Sói Vương Bất Bại

Chương 334: Thà chết chứ không bỏ chạy, thiên uy hoàng quyền cao cao tại thượng




Có người dẫn đầu, những lão già còn lại cũng bắt đầu nói chuyện để thể hiện thái độ, ý kiến của bọn họ đều giống nhau đến kì lạ, đó là phế Thái tử Đông Cung, nhân cơ hội mà rũ sạch quan hệ nhằm thoát chết!

Quá muộn rồi!

E rằng ngay cả cơ hội đó cũng chẳng còn nữa!

Kể cả!

Thay Đế Hạo báo thù...

Từ đầu đến cuối, đều không có ai dám nhắc tới!

Dù sao thì người giết chết Để Hạo là Tiêu Nhất Thiên, nhưng người đứng sau, người chỉ điểm tất cả lại là Hoàng chủ Đế Uyên, quân muốn thần tử chết, thần tử không thể không chết, muốn tìm Đế Uyên trả thù! Haha, vậy thì chẳng khác gì đi tìm đường chết!

Đế Thần ngồi ở bên đó!

Cậu lặng im như một người gỗ vậy, không hề động đậy, cũng chẳng nói lời nào!

Đường đường là cháu trai thứ ba của Đế Uyên, sinh ra trong hoàng tộc, thân phận tôn quý, dù Đế Thần còn rất trẻ, nhưng cậu đã sớm biết thế nào là mưu mô lừa lọc trong chốn thâm cung này, đã sớm trải qua những sóng to gió lớn ở nơi đây!

Tuy nhiên!

Tình huống như thế này cũng là lần đầu

tiên cậu gặp được!

Nói thật lòng!

Đế Thần đã bị dọa cho ngồi đơ ở đó rồi! Cho đến lúc này, cậu cũng chưa thể hết

bàng hoàng khi nghe tin Đế Hạo đã chết, cậu vẫn không thể tin nổi, phụ thân đại nhân của cậu, Thái tử đương triều của Đại Hạ, đã chết một cách đột ngột như vậy!

Trước khi đến Nam Cương!

Đế Hạo đã chính miệng nói cho cậu biết, Đế Uyên đã tha thứ cho mọi lỗi lầm của ông, để ông ấy lấy công chuộc tội, mượn cơ hội dẹp loạn nam cương lần này, để giết chết Tiêu Nhất Thiên và đám quân phản loạn!

Đế Hạo nói!

Sau khi giết chết Tiêu Nhất Thiên, Đế Uyên sẽ đồng ý cho ông ấy tiếp nhận vị trí của Hoắc Mãng, trấn thủ Nam Cương!

Trở thành hoàng đế của Nam Cương!

Đế Hạo còn nói rằng!

Cậu ở nhà hãy chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, một khi tình hình Nam Cương bên đó ổn định, sẽ để cậu mang dẫn gia quyến và tài sản trong Đông Cung dời tới Nam Cương bên đó!

Bọn họ đến Nam Cương!

Mở ra một mảnh trời mới!

Những lời của Đế Hạo, vẫn còn văng vẳng bên tai, từng câu từng chữ, Đế Thần vẫn nhớ như in những gì ông ấy nói, những ngày nay, quả thật Đế Thần đã làm theo như những gì mà Đế Hạo nhắc nhở, âm thầm chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng!

Nhưng mà!

Con mẹ nó ai mà nghĩ tới, chỉ một tuần ngắn ngủi trôi qua, Để Thần cũng đã chuẩn bị gần như là ổn thỏa rồi, nhưng lại không chờ được tin Đế Hạo thắng lợi trở về, mà lại nghe tin Đế Hạo đã chết thảm ở Nam Cương!

Thật sự là khiến cậu ngũ lôi oanh đỉnh! Cảm giác đó như thể!

Trời!

Sập xuống vậy!

"Tam hoàng tôn!”

