Sói Vương Bất Bại

Chương 320: Bắt đầu đại chiến, trong mắt tôi chỉ có ngài




Chỉ một lời không hợp đã xốc luôn cả cái bàn!

Trong khoảnh khắc bàn đàm phán vỡ vụn đó, tất cả mọi người cùng nhau đứng lên, trên mặt vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên!

Thằng nhóc này!

Điện rồi sao?

Đặc biệt là Vũ Quang Khải ngồi bên cạnh Tiêu Nhất Thiên, khuôn mặt ngay lập tức tối sầm lại, vội nói: "Tướng quân Tiêu, ngài đừng vội!" "Đừng nóng vội mà!" "Hành sự theo kế hoạch! Hành sự theo kế hoạch

Kế hoạch?

Trong lòng Tiêu Nhất Thiên hừ lạnh!

Kế hoạch của Đế Hạo, đó là diệt trừ Hôi Diêu và

Thiết Ngao, cùng với hai mươi nghìn đại quân người đi!"

Man dưới trướng bọn họ, sau đó lệnh cho mấy người Vũ Quang Khải và Phúc Xà hợp binh lại một chỗ, đánh một lần. Cũng giết Tiêu Nhất Thiên ngay tại chỗ!

Mà Đế Uyên và Hoắc Linh Lung lại giao dịch với nhau!

Đầu tiên phải diệt trừ Hôi Diêu và Thiết Ngao, cùng với hai vạn đại quân người Man dưới trướng bọn họ, sau đó mượn tay Tiêu Nhất Thiên, giết chết Đế Hạo và mười một lão già ám cảnh viên mãn bên cạnh anh ta!

Cuối cùng!

Ra tay với Tiêu Nhất Thiên!

Cho nên!

Cho dù là kế hoạch của Đế Hạo kế hoạch, hay kế hoạch của Đế Uyên thì nước cờ đầu tiên đều phải diệt trừ binh mã của Hội Diêu và Thiết Ngao!

Cho nên!

Tiêu Nhất Thiên không nói hai lời đã muốn khai chiến, khiến tất cả mọi người ở đây đều nóng này!

Vũ Quang Khải nóng nảy!

Mấy người Phúc Xà cũng nóng nảy! Đế Hạo cũng không thể không nóng nảy!

Hai mươi nghìn đại quân của Hội Diêu và Thiết Ngao đang ở đây, vậy phải đánh thế nào?

Đánh ai đây?

Ba người Phúc Xà và ba mươi ngàn đại quân đánh nhau sao?

Đế Hạo lo lắng một khi cục diện đại loạn thì sẽ khiến Tiêu Nhất Thiên thừa dịp chạy trốn!

Mà mấy người Vũ Quang Khải và Phúc Xà lại lo lắng, một khi thế cục đại loạn, sẽ khiến Đế Hạo thừa dịp chạy trốn!

Những người này đều có mục đích xấu muốn thực hiện được!

Tất cả đều có tính toán!

Cho nên, tất nhiên không thể để Tiêu Nhất Thiên tùy ý phá hủy cục diện được!

Vì thế

Đế Hạo có mười một lão giả Viên mãn cảnh bảo vệ phía sau, nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, lạnh nhạt nói: "Tiêu Nhất Thiên! Bổn Thái Tử nhận được hoàng mệnh. Đến đây để giải hòa!" "Mà cậu!" "Lại khăng khăng khai chiến!" "Hay là!" "Có âm mưu nào không thể cho ai biết thế?"

Nói xong!

Đế Hạo cho mấy người Vũ Quang Khải và Phúc Xà một ánh mắt, hiển nhiên đang nói bọn họ phối hợp hành động, sau đó nói tiếp: "Đừng tưởng rằng bổn Thái Tử không biết!" "Mấy ngày hôm trước cậu vừa đến Nam Cương đã một mình rời khỏi thành Nam Di, lẻn vào nơi dừng chân trong dãy núi Thập Vạn của người Man, sau đó cấu kết với người nào đó của người Man để khơi mào cuộc chiến của hai quân!" "Phá hủy sự thái bình của Đại Hạ ra!"

Tất cả những lời này!

Đế Hạo nói ra rất có khí phách, giọng nói giống như sấm đang nổ vang, truyền xa vài dặm!

Ngay trước mặt mười lăm vạn đại quân của hai bên, một cái mũ to như trời được ném xuống. Anh ta đang muốn cho Tiêu Nhất Thiên trở thành cái đích để mọi người chỉ trích!

Nghe vậy!

Tất cả đại quân hai bên đại lập tức bắt đầu xôn xao, sôi nổi bàn tán!

