Sói Vương Bất Bại

Chương 322: Bội tín bội nghĩa, Đế Hạo rơi vào đường cùng




"Thái tử điện hạ!”

Trong đó có một cao thủ Am cảnh viên mãn quay đầu lại, nhìn theo hướng Đế Hạo, lớn tiếng hét: "Có chuyện gì thế?"

"Đại quân sao không lên nữa?”

Ngay lúc ông ta quay đầu lại, Tiêu Nhất Thiên đã đâm một kiếm sang, lời nói vừa dứt, Báo đao Long Đồ đã đâm xuyên qua bụng ông ta rồi!

Phụt!

Thậm chí ngay cả cơ hội để hét lên cũng không có, ám kình mạnh mẽ thuận theo Bảo đao Long Đồ tiến vào cơ thể ông ta, như thể ném một quả bom vào trong dạ dày ông ta vậy, ngay sau đó Tiêu Nhất Thiên rút Bảo đao Long Đồ ra, thân thể của ông ta bỗng dưng nổ tung!

Đúng vậy, chính là bị nổ tung!

Máu thịt biến thành bột.

Xương cốt biến thành tro!

Mọi người chỉ ngửi thấy một mùi máu tanh nồng bay lại, ông ta đã biến mất ngay tại chỗ, hoàn toàn bốc hơi rồi!

Như thể!

Chưa từng tồn tại trong thế giới này vậy!

Cảnh tượng này!

Khiến mọi người kinh ngạc đến đờ người ra!

Giết người thì giết người, nhưng quan trọng là cách Tiêu Nhất Thiên giết người, thật sự là quá dã man, quá điên cuồng, có thể nói là tàn bạo, cho dù là những đại tướng quân chiến đầu nhiều năm trên chiến trường, đã từng giết vô số quân địch cũng không chịu nổi mà sởn da gà da cóc lên. Không tự chủ được mà lùi về sau vài bước, mở rộng vòng vây, như thể đang sợ bị vạ lây, sợ thanh đao của Tiêu Nhất Thiên sẽ bỗng nhiên quét tới vậy!

Đây!

Đây là sức chiến đấu mạnh mẽ của một cao thủ minh cảnh sao?

Tương tự

Vũ Quang Khải và những tướng lĩnh bên cạnh anh ta, ba người Phúc Xà và những người trong man tộc đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào chiến trường phía trước, sắc mặt họ dần dần nghiêm trọng hơn!

Dù sao thì!

Sau khi Tiêu Nhất Thiên giết Để Hạo, dựa theo phân phó của ám dạ Quỷ Vương và Hoắc Linh Lung. Bọn họ cũng sẽ phản bội Tiêu Nhất Thiên, từ bạn bè, chiến hữu trở thành kẻ thù của nhau, đợi cơ hội giết chết anh!

Có một đối thủ như Tiêu Nhất Thiên, thật con mẹ nó quá đáng sợ!

Đối mặt với anh, sự vây công của một cao thủ ám cảnh viên mãn như thể dâng dễ vào miệng cọp vậy, anh giết người như thái rau!

Tuy nhiên!

Hiện giờ, Tiêu Nhất Thiên đang cuồn cuộn sát khí, anh chỉ muốn dùng máu và mạng của những tên khốn trước mặt để trút giận, cơ bản là không để ý đến biểu cảm và phản ứng của những người xung quanh!

Sau khi giết lão già kia bằng một đao, động tác của Tiêu Nhất Thiên cũng không hề dừng lại, mà ngay tức khắc xông tới chỗ sáu người còn lại!

Sáu người kia bị dọa sợ đến sắp tè ra quần rồi!

Bọn họ đâu có ngốc!

Không có sự trợ giúp của Vũ Quang Khải, Phúc Xà và năm mươi nghìn đại quân kia, nếu tiếp tục đánh tiếp, kết cục của bọn là chính là chết! Một người cũng không sống nổi!

Một người cũng không trốn được!

Vì vậy!

"Đế Hạo!"

"Con mẹ nó, mày là đồ bội tín bội nghĩa, ông đây tin nhầm người rồi!”

"Cho dù làm ma!”

"Ông đây cũng không tha cho mày đâu!"

Sáu người kia cũng chẳng có thời gian bàn bạc, theo bản năng mà chạy ra tứ phía, hi vọng có thể giống như trong trận chiến ở dinh thự của Đế Tiêu hôm đó vậy, ông trời mở mắt, có thể cứu nốt một mạng lần này!

