Sói Vương Bất Bại

Chương 325: Người phụ nữ quý giá, tiếng sáo kinh khủng của Hoắc Linh Lung




Trước khi đến Nam Cương!

Đế Uyên bảo Tiêu Nhất Thiên giết Đế Hạo, đồng thời bảo Đế Hạo giết Tiêu

Nhất Thiên!

Câu nào là thật?

Câu nào là giả?

Mà sự thật chứng minh, thật ra Để Uyên là người rất “thành thật", ông ta đã muốn Đế Hạo chết, nhưng không muốn Tiêu Nhất Thiên sống. Cho nên, hai câu này đều là thật!

Mượn tay Tiêu Nhất Thiên giết Đế Hạo, để lại danh tiếng bảo vệ biên cương đất nước cho Đế Hạo!

Sau đó!

Mượn cái chết của Đế Hạo bắt Tiêu Nhất Thiên, đẩy tội mưu đồ phản quốc sang người Tiêu Nhất Thiên, hợp tình hợp lý loại bỏ sói vương Bắc Cảnh Tiêu Nhất Thiên!

Đồng thời!

Mượn cơ hội giết hai mươi nghìn quân người Man dưới quyền Hồi Diêu và Thiết Ngao, dễ dàng dẹp loạn ở Nam Cương!

Sắp xếp chu đáo!

Một cục đá bắn trúng ba con chim!

Đây!

Mới là kế hoạch của Đế Uyên!

Trước đây Tiêu Nhất Thiên đã biết toàn bộ kế hoạch của Đế Uyên từ chỗ Hoắc Linh Lung. Nhưng mà đáng tiếc, Tô Tử Lam và Tô An Nhiên ở thủ đô xa xôi, trong sự khống chế của Để Uyên!

Cho nên!

Sau khi giết Đế Hạo, Tiêu Nhất Thiên biết Vũ Quang Khải và Phúc Xà sẽ ra tay với mình, nhưng cũng đành làm bộ hoàn toàn không biết gì, diễn tiếp màn kịch này, gắng gượng chịu một cú của mỗi người họ!

Hai cú này!

Không nhẹ! Tiêu Nhất Thiên ngẩng đầu, sắc mặt cực kỳ khó coi, máu tươi chảy từ khóe miệng tới cằm, sau đó nhỏ giọt xuống!

"Hoàng Chủ muốn giết tôi?”

Nhìn chằm chằm Vũ Quang Khải và Phúc Xà chậm rãi đi tới, Tiêu Nhất

Thiên hỏi.

"Tướng quân Tiêu yên tâm, chúng tôi sẽ không giết cậu!”

"Ha ha!"

Vũ Quang Khải cùng Phúc Xà cách Tiêu Nhất Thiên năm mét, đứng ngoài vòng vây, sau khi chính mắt thấy sức chiến đấu kinh khủng và ra tay giết người tàn bạo của Tiêu Nhất Thiên, hiển nhiên bọn họ kiêng kị Tiêu Nhất Thiên, cho dù lúc này Tiêu Nhất Thiên bị thương nặng, cũng không dám đến quá gần!

"Mạng của cậu, vẫn có ích với Hoàng Chủ bệ hạ!"

"Cho nên!"

"Hoàng Chủ bệ hạ ra lệnh bắt sống!”

Bắt sống!

Đúng là vì đã biết kế hoạch và sự sắp xếp của Đế Uyên, biết bọn họ muốn bắt sống, cho nên Tiêu Nhất Thiên mới dám ở đây diễn kịch với bọn họ, mới dám nhận một cú của họ!

Nếu không!

Lỡ như bọn họ giết tại chỗ, chẳng phải hoàn toàn kết thúc sao?

Dù sao sẽ không chết!

Dù sao bọn họ không dám giết!

Vậy thì!

Tiêu Nhất Thiên sợ cái gì?

Cho nên!