Phúc Xà giả bộ cực kỳ kinh ngạc, rất phối hợp mở miệng hỏi: "Thái Tử điện hạ, ý của ngài là, tướng quân Tiêu không chỉ giết hại Thú Vương đại nhân, mà trong Man tộc của chúng ta có nội ứng của ngài ấy sao?" "Đương nhiên!"

Ánh mắt âm trầm của Đế Hạo nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, hợp tình hợp lý nói: "Buổi tối hôm đó, sau khi cậu ta trở về từ Thập Vạn Đại Sơn, người của bổn Thái Tử tận mắt nhìn thấy trên người cậu ta mang theo hai lệnh Mãnh Hổ của Man tộc!" "Thử hỏi, nếu như không có đồng đảng, sao mà lệnh Mãnh Hổ chỉ có vị tướng dũng mãnh của Man tộc mới có thể có được kia, sao lại có thể xuất hiện trong tay cậu ta ngay khi hai quân đang đối chọi hết sức gay gắt như thế được?" "Nếu bổn Thái Tử không đoán sai thì hai lệnh Mãnh Hổ kia hiện tại đang ở trên người cậu ta, chỉ cần bắt lấy cậu ta là có thể tìm ra lệnh Mãnh Hổ, vậy lập tức có thể biết đồng đảng của cậu ta ở trong Man tộc rốt cuộc là ai!"

Đế Hạo lúc đầu muốn giải quyết Hội Diêu và Thiết Ngao trước!

Nhưng lại bị Tiêu Nhất Thiên làm náo loạn, bây giờ anh ta lại thay đổi chủ ý. Quyết định giết chết Tiêu

Nhất Thiên trước rồi tính tiếp, so sánh với Tiêu Nhất Thiên thì độ quan trọng của Hôi Diêu và Thiết Ngao không cùng cấp bậc!

Đêm dài lắm mộng!

Phúc Xà quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, hỏi: "Tiêu tướng quân, lời Thái Tử điện hạ nói chính là sự thật sao?"

Không ngờ!

Lúc Đế Hạo dời tiêu điểm của vấn đề lên trên người phản đồ của Man tộc và hai lệnh Mãnh Hổ đó, sau khi Phúc Xà và Vũ Quang Khải tiếp nhận ánh mắt của Đế Hạo, ba lão già Viên mãn cảnh đi bên cạnh Phúc Xà và những tướng quân dưới trưởng Vũ Quang Khải đó đã lặng lẽ vậy quanh mấy người Hôi Diêu và Thiết Ngao lại!

Chỉ cần Tiêu Nhất Thiên lấy ra hai lệnh Mãnh Hổ kia trước mặt mọi người, sau đó chỉ ra và xác nhận Hôi Diêu và Thiết Ngao là đồng đảng của anh!

Vậy thì:

Đám người Vũ Quang Khải và Phúc Xà sẽ lập tức ra tay chém chết Hôi Diêu và Thiết Ngao, căn bản không cho bọn họ cơ hội mở miệng giải thích!

Đáng thương cho hai người Hội Diêu và Thiết

Ngao!

Cho tới bây giờ, bọn họ vẫn ngây ngốc chẳng hay biết gì, cho dù Đế Hạo nhắc tới phản đồ của Man tộc và lệnh Mãnh Hổ, bọn họ cũng hoàn toàn không hề suy nghĩ có liên quan tới mình!

Thứ nhất!

Bọn họ thật lòng muốn hợp tác cùng Đế Hạo, cũng không hề cấu kết với Tiêu Nhất Thiên!

Thứ hai!

Lệnh Mãnh Hổ của bọn họ đều ở trên người mình! "Tiêu tướng quân?"

Vũ Quang Khải sắp vội đến điên rồi không ngừng nháy mắt ra hiện với Tiêu Nhất Thiên, chỉ còn kém suýt chửi ầm lên thôi: "Con mẹ nó, ngài mau lấy hai lệnh Mãnh Hổ ra đây"!

Tiêu Nhất Thiên nhìn Phúc Xà, sau đó lại nhìn Vũ Quang Khải!

Trong lòng cực kỳ khinh thường!

Biết rõ bọn họ đang diễn kịch! Biết rõ mục tiêu cuối cùng trong màn kịch này là mình!

Nhưng Tiêu Nhất Thiên vẫn muốn giúp bọn họ diễn cho trọn màn!

Tự đào bẫy cho mình!

Nghẹn họng!

Nghẹn đến mức không nói nên lời!

Chuyện này làm Tiêu Nhất Thiên rất khó chịu!

Đây cũng là nguyên nhân khiến Tiêu Nhất Thiên không làm theo kế hoạch, mà đột nhiên bão nổi!

Nhưng mà!