Trong lúc bọn họ đang bạt mạng chạy trốn, thì có một lão già nhịn không nổi nữa mà mắng to!

Người bị mắng chính là Đế Hạo!

Bọn họ đi theo Đế Hạo đến Nam Cương, vì muốn giúp đỡ anh ta giết chết Tiêu Nhất Thiên, mà bây giờ, cái hố bọn họ đã mất bao công sức để đào lên, thật không dễ gì mới đợi được Tiêu Nhất Thiên đến, bọn họ thì đang bán mạng mà chạy trốn khỏi Tiêu Nhất Thiên, ngược lại Đế Hạo thì hay rồi, lại cùng với Vũ Quang Khải và đám người Phúc Xà đứng ở đó, không hề có ý muốn ra tay giúp đỡ!

Đây không phải là muốn đạp họ xuống cái hố mà bọn họ tự đào hay sao! Nhưng mà!

Chuyện sống chết đang ở trước mặt, những điều đó đã không còn quan trọng nữa rồi!

Dù sao thì!

Bọn họ cũng là thuộc hạ của Đế Hạo, bị đánh, bị giết, cũng chả trách được

Đế Hạo!

Mà giờ phút này!

Đế Hạo bị Vũ Quang Khải và đám Phúc Xà bao vây lại, được "bảo vệ" bên trong, mở trừng trừng mắt nhìn kế hoạch đối phó Tiêu Nhất Thiên của mình, bây giờ lại trở thành cảnh tượng diều hâu bắt gà, anh ta tức muốn nổ phổi luôn!

Bây giờ anh ta!

Đang tức đến điên người!

Đế Hạo cũng chả phải tên ngốc!

Sự việc đã phát triển đến bước này rồi, anh ta làm sao mà không nhìn ra, rằng Vũ Quang Khải hay Phúc Xà rất có thể là đang lừa anh!

"Vũ Quang Khải!”

"Phúc Xà!"

Chiến trường trước mặt không ngừng truyền tới âm thanh thảm thiết và tiếng mắng chửi người, sáu ông già kia, từng người từng người bị Tiêu Nhất Thiên giết chết ngay tại chỗ, Đế Hào cuối cùng cũng chẳng thèm nhịn nữa, dưới cơn tức giận, anh ta gọi thắng tên Vũ Quang Khải và Phúc Xà, ngay cả chữ

“tướng quân cũng lười không muốn gọi ra, anh ta cắn chặt răng nói: “Đây là cái mà các cậu gọi là trận chiến luân phiên?”

"Đánh luân phiên sao?"



“Để cho người của bổn thái tử tôi đây!"

"Đi tìm chết một cách vô nghĩa?"

Lúc nói chuyện, bàn tay Đế Hạo nắm chặt thành quyền, hai mắt như muốn nứt ra, ám kình trong cơ thể điên cuồng khởi động, dường như có xu thế bộc phát ra khỏi cơ thể, quanh thân gió bắt đầu nổi lên!

Cả người anh ta!

Giống như một con dã thú đang tức giận, đang muốn xé xác người ta ra vậy!

Thấy anh ta tức đến như vậy!

Vũ Quang Khải và Phúc Xà nhìn nhau, chỉ đành an ủi anh ta: "Thái tử điện hạ đừng gấp, Tiêu Nhất Thiên có thể một lúc giết được nhiều người như vậy, chắc chắn là sẽ phải tiêu hao rất nhiều minh kình!"

"Đợi chút nữa!”

"Lại đợi thêm chút nữa!” "Ngài cứ yên tâm chỉ một lúc nữa thôi, thời cơ sẽ đến!

Vũ Quang Khải và Phúc Xà đều biết rằng họ sắp không giấu được nữa rồi, cũng không cần phải giả vờ nữa. cho nên khi Đế Hạo sử dụng ám kình, bọn họ cũng bắt đầu đề cao cảnh giác, nếu như Đế Hạo dám trở mặt, bọn họ sẵn sàng xông lên đạp Đế Hạo ngã sấp mặt.

May mà!

Ngay vào lúc này, trong đó có một ám cảnh viên mãn thoát ra khỏi trận chiến, cả người bay vút lên không trung, vọt vào đám đại quân năm mươi người kia, sau đó Đế Hạo cũng chính mắt nhìn thấy, những quân nhân kia không hề tránh ra, cũng chẳng nhường đường để cho tên cao thủ kia có một con đường

thoát thân!

Ngược lại!

Bọn họ không hề do dự mà cùng nhấc súng lên, đầu súng hướng tới tên cao thủ kia mà bằn!

