất hiện một đường giao hình chữ thập, Ám Dạ Quỷ Vương không đi thẳng, mà rẽ trái, đi được khoảng hơn hai mươi mét lại xuất hiện một đường giao hình chữ thập!

Lần này!

Ám Dạ Quỷ Vương rẽ phải!

Vẫn đi được khoảng hơn hai mươi mét, ngã tư thứ ba xuất hiện ở trước mắt!

Rẽ phải!

Đi thẳng!

Rẽ trái!

Rẽ trái!

Rẽ phải!

Cứ như vậy đi dọc theo con đường hành lang, cứ cách hơn hai mươi mét sẽ xuất hiện một ngã tư đường, đường hành lang dưới đất giống như mạng nhện to lớn, rắc rối phức tạp giống như mê cung!

Tiêu Nhất Thiên không khỏi âm thầm giật mình!

Nếu như!

Anh không nhìn lầm, có lẽ con đường hành lang này được xây theo quy tắc ngũ hành. Bắt đầu từ lối vào đường hành lang, tất cả ngã tư trong này xếp theo hình chữ “Triệt", chia ra làm ba đường. Trong ba đường chỉ có một đường đúng, đến đường giao tiếp theo lại chia ra làm ba, vẫn chỉ có một lựa chọn đúng!

Như thế!

Tuần hoàn lặp lại!

Nói cách khác, từ đường vào đến tế đàn dưới đất, thật ra có vô số ngã tư và vô số con đường, nhưng mà chỉ có một con đường thật sự thông tới tế dàn, chọn sai phương hướng ở bất kì ngã tư nào, cũng không thể đi tới tế đàn dưới đất!

Thậm chí!

Trong vô số con đường sai, có lẽ tất cả đều bố trí cơ quan mai phục đoạt mạng, đi sai thì chắc chắn phải chết!

Cho nên!

Cho dù chìa khóa trong tay Ám Dạ Quỷ Vương và Yến Đông Dương bị người khác trộm hoặc cướp đi, chỉ cần hai người bọn họ không phản bội Đế Uyên, không dẫn sói vào nhà, không có bọn họ chỉ dẫn, người khác có được chìa khóa thì cũng không có tác dụng gì, không thể tìm thấy vị trí chính xác của tế đàn dưới đất!

Điều này!

Thuộc mức độ bảo vệ sự an toàn của tế đàn dưới đất rất lớn!

Dù sao!

Tế đàn dưới đất chính là nơi tu hành bế quan của các đời Hoàng Chủ nước Đại Hạ, nhất định không cho phép bất luận kẻ nào tùy ý quấy rối!

Dù sao!

Sau khi đi qua mười mấy ngã tư, ở con đường cuối cùng xuất hiện một cánh cửa hàn thiết! "Hoàng Chủ bệ hạ!"

Ám Dạ Quỷ Vương bước đến trước cửa hàn thiết, thấp giọng nói: "Tiêu Nhất Thiên tới rồi!”

Cạch!

Ám Dạ Quỷ Vương vừa dứt lời, một tiếng chói tai vang lên, cánh cửa hàn thiết kia chậm rãi mở ra!

Dường như!

Chốt mở cánh cửa hàn thiết nằm bên trong tế đàn dưới đất!

Đương nhiên!

Khẳng định bên ngoài cũng có cách mở cánh cửa hàn thiết!

Nhưng mà!

Chỉ có một mình Đế Uyên nắm giữ bí mật này, ngay cả Ám Dạ Quỷ Vương và Yến Đông Dương cũng không có quyền biết! "Vào đi!"

Giọng nói của Để Uyên truyền từ bên trong tế đàn! Lúc này!

Mấy ngự lâm vệ khiêng Tiêu Nhất Thiên vào rất căng thẳng, trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, trái tim hết sức run rẩy, hai đùi không kìm được mềm nhũn!

Đây là lần đầu tiên bọn họ đi vào trong tế đàn!

Mới vừa vào cửa!

Đã có một mùi máu tanh nồng nặc xông vào mũi làm bọn họ càng lo lắng đề phòng, không dám ngẩng đầu lên, không dám nhìn cảnh tượng bên trong tế đàn! "Bái kiến Hoàng Chủ bệ hạ!" "Bái kiến Hoàng Chủ bệ hạ!"

Bich!

Bich!

Bich!

Đặt Tiêu Nhất Thiên xuống đất, sau đó không hẹn mà cùng quỳ sấp xuống, nằm bò trên mặt đất!

Sau khi Ám Dạ Quỷ Vương tiến vào, cánh cửa hàn thiết lại đóng "rầm" một cái, bước tới phía sau mấy ngự lâm vệ, chỉ nghe thấy Ám Dạ

Quỷ Vương lạnh băng nói: "Các cậu đã hoàn thành nhiệm vụ!” “Bây giờ!" "Có thể lên đường!”

Xoát!

Giây phút giọng nói vừa dứt, không đợi mấy ngự lâm vệ kia lấy lại tinh thần, Ám Dạ Quỷ Vương đột nhiên rút bảo đao Lang Đồ bên hông Tiêu Nhất Thiên, tiếng đao xé không khí, ngay sau đó, mấy cái đầu đầm đìa máu rớt khỏi cổ của mấy ngự lâm vệ!

Nhanh chóng lăn ra xung quanh giống như quả bóng da!

Bí cảnh hoàng tộc như tế đàn dưới đất, người bình thường cả đời chỉ có một cơ hội đi vào!

Đến rồi!

Thì cuối cùng không thể ra!

Tiêu Nhất Thiên!

Cũng như vậy!