Sói Vương Bất Bại

Chương 286: Vẽ chân dung Dạ Dao, nửa đời trước của bà cụ




Bà cụ mặt mày u ám!

Vốn dĩ!

Bà ta còn muốn sử dụng những bí mật mà bà ta biết được như một con bài mặc cả để đổi lấy cơ hội sống sót. Kết quả, tên ngu Lâm Ngạo Binh nayc, đã nói tất cả những gì bà có thể biết và không thể nói, toàn bộ đều nói ra hết!

Hơn thể nữa!

Ông ta còn biết nhiều hơn bà ta!

Bây giờ!

Số bí mật trong tay bà ta càng ngày càng ít đi, không còn đủ để cứu mạng mình nữa rồi!

Chết!

E rằng nó không còn xa nữa!

Vì vậy!

Bà ta hung hãng trừng mắt nhìn Lâm Ngạo Binh, có ý muốn làm cho Lâm Ngạo Binh nghẹt thở, nghiến răng, hừ hừ nói: "Đúng!"

"Là tôi làm đấy!"

"Tôi chỉ muốn để Tiêu Kình Tùng chết đi một cách thoải mái!"

"Chết!!!"

"Mấy người nhà họ Tiêu các người, tất cả đều phải chế!!"

Bà cụ đưa mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên, cùng Tiêu Nhất Thiên bốn mắt nhìn nhau. Cái nhìn cay độc giữa hai hàng lông mày này, cứ như thể không phải bà ta là người đã hủy hoại nhà của Tiêu Nhất Thiên, mà là Tiêu Nhất Thiên đã hủy hoại gia đình của bà ta!

Đó là một loại hận từ sâu trong tim, hận đến tận xương tủy!

Trong lòng Tiêu Nhất Thiên có hơi loạn!

Ở bên trong

Dường như có những bí mật ẩn giấu mà anh không biết!

Vì vậy!

Tiêu Nhất Thiên bình tĩnh hỏi: "Lý do là gì?"

"Nhà họ Tiêu không bạc đãi bà!" "Tại sao bà lại làm chuyện phản nghịch này?"

Trong ấn tượng của Tiêu Nhất Thiên, từ lúc anh có thể nhớ lại, địa vị của bà cụ trong nhà họ Tiêu ở thủ đô là rất cao quý. Bên ngoài ông nội Tiêu Kình Tùng làm chủ, bà ta làm chủ bên trong, mọi việc lớn nhỏ

của nhà họ Tiêu hầu như đều do bà ta định đoạt!

Tiêu Nhất Thiên nghĩ không ra!

Bà ta còn điều gì mà chưa biết đủ, lại thực sự muốn coi nhà họ

Tiêu như kẻ thù?

"Không bạc đãi?"

"Hu!"

"Không bạc đãi cái rằm ấy!"

Bà cụ chế nhạo, khịt mũi, phun ra một bãi nước bọt đầm máu, nói dứt khoát: "Nhà họ Tiêu bắt nạt người khác, phá hỏng hạnh phúc của

đời tôi!"

"Đã giết người tôi yêu nhất trong đời này!"

"Bọn họ cho tôi!"

"Là nợ tôi!"

"Tôi xứng đáng!”

"Hơn nữa!"

"Còn không đủ!"

"Mãi mãi cũng không đủ!"

"Cả nhà họ Tiêu nên được chôn cùng người yêu của tôi!!!"

Càng nói!

Bà cụ càng tức giận!

Người yêu?

Vẻ mặt của Tiêu Nhất trở nên nghiêm túc hơn!

Quả nhiên!

Có một câu chuyện?

Chỉ nghe bà cụ tiếp tục nói: "Người yêu tôi, ông ấy họ Ngô, còn ông ấy tên là Ngô Đông Thăng!"

"Tôi và ông ấy cùng nhau lớn lên. Là thanh mai trúc mã!"

"Sau khi trưởng thành!"

"Chúng tôi hạnh phúc, chúng tôi yêu nhau!"

"Là người nhà họ Tiêu!"

