Sói Vương Bất Bại

Chương 342: Điều kiện đình chiến, không thể chịu đựng được nhục nhã "Đưa vào đi!"




Giọng Đế Uyên vang lên, Yến Đông Dương lập tức đi lên, nhận lấy quốc thư trong tay Ngao Tuấn Thần, sau đó quay người đi ra!

Không lâu sau!

Yến Đông Dương cầm quốc thư, xuất hiện trong tế đàn dưới mặt đất phía dưới điện Hùng Loan!

Đế Uyên!

Vẫn ngồi khoanh chân ở chính giữa trụ ngọc phía trên tế đàn!

Nhằm mắt lại!

Không nhúc nhích tí nào!

Yến Đông Dương hơi khom người, tất cung tất kính. Ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, hai tay giờ quốc thư lên đỉnh đầu, nói: "Mời hoàng chủ bệ hạ xem thư!" "Không cần!"

Đế Uyên không có mở mắt, thuận miệng nói: "Cậu, đọc cho bản hoàng nghe!" "Chuyện này.."

Yến Đông Dương sững sờ!

Đế Uyên không nhịn được nói: "Kêu cậu đọc thì cậu đọc đi!" "Rõ!"

Yến Đông Dương thở sâu, thận trọng mở quốc thư ra, liếc sơ mấy cái, sắc mặt lập tức cũng có chút khó coi, hiển nhiên là bị nội dung trong đó làm cho khiếp sợ. Do dự nói: "Hoàng chủ bệ hạ, hay là ngài..." "Đọc!"

Đế Uyên lạnh nhạt nói: "Ngắt đầu bỏ đuôi, bỏ bớt đi những lễ nghi phiền phức lá mặt lá trái đó, nói thẳng điều kiện đình chiến của bọn họ!" Đối với nội dung bên trong quốc thư, Đế Uyên không cần phải xem cũng có thể đoán ra cái đại khái!

Nhắm mắt làm ngơ!

Xem!

Cũng là tự tìm phiền não! "Vâng!"

Cho dù là Yến Đông Dương muốn đọc một phong quốc thư như thế nào lên trước mặt Để Uyên thì cũng không nhịn được mà lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, hồi hộp đến cái trán thấm ra một tầng mồ hôi mịn! "Điều kiện của bọn họ, tất cả có ba điều!"

Yến Đông Dương nhìn chằm chằm phong quốc thư đó, nói: "Thứ nhất, chiến tranh Bắc Cảnh kéo dài mấy năm, tiêu hao rất nhiều nhân lực vật lực của nước Đại Hoa, ảnh hưởng nghiêm trọng đến phát triển kinh tế của nước Đại Hoa..." %3D "Cho nên!" "Nước Đại Hoa cần phải nhận được một triệu bảy trăm năm mươi ngàn tỷ phí bồi thường chiến tranh!" "Hơn nữa!" "Nước Đại Hoa có tất cả gần một trăm ngàn binh tướng chết bởi chiến trường Bắc Cảnh, bọn họ phải dùng máu tươi và sinh mệnh của chiến sĩ ở Bắc Cảnh chúng ta để tế điện anh linh của những dũng sĩ Đại Hoa!”

Nghe vậy!

Khóe mắt Đế Uyên hung hăng co quắp mấy lần!

Một triệu bảy trăm năm mươi ngàn tỷ!

Hai quân giao chiến, từ trước đến nay đều là giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm, mấy năm qua. Binh tướng của nước Đại Hoa tử thương vô số, kinh tế bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nhưng làm như nước Đại Hạ không có bị như vậy sao?

Không nói đến một triệu bảy trăm năm mươi ngàn tỷ là nhiều hay ít!

Nếu như nước Đại Hạ giao phí bồi thường chiến tranh, vậy thì đồng nghĩa với thừa nhận là nước thua quốc chiến!

Bồi thường tiền!

Còn phải bồi thường tính mạng của những tướng sĩ Bắc Cảnh!

Khinh người!

Quá đáng!

Đế Uyên cố nén tức giận trong lòng, vẫn không có mở to mắt, trầm giọng nói: "Đọc tiếp đi!"

