Sói Vương Bất Bại

Chương 345: Tiêu Nhất Thiên trở về, Ngao Tuấn




Thần cuồng vọng "Ngao Nhất Đao?"

Cách cửa kiếng xe, Tiêu Nhất Thiên liếc mắt một cái thì nhận ra Ngao Tuấn Thần đứng ở trước đám người, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, đúng như Ám Dạ Quỷ Vương đã nhắc nhở trước đó, nhìn thấy Ngao Tuấn Thần ở hoàng thành Đại Hạ, quả thật làm cho anh kinh hãi!

Đồng thời!

Trong lòng hơi trầm xuống. Mơ hồ có cảm giác chuyện lớn không ổn!

Ngao Tuấn Thần!

Lại tên là Ngao Nhất Đao!

Cái ngoại hiệu này vẫn là Tiêu Nhất Thiên ban cho gã ta, nguyên nhân rất đơn giản, ở bên trong chiến trường Bắc Cảnh, Tiêu Nhất Thiên đã từng chém cho gã ta một đao gần chết, đến nay, từ thái dương bên phái của gã ta đến bụng dưới bên trái vẫn còn để lại một cái sẹo cực lớn!

Một đao đó!

Là sỉ nhục của Ngao Tuấn Thần!

Lại là huân chương của Tiêu Nhất Thiên!

Cho nên!

Ngao Tuấn Thần vẫn luôn khắc trong tâm khảm, chờ mong một ngày có thể chém lại Tiêu Nhất Thiên một đao. Lấy tính mệnh của Tiêu Nhất Thiên!

Mà Tiêu Nhất Thiên!

Một đao không thể chém chết Ngao Tuấn Thần, với anh mà nói cũng là tiếc nuối, cũng chờ mong một ngày có thể bù thêm một đao, triệt để giải quyết Ngao Tuấn Thần!

Cái tên Ngao Nhất Đao, bởi vậy mà có!

Một lát sau!

Chiếc xe chở Tiêu Nhất Thiên đi tới trước mặt Ngao Tuấn Thần và Yến Đông Dương. Chậm rãi ngừng lại, Ám Dạ Quỷ Vương trầm giọng nói: "Ước hẹn một đao giữa hai người, chỉ sợ là đời này cũng không thực hiện được!”

Ám Dạ Quỷ Vương cũng biết lai lịch của biệt danh "Ngao Nhất Đao". Bây giờ!

Chẳng mấy chốc Tiêu Nhất Thiên sẽ chết rồi, hiển nhiên cũng sẽ không thể có cơ hội giao thủ với Ngao Tuấn Thần!

Nói xong!

Ám Dạ Quỷ Vương đẩy cửa xuống xe, Yến Đông Dương vội vàng xông tới, có chút khom người, chắp tay nói: "Quỷ Vương đại nhân lên đường vất vả!"

Làm tâm phúc của hoàng chủ Đế Uyên, thật ra, Ám Dạ Quỷ Vương cũng không có bất kỳ chức quan gì, nhưng là ở trước mặt ông ta, bao gồm cả Đại thống lĩnh ngự lâm vệ như Yến Đông Dương đều phải thấp hơn một bậc! "Nghe qua danh Ám Dạ Quỷ Vương. Hôm nay gặp mặt, đúng là danh bất hư truyền!"

Ngao Tuấn Thần nhìn chằm chằm Ám Dạ Quỷ Vương, tỉ mỉ dò xét vài lần, nhìn thấy Ám Dạ Quỷ Vương khoác một bộ áo choàng màu đen trên người, trên mặt còn đeo mặt nạ đỏ trắng, dáng vẻ âm khí âm u giống như nửa người nửa quỷ, xác thực rất hợp với danh hiệu "Ám Dạ Quỷ Vương", không khỏi cảm thấy hứng thú nồng đậm với Ám Dạ Quỷ Vương, hiếu kỳ nói: "Chỉ là không biết, Quỷ Vương anh có mấy phần thực lực?" "So với tên Sói vương trong xe lúc trước khi phá cảnh thì ai mạnh hơn một chút?" "Có thể đỡ mấy đao của bản tướng quân?"

Không giống như Yến Đông Dương, dù cho đối mặt Ám Dạ Quỷ Vương, Ngao Tuấn Thần vẫn giữ tư thái cuồng ngạo!

Thậm chí!

Còn có mấy phần chiến ý! "Làm sao?"

Ám Dạ Quỷ Vương và Ngao Tuấn Thần bốn mắt nhìn nhau, không sợ hãi nói: "Hẳn là Ngao tướng quân muốn thử một lần?"

