Sói Vương Bất Bại

Chương 314: Một người sống một mình, điều kiện của Hoắc Linh Lung




"Mười tuổi!"

"Ha ha!"

Hoắc Linh Lung ngẩng đầu nhìn ánh trăng lạnh lẽo trong bầu trời đêm một chút, giống như là nhớ lại chuyện cũ trước đây, một lát sau mới nói tiếp: "Mẹ của tôi là một Độc Sư!"

"Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, bà ấy đang không ngừng dạy tôi nhận biết về độc dược và cách hạ độc!"

"Không ngừng dạy!"

"Liều mạng dạy!"

"Tôi không học, hoặc là học không

được thì bà ấy đánh tôi, không cho tôi ăn cơm, thậm chí nhốt tôi trong bên trong phòng tối, để cho tôi lẻ loi trơ trọi một người ở chung với những độc trùng ghê tởm đó!"

"Lúc ấy tôi rất sợ, cực kỳ sợ, cũng hận mẹ tôi, cực kỳ hận!"

"Mãi đến năm tôi mười tuổi!"

"Tôi và mẹ bị bố dẫn vào chỗ sâu trong dãy núi Thập Vạn, tự tay ném vào bên trong một khu đầm lầy, sau đó, bố vứt bỏ mẹ con chúng tôi, rời đi một mình!"

"Trước khi đi, ông ta nói với tôi: Có bản lĩnh thì mẹ nó, tự mình còn sống đi ra, không chinh phục được dãy núi Thập vạn thì không xứng làm con gái của Hoắc Mãng này!"

"Bắt đầu từ ngày đó!"

"Tôi và mẹ kéo dài hơi tàn trong dãy núi Thập Vạn, cả ngày làm bạn với độc trùng và mãnh thú, tôi đột nhiên hiểu rõ tại sao mẹ phải buộc tội học tập nhận biết độc hạ độc!"

"Bà ấy!"

"Là vì muốn tôi có thể sống!"

"Sau đó!"

"Cũng là vì để cho tôi có thể sống, bà ấy chết rồi, chết trong bên trong dãy núi Thập Vạn tràn ngập máu tưới và giết chóc này, chỉ còn lại một mình tôi tiếp tục kéo dài hơi tàn!"

"Lúc ấy tôi đã thề!"

"Tôi phải sống!"

"Nhất định phải còn sống!"

"Không chỉ có phải hoàn thành nguyện vọng của mẹ, sống sót, hơn nữa phải sống hạnh phúc! Không chỉ có phải ra khỏi dãy núi Thập Vạn, hơn nữa còn phải chinh phục dãy núi Thập Vạn!"

"Hoàn toàn chinh phục!"

"Tôi muốn làm nữ chúa bên trong dãy núi Thập Vạn!"

"Phải giống như bố của tôi, làm một cường giả, có thể tùy ý mình nắm giữ vận mệnh của người khác. Khiến những người đã ức hiếp tôi, xem thường tôi trước đó, còn có những độc trùng mãnh thú ghê tởm

đó nhìn thấy tôi thì run lẩy bẩy!"

"Cho nên!"

"Tôi liều mạng nghiên cứu độc thuật, không tiếc lấy cơ thể chính mình, lấy thân thử độc, tôi đã nhớ không rõ có bao nhiêu lần tôi suýt chút, chỉ suýt chút nữa thì bị mình độc chết!"

"May mắn!"

"Trời xanh có mắt, tôi đã đạt đến đỉnh cao, trong một lần cái chết cận kề bên người thì tôi tới đỉnh cao!”.

"Hơn nữa!"

"Sau khi trải qua vô số lần lấy thân thử độc thì huyết mạch trong thân thể tôi, đang thay đổi một một cách âm thầm, có một sự thay đổi rất kỳ diệu, máu của tôi, ngũ tạng lục phủ của tôi, da của tôi, thậm chí con mắt và nước mắt của tôi cũng bị những độc dược ăn mòn thành màu m như bây giờ!"

"Huyết mạch độc thể!"

"Đây là tên tôi đặt cho nó, dễ nghe không?"

Nói xong!

Hoắc Linh Lung cúi đầu xuống, nhìn Tiêu Nhất Thiên một chút, ngay khi cô ta cúi đầu, trong nháy mắt đó Tiêu Nhất Thiên chú ý tới, có hai hàng nước mắt màu xanh lam từ khóe mắt của cô ta chảy ra!

