Sói Vương Bất Bại

Chương 338: Chạy trời không khỏi nắng, không sợ chết




Vừa vào cửa, Đế Tiêu đã nghe được giọng nói của Yến Đông Dương.

Yến Đông Dương đang đọc hoàng chỉ!

Chỉ thấy bên trong đình viện rộng lớn của phủ Sói Vương đang có 50 ngự lâm quân vây quanh đám người Tô Tử Lam, còn mấy người Tô Tử Lam thì quỳ rạp thành một hàng trên mặt đất nghe thánh huấn!

Đế Hinh cũng ở trong đó!

Ngay cả Tô An Nhiên cùng lắm mới bốn tuổi cũng bị ngự lâm vệ dẫn ra đứng bên cạnh Tô Tử Lam. Đế Tiêu dừng chân lại bên ngoài cách đó 10 mét, đứng nhìn từ xa, không dám quấy rầy Yến Đông Dương đọc hoàng chỉ. Ánh mắt lạnh như băng dừng trên người

Đế Hinh, bên trong có loại tức giận hận sắt không thành thép!

Hai phút sau!

Yến Đông Dương đọc xong, cuộn hoàng chỉ lại, sau đó cúi đầu nhìn xuống mấy người Tô Tử Lam, trầm giọng nói: "Hoàng Chủ bệ hạ có lệnh, lập tức niêm phong phủ Sói Vương!" "Mà những người có liên can như là vợ con, họ hàng có liên quan đến nghịch tặc Tiêu Nhất Thiên, cũng bị nghi ngờ đi theo địch phản quốc!"

"Nhưng Hoàng Chủ bệ hạ lại có tấm lòng nhân hậu, trước khi có được chứng cứ xác thực thì không muốn lạm sát kẻ vô tội!"

"Cho nên lệnh cho các người tạm thời bị giam cầm trong phủ, chờ đợi xử lý!"

Mấy câu nói này tương đương với chuyện phán tử hình mấy người Tô Tử Lam!

Giam cầm!

Từ sai khi Tiêu Nhất Thiên rời xa thủ đô, mấy người Tô Tử Lam vẫn luôn bị ngự lâm vệ giám sát và khống chế, thật ra cũng không khác giam cầm lắm, so với hiện tại thì chẳng qua chỉ đang thể hiện rõ việc trở mặt mà thôi.

Nghe vậy!

Lý Triển Bằng đứng bên cạnh trong lòng khẽ động, thầm nghĩ: Xem ra, quả nhiên Sói Vương Tiêu Nhất Thiên không về được!

Không sống nổi!

Lúc này, mấy người Tô Tử Lam sôi nổi ngầng đầu lên, sắc mặt người này lại chán nản hơn người kia.

Chuyện này đang phát triển theo hướng bọn họ không hy vọng nhìn thấy nhất.

"Me!"

Tô An Nhiên nửa biết nửa không với nội dung của hoàng chỉ. Mở miệng hỏi: "Bọn họ nói bố là nghịch tặc phản quốc ạ!" "Nghịch tặc phản quốc là gì thế?"

Bên trong đình viện to lớn nhưng lại cực kỳ yên tĩnh, chỉ có giọng nói non nớt của Tô An Nhiên quanh quẩn giữa không trung!

Bầu không khí có loại quỷ dị và trầm trọng không nói nên lời!

Vốn nước mắt của Tô Tử Lam vẫn luôn xoay tròn trong hốc mắt, nhưng lại liều mạng chịu đựng, không muốn thể hiện mặt yếu ớt của mình ngay lúc này. Nhưng Tô An Nhiên vừa hỏi đến câu này lập tức làm

cho tim cô run rẩy một chút, nháy mắt đánh sập tất cả nỗ lực của cô!

Nước mắt tràn mi chảy xuống.

Giọng nói của cô có chút nghẹn ngào, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định nói: "An Nhiêu, đừng nghe bọn họ nói linh tinh!"

"Con phải tin bố của con!"

"Bố con không phải là nghịch tặc phản quốc, ông ấy là đại anh hùng siêu cấp vô địch bảo vệ quốc gia!"

