Sói Vương Bất Bại

Chương 340: Liều mạng một lần, ông không có kết cục tốt




"Dừng tay!"

"Đừng đánh nữa!"

Tô Tử Lam ôm chặt Tô An Nhiên vào trong ngực, che hai mắt Tô An Nhiên, không muốn cho Tô An Nhiên còn nhỏ tuổi thì phải thấy cảnh tượng thảm thiết như vậy!

Mà cô!

Nhìn thấy những này thành viên đã xuất ngũ của đoàn Huyết Lang trước mắt, vì bảo vệ mình mà từng người lần lượt ngã xuống, không khỏi trong lòng như có lửa đốt, nhất là nhìn thấy Lý Triển Bằng tự mình ra tay, một quyền đánh bay Sói Hồn, sau đó quay người phóng tới chỗ Sói Đồng thì rốt cục cô nhịn không được nữa, la lớn: "Chúng tôi tiếp chỉ!"

"Chúng tôi tiếp chi!"

Tiếp chỉ

Vậy thì mang ý nghĩa thừa nhận nội dung bên trong hoàng chỉ, thừa nhận thân phận nghịch tặc của Tiêu Nhất Thiên, cũng thừa nhận, bọn họ là vây cánh của Tiêu Nhất Thiên!

Chẳng khác gì là! Ôm hết oan ức về phía mình!

Nhưng mà!

Tình cảnh bây giờ, với tình huống trước mắt, Tô Tử Lam hoàn toàn không có lựa chọn khác, cô không hiểu võ đạo, hoàn toàn không giúp được gì, cô không thể tro mắt nhìn đám người Sói Đồng và Sói Hồn thương thì thương, tàn thì tàn, thậm chí chết ở trước mặt mình!

Chỉ tiếc!

Vẫn chậm một bước!!!

Ở giữa Lý Triển Bằng và Sói Đồng chỉ có mấy mét xa, khi Tô Tử Lam mở miệng quát bảo ngưng lại thì Lý Triển Bằng đã vọt tới Sói Đồng trước mặt giống như quỷ mị!

Một quyền!

Bắn ra!

Mà Sói Đồng hai mắt đỏ thẫm, sớm đã không thèm để ý sinh tử, hôm nay hoàn toàn không muốn sống nữa. Cho nên, cho dù đối mặt với nắm đấm của Lý Triển Bằng thì cô ta cũng không chút ý muốn tránh né!

Đồng thời!

Một quyền!

Cũng bắn ra!

Tuy nhiên mặc dù Sói Đồng gần như điên cuồng nhưng cũng không có đánh mất lý trí, biết rõ cảnh giới của Lý Triển Bằng cao hơn so với mình, ám kình hùng hồn hơn cả mình, đương nhiên cô ta sẽ không ngốc đến dùng quyền đối quyền, chủ động muốn chết!

Cho nên!

Cô ta từ bỏ phòng ngự, đưa bộ ngực của mình ra cho Lý Triển Bằng đánh, mà quả đấm của cô ta thì là quấn lấy ám kình vô song lạnh thấu xương, hung hăng đảnh ngực Lý Triển Bằng!

Nói trắng ra là!

Không phải dùng quyền đối quyền!

Mà là dùng quyền đổi quyền!

Lấy thương đổi thương!

Lấy mạng đổi mạng!

Tôi đánh anh một quyền, cũng để cho anh đánh tôi một quyền, còn anh có thể đánh chết tôi hay là tôi có thể đánh chết anh. Vậy thì phó thác cho trời đi!

"Đồ điên!"

Trong nháy mắt, Lý Triển Bằng đã đoán được ý đồ của Sói Đồng, hơi có chút kinh ngạc, nhưng mà, nói thì chậm hành động thì nhanh, toàn bộ đều chỉ trong chốc lát, quyền đã đánh ra, hoàn toàn không có thời gian do dự và lùi lại!

Thế là!

Lý Triển Bằng dùng ám kình hộ thể, đón lấy một quyền của Sói Đồng!

Râm!

Trong nháy mắt, đúng như trong dự đoán của Sói Đồng, nắm đấm của Lý Triển Bằng đánh vào ngực của cô ta, mà quả đấm của cô ta cũng được như nguyện mà đánh vào lồng ngực của Lý Triển Bằng, kèm theo một tiếng ám kình va vào nhau nổ vang, cô ta cảm thấy lồng ngực của mình giống như là bị xe đụng mạnh vào một phát, hoàn toàn không thể ngăn cản sức đụng mạnh mẽ đó!