Nhìn thấy Đế Thần sững sờ ngồi một bên, dường như là bị dọa sợ rồi, những lão già đó không thể nào ngồi yên nữa rồi, liếc mắt nhìn nhau, cùng lúc mà đứng lên, đồng loạt nói: "Sự việc hiện giờ vô cùng gấp rồi, việc này không chỉ liên quan đến một mạng người, mà còn liên quan đến người thân chúng tôi!”

"Vẫn mong tam hoàng tôn nhanh chóng quyết định!"

Giọng nói gấp gáp, còn mang theo chút mất kiên nhẫn nữa!

Những người này!

Đều là tâm phúc của Thái tử điện hạ, vô cùng trung thành với Đế Hạo, vì vậy, sau khi biết tin Đế Hạo chết, bọn họ mới vội vàng chạy tới Đông Cung, tìm Đế Thần bàn bạc đối sách!

Nhưng mà!

Điều này cũng không có nghĩa là họ sẽ trung thành, một lòng với “thiếu chủ" Đế Thần như vậy, Đế Hạo đã chết, lợi thế đã mất, bước vào thời kỳ khó khăn, nhưng bọn họ không hề lựa chọn bỏ chạy thoát thân, mà vội vội vàng vàng chạy đến muốn dẫn Đế Thần cùng đi, đây cũng xem như là lòng trung thành cuối cùng của bọn họ dành cho Đế Hạo!

"Thoát thân sao?”

Khóe miệng Đế Thần không ngừng run rẩy, mí mắt cũng giật liên tục, cuối cùng cũng đã tỉnh lại sau cơn bàng hoàng, nhìn thấy những gương mặt quen thuộc xung quanh, mới hỏi: "Tam hoàng thúc và lục hoàng thúc thì sao?"

"Tại sao bọn họ không đến?”

Tam hoàng tử Đế Hòe và lục hoàng tử Đế Thanh, trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị này, hai người họ luôn đi theo và ủng hộ Đế Hạo, nhưng bây giờ tình huống khó khăn trước mặt, lại không hề nhìn thấy bóng dáng của họ!

"E rằng bọn họ sẽ không đến đâu!”

Trong đó có một lão già hừ một tiếng rồi nói: “Cây đổ bầy khỉ tan, giậu đổ bìm leo, bây giờ thái tử điện hạ đã chết, hơn nữa là chết dưới mưu kế của Hoàng chủ điện hạ, điều này đã nói rõ ràng rằng Thái tử điện hạ đã thất sủng!”

"Mà lúc này!”

"Tam hoàng tử và thất hoàng tử ốc còn

không mang nổi mình ốc, muốn phủi sạch quan hệ với Thái tử điện hạ còn không kịp ấy nữa là, làm sao dám tới Đông Cung đây, bọn họ biết hết toàn bộ bí mật của Thái tử điện hạ, chỉ mong bọn họ không vì tự bảo vệ bản thân mà dẫm đạp lên anh linh của Thái tử điện hạ đã là may mắn lắm rồi.”

Lời này!

Vô cùng hùng hồn lí lẽ, nhưng cũng tràn đầy căm phẫn!

Những điều này!

Kì thực Đế Thần cũng đã đoán được, đạo lí giậu đổ bìm leo, cậu hiểu, cậu đã sớm hiểu được, tại sao lại hỏi như vậy là bởi vì kì thực cậu cũng chẳng biết phải nói cái gì nữa!

Nghe những lời góp ý của những lão già này, chạy trốn đi ư?

Cậu không nghĩ như thế?

Ở lại đây, ở lại đây chờ chết sao? Những ông già kia sẽ không đồng ý đầu!

Vậy thì!

Vậy phải nói cái gì bây giờ?

“Được!”

"Rất hay!"

"Hahahah."