"Lúc đó chính là tộc trưởng của nhà họ Tiêu, tức là ông nội của cậu, cái người không chết kia. Ông ta nhìn trúng huyết thống của tôi, muốn tôi gả vào nhà họ Tiêu. Thông qua phương thức liên hôn, dung hợp huyết thống, cái tạo lại huyết thống của nhà họ Tiêu! "

"Thế nên!" "Ông ta đã tìm được bố tôi!"

"Trong mất bố tôi, nhà họ Tiêu rất cường đại, không có khả năng xúc phạm. Hơn nữa, một khi leo lên nhà họ Tiêu, tôi có thể bay lên cành cây, trở thành phượng hoàng, ông ta cũng có thể lên như diều gặp gió!"

"Cho nên!"

"Ông ấy ép tôi kết hôn với ông nội Tiêu Kình Tùng của cậu!!"

Mục đích của hôn nhân giữa các gia đình lớn chưa bao giờ là thuần túy, dù là để thương mại thăng tiến hay là để hòa hợp huyết thống!

Đối với cái gọi là tình yêu...

Không đáng nói!

Như người ta đã nói, không có lợi thì ai dậy sớm!

Mà hôn nhân!

Nó chỉ là một công cụ, một cách thức và một phương tiện để giành lấy lợi ích!

Hiển nhiên!

Cuộc hôn nhân giữa bà cụ và Tiêu Kình Tùng là nạn nhân của lợi ích gia tộc! "Sau khi kết hôn với Tiêu Kình Tùng, chưa đầy nửa năm, tôi đã

mang thai đứa con của ông ta, chính là bố của cậu Tiêu Thanh Sơn!"

"Sự thật chứng minh!"

"Sự dung hợp giữa hai dòng máu, quả thực đã được cải thiện đáng kể trên người bố cậu. Huyết thống của bố cậu mạnh hơn và tài năng hơn ông nội của cậu!"

"Nhưng!"

"Đây không phải là điều tôi muốn!!!"

"Không phải!!!"

Bà cụ gần như chống, nghiên răng nghien lợi nói: "Tôi không cam

tâm!!!"

"Cho nên!"

"Tôi vẫn giữ liên lạc riêng với Đông Thăng. Chúng tôi vẫn yêu nhau, chúng tôi hẹn hò bí mật, đến khách sạn để mở phòng, cho đến khi tôi mang thai đứa con thứ hai!"

"Chú hai của cậu!"

"Quốc Nguyên!"

"Nó là con của tôi và Đông Thăng. Nó là kết tinh tình yêu của chúng tôi!"

Nghe đến đây! Tiêu Nhất Thiên thực sự sửng sốt!

Không ngờ tới!

Thật sự chưa bao giờ ngờ tới!

Hoá ra!

Bố cậu Tiêu Thanh Sơn và chủ hai cậu Tiêu Quốc Nguyên, lại là anh em cùng cha khác mẹ, còn bà cụ cầm sừng ông nội Tiêu Kình Tùng, mang thai đứa con của người yêu cũ!

Chẳng trách!

Chẳng trách thái độ của bà cụ đối xử với nhà Tiêu Thanh Sơn và nhà Tiêu Quốc Nguyên không giống nhau, bà ta một lòng muốn trấn áp gia đình của Tiêu Nhất Thiên, một lòng ủng hộ Tiêu Quốc Nguyên!

"Tôi đang rất vui vẻ!"

"Tôi rất hạnh phúc!"

"Băng xương bằng thịt của tôi và của Đông Thăng, còn có thể dùng cách thức này trả thù bố tôi, trả thù nhà họ Tiêu!"

"Nhưng!"

"Giấy, dù sao cũng không gói được lửa!"

"Sau này!"

"Chuyện giữa tôi và Đông Thăng bị bố tôi phát hiện. Khi biết tôi đang mang thai đứa con của Đông Thăng, ông ấy vô cùng tức giận. Ông ấy không chỉ dùng tay đánh tôi mà còn bắt tôi giết chết đứa con trong bụng. Còn giết người nhà họ Ngô, bao gồm cả Đông Thăng, giết hơn chục người nhà họ Ngô! "

"Nến chết!!!"