Đội quân năm mươi nghìn người!

Biển người mênh mông!

Trong tay mỗi người đều cầm một cây súng, năm mươi nghìn người, năm mươi nghìn cây súng cùng nhắm bắn một người, cùng lúc đó, tên cao thủ kia cũng cảm giác đầu mình như có con gì bò lên nhung nhúc vậy, sau lưng mồ hôi lạnh ướt đẫm áo, thật con mẹ nó muốn chửi người mà!

Đậu má!

Vốn dĩ!

Thật không dễ gì mới có thể tránh được bảo đao Long Đồ của Tiêu Nhất Thiên mở đường máu mà chạy ra, lúc đó trong lòng ông ta còn đang thầm nghĩ thật may quá đi, nhưng mà bây giờ, sau khi ông ta nhảy đến giữa không trung, phát hiện dưới chân mình một hàng rồi lại một hàng súng đang chĩa về phía mình, trên đầu súng còn gắn những con dao sắc nhọn như thể đang đợi ông ta rớt xuống và xuyên qua người ông ta vậy, bây giờ ngay cả chỗ để ông ta đặt chân xuống cũng không có nữa!

Chỉ cần đáp xuống, thì sẽ bị đâm thành tổ ong! Mấy người có hiểu được cảm giác đó không! Chết!

Không hề đáng sợ!

Điều đáng sợ chính là, khi bạn nghĩ răng bạn sẽ không phải chết nữa, thì ngay phút sau, lại phát hiện bản thân lại phải chết, hơn nữa trước khi chết đã có thể đoán ra thảm trạng của mình như thế nào!

Cái cảm giác đó, cảm giác khi vừa nhìn thấy hi vọng, lại bị dập tắt đó, thực sự là khiến người ta phát điên mất!

Sống không bằng chết! "Cút đi!"

Ông già đó, tự biết bản thân chắc chắn phải chết, nhưng không hề muốn ngồi đó chờ chết, mà huy động toàn bộ ám kình bộc phát, hất bay hơn trăm

quân lính ở dưới!

Tuy nhiên!

Trước mặt hàng vạn đại quân, sức mạnh của một người dù mạnh cỡ nào

cũng khó mà ngăn được ưu thế người đông thế mạnh!

Vì vậy!

Phụt!

Phụt! phụt! phụt!

Rất nhanh, ông ta đã bị một viên đạn đâm qua bụng, tiếp theo một viên đạn khác xuyên qua ngực ông ta, sau đó là tay, đùi và cổ!

Ngay cả đầu!

Toàn bộ đều giống như những gì ông ta đã tưởng tượng trước đó, cho dù cố gắng đến phút cuối cùng, cũng không thể thoát được số phận bị đâm thành con nhím này!

"Khốn nạn!"

Nhìn thấy tình cảnh ấy, mộng tưởng cuối cùng trong đầu Đế Hạo cũng đã bị đánh tan, ngàn phát súng xuyên người, đây vốn là cái bẫy để gài Tiêu Nhất Thiên, nhưng bây giờ ông già kia lại ăn đủ!

Bây giờ!

Anh đã nhìn rõ lập trường của đám người Vũ Quang Khải và Phúc Xà!

Bọn họ!

Cùng với Tiêu Nhất Thiên là một giuộc!

"Các ngươi, lũ nghich tặc!”

"Đám phản bội!”

"Dám lừa bổn Thái tử ta!”

Bum!

Cùng với tiếng mắng giận giữ như sấm, ám kình trong cơ thể Đế Hạo cuồn cuộn chảy ra, mang theo tràn ngập tức giận và thù hận, anh ta dồn hết ám kình vào một quyền, trực tiếp đấm về phía Vũ Quang Khải và Phúc Xà!

Đáng tiếc!

Đám người Vũ Quang Khải và Phúc Xà đã sớm có chuẩn bị, hơn chục Ám cảnh viên mãn vây Đế Hạo ở giữa, Đế Hạo cũng chẳng phải Tiêu Nhất Thiên, anh ta không có sức mạnh minh kình, ở đây làm gì có chỗ cho anh ta tung hoành thể hiện?

Vì vậy!

Đúng lúc Đế Hạo đang muốn bùng nổ, đám người Vũ Quang Khải và Phúc

Xà cũng xuống tay, mỗi người một quyền, hơn chục người cùng ra tay, ám kình được huy động toàn bộ, cùng đấm về phía Để Hạo!

Quyền đổi quyền!

Bum!