"Con hiểu không?"

Tô An Nhiên thông minh lanh lợi, vừa thấy phản ứng và lời nói của Tô Tử Lam thì lập tức hiểu ra, nghịch tặc phản quốc không phải là từ tốt đẹp gì. Những người trước mắt này cũng không phải người tốt!

Vì thế!

"Vâng!"

Tô An Nhiên gật đầu thật mạnh, nói: "Con đã biết rồi!" "Bố đến chỗ khác đánh người xấu!" "Nhưng những người xấu đó lại muốn thừa dịp bố không ở nhà để ức hiếp mẹ!"

Nói xong, cô bé đứng lên che trước mặt Tô Tử Lam, vươn cánh tay bảo vệ Tô Tử Lam sau lưng mình, ngẩng đầu nhìn về phía Yến Đông Dương, trên khuôn mặt xinh đẹp không hề sợ hãi, cắn môi nói: "Người xấu!"

"Có tôi ở đây, các người đừng ai nghĩ có thể bắt nạt mẹ tôi!"

"Bây giờ tôi rất lợi hại đấy!"

"Nếu các người dám làm bậy, tôi sẽ đánh gãy chân các người..."

Giọng nói non nớt, thân hình nho nhỏ, ánh mắt kiên định, giọng điệu hung ác của cô bé dưới hoàn cảnh như vậy có vẻ rất có vài phần buồn cười!

Nhưng không ai dám cười cả.

Yến Đông Dương cúi đầu nhìn Tô An Nhiên, hoàn toàn không để Tô An Nhiên vào mắt, nói với Tô Tử Lam: "Cô Tô, xin chú ý lời nói của mình!"

"Tội phản quốc của Tiêu Nhất Thiên là do Hoàng Chủ bệ hạ khâm định!"

"Hoàng chỉ đang ở đây đấy."

"Chỉ dựa vào ba chữ "nói linh tinh này cũng đủ để phán tội khinh nhờn với Hoàng Chủ bệ hạ rồi, nếu tiếp tục truy cứu, tội này sẽ xử trảm!"



Xử trảm sao?

Nghe được sự uy hiếp của Yến Đông Dương, Tô Tử Lam chỉ biết khóc lóc. Sau đó đột nhiên nở nụ cười, cô đứng lên, ôm Tô An Nhiên vào trong ngực, hỏi: "Chồng tôi hiện tại ở đâu?" "Tiêu Nhất Thiên đã bị bắt!"

Yến Đông Dương nói: "Sau khi đưa anh ta về thủ đô. Hoàng Chủ bệ hạ sẽ tự.."

"Chó má!"

Yến Đông Dương mới nói được một nửa, đột nhiên bị một tiếng quát chói tai cắt ngang.

Đúng là Sói Đồng!

Sói Đồng nhanh chóng đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng Yến Đông Dương, đôi đồng tử vốn trong veo nhưng giờ phút này lại có chút phiếm hồng, hiển nhiên đã phẫn nộ tới cực điểm!

"Sói Vương Tiêu Nhất Thiên Bắc Cảnh!"

"Mấy năm nay tắm máu trên sa trường, trấn thủ một phương, cố hết sức bảo vệ Bắc Cảnh không bị mất đi, chính là một tướng quân lương thiện trung thành hộ quốc thủ cương, vậy mà chỉ đi Nam Cương một chuyến đã bị các người nói thành nghịch tặc?"

"Lại còn kết tội phản quốc?"

"Tôi nhổ vào!"

Sói Đồng phun mạnh một ngụm nước bọt, trên mặt lộ vẻ khó chịu. Giọng nói phẫn nộ quát lớn: "Hoàng Chủ bệ hạ chó má!"

"Chó má khinh nhờn hoàng chỉ!"

"Chân trước vừa bắt Sói Vương Tiêu Nhất Thiên, thì sau lưng đã ký hiệp nghị ngưng chiến với nước kẻ thù là Đại Hoa, theo tôi thấy, các người rõ ràng muốn lấy mạng của anh cả và toàn bộ tướng sĩ của Huyết Lang Đoàn!"