"Ông ấy nên chết III"

Đôi mắt của bà cụ lúc này vừa dữ như hố, vừa hung ác như sói, lạnh lùng nói: "Vì vậy, để giữ đứa trẻ, tôi để ông ấy biến mất khỏi thế

giới này!!!"

"Hoàn toàn biến mất!!!"

"Để ông ấy xuống dưới cửu tuyền, chuộc lỗi với Đông Thăng!"

Phải nói rằng!

Đây thực sự là một câu chuyện bi thảm!

Theo một cách nào đó!

Có lẽ!

Chuyện xảy ra với bà cụ đáng được thông cảm!

Nhưng

Những gì bà ta đã làm!

Vẫn không thể tha thứ!

Tiêu Nhất Thiên trầm giọng nói: "Sau này xảy ra chuyện gì?

Ông nội cũng phát hiện ra sự thật sao?"

"Không có!"

Bà cụ lắc đầu nói: "Ông ta như một tên ngốc, bị tôi chơi ở trong lòng bàn tay, ngu ngốc thay tôi muốn lớn con của tôi và Đông Thăng!"

"Nhưng!"

"Bởi vì huyết thống của Đông Thăng không đủ tốt, huyết thống của Quốc Nguyên kém hơn nhiều so với bố của cậu. Vì vậy, tên khốn kiếp Tiêu Kình Tùng. Hy vọng và tương lai của nhà họ Tiêu toàn bộ đều đặt vào hai bố con cậu!"

"Muốn bố của người kế thừa chức vị gia chủ, vậy thì thôi đi!"

"Ngược lại!"

"Bố cậu thực sự đã kết hôn với người phụ nữ khiêm tốn Đỗ Thanh Trúc, còn sinh ra đứa con trai nghịch tử là cậu!"

"Nhà họ Tiêu không phải muốn cải thiện huyết thống sao?"

"Không phải chú ý đến môn đăng hộ đối sao?"

"Đối với tôi mà nói!"

"Đến lượt Đỗ Thanh Truc, sao lại thay đổi rồi?"

"Hả???"

"Huyết thống!"

"Huyết thống!"

"Huyết thống!ll"

"Tất cả là vì huyết thống!!!"

"Tôi ghét thói đạo đức giả của nhà họ Tiêu và ghét dòng máu bẩn thỉu của nhà họ Tiêu. Bất cứ ai có dòng máu của nhà họ Tiêu. Tất cả đều nên chết!!!"

"Cho nên!"

"Tôi mở một mắt, nhắm một måt, để cho Đế Khâm và Lâm Ngạo Binh giết chết tên khốn nạn Tiêu Kình Tùng, sau đó để gia đình ba người của cậu chết, để cho Quốc Nguyên lên làm người đứng đầu nhà

Tiêu!"

"Haha!"

"Hahahahaha...M

"Nực cười!"

"Thật là nực cười!"

"Nhà họ Tiêu đã làm đủ mọi cách tính toán và lên kế hoạch. Người cuối cùng ngồi vào vị trí gia tộc thực sự là con trai của tôi và Đông Thăng, không có chút huyết thống nào của nhà họ Tiêu!"

"Các người nói xem!"

"Thật nực cười phải không? Thật nực cười phải không?" "Ha?"

"Cậu đã đột nhập vào biệt thự của nhà họ Tiêu, giết rất nhiều người trong nhà họ Tiêu. Tôi cũng đã sử dụng vũ khí giấu kin để giết càng thêm nhiều người nhà họ Tiêu. Nói ra, chúng ta cũng nên giúp đỡ lẫn nhau, chúng ta nên lấy những gì chúng ta cần mới đúng!"

"Hahahahaha.."

Nói đến cuối cùng!

Bà cụ cũng giống như Lâm Ngạo Binh vừa rồi, bà ta rơi vào trạng thái tự tin gần như phát điên, cho dù thân thể đang đau đớn tột cùng cũng không ngăn nổi cơn điên cuồng cuối cùng của mình!

Thình thịch!

Sói Ảnh quật bà cụ xuống phiến đá dưới chân, chửi: "Đồ súc sinh!!!"

Một khi phụ nữ chơi hết mình!

Độ tàn bạo không thua gì đàn ông!

