Sói Vương Bất Bại

Chương 331: Mạng sống nghìn cân treo trên sợi tóc, trở lại thủ đô




Đúng đó!

Đau lắm hả?

Gần như mỗi tiêm một mũi thì Hoắc Linh Lung đều sẽ hỏi lại câu này, mà mỗi lần Tiêu Nhất Thiên nghe thì trong lòng đều có cảm nhận khác biệt!

Nhất là lần cuối cùng này!

"Không!"

"Không đau!"

Đón lấy ánh mắt vừa tò mò vừa khinh bỉ của Hoắc Linh Lung, Tiêu Nhất Thiên cắn răng, lắc đầu nói: "Tôi không sao, chỉ đùa một chút mà thôi!"

Miệng!

Nói như vậy!

Lòng!

Lại đang nhỏ máu!

Lần này xem như Tiêu Nhất Thiên thấy được. Cái gì gọi là huyết mạch độc thể, cái gì mới thật sự là bách độc bất xâm!

Cô trâu bò lắm!

Cô trâu bò là được rồi!

Tôi phục!

Tôi không phục gì, chỉ phục cô!

Nói xong!

Tiêu Nhất Thiên dứt khoát nhắm mắt là lại, ngưng thần tĩnh khí, mắt không thấy tâm không phiền!

Đàn ông!

Đại trượng phu!

Ở trước mặt phụ nữ, nhất định phải chịu đựng!

Cắn răng cũng phải chịu đựng Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên đau khổ

nhưng lại cán rang gang gượng, Hoặc Linh Lung cười khì khì, che miệng nói: "Đây cũng là chuyện bất khả kháng, nếu như không thể loại bỏ toàn bộ mầm độc bên trong cơ thể của anh thì sau khi đến thủ đô là sẽ không quan được ải của Đế Uyên!"

"Hơn nữa!"

"Vừa rồi anh cũng nghe thấy, trước khi đi Ám Dạ Quỷ Vương ám chỉ tôi. Muốn để anh chịu chút khổ sở!"

"Cho nên!"

"Tôi chỉ có thể tăng tốc tiến độ!"

Nói đến đây!

Hoắc Linh Lung thấp giọng, nhắc nhở: "Hẳn là Ám Dạ Quỷ Vương không có đi xa, mọi lúc đều đang chú ý động tĩnh bên này, nếu như không nhịn được thì anh cứ kêu lên!"

"Anh không kêu giống như là tôi đang nương tay với anh vậy!” "Dễ dàng khiến cho Ám Dạ Quỷ Vương

nghi ngờ!"

Tiêu Nhất Thiên bó tay rồi!

Đầu không?

Đau thì kêu đi ra...

Móa!

Nói kiểu này, lại thêm Hoắc Linh Lung cố gắng nói nhỏ lại, khách gì đêm nam nữ động phòng hoa chúc, làm vận động kịch liệt nào đó, đàn ông nhắc nhở phụ nữ!

Tuy vậy!

Bây giờ người nằm ở trên giường là Tiêu Nhất Thiên, người nói ra lời nói này là Hoắc Linh Lung!

Cho nên!

Cảm giác là lạ...

Kêu cái rắm!

Không kêu!

Kiên quyết không kêu!

Đánh chết cũng không thể kêu!!!

Tiêu Nhất Thiên nhắm mắt lại không có mở ra, không để ý đến lời nhắc nhở thiện ý của Hoắc Linh Lung, sau đó anh cũng cảm giác được, bả vai đột nhiên nhói lên một trận, Hoắc Linh Lung tiêm luôn mũi thứ năm vào!

Cảm giác đau thấu tim gan cũng vọt tới!

Tiêu Nhất Thiên cắn chặt hàm răng, liều mạng chịu đựng, hai tay bấu chặt lấy chăn mền!

Tôi nhịn!

Tôi nhịn!

Tôi nhịn!

Thật vất vả nhịn qua mũi thứ năm, hơn nửa giờ về sau, khi Hoắc Linh Lung tiêm mũi thứ sáu vào thì rốt cuộc Tiêu Nhất Thiên nhịn không được, toát mồ hôi, mở to lo mắt, thở hồng hộc nói: "Cô Linh Lung. Trên tường đối diện treo một thanh kiếm gỗ đào!"

