Sói Vương Bất Bại

Chương 254: Phía trước hết đường, đến đây xin quay đầu




"Giết, không tha!"

Khi thăn lắn vảy đen mang theo Hoắc Mãng đi xa trăm mét, giọng nói như chuông của Hoắc Mãng vang lên, lạnh lùng ngạo mạn, vang

vọng giữa trời đất!

Hiển nhiên!

Là nói với ba hổ tướng đàn em của gã!

"Tuân lệnh!"

Ba hổ tướng đồng thời lên tiếng.

Ở vùng Nam Cương, man tộc lấy Hoắc Mãng làm đầu xem như một vị vua, giết chóc cướp đoạt, muốn làm gì thì làm. Cho dù bây giờ đang ở kinh thành, bọn họ cũng không hề sợ hãi!

Nếu không!

Cũng sẽ không dám nghênh ngang mang theo thú cưng vào kinh, náo loạn mưa gió khắp thành!

Grừ!

Sau lưng, tê hổ hắc trạch gầm lên như sấm!

Sát khí lẫm liệt!

Tiêu Nhất Thiên dẫn theo Đế Hinh, dọc theo con đường đi về phía đông, cách Hoắc Mãng sau lưng khoảng mấy chục mét, tự nhiên nghe thấy lời dặn dò của Hoắc Mãng, cảm nhận được sát khí của Hoắc

Mãng và ba hổ tướng kia!

Nhưng mà!

Tiêu Nhất Thiên không hề để ý!

Khi trước anh đã căn dặn Lý Khai Sơn, quần lấy chúng làm chủ, đánh không lại thì bỏ chạy, Lý Khai Sơn là lão hồ ly, tuyệt đối sẽ không ngu ngốc liều mạng. Một khi không ngăn được, có lẽ còn chạy nhanh hơn thỏ!

Năm ông lão mà Đế Khâm để lại, cũng như vậy!

Vốn dĩ chỉ là lợi dụng lẫn nhau!

Ai chết ai sống, phải dựa vào bản lĩnh của mình! Nửa phút sau, Tiêu Nhất Thiên như một cơn gió, dẫn theo Đế Hinh ra xa mấy dặm, đã không còn nghe thấy động tĩnh phía lầu Tuyên Đức nữa, phía sau chỉ có tiếng gầm quái dị của thằn lằn váy đen cùng tiếng va chạm ầm ầm!

Nơi mà thắn lắn vảy đen đi qua, xe hơi lật tung, người đi đường hét lớn!

Thảm không nỡ nhìn!

Để Hình lớn như vậy, lần đầu tiên trải nghiệm bị người tan nằm đi, cảm giác như bay, vừa nguy hiểm, lại kích thích, trái tim điên cuồng đập thình thịch, căng thẳng đến cực điểm!

Gió cắt qua mặt, tóc bay tán loạn!

"Anh Tiêu.."

Căng da đầu, quay lại nhìn Hoắc Mãng và thằn lằn váy đen đang đuổi theo sát nút, Đế Hình không nhịn được lên tiếng hỏi: "Chúng ta phải đi đâu?"

"Nếu thực sự không ổn, vậy.”

Hơi do dự một lúc, cô ta căn răng nói: "Anh cứ thả tôi xuống đi!” là "Hoắc Mãng nhắm vào tôi!"

"Là tôi liên lụy anh Tiêu, chỉ cần anh Tiêu giao tôi ra, một mình anh đi. Hẳn gã sẽ không ngăn cản anh.”

Giống như Lý Khai Sơn!

Tuy biết Tiêu Nhất Thiên rất lợi hại, nhưng Đế Hinh không cho rằng, Tiêu Nhất Thiên là đối thủ của Hoắc Mãng!

Bây giờ!

Tiêu Nhất Thiên dẫn theo cô ta bỏ chạy, lui mà không chiến, chính là minh chứng tốt nhất!

Cô ta không muốn nhìn Tiêu Nhất Thiên bị mình liên lụy đến chết!

Cho nên!

Dù trong lòng ngàn vạn lần không tình nguyện, cô ta cũng không thể không đối diện với vận mệnh của mình, cô ta đã bị hoàng chủ hứa gả cho Hoắc Mãng, Hoắc Mãng mới là vị hôn phu của cô ta!