Dừng một lúc. Đế Thần đột nhiên cười rộ lên, có vẻ như cậu đã có quyết định của riêng mình rồi, cậu trầm giọng, nói: "Trước đó, mọi người đầu quân dưới quyền phụ thân đại nhân, cùng nhau nỗ lực, cùng nhau phấn đấu đều là vì một mục đích chung cả!”

"Bây giờ!"

"Phụ thân đại nhân đã không còn nữa, tương lai phía trước cũng tan tành, mọi người tự tìm cho mình một cơ hội thoát thân, cũng là hợp tình hợp lý!"

“Vì vậy!”

"Đi đi, đều đi hết đi!”

"Mọi người tự trốn thoát theo kế hoạch của mình, nếu như các ngươi có thể thoát được lần này, cũng được xem như là phụ thân đại nhân trên trời có linh thiêng, đảo vệ mọi người đại nạn không chết, cũng là

không uống công các ngươi luôn kề vai sát cánh bên cạnh phụ thân đi cùng nhau bao năm qua!”

Vừa nói!

Đế Thần vừa vẫy vẫy tay ra hiệu cho mấy lão già đó rời đi!

Nghe Đế Thần nói vậy!

Những lão già đó đều giật mình!

"Tam hoàng tôn, ngài.."

Bọn họ chẳng phải kẻ ngu, tất nhiên có thể nghe được huyền cơ ẩn giấu trong lời nói của Đế Thần, nói một cách kinh ngạc: "Ngài không chạy đi sao?”

"Núi xanh vẫn còn đó, sợ gì không có củi đun!” Có người khuyên cậu: “Tam hoàng tôn, người vẫn còn trẻ, chỉ cần ngài vẫn còn sống, sau này nhất định sẽ có cơ hội!”

"Ngài phải dũng cảm lên chứ!”

Trong suy nghĩ của họ, không có điều gì quan trọng hơn bảo vệ mạng sống của mình!

Người chết như ngọn đèn đã tắt vậy!

"Trốn?"

Đế Thần nhướn mày, cười một cách đau khổ: “Thiên hạ rộng lớn này đều là đất đai của hoàng chủ, bốn biển đều là quân thần của hoàng chủ!”

“Các ông có thể chạy!”

"Có thể trốn đi, sống một cuộc sống như bao người dân thường khác!”

"Hoặc có thể chạy ra nước ngoài, tìm cho mình một con đường mới!”

"Chỉ có mình tôi, mình tôi là không thể

"Tôi vẫn là tam hoàng tôn của Đại Hạ, trong người vẫn đang chảy dòng máu của hoàng tộc, sinh ra đã hơn người, không thể chỉ vì để kéo dài hơi tàn mà trở thành một tên dân đen được!”

"Càng không thể làm ra chuyên thông địch phản quốc!”

"Sống!"

"Thì phải sống một cách đường đường chính chính!”

"Chết!"

"Thì cũng phải chết một cách oanh liệt!” "Cho dù như thế nào đi chăng nữa!”

"Thể diện của hoàng tộc, không thể vì thế mà mất đi!”

Nói đến câu cuối, cả người cậu đều toát lên một vẻ vô cùng kiêu ngạo, vẻ kiêu ngạo ấy chính là sự kiêu ngạo của dòng máu hoàng tộc đang chảy trong người Đế Thần, mặc dù ánh mắt cậu mang theo đau thương và căm hận, nhưng lại không hề có một chút sợ hãi hay rụt rè!

Khiến những lão già kia vô cùng kinh ngạc!

Thậm chí!

Bọn họ tự nhiên cảm thấy có chút xấu

Tuy nhiên!

Đế Thần có dòng máu hoàng tộc, nhưng bọn họ thì lại không, Đế Thần tình nguyện chấp nhận chờ chết, nhưng bọn họ muốn sống!

Vì vậy!

"Tam hoàng tôn, ngài...

"Đừng nói nữa!”

Đám người đó vẫn còn muốn tiếp tục khuyên cậu, nhưng Đế Thần đã quyết, cơ bản là không để đám người đó có cơ hội mở lời, cậu khẽ nhắm mắt lại, xem cái chết như không vậy!