Răng rắc! Răng rắc!

Răng rắc!

Trong nháy mắt, Sói Đồng cũng không biết xương cốt bị Lý Triển Bằng đập gãy bao nhiêu cái!

Sau đó!

Cả người bay ngược lên, bắn về phía sau, phun ra một ngụm máu tươi, cặp mắt cưỡng ép thi triển đồng thuật cũng chảy ra nước máu đỏ tươi một lần nữa!

Phịch!

Bay ra chừng xa mười mấy mét, đã rơi vào bên trong hồ nước đối diện!

Mà Lý Triển Bằng cũng không được tốt cho lắm!

Hiển nhiên!

Gã ta đánh giá thấp lực sát thương của lần liều mạng đó của Sói Đồng, dù cho có ám kình hộ thể thì vẫn bị một quyền đó của Sói Đồng đánh cho lui lại năm, sáu bước, ngũ tạng lục như lộn tùng phèo lên, cổ họng co giật, suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi!

Cắn răng một cái!

Lý Triển Bằng che ngực. Nuốt ngụm máu tươi đó trở vào, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Sói Đồng đang trôi lơ lửng ở bên trong hồ nước, không rõ sống chết, trầm giọng nói khẽ: "Kiến càng lay cây, không biết tự lượng sức mình!"

Lúc này!

Theo Sói Đồng ngã xuống, mười người của đoàn Huyết Lang đều đã tàn tật, toàn bộ đã mất đi năng lực chiến đấu!

Mà cái này! Chính là kết quả mà Yến Đông Dương mong muốn!

Bây giờ!

Bên người Tô Tử Lam, ngay cả một người có thể đánh cũng không có, giam cầm cô ở bên trong phủ Sói Vương, đương nhiên là không cần phải lo lắng nữa, chờ đoàn sứ của Đại Hoa vào thủ đô, Ám Dạ Quỷ Vương dẫn Tiêu Nhất Thiên trở về, chỉ cần Đế Uyên nói một câu thì vận mệnh của toàn bộ phủ Sói Vương cũng sẽ hoàn toàn chấm dứt!

"Nhốt hết bọn họ vào trong!"

"Canh giữ cho kỹ!"

"Chờ đợi xử lý!"

Yến Đông Dương ra lệnh một tiếng, những ngự lâm vệ nhao nhao tiến lên, mang thành viên tàn tật của đoàn Huyết Lang vào trong lâu đối diện, nhốt lại!

Sau đó!

Yến Đông Dương nhìn về phía Tô Tử Lam. Ra hiệu: "Cô Tô, cô tự mình đi vào hay là để chúng tôi ra tay?"

Tô Tử Lam nhìn chằm chằm Yến Đông Dương, hốc mắt đỏ hồng!

Tức giận đến toàn thân run rẩy!

Sống bao nhiêu năm qua!

Dù cho trước kia ở nhà họ Tô ở thành phố Hải Phòng, bị người ta xa lánh, Tô Tử Lam cũng chưa từng bất lực, phẫn nộ và thống hận giống như bây giờ!

Trong nháy mắt đó!

Thậm chí lần đầu tiên trong đời, Tô Tử Lam muốn nhặt một cây đao lên, đi giết người! Hân!

Cô chỉ hận sức mình trói gà không chặt, đối mặt với tất cả những chuyện này, cô chỉ có thể để cho người ta bảo vệ

"Thống lĩnh Yến đúng không?"

Đột nhiên. Tô Tử Lam mở miệng nói: "Chồng tôi, sẽ không chết!"

"Ngài!"

"Không có kết cục tốt!"

Tuyệt đối sẽ không!"

Nói xong!

Tô Tử Lam ôm Tô An Nhiên, quay người đi về lầu, đi xem xét tình huống của đám người Sói Đồng và Sói Hồn!

Để Hình theo sát phía sau!

Đứng lại!"

Vừa đi chưa được mấy bước thì Để Tiêu đứng cách đó không xa, yên lặng theo dõi đi tới, quát Để Hinh một tiếng, sau đó đi tới bên cạnh Yến Đông Dương, cười nói: "Thống lĩnh Yến. Con gái nhỏ của tôi vô tri, bị tên nghịch tặc Tiêu Nhất Thiên lừa bịp đến tận đây!"

"Xin thống lĩnh Yến dàn xếp một chút, để cho tôi dẫn nó về phủ!"