"Phiền cô lấy tới giúp tôi!"

"Để cho tôi cắn!"

Tiêu Nhất Thiên sợ mình không cẩn thận kêu thành tiếng, chỉ có thể cầm thứ gì đó chặn miệng của mình!

Nhưng mà!

Cho dù là có kiếm gỗ đào phụ trợ thì

Tiêu Nhất Thiên cũng chí kiên trì được đến khi cảm giác đau mà mũi thứ sáu đem tới lắng xuống, khi mũi độc thứ bảy bắt đầu khuếch tán ra ở trong cơ thể thì kèm theo là một tiếng răng rắc vang giòn, kiếm gỗ đào bị Tiêu Nhất Thiên cắn đứt!

Đau!

Quá đau!

Nếu như không phải cơ thể gần như tê liệt, không có năng lực hành động, chỉ sợ là Tiêu Nhất Thiên đã không nhịn được mà nhảy lên cao ba thước!

"Đau thì kêu đi ra!"

Hoắc Linh Lung nhắc nhở lần nữa: "Anh cố gắng kiềm nén như vậy có thể làm hỏng nội tạng!"

"Thậm chí!"

"Hư hao đan điền!"

A?

Tiêu Nhất Thiên sững sờ, nghiêm trọng

như vậy sao?

Thể là!

"A!"

"A a aa a a!"

Hoắc Linh Lung đưa ra một lý do mà Tiêu Nhất Thiên không thể không kêu, cũng coi như là cho Tiêu Nhất Thiên một cái bậc thang đi xuống, lần này Tiêu Nhất Thiên không có gượng chống mà là mượn cơ hội, hé miệng, kêu thảm!

Cho nên!

Mấy giờ sau đó, bên trong phủ tướng quân toàn là tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Nhất Thiên, đúng là kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, khiến cho người nghe được không rét mà run!

Hãi hùng khiếp vía!

Ban đêm!

Bên trong phủ tướng quân gà chó không yên. Không ai có thể ngủ!

Càng về sau, độc tính càng thêm mãnh liệt, thời gian cần nghỉ ngơi lấy lại sức cũng càng dài, nhất là mấy mũi sau đó. Gần như là phải cách hai ba giờ, cho tới khi Tiêu Nhất Thiên sống qua mũi thứ chín thì đã là rạng sáng năm giờ!

Trời!

Đã sắp sáng mẹ nó luôn rồi!

Tiêu Nhất Thiên nằm ở trên giường, quần áo trên người không biết bị ướt đẫm mồ hôi bao nhiêu lần. Máu thịt và xương cốt toàn thân giống như là bị người ta cầm đao chặt thành một đống thịt nát, nói là lột da rút xương cũng không phải là nói quá!

Thậm chí!

Lột da rút xương cũng không đủ để hình dung những đau khổ mà Tiêu Nhất Thiên phải chịu!

Trong đầu!

Giống như đã rối tung rối mù, thần trí mơ màng!

Hít thở!

Cũng hết sức yếu ớt, dáng vẻ thoi thóp, tựa như lúc nào cũng có thể bị mất mạng tại chỗ!

Lúc này!

Tiếng bước chân vang lên, Ám Dạ Quỷ

Vương và Tất Thư cùng đi vào!

Nhìn thấy thảm trạng của Tiêu Nhất Thiên trên giường, trái tim Tất Thư đập loạn xà ngầu, không nhịn được lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Linh Lung, gương mặt ngập tràn vẻ sợ hãi

khó nói lên lời!

Người phụ nữ này!

Thật hung ác!

Có thể tra tấn một cường giả minh cảnh như Tiêu Nhất Thiên thành dáng vẻ thể thảm như thế nào, có thể thấy được thủ đoạn kinh khủng của Hoắc Linh Lung, nếu là rơi vào trong tay của cô ta, chỉ sợ muốn chết cũng khó khăn!

Dù sao!

Sau khi Ám Dạ Quỷ Vương dẫn theo Tiêu Nhất Thiên trở về thủ đô, làm chủ tướng mới nhậm chức của thành Nam Di, Tất Thư tránh không được phải liên hệ với nữ vương mới của người Man như Hoắc Linh Lung!