"Vậy."

"Được thôi!"

"Tam hoàng tôn hãy tự bảo trọng!”

Đám người đó liếc mắt nhìn nhau, chỉ là có thể từ bỏ, bọn họ đồng loạt cúi người trước Đế Thần, sau đó lần lượt rời khỏi phòng khách của cung điện!

Không còn một ai!

Phòng khách rộng lớn nguy nga, bây giờ chỉ còn lại một mình Đế Thần ngồi lại!

Sau một lúc!



Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân, một người phụ nữ nhìn vô cùng cao quý sang trọng bước vào, Đế Thần nghe thấy âm thanh đó bèn mở mắt, nhìn thấy người đứng ở cửa, nước mắt vẫn luôn kìm nén ở khóe mắt, cuối cùng cũng không ngừng mà tuôn ra, chảy dài trên khuôn mặt cậu!

"Mẹ, là con bất hiếu!”

Phịch!

Đế Thần đứng dậy, đi tới trước mặt người phụ nữ kia, sau đó quỳ xuống lạy một lạy, dường như cả người như thể nằm rạp ra đất vậy. kèm theo tiếng khóc nức nở đầy bị thương, cả người cậu run rẩy kịch liệt!

Phải biết rằng!

Lựa chọn ban nãy mà Đế Thần đã chọn, không chỉ quyết định số phận của riêng mình cậu, mà còn là số phận của toàn bộ hơn trăm mạng người sống trong Đông Cung này nữa...

Cùng lúc đó!

Trong dinh thự của lục hoàng tử Đế Khâm lại đang diễn ra một tình huống khác! Tứ hoàng tử Đế Tiêu đã đến!

Bát hoàng tử Đế Lăng cũng đã đến rồi!

Những quyền quý và tộc trưởng các gia tộc lớn trong thủ đô, những người đi theo, ủng hộ Đế Khâm đều có mặt đầy đủ!

Vô cùng tấp nập!

Cũng rất náo nhiệt!

Đế Hạo mất mạng ở Nam Cương, Tiêu Nhất Thiên thì bị thương nặng và đã bị bắt, thật sự là một tin tức đáng mừng đối với phe phái của Đế Khâm, đóng cửa trong nhà, quà từ trên trời rơi xuống!

Quả thật là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, mèo mù thì gặp cá rán!

"Điện hạ!"

Một người vừa cười vừa nói: “Chuyện ở Nam Cương, Thái tử Đế Hạo và Lang Vương Tiêu Nhất Thiên đánh đến sống chết, nhìn khắp cả thủ đô này, từ nay về sau không có người có thể ngăn cản điện hạ nữa rồi, vị trí Đông Cung, đã nắm chắc trong tay điện hạ rồi!”

"Chúc mừng điện hạ!”

"Chúc mừng điện hạ!”

"Trận chiến này, cũng đã đủ để định ra kết cục rồi!"

Những người khác cũng lần lượt đứng lên chúc mừng, trong lòng càng thêm kích động, chúc mừng bản thân đã chọn đúng người, đứng đúng vị trí, một khi Đế Khâm thay thế Đế Hạo, trở thành chủ nhân mới của Đông Cung, vậy thì, những người theo sau nâng đỡ, ủng hộ Đế Khâm, tất nhiên là cũng sẽ có lợi lộc, nước nổi thì bèo cũng nổi, tương lai sau này, thật sự là vô cùng tươi sáng!

Điều này!

Cũng chính là kết quả mà bọn họ luôn cực khổ vất vả đuổi theo!

Đặc biệt là!

Trước đó trong cuộc tranh giành ngôi vị, phe của Đế Khâm luôn ở trong tình thế bất lợi, trận chiến trong dinh thự tứ hoàng tử hôm đó, gần như là bị Đế Hạo bị một quyền tiêu diệt, nhưng ông trời có mắt, Hoàng chủ Đế Uyên đã tự đặt bẫy, một tiến chết ba con chim nhạn, nhất thời đã thay đổi hoàn toàn tình hình!