Ánh mắt lạnh băng của Tiêu Nhất Thiên lướt quá bọn họ, cắn răng nói: “Dựa vào các người mà muốn bắt tôi? Chỉ sợ vẫn chưa đủ!”

"Thật sao?"

Vũ Quang Khải sớm có dự tính, nói: “Nếu tướng quân Tiêu không sao, sức chiến đấu không giảm, mạt tướng thừa nhận, cho dù chúng tôi hợp sức cũng không đánh lại sức mạnh hơn người của tướng quân Tiêu!"

"Nhưng mà!"

“Đáng tiếc!”

"Đáng tiếc!”

"Bây giờ tướng quân Tiêu trúng độc hiếm, thuốc hay châm cứu cũng không thể chữa, cho dù chúng tôi không ra tay, chỉ sợ cậu cũng chẳng chống đỡ được lâu!"

Nói xong! Vũ Quang Khải không nhịn được mà cười thoải mái. Vẻ mặt hiện đầy vẻ đắc ý khi đạt được mưu kế, hỏi: "Chẳng lẽ bây giờ tướng quân Tiêu không cảm thấy, máu của cậu giống như bị đun sôi, máu nóng sôi trào, đau đớn khó chịu?”

"Chẳng lẽ!”

"Minh kính trong đan điền của tướng quân Tiêu, không giống như ngựa mất dây cương, thoát khỏi sự khống chế của cậu?

"Thậm chí!”

"Bây giờ tướng quân Tiêu chỉ hơi động, chắc đan điền cũng sẽ mơ hồ đau đớn?”

"Ha ha ha!"

"Cô Linh Lung thật xứng với cái danh độc nữ Nam Cương!"



"Độc thuật trên người, có một không hai!”

"Người dùng độc trên đời, không có ai cao tay hơn!” "Bản lĩnh của cô ta!”

"Chỉ sợ tướng quân Tiêu vẫn chưa biết nhiều, nhưng mà không sao, sau khi bắt sống tướng quân Tiêu, cô Linh Lung sẽ tự giải thích rõ ràng với tướng quân Tiêu, mạt tướng chỉ biết, tướng quân Tiêu càng dùng minh kính, chất độc trong cơ thể càng phát tác nhanh!”

"Cho nên!"

"Chúng ta mới có thể để những tên ngu ngốc bên cạnh Đế Hạo, đi vây đánh tướng quân Tiêu, lấy mạng chó của họ để dụ độc tính trong cơ thể của tướng

quân Tiêu...”

Vũ Quang Khải mừng như điên!

Đầu tiên là Đế Hạo, sau là Tiêu Nhất Thiên, một thái tử đương triều, một sói vương Bắc Cánh, tất cả đều rơi vào trong tay ông ta, sự kiêu ngạo này đủ cho ông ta khoe khoang cả đời!

Không hề thái quá!

Hôm nay!

Là hào quang chói lọi nhất trong đời ông ta!

Hoắc Linh Lung!

Theo như bình thường, cao thủ Minh Cảnh như Tiêu Nhất Thiên có minh kính bảo vệ cơ thể, thật sự là không chất độc nào có thể xâm nhập, chính vì vậy nên trước đây Tiêu Nhất Thiên mới dám xông vào dãy núi Thập Vạn, đi tìm Hoắc Linh Lung!

Nhưng mà!

Hoắc Linh Lung không giống cao thủ dùng độc khác!

Huyết mạch độc thể

Độc nhất thế giới! Bây giờ sắc mặt Tiêu Nhất Thiên vô cùng khó coi, gân xanh trong cổ anh nổi lên giống như mạng nhện, khóe miệng anh dính màu tươi màu tím đen... Ngu cũng nhìn ra được đúng là anh đã trúng độc!

Nhưng mà!

Dù vậy, tất nhiên Tiêu Nhất Thiên sẽ không giơ tay chịu trói. Anh "ooc" một tiếng, phun ra nọc độc màu tím đen, hừ lạnh nói: "Vậy thử xem!"