Trong nháy mắt!

Bầu không khí lập tức có hơi căng thẳng lên! "Ha ha ha..."

Nhưng là Ngao Tuấn Thần cũng không có cuồng vọng đến mức động thủ với Ám Dạ Quỷ Vương ở hoàng thành Đại Hạ, gã ta cười khoát tay áo. Nói: "Không vội, về sau có rất nhiều cơ hội!" "Bản tướng quân nghe nói!" "Ám Dạ Quỷ Vương nửa người nửa quỷ, xuất quỷ nhập thần. Từ trước đến nay đều là đến vô ảnh, đi vô tung, mặc dù không quan không chức nhưng lại thay hoàng chủ Đại Hạ giám sát thiên hạ. Có thể nói là dưới một người trên vạn người!" "Nhưng mà!" "Một tấm mặt nạ che mặt, ngoại trừ hoàng chủ Đại Hạ ra thì chưa từng có người thứ hai gặp qua mặt mũi thật của ngài!” "Ngày nào đó!" "Ngài thua ở dưới chiến đao của bản tướng quân, chắc chắn bản tướng quân sẽ tự tay lấy mặt nạ của ngài xuống!"

Nói xong!

Ngao Tuấn Thần không tiếp tục dây dưa với Ám Dạ Quỷ Vương nữa, đảo mắt nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên vẫn nằm trong xe, nói: "Hôm nay, bản tướng quân cố ý chờ đợi ở đây. Là đặc biệt đến tiễn đưa Sói vương Tiêu Nhất Thiên đoạn đường cuối cùng!"

Lúc này!

Mấy tên ngự lâm vệ đi lên, mở cửa xe, dẫn Tiêu Nhất Thiên ra ngoài!

Năm ngàn cấm vệ quân bảo vệ chặt chẽ. Yến Đông Dương cũng dẫn người ngăn giữa Ngao Tuấn Thần và Tiêu Nhất Thiên, phòng bọn người Ngao Tuấn Thần đột nhiên hạ sát thủ với Tiêu Nhất Thiên, đồng thời nhắc nhở Ngao Tuấn Thần: "Ngao tướng quân, ngài chỉ có hai phút!" "Hai phút?" "Đủ rồi!"

Ngao Tuấn Thần đứng từ xa nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, cười nói: "Tiêu Sói vương, ngắn ngủi mấy tháng không thấy. Có vẻ như cuộc sống sau khi xuất ngũ của mày cũng không tốt lắm nhỉ!" "Nhìn xem!" "Mày nhìn lại xem!" "Hổ lạc đồng bằng, nghèo túng như chó, làm gì còn có anh tư hiên ngang, quát tháo phong vân trong chiến trường như ngày xưa?" "Ha ha!" "Bây giờ khiến bản tướng quân động thủ giết mày. Bản tướng quân còn có hơi không đành lòng.."

Tiểu nhân đắc chí!

Đương nhiên là không thể thiếu sự chế giễu mỉa mai! Cơ thể Tiêu Nhất Thiên hết sức yếu ớt, sắc mặt cũng trắng bệch như tờ giấy, không thèm nhìn, nghe những lời trào phúng của Ngao Tuấn Thần, mở miệng hỏi: "Sao mày lại ở đây?” "Bắc Cảnh!" "Như thế nào?"

Lúc đầu!

Trong lòng Tiêu Nhất Thiên chỉ lo lắng cho mấy người Tô Tử Lam và Sói Đồng bên trong phủ Sói Vương, nhưng nhìn thấy Ngao Tuấn Thần xuất hiện ở đây, không thể không khiến anh có chút bận tâm tình hình chiến đấu Bắc Cảnh!

Dù sao!

Thành viên xuất ngũ của đoàn Huyết Lang chỉ có số ít. Đa số thành viên vẫn trấn thủ ở Bắc Cảnh! "Mày muốn hỏi!" "Những anh em trong đoàn Huyết Lang của mày sao?"

Ngao Tuấn Thần cười càng thêm rực rỡ, vô cùng đắc ý nói: "Nể tình mày sắp sửa chết, nể tình mày từng là đối thủ cũ. Nói cho mày cũng không sao!" "Bọn họ!" "Bị bắt!" "Tất cả đều bị bắt!" "Hơn nữa!" "Không phải bị bản tướng quân bắt, là bị hoàng chủ bệ hạ của bọn mày bắt, mày có thấy buồn cười không?" "Có thấy buồn cười không?" "Ha ha ha..." “Đời người vui vẻ nhất lúc đắc chí”, bây giờ Ngao Tuấn Thần vô cùng sung sướng, nhất là nhìn thấy vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa đau khổ của Tiêu Nhất Thiên, gã ta còn hưng phấn hơn cả đánh thắng trận trên chiến trường!