Nghĩ đến Tô Tử Lam và Tô An Nhiên đang ở trong thủ đô, vì an nguy của hai mẹ con các cô, Tiêu Nhất Thiên chỉ có thể chịu đựng, tay phải nắm Lang Đồ Bảo Đao hiện lên gân xanh, có loại xúc động cực kỳ mãnh liệt muốn giết người!

Trào dâng trong người rồi nhưng vẫn phải cắn răng nhịn xuống!

Hiện tại việc anh có thể làm là chỉ có thể làm nhiễu loạn mấy người Vũ Quang Khải và Phúc Xà, hù dọa bọn họ!

Thở sâu!

Tiêu Nhất Thiên và Đế Hạo bốn mắt nhìn nhau, hừ lạnh nói: "Nếu đã bị các người phát hiện, vậy tôi sẽ nói thẳng luôn!" "Không tệ đấy!" "Đúng là tôi âm thầm cấu kết với tướng dũng mãnh của người Man. Muốn mượn cơ hội Nam Cương bình loạn để giết đồ Thái Tử chó má như anh!" "Hôm nay tôi nhất định sẽ lấy đầu chó trên cổ anh!"

Cuối cùng, sự an toàn của Tô Tử Lam và Tô An Nhiên vẫn làm Tiêu Nhất Thiên lựa chọn thỏa hiệp, diễn kịch cùng đám người Vũ Quang Khải và Phúc Xà, kéo Hôi Diêu và Thiết Ngao xuống nước!

Nói xong!

Tiêu Nhất Thiên quay đầu nhìn về phía Hôi Diêu và Thiết Ngao. Trầm giọng nói: "Hôi Diêu tướng quân, Thiết Ngao tướng quân, ngả bài đi!" "Chúng ta cùng nhau giết anh ta một cách sảng khoái."

Chỉ một câu này đã chĩa tội danh phản đồ của Man tộc về phía Hội Diêu và Thiết Ngao!

Ngay lúc đó!

Đáy lòng Hôi Diêu và Thiết Ngao đều đồng loạt lộp bộp một tiếng, trên đỉnh đầu không ngừng hiện lên các dấu chấm hỏi.

Mẹ nó!

Cái quỷ gì thế?

Mà lời của Tiêu Nhất Thiên lại làm cho đám người Vũ Quang Khải và Phúc Xà âm thầm nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cực kỳ vui mừng, sôi nổi nhìn về phía Hội Diêu và Thiết Ngao, lạnh nhạt nói: "Phản đồ của Man tộc âm thầm cấu kết với cậu ta bí mật giết hại thú vương đại nhân, mục đích khơi mào loạn lạc ở Nam Cương, nhân cơ hội này để xưng bá, hóa ra là hai người các người!" "Mày con mẹ nó!"

Hội Diều phản ứng lại đầu tiên, nhưng anh ta lại không để ý đến lời chỉ trích của Phúc Xà, mà nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, chửi ầm lên nói: "Con mẹ mày! Giết chết đồ khốn nạn thối tha nhà mày!" "Hôm nay là lần đầu tiên ông đây nhìn thấy mày. Vậy mà lại âm thầm cấu kết với mày khi nào thế?"

Cho đến lúc này Hôi Diêu và Thiết Ngao mới thật sự ý thức được, mình rất có thể đã bị người ta tính tế! "Đừng giả vờ nữa!" "Vô dụng thôi!"

Tiêu Nhất Thiên sờ tay vào ngực, lấy ra hai lệnh Mãnh Hổ giơ lên trên đỉnh đầu, sau đó đưa về trước mặt đại quân người Man đang ầm ĩ hô: "Lệnh Mãnh Hổ của Hội diêu tướng quân và thiết ngao tướng quân ở đây!" "Hai người bọn họ tiện tại đã quy thuận tôi rồi. Phàm là binh tướng dưới trướng bọn họ, tất cả phải nghe hiệu lệnh của tôi!" "Giết!"

Giọng nói như sấm sét truyền khắp Bát Hoang!

Năm mươi nghìn đại quân người Man dường như đều có thể nghe thấy, đại quân ngay lập tức bị rối loạn!

Phúc Xà nhân cơ hội hùng hổ nói: "Nhân chứng vật chứng đều ở đây rồi, hai người các người còn có lời gì để nói?" "Tôi..."

Phổi của Hội Diêu và Thiết Ngao đều sắp nổ ra rồi, theo bản năng muốn sờ tay vào ngực móc lệnh Mãnh Hổ thật sự ra, lấy chứng cứ chứng minh sự trong sạch của mình!

Nhưng mà!

Đám người Vũ Quang Khải và Phúc Xà sớm đã có chuẩn bị, tất tự nhiên sẽ không cho bọn họ cơ hội làm như vậy!