Bọn họ!

Chẳng cần làm cái gì, nhưng lại trở thành người được lợi nhiều nhất!

Loại cảm giác lật ngược được tình thế này, sao mà không khiến người ta vui vẻ đây?

Đừng nói đến những quyền quý trong thủ đô, ngay cả Đế Tiêu và Đế Lăng, cũng vô cùng kích động mà cười to, vui đến nỗi không khép được miệng, hận không thể ngay lập tức mở một bữa lớn ăn mừng, không say không về!

Chỉ có Đế Khâm!

Sắc mặt anh ta vẫn như cũ!

Thậm chí!

Con ngươi anh ta khẽ co lại, lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng khó mà nói thành lời!

"Em Sáu!"

"Em sao thế?"

Đế Tiêu ngồi bên canh Đế Khâm, đã chú ý tới vẻ mặt không được bình thường của Để Khâm, anh ta ngừng cười, nhíu mày hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

Giọng nói không lớn!

Nhưng lời của anh ta vừa nói ra, khiến tất cả mọi người ngồi trong sảnh bỗng im lặng lại!

Mọi người đều quay sang nhìn Đế

Khâm!

Chỉ nhìn!

Đế Khâm hít sâu một hơi!

Sau đó!

Mới nói chuyện: “Chúc mừng lúc này, e là vẫn còn quá sớm!”

"Ồ?"

Để Tiêu ngạc nhiên hỏi: "Em nói vậy là sao?”

"Lẽ nào!"

"Anh hai của chúng ta, người chỉ còn mỗi cái đầu, lại có thể mượn xác thành quỷ về tìm chúng ta đòi mạng sao?”

Tất nhiên!

Đây chỉ là chuyện cười!

Nhưng mà!

Đế Khâm lại không thấy buồn cười chút nào cả!

"Anh tư!"

"Em tám!"

"Mọi người!"

Được trầm giọng lại và nói: “Trong trận đánh Nam Cương, mọi người đã quan sát được cái gì?”

"Nhìn thấy Thái tử chết?”

"Hay là nhìn thấy Sói Vương Tiêu Nhất Thiên chết?"

"Không!"

"Những thứ đó không quan trọng!”

"Quan trọng là!”

"Em nhìn thấy lòng dạ khó đoán, mưu kế sâu độc và thủ đoạn tàn nhẫn của phụ hoàng, thật sự nghe thôi mà khiến lòng người ta ớn lạnh!"

Lời này!

Khiến trái tim của tất cả mọi người ở đây nhảy thon thót!

"Trước đó!”

Đế Khâm tiếp tục nói: “Chúng ta chỉ biết phụ hoàng bế quan không xuất hiện, vì

vậy mới luôn muốn tranh giành vị trí Đông Cung với anh hai, như thể quên đi sự tồn tại của phụ hoàng!”

"Bây giờ!"

"Phụ hoàng muốn dùng cái chết của anh hai, và kết cục của Tiêu Nhất Thiên để nhắc nhở chúng ta!"

"Thiên hạ này!”

"Là thiên hạ của ông ấy!”

"Mà chúng ta!”

"Là thần tử của ông ấy!"

"Anh hai cấu kết với Hoắc Mãng, có mưu đồ tạo phản, vì vậy mới rơi vào kết cụ chết không toàn thấy! Tiêu Nhất Thiên trấn thủ Bắc cảnh, tuổi còn trẻ mà đã bước vào cảnh giới minh kình, có đủ tư các của bậc đế vương, công cao lấn chủ, vì vậy mới không có lí do để sống tiếp!”

"Vậy chúng ta thì sao?”