Thậm chí!

Chỉ có hơn chứ không kém!

Tại thời điểm này!

Có chút giống tên biến thái Lâm Thanh Uyển!

Tiêu Nhất Thiên hít một hơi thật sâu! Không khỏi cảm thấy trào dâng!

Hôm nay, đúng như dự đoán của Tiêu Nhất Thiên, anh đã hỏi được nhiều bí mật chưa được biết đến, bao gồm danh tính của mẹ ruột Dan Dao, và nguyên nhân thực sự về cái chết của ông nội Tiêu Kình Tùng. Bao gồm cả những ân oán giữa bà cụ và nhà họ Tiêu, Lâm Ngạo Binh và bố anh Tiêu Thanh Sơn!

Lượng thông tin rất lớn!

Ngay cả Tiêu Nhất Thiên, nhất thời cũng có chút khó tiêu hóa!

Tay phải đột nhiên siết chặt!

Tô Tử Lam nắm lấy tay Tiêu Nhất Thiên, hơi siết chặt, an ủi nhìn anh!

Hai người nhìn nhau!

Tiêu Nhất Thiên gượng một nụ cười trên khuôn mặt của mình, tâm trạng chán nản của anh đột nhiên tốt lên rất nhiều! Sau đó!

Tiêu Nhất Thiên lại nhìn Lâm Ngạo Binh và bà cụ. Lạnh lùng nói: "Hai câu hỏi cuối cùng!"

"Bố tôi!"

"Ông ấy ở đâu?" Lâm Ngạo Binh lắc đầu!

Bà lão nói: "Khi cậu bị bắt ở Hải Phòng, nó nhận được tin tức liền chạy đến Hải Phòng cứu cậu, trên đường đến Hải Phòng, tôi đã phái người mai phục!"

"Vốn dĩ!"

"Người của tôi đã làm nó bị thương nặng!"

"Suýt chút nữa!"

"Chỉ cần một chút nữa là có thể giết chết nó!"

"Không ngờ tới!"

"Có người cứu, được người khác cứu đi rồi. Từ đó, đã mất tích

tròn năm năm rồi. Năm năm này, tôi ăn không ngon ngủ không yên, đóng cửa tu hành. Tôi lo lắng nó quay lại tìm tôi trả thù..."

"Cho nên!"

"Giống như cậu, tôi cũng muốn biết tung tích của nó!"

"Sau đó!"

"Giết nó!!!"

Phụ nữ!

Đều là động vật theo cảm tính!

Năm đó gia tộc liên hôn, cái chết của Ngô Đông Thăng hiển nhiên đã ảnh hưởng rất lớn đến bà cụ, thậm chí còn khiến tâm lý bà gần như méo mó, cho dù Tiêu Thanh Sơn là máu thịt của bà ta, trong người cũng có nửa dòng máu bà ta, bà ta cũng quyết tâm dồn Tiêu Thanh Sơn vào chỗ chết!

Có lẽ!

Trong mắt bà ta!

Trong lòng bà ta!

Sự ra đời của Tiêu Thanh Sơn, đã là một sai lầm lớn!

Đó là vết nhơ của bà ta!

Dù thế nào đi nữa, Tiêu Thanh Sơn đã được cứu đi rồi, vẫn chưa chết, đây chắc chắn là một tin tốt đối với Tiêu Nhất Thiên!

Chỉ cần chưa chết!

Sớm muộn gì cũng có một ngày, Tiêu Nhất Thiên cũng có thể tìm ra tung tích của Tiêu Thanh Sơn!

"Vậy Đoàn Quốc Tuấn thì sao?"

Tiêu Nhất Thiên hỏi: "Con trai nhà họ Đoàn ở tỉnh ly, lúc trước xuất ngũ, giữa chừng bị tai nạn xe cộ rồi biến mất không tung tích!"

"Có phải là các người ra tay không?"

Nhắc đến Đoàn Quốc Tuấn!

Sói Ảnh và những người khác cũng đang mong chờ! Sau tất cả!

Đoàn Quốc Tuấn cũng là một thành viên của Huyết Lang đoàn và là chiến hữu của họ. Đó là anh em của họ!