Hoắc Linh Lung vừa dọn dẹp cái hòm thuốc, vừa nói: "Quỷ Vương đại nhân có hài lòng không?"

Ám Dạ Quỷ Vương nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên một lúc!

Chỉ thấy!

Lúc này mặc dù Tiêu Nhất Thiên cực kỳ suy yếu, mạng sống như treo trên sợi tóc, nhưng mà sắc mặt của anh đã khá hơn trước đó nhiều, tuy trắng bệch như tờ giấy, ít nhất đã không còn đen như than như trước đó!

Điều này nói rõ!

Hoắc Linh Lung tẩy máu lọc tủy suốt cả đêm, đúng là đã làm được hiệu quả mà bọn họ muốn!

"Hoàn toàn loại bỏ sạch sẽ sao?"

Ám Dạ Quỷ Vương nói: "Trời vừa sáng. Tôi muốn đưa cậu ta về thủ đô, ngày mai là ngày hai mươi tháng năm, hoàng chủ bệ hạ muốn để anh ta phát huy ra giá trị lợi dụng sau cùng!"

Ngày mai!

Ngày hai mươi tháng năm!

Cũng là ngày đại hôn mà Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam đã định trước!

"Quỷ Vương đại nhân đang nghi ngờ năng lực của tôi sao?"

Hoắc Linh Lung có chút không vui. Đứng dậy, nhấc cái hòm thuốc lên, trầm giọng nói: "Rốt cuộc có loại bỏ hoàn toàn không, tôi nói, chỉ sợ chưa chắc Quỷ Vương đại nhân đã tin!"

"Sau khi về thủ đô!"

"Hoàng chủ bệ hạ thử một lần là biết, Quỷ Vương đại nhân còn hỏi làm cái gì?"

Nói xong!

Hoắc Linh Lung quay người đi ngay!

Vừa đi vừa nói: "Hy vọng hoàng chủ bệ hạ và Quỷ Vương đại nhân nói lời giữ lời, không nên quên lời hứa của các người, sau khi chuyện thành công. Rút một trăm ngàn đại quân trú đóng ở thành Nam Di đi!"

"Thành Nam Di!"

"Từ nay về sau, do người Man chúng tôi nắm giữ!"

Nghe vậy!

Tất Thư bị giật nảy mình!

Mặt cũng tái đi!

Móa!

Cái quỷ gì?

Ông đây nhịn nhục nhịn khổ nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới chờ Vũ Quang Khải chết, thay vào vị trí của Vũ Quang Khải. Thành chủ tướng mới của thành Nam Di, ngồi còn chưa nóng mông thì muốn cho tôi rút quân?

Tất Thư quay đầu nhìn về phía Ám Dạ Quỷ Vương, cũng không dám mở miệng hỏi thăm!

"Yên tâm!"

Ám Dạ Quỷ Vương gật đầu nói: "Chỉ cần việc này thành công, đương nhiên hoàng chủ bệ hạ sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, chỉ là một thành Nam Di mà thôi, không đáng

kể!"

"Hơn nữa!"

"Hoàng chủ bệ hạ sẽ đích thân hạ chỉ, sắc phong cô Linh Lung!"

Má nó!

Nghe được Ám Dạ Quỷ Vương trả lời, mặt Tất Thư lập tức càng thêm tái đi mấy phần!

"Vậy là tốt rồi!"

Hoắc Linh Lung không ngừng bước, cho tới khi rời khỏi phòng, đi ra xa mười mấy mét thì giọng nói êm tai của cô ta lại vang lên: "Còn nữa, thật ra tôi không thích cách xưng hô 'Cô Linh Lung này lắm!"

"Cho nên!"

"Về sau xin Quỷ Vương đại nhân gọi tôi là nữ vương đại nhân!"

Giọng không lớn!

Nhẹ như nước chảy!

Trong lời nói lại mang theo một loại một loại kiêu ngạo không cho cãi lại!

Con ngươi Ám Dạ Quỷ Vương hơi co lại!