Trước đó!

Nhắc tới cái chết của Hoắc Mãng, Hoắc Linh Lung vẫn luôn lạnh nhạt không để ý tới!

Mà bây giờ!

Nói đến mẹ của cô ta, nói đến những gì cô ta đã trải qua trong quá khứ thì cô ta không nhịn được nữa!

Khóc!

Trên gương mặt màu lam, bên trong con ngươi màu xanh lam chảy ra hai hàng nước mắt màu xanh lam, trường hợp như vậy lúc đầu hết sức quỷ dị, nhưng khi biết được câu chuyện thật sự phía sau nó thì Tiêu Nhất Thiên không thể không rung động!

Sống sót không dễ!

Dân gian có câu thành ngữ: Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh!

Nhất là trong tình cảnh luật rừng võ đạo chí thượng, xác thịt yếu mà thực lực mạnh, cuộc sống của kẻ yếu chỉ có thể trở thành những bi kịch đáng thương!

Đối với câu chuyện này!

Tiêu Nhất Thiên cũng cảm động lây!

Năm năm trước!

Khi bản thân Tiêu Nhất Thiên còn yếu ớt thì cũng chỉ có thể bị người ta tùy ý làm thit!

Bây giờ!

Anh trở nên đủ mạnh mẽ, đối mặt rất nhiều người, mới có tư cách tham dự, cũng mới có quyền quyết định rất nhiều chuyện!

Thầm than một tiếng!

Anh an ủi: "Cô Linh Lung nén bị

thương!"

Lúc đầu!

Tiêu Nhất Thiên chỉ muốn biết tại sao làn da của Hoắc Linh Lung lại là màu lam hiếm thấy nhưng mà vạn lần không ngờ, thuận miệng hỏi một chút mà lại hỏi ra một câu chuyện xưa bị thảm như vậy!

"Khiến cậu Tiêu chê cười!"

"Ha ha!"

Hoắc Linh Lung đưa tay lau nước mắt màu xanh lam trên gương mặt, khóe môi hơi nhếch lên, cười nói: "Những chuyện này tôi vẫn luôn giấu ở trong tim tôi, không thế chia sẻ với ai, tôi phải cám ơn cậu Tiêu!"

"Cám ơn cậu!"

"Nguyện ý ở chỗ này nghe tôi nói hươu nói vượn nhưng vẫn không có nhẫn tâm ngắt lời tôi!"

Sâu trong dãy núi Thập Vạn!

Giữa những ngọn núi rộng lớn bát ngát. Một cô gái như Hoắc Linh Lung lẻ loi trơ trọi một mình, một mình ở lại đây, làm bạn với cô ta chỉ có những độc trùng mãnh thú khiến cô ta cảm thấy chán ghét!

Cô ta cô độc!

Chỉ sợ chỉ có chính cô ta mới biết được!

"Cô Linh Lung nói quá lời!"

Tiêu Nhất Thiên nói sang chuyện khác: "Cô Linh Lung mới vừa nói. Bố của cô, Hoắc Mãng có tất cả chín mươi bảy người

con?"

"Vậy..."

"Trừ cô ra, những người còn lại đâu?" Chín mươi bảy người!

Không thể không thừa nhận về mặt này thì cho dù là hoàng chủ Đế Uyên cũng khó có thể so sánh được!

Mẹ nó, đúng là rất biết đẻ!

"Chết!"

Hoắc Linh Lung nói: "Chín mươi bảy người, tính cả tôi thì chỉ có tám người còn sống đi ra khỏi dãy núi Thập Vạn này, trong đó hai người thành người điên, năm người thành kẻ tàn phế!"

"Tôi bị vây ròng rã năm năm trong Dãy núi Thập Vạn!"

"Mười lăm tuổi!"

"Tôi mới thành công đi ra khỏi Dãy núi Thập Vạn, trở lại trong bộ lạc, nhìn thấy dáng vẻ sống không bằng chết của bảy người khác, tôi không đành lòng cho nên tìm cơ hội giải thoát cho bọn họ!”

Giải thoát?

Móa!