"Các người mới là nghịch tặc đi theo địch phản quốc đấy!" Giọng nói rất lớn!

Lớn đến mức giống như bọc lấy Ám Kinh, lập tức truyền ra vài dặm xa, cho dù những người dân đứng ngoài cửa phủ Sói Vương cũng nghe rõ ràng!

Sói Đồng!

Từ trước đến giờ cô ta vẫn luôn là người ủng hộ Tiêu Nhất Thiên kiên định không hề thay đổi, có thể nói là tin tưởng Tiêu Nhất Thiên trăm phần trăm, hơn nữa, tuy rằng cô ta là phụ nữ nhưng tính cách lại vô cùng táo bạo, đặc biệt là những vấn đề liên quan đến Tiêu Nhất Thiên, gần như cô ta là củi đốt thuốc nổ, động cái nổ ngay!

Nổ ngay lập tức.

Còn về phần đối thủ của Tiêu Nhất Thiên là ai, kẻ thù là ai, cô ta căn bản không để bụng, đừng nói là Hoàng Chủ đương triều, cho dù là ông trời thì cô ta cũng không sợ!

Cùng lắm thì chết mà thôi!

Ngay lúc giọng nói của Sói Đồng vừa dứt, đám người Sói Hồn cũng sôi nổi đứng dậy, bước lại gần, đứng chung một chỗ với Sói Đồng, bảo vệ Tô Tử Lam, Tô An Nhiên và Đế Hinh phía sau!

Trước mặt nhiều người như vậy, vậy mà Sói Đồng lại trực tiếp nhục mạ Hoàng Chủ đương triều!

Hôm nay sợ là không sống nổi!

Nhưng thành viên của Huyết Lang Đoàn không hề có bất kỳ ý muốn tham sống sợ chết nào.

"Tốt!"

"Rất tốt!"

Sói Đồng bất ngờ quát mắng một trận làm cho tất cả mọi người ở đây đều chấn động, bao gồm đứng cả Lý Triển Bằng đứng chờ và Đế Tiêu đứng cách đó 10 m. Sắc mặt đều thay đổi, mà Yến Đông Dương lại hừ lạnh nói: "Nói các người là vây cánh của Tiêu Nhất Thiên, nghi ngờ đi theo địch phản quốc vốn còn chưa có chứng cứ xác thực."

"Nhưng hiện tại thì tốt rồi."

"Chỉ chỉ vào mấy lời vừa rồi của cô, cũng đã đủ chứng thực thân phận nghịch tặc rồi!"

Nói xong, Yến Đông Dương không chút do dự, vung bàn tay lên, ý bảo: "Lên cho tôi, bắt lấy tất cả bọn họ, đả thương đánh tàn phế cũng không sao cả, chỉ cần giữ lại mạng chó cho bọn họ chờ Hoàng Chủ bệ hạ xử lý!"

"Vâng!"

Yến Đông Dương chính là Đại thống lĩnh ngự lâm vệ, mà 50 người xung quanh đều là ngự lâm vệ, tất nhiên phải nói gì nghe nấy với mệnh lệnh của gã ta, gã ta ra lệnh một tiếng, ám kình trong cơ thể những người đó lập tức bùng nổ, đồng thời ra tay về phía mấy người Sói Đồng đang bị nhốt ở bên trong.

"Chị dâu!"

"Quận chúa điện hạ!"

"Mấy người lùi ra sau, cách xa một chút, thân phận của mọi người đặc biệt, bọn họ tạm thời không dám làm gì đâu!"

Triều Tô Tử Lam và Đế Anh dặn dò một tiếng!

Sau đó, đám người Sói Đồng ôm quyết tâm hẳn phải chết, biết rõ không phải đối thủ của những ngự lâm vệ đó, biết rõ hôm nay chạy trời không khỏi nằng, nhưng vẫn phát huy những ám kình trong cơ thể đến mức tận cùng, liều mạng xung phong chạy về phía địch!

Suy nghĩ của bọn họ rất đơn giản!

Dù sao cũng phải chết, so với ngồi chờ chết, không bằng liều mạng phản kích.

Giết một người.

Không đủ thì con mẹ nó giết hai người.