Sau khi Hoắc Linh Lung rời đi, lúc này Tất Thư mới dám thận trọng hỏi: "Quỷ

Vương đại nhân, chuyện này.."

"Nhớ kỹ!"

Ám Dạ Quỷ Vương ngắt lời hắn ta. Hừ

lạnh nói: "Sau khi tôi đi, cậu chấn chỉnh binh mã, gối giáo chờ sáng, tùy thời chờ mệnh lệnh của tôi!"

"Tùy thời chuẩn bị đánh vào dãy núi

Thập Vạn!"

"Tiêu diệt toàn bộ dư nghiệt người

Man!"

Nghe vậy!

Trong lòng Tất Thư giật thót một cái. Trong nháy mắt thì hiểu ý của Ám Dạ Quỷ

Vương!

Hóa ra!

Sở dĩ hoàng chủ bệ hạ và Quỷ Vương đại nhân âm thầm giao dịch với Hoắc Linh Lung, nâng đỡ Hoắc Linh Lung thượng vị cũng chỉ là đang lợi dụng Hoắc Linh Lung để đối phó với Tiêu Nhất Thiên sao?

Cao!

Thật sự là cao!

Lợi dụng Tiêu Nhất Thiên diệt trừ Đế Hạo, lợi dụng Hoắc Linh Lung diệt trừ Tiêu Nhất Thiên. Cuối cùng lại diệt trừ Hoắc

Linh Lung...

Không hổ là Ám Dạ Quỷ Vương! Không hổ là hoàng chủ bệ hạ!

"Mạt tướng tuân mệnh!"

Sau khi hiểu rõ sự thật ở trong đó, lo âu trong lòng Tất Thư biến mất sạch sành sanh, ngược lại càng thêm hưng phấn lên, bây giờ người Man chỉ còn lại có ba mươi ngàn đại quân, đối mặt với một trăm ngàn thiết ky của thành Nam Di, hoàn toàn không thể ngăn cản!

Như vậy!

Sau khi tiêu diệt người Man, thành Nam Di thành và dãy núi Thập Vạn, chẳng phải là đều nằm trong tay của Tất Thư hẳn ta sao?

Wow!

Ông đây gặp vận may lớn, sẽ một bước lên trời đó!

Buổi sáng sáu giờ rưỡi!

Khi sắc trời dần dần sáng lên, mây trắng nơi chân trời phương đông bị ảnh bình minh nhuộm thành màu đỏ yêu diễm, Tiêu Nhất Thiên thoi thóp, bị người khiêng ra khỏi phòng chuyển vào chiếc xe sang

trọng của hoàng tộc mà Đế Hạo lái đến!

Vì lý do an toàn!

Ám Dạ Quỷ Vương tự mình áp giải, ngồi chung một xe với Tiêu Nhất Thiên!

Năm ngàn Cấm Vệ quân bảo vệ

Một đoàn người rời khỏi thành Nam Di, trùng trùng điệp điệp, lên đường đi lên phía Bắc, đi tới nhà ga gần thành Nam Di nhất...

...

Lúc đó!

Ở trong phủ Sói vương ở xa trong thủ đô!

Năm mươi ngự lâm vệ canh giữ ở trong phú Sói vương, gần như là năm bước một tốp, mười bước một trạm, vây toàn bộ phủ Sói vương chật như nêm, đừng nói là có người ra vào, cho dù là một con chó, một con gà, chưa cho phép thì cũng không vào được, không ra được!

Mấy hôm trước phủ Sói vương còn đông như trẩy hội, trong nháy mắt thì vắng như nhà hoang!

So sánh trước sau!

Hoàn toàn như một trời một vực!

Sáng sớm!

Khi sắc trời vừa tảng sáng, phủ Sói vương vốn hoàn toàn tĩnh mịch đột nhiên có một tiếng rít lên!

"A!"

Là tiếng của phụ nữ, tiếng la cực kỳ chói tai!

Vèo vèo vèo...

Lập tức!

Hơn mười bóng người bay tới, tụ tập ở trước cửa một tòa nhà trong đó, nhìn vào bên trong, trong đó một binh sĩ nói: "Phó thống lĩnh, tựa như là tiếng của Tô Tử Lam!"

"Có nên đi vào nhìn xem hay không?"