"Phải không?"

"Ha ha!"

Bà cụ nghĩ cũng không thèm nghĩ, thản nhiên nói: "Chỉ là một cái

hỗn tạp nhỏ, cư nhiên dám phá hỏng việc tốt của tôi, đương nhiên là trực tiếp giết đi!"

"Nếu không?"

"Giữ hắn cho năm mới à?"

Bup!

Lời nói của bà cụ vừa dứt, Sói Ảnh và những người khác rất tức giận lao lên!

"Giữ cho bà ta sống!"

Đồng tử của Tiêu Nhất Thiên co rút đột ngột. Sát khí giống nhau bắn vào mắt, nhưng anh vẫn ngăn cản đám người Sói Ảnh, lạnh lùng nói: "Bà ta đã làm nhiều chuyện ác độc, trên thân đầy máu và nợ nần!"

"Nên chết!"

"Nhưng!"

"Không nên để bà ta chết dễ dàng như vậy!

"Sống không bằng chết!"

"Đó là hình phạt mà bà ta đáng phải chịu!"

Giết chết!

Đền mạng

Còn chưa đủ để trút giận Tiêu Nhất Thiên!

"Đại Ca yên tâm!"

"Chúng tôi hiểu!"

Sói Ảnh gật đầu, rồi vươn tay nắm lấy vai bà cụ, lôi bà ta vào góc tối đối diện như một con chó chết!

Nhìn thấy thế!

Khóe miệng Lâm Ngạo Binh co giật kịch liệt, vội vàng nói: "Cậu vừa nãy hứa với tôi!"

"Chỉ cần trả lời câu hỏi của cậu!"

"Thì cứ để tôi chết đi!"

Như Tiêu Nhất Thiên đã nói trước đây, đôi khi muốn chết thực sự

là một điều rất xa xỉ!

"Sẽ thôi!"

Tiêu Nhất Thiên nhìn Sói Nhĩ! Sói Nhĩ đã hiểu, đang muốn ra tay, người vẫn luôn không nói một lời Tô Tử Lam đột nhiên nói: "Chờ một chút!"

"Hů?"

Tiêu Nhất Thiên sửng sốt, quay đầu nhìn Tô Tử Lam, hỏi: "Bà xã, em còn có câu hỏi nào à?"

"Em..."

Tô Tử Lam do dự một chút rồi nói: "Em muốn Lâm gia chủ miêu tả mẹ ruột của anh, chính là Dạ Dao, bà ấy trông như thế nào..."

Trái tim Tiêu Nhất Thiên khẽ động!

Đúng nhỉ!

Lâm Ngạo Binh trước đó luôn nói Dạ Dao rất rất rất đẹp, tình yêu không thể nói thành lời, rõ ràng đến nỗi khiến Tiêu Nhất Thiên cảm thấy bối rối, nếu có thể thông qua miêu tả của Lâm Ngạo Binh. Vẽ ra chân dung của Dạ Dao, sau này khi tìm kiếm, sẽ thuận tiện hơn!

Vị vậy!

Tiêu Nhất Thiên gọi người phụ trách chăm sóc Tô An Nhiên là Sói

Trảo đến!

Sói Trảo!

Đúng như tên gọi, con người sở hữu một đôi tay khéo loo, trừ gian bạo, là bậc thầy về piano, cờ vua, thư pháp và hội họa!

Hơn nữa!

Còn là một tên trộm!

Sói Trảo mang theo giấy và bút. Đương nhiên, Lâm Ngạo Binh sẽ không từ chối, Dạ Dao là đối tượng trong mộng của ông ta, cho dù đã hơn 20 năm trôi qua, giọng nói và nụ cười của Dạ Dao ở trong tâm trí ông ta, từng chút một, vẫn rõ ràng!

Một chuyến đi đến Lạc Nhật Uyên. Giống như ngày hôm qua!

Mười phút!

Trong mười phút tiếp theo, Lâm Ngạo Binh một bên nói, Sói Trảo một bên vẽ, hình bóng người phụ nữ xinh đẹp dần dần hiện ra trên mặt giấy, từng nét một, tất cả đều sống động!