Tiêu Nhất Thiên sửng sốt một chút, nói cách khác, Hoắc Linh Lung giết sạch tất cả anh chị em đã đi ra khỏi Dãy núi Thập Vạn trước cô ta? Mà chín mươi bảy người con của Hoắc Mãng, bây giờ chỉ còn lại một mình cô ta còn sống sót!

Mẹ nó!

Thật là điên rồi!

Xem ra!

Sau khi trải qua khảo nghiệm sinh tử dài đến năm năm ở trong Dãy núi Thập Vạn, Hoắc Linh Lung trở thành huyết mạch độc thể, có được năng lực và địa vị không bình thường, đang từng bước một thực hiện lời thề trước đó của cô ta, muốn tùy ý nắm giữ vận mệnh của người khác!

Bảy anh chị em đi ra trước cô ta bị cô ta giết, như vậy rất hiển nhiên, những năm sau khi cô ta đi ra thì phàm là những đứa con bị Hoắc Mãng ném vào Dãy núi Thập Vạn thì không có một người nào có thể còn sống

đi ra!

Nguyên nhân rất đơn giản!

Hoắc Linh Lung ở trong Dãy núi Thập Vạn. Có thể nói là vô cùng quen thuộc với dãy núi Thập Vạn, những anh chị em đi vào sau cô ta, dù cho không bị độc trùng mãnh thú ăn thịt thì cũng tuyệt đối khó thoát độc thủ của cô ta!

Cô ta dùng cách này để trả thù Hoắc

Mãng sao?

"Mạnh được yếu thua!"

"Tôi chỉ làm chuyện tôi nên làm!"

Hoắc Linh Lung cười nhạt một tiếng. Có vẻ như là cô ta nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tiêu Nhất Thiên, nói: "Tôi giết bọn họ, là hy vọng bọn họ không phải nhận sự đau khổ giống như tôi, nói tới thì hẳn là bọn họ phải cảm ơn tôi mới đúng!"

"Còn về phần bố của tôi..."

"Ha ha!"

"Lúc đầu tôi dự định chờ tôi có năng lực diệt trừ ông ta thì sẽ để ông ta cũng cảm nhận cảm giác bị người khác nắm giữ

vận mệnh một chút, sau đó đưa ông ta đến âm tào địa phủ, tạ tội với mẹ tôi!"

"Không ngờ tới!"

"Anh Tiêu giết ông ta trước tôi, nếu như nói tôi oán trách anh Tiêu thì chỉ vì một lý do duy nhất chính là anh tước đoạt cơ hội tự tay giết ông ta của tôi, để ông ta chết quá dễ dàng!"

Cuối cùng!

Trong thời khắc này, Tiêu Nhất Thiên nhìn thấy được vẻ hận thù khó mà che giấu được trong đôi mắt màu lam của Hoắc Linh Lung!

"Nhẹ nhõm?"

Tiêu Nhất Thiên cười khổ nói: "Bố của cô bị tôi vạn đao phân thấy, tại chỗ lóc thành một đống xương trắng, kiểu chết này hẳn không tính là nhẹ nhõm chứ?"

"Chưa đủ!"

"Còn chưa đủ!"

Hoắc Linh Lung lắc đầu nói: "Nếu như rơi vào trong tay tôi, ông ta sẽ còn chết thảm hơn như vậy gấp ngàn lần!"

"Gấp mười ngàn lần!!" Đối với chuyện này!

Tiêu Nhất Thiên không phản bác được, cũng không thể phủ nhận!

Hoắc Linh Lung có danh xưng là độc nữ Nam Cương, có được huyết mạch độc thể, không chỉ là một đại sư thuần thú, cũng là đại sư độc thuật, hiển nhiên cô ta có không ít thủ đoạn để tra tấn người khác!

Hít sâu một hơi!

Hoắc Linh Lung có chút tiếc nuối nói: "Chết thì chết rồi, không nhắc tới cũng được!"

Nói xong!

Cô ta lại cúi đầu nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, hỏi: "Lần này anh Tiêu nhận hoàng mệnh xuất quân đến Nam Cương dẹp loạn, đêm khuya đến đây, đã không phải là vì giết tôi vậy thì vì chuyện gì?”

Rống!

Tế hổ đầm đen nghe vậy thì lập tức hú lên quái dị, mẹ nó, chờ hơn nửa ngày, cuối cùng đã đến chuyện của hổ đây rồi!