"Sau khi về phủ!"

"Tôi sẽ quản lý chặt chẽ, không để nó tiếp tục bước ra cửa phủ một bước..."

Nghe vậy!

Đế Hinh dừng bước lại. Quay đầu nhìn về phía Để Tiêu, mặt không thay đổi nói: "Tôi và ông, đã đoạn tuyệt quan hệ cha con, chuyện của tôi, không cần ông để ý tới!" Chỉ để lại một câu nói như vậy, sau đó dứt khoát đi vào trong lầu!

Thật tình không biết!

Mới nãy Để Hinh đã phát hiện ra Đế Tiêu, khi đám người Sói Đồng bị ngự lâm vệ vây diệt thì cô ta còn mơ mộng, nếu như bố cô ta có thể ra tay giúp đỡ, dù chỉ là mở miệng năn nỉ dùm thì thật là tốt biết bao nhiêu!. Đam Mỹ Hay

Đáng tiếc!

Trước mặt lợi ích và nguy hiểm, Để Tiêu vẫn lựa chọn bo bo giữ mình, ở chỗ này lắng lặng nhìn!

Chuyện này khiến Để Hinh càng thêm kiên quyết ý nghĩ muốn đoạn tuyệt quan hệ bố con với ông ta!

Nếu để cho Đế Hinh biết!

Sở dĩ Đế Tiêu sẽ đến, sở dĩ muốn dẫn cô ta về phủ, cũng không phải là lo lắng cho sự an toàn của cô ta mà là lo lắng sợ mình bị cô ta liên lụy thì không biết, cô ta sẽ có cảm nhận như thế nào!

"Mày!"

"Đồ bất hiếu!"

Để Tiêu lập tức giận dữ, giơ chân lên muốn đuổi theo nhưng lại bị Yến Đông Dương đưa tay ngăn lại!

"Tứ hoàng tử, chậm đã!"

Yến Đông Dương nói: "Nhìn đi, quận chúa điện hạ là cam tâm tình nguyện, cũng không phải là bị người ta lừa bip!"

"Nhưng mà..."

Để Tiêu vừa muốn cãi lại thì bị yến Đông Dương ngắt lời!

"Hoàng chủ bệ hạ có lệnh!"

Giọng Yến Đông Dương bỗng nhiên lạnh lẽo. Trầm giọng nói: "Phàm là người bên trong phủ Sói Vương thì đều phải giam cầm ở đây!"

"Đều không ngoại lệ!"

"Đương nhiên!"

"Cũng bao gồm cả quận chúa điện hạ!"

Trong nháy mắt!

Sắc mặt Đế Tiêu như tro tàn, trái tim run lên mạnh mẽ, nhớ tới phân tích của Lâm Thanh Uyển trước đó, trong đầu của ông ta không tự chủ được mà có một ý nghĩ to gan.

Chẳng lẽ là: Bố ông ta đã sớm tính toán kỹ, sau khi ký hiệp nghị đình chiến với Đại Hoa thì sẽ bắt ông ta gánh nỗi oan ức này?

Móa!

Vừa nghĩ đến đây!

Không nhịn được mà mồ hôi lạnh ứa ra toàn thân!

"Tứ hoàng tử!"

Yến Đông Dương nói: "Bắt đầu từ giờ phút này, phủ Sói Vương hoàn toàn bị niêm phong, chưa được hoàng chủ bệ hạ cho phép, bất kỳ người nào cũng không được tùy ý ra vào!"

"Nếu như không có chuyện khác, mời trở về đi!"

Nói xong!

Yến Đông Dương nhìn đồng hồ, ra hiệu: "Đoàn sứ thần của Đại Hoa sắp tới rồi, mạt tướng còn phải tiến về

thành Bắc nghênh đón, làm trễ nải chuyện ngừng chiến ở giữa hai nước, trách nhiệm này, mạt tướng không đảm đương nổi!"

"Sợ là điện hạ cũng không đảm đương nổi!"

Khóe miệng Đi Tiêu co giật, nhưng cũng không phản bác được, chỉ có thể cắn răng rời đi!

Yến Đông Dương dặn dò Lý Triển Bằng vài câu, lệnh cho gã ta dẫn đầu một ngàn cấm vệ quân canh giữ ở phủ Sói Vương, còn mình thì dẫn theo những ngự lâm vệ đó chạy tới phía Bắc thành phố nghênh đón đoàn sứ của Đại Hoa!