Vì thế! "Rat tay đi!" "Giết bọn họ cho tôi, giết chết phản nghịch, báo thù rửa hận thay thú vương đại nhân!" Giọng nói Vũ Quang Khải và Phúc Xà gần như đồng thời vang lên, cắt ngang lời nói của Hội Diêu và

Thiết Ngao. Ngay sau đó, những lãnh tướng dưới trướng Vũ Quang Khải không nói hai lời, trực tiếp chém về phía Hôi Diêu và ba lão già bên cạnh anh ta! Mà chín lão già bên cạnh Phúc Xà cũng như ong vỡ tổ chạy về phía ba người Thiết Ngao!

Bởi vì Hôi Diêu và Thiết Ngao một người bên trái, một người bên phải!

Vừa rồi cũng không ngồi cùng nhau, cho nên lập tức xuất hiện hai chiến trường, nhưng cho dù là chiến trường nào, nhân số và thực lực của đám người Vũ Quang Khải và Phúc Xà đều chiếm ưu thế tuyệt đối!

Đều là cục diện mười đánh bốn!

Thắng bại căn bản không cần nghĩ nữa! "Giết!" "Giết cho tôi!"

Theo lệnh của Vũ Quang Khải và Phúc Xà, đại quân đã có chút lộn xộn cũng bắt đầu vùng lên, trong năm mươi nghìn đại quân của người Man vốn đã có ba mươi nghìn đại quân là binh tướng dưới trướng của ba người Phúc Xà. Tất nhiên phải nghe theo mệnh lệnh của bọn họ!

Bên kia!

Vũ Quang Khải dựa theo kế hoạch lúc trước, trong một trăm nghìn đại quân đó có năm mươi nghìn quân liều chết xung phong xông ra từ hai sườn, phối hợp với ba mươi ngàn binh tướng của Phúc Xà, nhanh chóng hình thành một vòng vây thật lớn, vây quanh hai mười nghìn quân dưới trướng Hôi Diêu và Thiết Ngao ở chính giữa, bắt đầu điên cuồng tàn sát nghiền áp mấy người ở trong!

Nói thì chậm, nhưng hành động thì nhanh!

Từ khoảnh khắc Tiêu Nhất Thiên móc ra lệnh Mãnh Hổ kia, đến khi Hôi Diêu và Thiết Ngao, cùng với hai vạn đại quân của bọn họ bị vây quanh, lúc đó cũng chỉ mới mười mấy giây ngắn ngủn, đồ ngốc nhìn thấy cũng biết đây là một âm mưu đã sớm có kế hoạch!

Động tác quá nhanh!

Nhanh đến mức lúc Hôi Diêu và Thiết Ngao ý thức được không ổn lắm thì đã chậm, trở tay không kịp nữa, hoàn toàn không có thời gian phản ứng, nói chi đến cơ hội phản kháng!

Nhưng mà!

Khi đại chiến bắt đầu, tiếng hô hét rung trời lở đất, mười một lão già ám cảnh viên mãn vẫn bảo vệ Đế Hạo đằng sau mình, cũng không vội tham chiến, mà liên tục lui về phía sau, che chở Đế Hạo lùi phía sau đài đàm phán, lui về trong đội ngũ 5000 cấm vệ quân được đưa đến từ thủ đô!

Giết Hôi Diêu và Thiết Ngao là chuyện của mấy người Vũ Quang Khải và Phúc Xà!

Trong mắt Đế Hạo chỉ có Tiêu Nhất Thiên!

Anh ta biết, chỉ dựa vào mười một lão già viên mãn cảnh bên cạnh, căn bản không phải đối thủ của Tiêu Nhất Thiên, cho nên anh ta lui xuống, anh ta đang đợi khi phía Vũ Quang Khải và Phúc Xà giết mấy người kia xong. Ba bên sẽ hợp lực, cùng nhau giết Tiêu Nhất Thiên!

Mà Tiêu Nhất Thiên lại không muốn chờ! "Không phải anh cứ muốn giết tôi sao?" "Tới đi!" "Tránh ở đó giống đồ rùa đen rụt đầu, đây là khí phách và can đảm của Thái Tử đương triều sao sao?" "Cái đầu trên cổ anh không xứng treo ở đó đâu!" "Hôm nay tôi đã quyết định rồi."

Trong mắt Tiêu Nhất Thiên cũng chỉ có chỉ có Đế Hạo, anh xách Lang Đồ Bảo Đao từng bước xuống đài đàm phán, ngập tràn sát khí đi về phía Đế Hạo, lửa giận ngút trời, dường như phải phát tiết tất cả ở trên người Đế Hao mới vừa lòng!