Sống động như thật!

Tuy nhiên!

Lâm Ngạo Binh vẫn không hài lòng, tiếp tục gằn giọng!

"Måt!"

"Måt sai rồi, mắt của Dạ Dao đẹp hơn nhiều so với những gì cậu

vē!"

"Mũi!"

"Mũi không đủ thanh tú!" Sói Nhĩ đã hiểu, đang muốn ra tay, người vẫn luôn không nói một lời Tô Tử Lam đột nhiên nói: "Chờ một chút!"

"Hu?"

Tiêu Nhất Thiên sửng sốt, quay đầu nhìn Tô Tử Lam, hỏi: "Bà xã, em còn có câu hỏi nào à?"

"Em..."

Tô Tử Lam do dự một chút rồi nói: "Em muốn Lâm gia chủ miêu tả mẹ ruột của anh, chính là Dạ Dao, bà ấy trông như thế nào.."

Trái tim Tiêu Nhất Thiên khẽ động!

Đúng nhỉ!

Lâm Ngạo Binh trước đó luôn nói Dạ Dao rất rất rất đẹp, tình yêu không thể nói thành lời, rõ ràng đến nỗi khiến Tiêu Nhất Thiên cảm thấy bối rối, nếu có thể thông qua miêu tả của Lâm Ngạo Binh. Vẽ ra chân dung của Dạ Dao, sau này khi tìm kiếm, sẽ thuận tiện hơn!

Vị vậy!

Tiêu Nhất Thiên gọi người phụ trách chăm sóc Tô An Nhiên là Sói

Trảo đến!

Sói Trảo!

Đúng như tên gọi, con người sở hữu một đôi tay khéo léo, trừ gian diệt bạo, là bậc thầy về piano, cờ vua, thư pháp và hội họa!

Hơn nữa!

Còn là một tên trộm!

Sói Trảo mang theo giấy và bút. Đương nhiên, Lâm Ngạo Binh sẽ không từ chối, Dạ Dao là đối tượng trong mộng của ông ta, cho dù đã hơn 20 năm trôi qua, giọng nói và nụ cười của Dạ Dao ở trong tâm trí ông ta, từng chút một, vẫn rõ ràng!

Một chuyển đi đến Lạc Nhật Uyên. Giống như ngày hôm qua!

Mười phút!

Trong mười phút tiếp theo, Lâm Ngạo Binh một bên nói, Sói Trảo một bên vẽ, hình bóng người phụ nữ xinh đẹp dần dần hiện ra trên mặt giấy, từng nét một, tất cả đều sống động!

Sống động như thật!

Tuy nhiên!

Lâm Ngạo Binh vẫn không hài lòng, tiếp tục gån giọng!

"Måt!"

"Mắt sai rồi, mắt của Dạ Dao đẹp hơn nhiều so với những gì cậu

"Mũi!"

vẽ!"

"Mũi không đủ thanh tú!""Còn có câm!"

"Tóc!"

"Quần áo...."

"Đồ ngốc, cậu có thể vẽ một bức tranh không hả???"

Bup!

Đây là lần đầu tiên Sói Trảo bị người khác khinh thường tài vẽ tranh của mình, tức giận đến nghẹt thở không kìm được, anh ta đá Lâm Ngạo Binh xuống đất và chửi: "Câm cái mồm chó của ông lại!"

"Còn dám nói một câu nữa!"

"Tin hay không, tôi một dao cắt đứt da thịt của ông?"

Đột ngột!

Lâm Ngạo Binh thật thà!

Tiêu Nhất Thiên nhìn chằm chằm hình ảnh xinh đẹp duyên dáng trên giấy, bị hấp dẫn sâu sắc, không khỏi nheo mắt, trong lòng rối loạn, thầm nói: "Đây là mẹ ruột của tôi ư?"

"Những lời của Lâm Ngạo Binh là sự thật!"

"Thực sự là..."

"Rất rất rất rất rất đẹp!"

Mà Tô Tử Lam!

Chỉ liếc mắt nhìn, trái tim kịch liệt run lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc không thể tin được!

Là bà ấy!

Thực sự là bà ấy!!!