"Phụ hoàng phạt ta cấm túc trong phủ, tự phản tỉnh bản thân, để cho ta mở to mắt mà nhìn tất cả những gì đang diễn ra, rõ ràng rằng, ông ấy đang cố ý nhắc nhở chúng ta, vị trí tôn quý ấy, chúng ta chỉ có thể kính sợ nó, mà không thể có suy nghĩ chiếm đoạt nó!”

“Nếu không?”

"Kết cục của chúng ta cũng chẳng khác gì anh hai và Tiêu Nhất Thiên đâu!”

Từng câu từng chữ của Đế Khâm, như một chậu nước đá đổ lên đầu mọi người ở đây, khiến họ bỗng chợt tỉnh táo lại, đợi đến lúc anh ta nói xong, những người ngồi ở đây bao gồm Để Tiêu và Đế Lăng, đều nhìn nhau, trái tim thì giật thót không ngừng

Cười?

Bọn họ đã cười không nổi nữa rồi!

Cái gọi là chủ vị Đông Cung, người tranh ta đoạt, người sống ta chết, kết quả thì sao? Ai có thể làm chủ Đông Cung. Kỳ thực, chẳng qua cũng chỉ là một suy nghĩ, một đạo thành chỉ của Đế Uyên mà thôi!

Ví dụ như Đế Hạo!

Cho dù trước đó đã ngồi lên được vị trí chủ vị Đông Cung, trở thành Thái tử đương triều, thì thế nào chứ?

Đế Uyên ra một kết

Đã có thể khiến hắn chết thảm tại Nam Cương, hồn về địa ngục!

Vì vậy!

Vị trí chủ vị Đông Cung, hay là long ý, nói cho cùng cũng chẳng phải tranh được, hay cướp được, mà là do Đế Uyên ban cho!

“Vậy...”

Đế Tiêu nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy sởn hết cả da gà, anh ta hỏi: "Vậy thì chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?”

Tất cả mọi người!

Đều dỏng tai lên mà nghe!

Đế Khâm suy nghĩ một lúc, trầm giọng và nói: “Tục ngữ có câu, người đi trăm dặm, thì chín mươi dặm cũng chỉ là nửa đường, thủ đô từ nay về sau, ngoài phụ hoàng ra thì chỉ có phe phái chúng ta là lớn nhất, đây là con dao hai lưỡi, có lợi mà cũng có hại, họa phúc khó lường!"

"Vì vậy!"

"Mọi người từ này về sau làm bất cứ việc gì, đều phải vô cùng cẩn thận, từ lời nói đến việc làm, đều phải vô cùng chú ý!”

"Còn về việc làm như thế nào..”

"Ha ha ha!"

Đế Khâm lắc đầu và nói: “Chúng ta muốn làm như thế nào đều không quan trọng, quan trọng là, trước khi làm việc đều phải nhớ kĩ rằng, phụ hoàng muốn chúng ta làm như thế nào!"

"Chúng ta nhớ được điều này!”

"Thì chỉ cần không gây phiền phức cho phụ hoàng, thì chúng ta đều không sao cả! e chỉ cần thay phụ hoàng phân ưu giải quyết rắc rối, thứ mà chúng ta muốn, cơ bản là chẳng cần tranh hay giành gì cả!”

"Không lấy!"

"Mà tự đến!”

Điều này!

Là đạo lý mà Đế Khâm đã giác ngộ được sau trận chiến Nam Cương, là kết quả mà anh ta đã phản tỉnh được trong mấy ngày qua...

Bảy giờ rưỡi sáng!

Thống lĩnh Võ lâm quân Yến Đông Dương một mình đi lên chín mươi tầng bậc thang ngọc thạch, bước tới cửa lớn điện Hùng Loan, khẽ cúi người, cung kính mà hét lớn: “Bái kiến Hoàng chủ điện hạ!”

"Bắc cảnh, Nam Cương, phủ Lang Vương, Đông Cung Thái tử, phủ lục hoàng tử..”