Giọng lạnh lẽo như băng!

Gần như là nghiến từng chữ! "Thứ hai..."

Yến Đông Dương lặng lẽ đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó mới tiếp tục thì thầm: "Phía trên nói, Sói vương Tiêu Nhất Thiên xuất ngũ, đồng thời thành phản nghịch của nước Đại Hạ, không còn sống lâu nữa!" "Không có Tiêu Nhất Thiên!" "Thiết kỵ của Đại Hoa không người có thể địch, ngàn dặm Bắc Cảnh đã là vật trong bàn tay của Đại Hoa!" "Cho nên!" "Hai nước cần lấy sông Bắc Thương làm ranh giới, xác định lại đường biên giới một lần nữa!"

Nói trắng ra là!

Điều thứ nhất là bồi thường, điều thứ hai chính là cắt đất!

Ngàn dặm ở phía bắc sông Bắc Thương. Diện tích hết sức to lớn, gần như có thể nói là chiếm diện tích một phần năm toàn bộ lãnh thổ của vương triều Đại Hạ!

Sản vật phì nhiêu!

Đất linh, người tài nhiều!

Mà chuyện này!

Cũng là nguyên nhân vì sao trước giờ nước Đại Hoa luôn quấy nhiễu Bắc Cảnh, không tiếc phát động chiến tranh biên cảnh!

Càng quan trọng hơn là!

Một khi nước Đại Hạ cắt nhường ngàn dặm phía bắc sông Bắc Thương cho nước Đại Hoa. Như vậy, chắc chắn nước Đại Hoa sẽ điều động đại quân trấn thủ, đến lúc đó. Ở giữa chỉ cách có một cái sông Bắc Thương, phòng ngự sẽ càng thêm khó khăn!

Lỡ như

Nước Đại Hoa trở mặt vô tình, tiếp tục xuôi nam xâm lấn, binh phong thiết kỵ sẽ đánh thẳng vào thủ đô Đại Hạ!

Mức độ nguy hiểm!

Không cần nói cũng biết! "Khốn kiếp!"

Trong nháy mắt, Đế Uyên nổi giận, rốt cục không nhịn được nữa, bồng nhiên mở mắt, trán tỏa sát khí, quát mắng: "Lão già họ Hoa, gan to bằng trời, dám lấn Đại Hạ ta không người!" "Đáng chết!"

Lúc nói chuyện. Minh kình vô cùng hùng hồn xông ra khỏi cơ thể, tế đàn dưới mặt đất lập tức nổi lên cương phong khắp nơi!

Vẻ mặt Yến Đông Dương thay đổi!

Vèo!

Chỉ thấy Đế Uyên đột nhiên giơ tay phải ra, chụp một cái về phía Yến Đông Dương. Phong quốc thư trong tay Yến Đông Dương bị cương phong cuốn lên trong nháy mắt, bay về phía Đế Uyên!

Trong chớp mắt!

Đã rơi vào trong tay Đế Uyên!!!

Cách không lấy vật!

Cùng là cường giả minh cảnh, Tiêu Nhất Thiên mới vào minh cảnh, mặc dù có thể làm được minh kình ra khỏi cơ thể, huyễn hóa thành ánh đao bóng kiếm, cách không giết người nhưng lại không làm được giống như Đế Uyên, thu phóng tự nhiên, tùy ý thu lại minh kình đã phóng ra ngoài!

Hiển nhiên!

Cũng giống như ám cảnh bị phân chia thành sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, viên mãn, bốn cái cảnh giới nhỏ. Thì minh cảnh cũng có phân chia cao thấp mạnh yếu, Đế Uyên phá cảnh đã lâu, chìm đắm ở bên trong minh cảnh nhiều năm, thực lực của ông ta không phải là người mới vào minh cảnh như Tiêu Nhất Thiên có thể so sánh!

Chuyện này!

Vẫn là dưới tình huống đan điền Đế Uyên bị hao tổn!

Nếu như!

Đan điền của Đế Uyên có thể chữa trị như lúc ban đầu, chiến lực mạnh nhất của ông ta sẽ mạnh đến mức nào? Chỉ suy nghĩ một chút thì cũng làm cho người ta tê cả da đầu!