"Vì nó!"

Tiêu Nhất Thiên chỉ vào nó nói: "Tôi nghe nói. Mỗi khi cô Linh Lung thuần phục những độc trùng mãnh thú này thì sẽ để lại một chút thủ đoạn không bình thường ở trong cơ thể bọn chúng, khống chế sinh tử của bọn chúng!"

"Bây giờ!"

"Nó đã thuần phục với tôi, nhận tôi làm chủ, nếu như cô Linh Lung không ngại thì mong là cô có thể giải trừ khống chế trên người nó!”

"Mặt khác!"

"Vợ con của nó, tôi cũng muốn mang đi!"

Tiêu Nhất Thiên cũng không vòng vo mà nói thẳng ý đồ đến luôn!

"Ô?"

Hoắc Linh Lung nhíu mày một cái, hơi kinh ngạc nói: "Chỉ là như vậy?"

"Ừm!"

Tiêu Nhất Thiên gật đầu nói: "Chỉ là như vậy!"

"Ha ha!"

Sửng sốt chừng mười giây đồng hồ, đột nhiên Hoắc Linh Lung nở nụ cười. Không nhịn được mà khen tặng lần nữa: "Thật là không ngờ tới, thiếu niên Sói vương quát tháo phong vân, giết người như cỏ rác trên chiến trường ở Bắc Cảnh lại trọng tình trọng nghĩa, còn có tấm lòng nhân hậu như thế!"

"Bây giờ tôi càng ngày càng thích người đàn ông thú vị như anh rồi đó!"

Nói xong!

Hoắc Linh Lung chậm rãi đứng lên, sau đó nói tiếp: "Tiện tay mà thôi, tôi có thể đồng ý với yêu cầu của anh Tiêu!"

"Tuy nhiên!"

"Tôi có một cái điều kiện!"

Tiêu Nhất Thiên cau mày hỏi lại: "Điều kiện gì?"

"Cô Linh Lung cứ nói đừng ngại!"

Mà Hoắc Linh Lung lại lắc đầu, nói: "Tôi là chủ nhân của nơi này, anh Tiêu là khách, để cho anh Tiêu vẫn luôn ngồi ở bên ngoài

cũng không phải là đạo đãi khách!"

"Hơn nữa!"

"Những lời tôi sắp nói sau đây có can hệ trọng đại, liên quan tới việc hai quân đối chiến lần này!"

"Thậm chí!"

"Có liên quan tới an toàn sống chết của cậu chủ Tiêu!"

"Cho nên!"

"Chỉ có thể trời biết, đất biết, anh biết, tôi biết, không thể bị người thứ ba biết, nếu anh Tiêu không ngại thì hãy theo tôi đi vào một lần!"

Nói xong!

Hoắc Linh Lung cũng mặc kệ Tiêu Nhất Thiên có đồng ý hay không, có muốn hay không, trực tiếp quay người, một mình đi ra khỏi ban công, trở về phòng khách ở lầu hai!

Tiêu Nhất Thiên thì ngẩn người!

Tình huống này là thế nào?

Làm gì mà thần bí như vậy, không phải là sẽ có cạm bẫy gì đó chứ?

"Làm sao?"

Một lát sau, giọng của Hoắc Linh Lung từ trong phòng khách truyền đến: "Anh Tiêu không dám? Sợ một người phụ nữ yếu ớt như tôi ăn anh hả?”

Móa!

Tiêu Nhất Thiên có tu vi minh cảnh, bách độc bất xâm, dù cho đối mặt với Hoắc Linh Lung toàn thân là độc thì anh cũng không có gì phải sợ!

Thế là!

"Mày chờ ở chỗ này đi!"

Tiêu Nhất Thiên dặn dò tế hổ đầm đen đang ngồi đó một tiếng, sau đó thì vèo một tiếng, nhún người nhảy lên trên ban công của lầu hai, sau đó nhanh chân đi vào bên trong phòng khách!

Tê hổ đầm đen sắp khóc!

Chủ nhân ơi!

Cô nàng xanh lam đó có nhiều ý đồ xấu lắm, anh tuyệt đối đừng có trúng phải kế mỹ nhân của cô ta đó nha!