"Thử xem!"

"Xem độc tính trong cơ thể tôi phát tác nhanh, hay tôi giết người nhanh!”

Vù!

Lúc giọng nói vừa dứt, không biết Tiêu Nhất Thiên lấy sức từ đâu, cơ thể nghiêng ngả sắp ngã như nến tắt trong gió, khí thế đột nhiên trở nên lẫm liệt, giẫm một chân, cả người giống như một con báo săn mồi vô cùng hung dữ, rút bảo đao Lang Đồ, trực tiếp đánh về phía Vũ Quang Khải đang rất đắc ý!

Đậu má!

Nụ cười trên mặt Vũ Quang Khải cứng lại, hoảng sợ, theo bản năng nghiêng người tránh né!

Đồng thời hô: “Ngăn cậu ta lại!”

Những vị tướng và những trưởng lão của người Man vây quanh Tiêu Nhất Thiên đã sớm có phòng bị, gần như ngay lúc Tiêu Nhất Thiên nhảy lên, bọn họ lập tức ra tay. Điên cuồng tấn công Tiêu Nhất Thiên từ xung quanh!

"Người cản tôi!"

"Phải chết!"

Đi kèm tiếng tức giận gầm thét của Tiêu Nhất Thiên, ánh đao lóe lên, minh kính tung hoành!

Một đao!

Trực tiếp đánh chết hai vị tướng dưới quyền Vũ Quang Khải!

Nhưng mà!

Đúng như Vũ Quang Khải vừa nói, hiện giờ Tiêu Nhất Thiên càng dùng minh kính, chất độc trong cơ thể càng phát tác nhanh, nhìn thì mạnh mẽ nhưng không kéo dài được lâu!

Cho nên!

Mục tiêu của Tiêu Nhất Thiên là Vũ Quang Khải, không rảnh đánh với những

vị tướng và trưởng lão người Man, một đao giết chết hai vị tướng, sau khi phá vỡ vòng vây, anh lập tức cướp đường xông thẳng về phía Vũ Quang Khải!

Mặt Vũ Quang Khải tái mét!

Má nó!

Bị thương như vậy vẫn có thể giết chết hai cao thủ ám cảnh viên mãn? Con mẹ nó thế này quá biến thái rồi? Dưới sự hoang mang!

Vũ Quang Khải la lớn: "Cô Linh Lung, mạt tướng xin cô giúp đỡ!”

Ngay sau đó!

Lúc Tiêu Nhất Thiên lao tới trước mặt Vũ Quang Khải, cùng lúc đó, một tiếng sáo du dương đột nhiên truyền đến từ phía sau, giây phút tiếng sáo vang lên, tốc độ của Tiêu Nhất Thiên cũng bị ảnh hưởng, hơi chậm đi!

Đúng là Hoắc Linh Lung!

Không biết khi nào Hoắc Linh Lung đã lặng yên xuất hiện trên đài, đứng một mình ở đó, mặc áo da hổ, cầm ống sáo bảng ngọc, gương mặt màu xanh rất nổi bật! Với tư cách là thầy thuần thú và thầy độc thuật, Hoắc Linh Lung giống như một người phụ nữ quý giá, trên người có rất nhiều điều kỳ lạ!

Lần trước!

Ở trong dãy núi Thập Vạn, Tiêu Nhất Thiên đã từng thấy khả năng đặc biệt dùng tiếng sáo khống chế những sâu độc thú dữ của cô ta!

Mà bây giờ!

Tiếng sáo của cô ta giống như một bài cắt hồn, vậy mà có thể khống chế chất độc trong cơ thể Tiêu Nhất Thiên, tăng tốc độ phát tác độc tính!

Điều này!

Cũng chính là điều mà Vũ Quang Khải muốn giúp đỡ!