Yến Đông Dương đứng ở nơi đó, thở mạnh cũng không dám, đáy lòng như đang có sóng to gió lớn. Để Uyên bế quan nhiều năm, mặc dù ông ta là Đại thống lĩnh ngự lâm vệ, nhưng xưa nay chưa từng thấy Đế Uyên ra tay!

Vừa rồi!

Là lần đầu tiên, dù cho cách gần mười mét, dù cho Đế Uyên chỉ thả ra một chút minh kình trong cơ thể, dù cho Để Uyên cũng không có ra tay công kích ông ta...

Nhưng mà!

Yến Đông Dương vẫn cảm nhận được áp lực lớn kinh khủng đó! Cảm nhận được chênh lệch thật lớn ở giữa mình và Đế Uyên!

Giống như rãnh trời!

Không cách nào vượt qua!

Hắn ta không chút nghi ngờ, nếu như Để Uyên muốn lấy tính mạng của hắn ta thì ngay cả cơ hội chạy trốn hắn ta cũng không có! "Tiến cống?" "Triều bái?"

Để Uyên cầm lấy phong quốc thư đó, sau khi mở ra liếc mấy cái, khi ông ta nhìn thấy điều kiện đình chiến thứ ba của nước Đại Hoa thì bị tức đến muốn rách cả mí mắt, hai tròng mắt cực kỳ phẫn nộ đó gần như có thể phóng ra lửa!

Trên phong quốc thư đó viết rõ ràng:

Sau khi ngưng chiến, hàng năm nước Đại Hạ đều phải cống tiền tài binh hướng cho nước Đại Hoa!

Mà Đế Uyên!

Làm hoàng chủ nước Đại Hạ, hàng năm đều phải tự mình đi vương thành của Đại Hoa, triều bái vua nước Đại Hoa!

Mỗi năm tiến cống!

Hàng tháng triều bái!

Đây mà là hiệp định đình chiến gì chứ, cắt đất bồi thường thì cũng thôi đi, cái gọi là tiến cống triều bái. Thật ra chính là coi nước Đại Hạ thành nước phụ thuộc vào nước Đại Hoa!

Chẳng khác gì là!

Gián tiếp chiếm đoạt vương triều Đại Hạ!

Chuyện này!

Sao Đế Uyên có thể nhẫn nhịn được?

Trước đó!

Khi đồng ý muốn thương thảo hiệp nghị đình chiến với nước Đại Hoa thì Để Uyên tự biết nước Đại Hạ ở thế yếu, chắc chắn nước Đại Hoa sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, dùng công phu sư tử ngoạm, cho nên, ông ta chuẩn bị tâm lý trước!

Nhưng mà!

Ông ta vạn lần không nghĩ tới, dã tâm của nước Đại Hoa lại lớn như thế, điều kiện đình chiến lại hà khắc như thế, hùng hổ dọa người, khinh người quá đáng, đây là muốn chặt đứt quốc mạch của nước Đại Hạ! "Hoàng chủ bệ hạ!"

Yến Đông Dương kiên trì nói: "Nước Đại Hoa công bố điều kiện đình chiến mang tính nhục nhã như thế nào, không hề có thành ý chút nào, nếu là chúng ta đồng ý thì không khác gì diệt quốc cả!" "Cho nên!" "Mạt tướng xin chiến!" "Chỉ cần hoàng chủ bệ hạ ra lệnh một tiếng, bây giờ mạt tướng sẽ ra ngoài, giết hết đám cháu con rùa Ngao Tuấn Thần trước cửa điện Hùng Loan, khiến bọn họ biết, nước Đại Hạ chúng ta không phải dễ trêu!" "Sau khi giết bọn họ!" "Mạt tướng nguyện tự mình dẫn đại quân, thay thế Tiêu Nhất Thiên, lao tới Bắc Cảnh, bảo vệ lãnh thổ quốc gia!"

Câu nói này!

Lòng Yến Đông Dương đầy căm phần nói! Từng chữ đều vang dội!