Giết người!

Không bằng đáng tâm lý!

Tiêu Nhất Thiên quay đầu nhìn về phía Ám Dạ Quỷ Vương!

Nhưng mà!

Còn không đợi Ám Dạ Quỷ Vương mở miệng, Yến Đông Dương đã giành nói trước: "Ngao tướng quân nói không sai!" "Ngài!" "Bây giờ là phản thần của Đại Hạ!" "Tất cả thành viên đoàn Huyết Lang cũng có thể là vay čánh của ngal! "Cho nên!" "Hoàng chủ bệ hạ đã hạ lệnh, chiếm binh quyền trong tay bọn họ, giam cầm bọn họ ở Bắc Cảnh, chỉ cần bọn họ dám có bất kỳ cử động làm loạn thì giết chết không cần luận tội!"

Nghe vậy!

Trong lòng Tiêu Nhất Thiên chìm xuống!

Hiển nhiên!

Toàn bộ đoàn Huyết Lang đều bị anh liên lụy. Đế Uyên muốn giết anh, lại lo lắng thành viên của đoàn Huyết Lang cứu anh, cho nên dứt khoát tiên hạ thủ vi cường. Sớm thanh trừ một tai họa ngầm lớn như đoàn Huyết Lang! "Còn nữa!"

Ngao Tuấn Thần mượn cơ hội nói: "Lần này bản tướng quân vào kinh, chính là vì chuyện hai nước ngưng chiến!" "Còn điều kiện ngưng chiến!" "Trong đó có một cái là!" "Dùng mạng của những binh tướng Bắc Cảnh dưới trướng mày để tế điện vong hồn của anh linh chiến tử ở sa trường của nước Đại Hoa chúng tao!" "Cho nên!" "Mày yên tâm!" "Chờ sau khi mày chết. Những anh em trong đoàn Huyết Lang sẽ chẳng mấy chốc cũng đi âm tào địa phủ đoàn tụ với mày!" "Bao gồm cả vợ con của mày!"

Nói đến đây!

Ngao Tuấn Thần âm hiểm cười, trên mặt lướt qua vẻ đăm chiêu, thậm chí lè lưỡi liếm lấy khóe miệng hơi khô của mình, sau đó nói tiếp: "Bản tướng quân nghe nói!" "Ngày mai!" "Là ngày mày và Tô Tử Lam kết hôn!" "Đúng không?" "Ngày 20 tháng 5, một ngày rất đẹp, nghe thì rất lãng mạn đó!" "Đáng tiếc!" "Đáng tiếc!" "Bây giờ dáng vẻ chó tha của mày, như là cái xác không hồn, động một cái cũng khó khăn, hoàn toàn không the đon đâu, lậi cang kriofng the dung phòng!" "Không còn cách nào khác!" "Ai bảo bản tướng quân nhân từ tâm thiện, thích lấy việc giúp người làm niềm vui đây?" "Cho nên!" "Bản tướng quân đã đề nghị với hoàng chủ bệ hạ, để cho tao thay mày, hoàn thành hôn lễ ngày mai, cưới vợ của mày, đón con của mày!" "Đến lúc đó!" "Chắc chắn tạo sẽ thay mày hoàn thành trách nhiệm của một người chồng, sẽ thương yêu hai mẹ con họ!” "Ha ha!" "Ha ha ha..."

Ngao Tuấn Thần càng nói càng kích động, càng nói càng hưng phấn, sau khi nói xong thì không nhịn được mà lại ngửa mặt lên trời cười ha hả, mẹ nó, đều sắp cười điên rồi, những thành viên của đoàn sứ của Đại Hoa sau lưng gã ta cũng nhao nhao nở nụ cười!

Trong lúc nhất thời!

Trong hoàng thành, tiếng cười đây trời!

Mà Tiêu Nhất Thiên!

Thì là bị Ngao Tuấn Thần hoàn toàn chọc giận, nghiến răng nghiến lợi, gân xanh trên cổ nổi lên, trong mắt co rụt lại, lửa giận ngập trời! "Mày!" "Mẹ mày, muốn chết!"

Sau một khắc, kèm theo một tiếng quát mắng như dã thú kêu, không biết Tiêu Nhất Thiên lấy đâu ra sức lực, tay phải nắm chặt, đột nhiên giơ lên!

Cách mấy mét xa!

Một quyền!

Đánh thẳng vào Ngao Tuấn Thần đang cười như điên!