Đồng thời!

Ngày thành hôn cũng sắp đến!

"Câm miệng!”

“Nắm chặt tôi!”

Tiêu Nhất Thiên biết suy nghĩ trong lòng Để Hình, nếu bỏ cô ta lại, cho dù Hoắc Mãng không giết cô ta, cô ta cũng sẽ tự tìm cái chết? Dù sao, lúc trước cô ta từng nói, thà chết, cũng không muốn gả cho Hoắc Mãng!

Tiêu Nhất Thiên đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn cô ta chịu chết! Cho nê...

Tiêu Nhất Thiên cháng những không dùng chán, còn gia tăng 1ốc độ, khoáng hai mươi phút sau, coi như đã rới khói khu thánh phố phòn hoa, dến ngoại o kinh thành!

Nơi đây vång vé ít người!

Lại di vê trước, chính là rừng rậm dày đặc, núi Vạn Nhân cao vạn

trượng!

Cũng là nơi ẩn nấp khi trước của ba hổ tướng!

"Đây là đường lui mà cậu tim cho minh?"

Ngẩng đầu nhin núi Vạn Nhân không xa đối diện. Giữa hàng mày của Hoắc Măng lộ ra vẻ kỳ di, hứ lạnh nói: “Đúng là ngu ngốc

"Cậu có biết!”

"Thắn lắn vảy đen dưới chân bổn vương, là vua của rừng rậm không?”

"Tác chiến trong rừng"

"Có lẽ, hoàn toàn không cần bổn vương đích thân ra tay. Vua sói phương bắc phân chó như cậu, sẽ chôn thấy trong bụng thằn lằn váy đen, trở thành bữa trưa hôm nay của nó.

Thằn lằn váy đen xuất thân từ mười vạn núi lớn Nam Cương!

Rừng núi, chính là tổ của nó!

"Vậy sao?”

Tiêu Nhất Thiên đầu cũng không thèm quay lại đáp Vậy thì lên núi chiến đấu đi!”

Nói xong!

Dẫn theo Để Hinh. Soạt một tiếng bước vào rừng núi, dọc theo

vách núi leo lên dốc!

Soat!

Thằn lằn váy đen không chút do dự đuổi theo, chớp mắt, thân thể cực lớn hơn hai mươi mét biến mất trong rừng rậm dày đặc trên núi Vạn Nhân!

Có điều!

Nơi thần lẫn vảy đen đi qua, thỉnh thoảng có cây lớn sụp đổ, núi đá nứt vỡ!

Mà lúc này...

Phía nam bắc sau khi Tiêu Nhất Thiên và Hoắc Mãng biển mất, lần lượt có một đội hai mươi người nổi đuôi theo!

Đội phía nam lấy tam hoàng tôn Để Thần làm đầu!

Phía bắc, là cửu hoàng tôn Đế Nghiêu!

Theo sau hai người, chính là ông lão sở hữu thực lực ám cảnh viên mãn!

Không chút ngoại lệ!

Hai đội cách nhau mấy trăm mét, nhìn nhau từ xa, đều thấy được bóng dáng của nhau, nhận ra thân phận của đối phương!

Hoàng tôn đích thân dẫn dắt đội!

Một lần đã xuất động hai mươi kẻ mạnh ám cảnh viên mãn! đứng đầu. Trừ hoàng chủ ở hoàng thành ra, cũng chỉ có thái tử Đế Hạo và lục hoàng tử Đế Khâm, mới có thể phái đội hình mạnh mẽ như

Cho dù ở kinh thành là nơi ngọa hổ tàng long, các gia tộc lớn vậy!

Từ đó!

Đủ để thấy Đế Hạo và Đế Khâm rất coi trọng Tiêu Nhất Thiên và

Hoắc Mäng!

Vua sói phương bắc đoi đầu vua thú Nam Cương!

Thàng thua của trận chiến này, không chỉ liên quan đến sống chết của hai người Tiêu Nhất Thiên và Hoắc Mãng. Còn trực tiếp ảnh hưởng đến cục diện của cuộc chiến đoạt vị, dù sao, cao thủ tuyệt đỉnh đã bước nửa chân vào minh cảnh như Tiêu Nhất Thiên và Hoắc Mãng,

chỉ có thể gặp mà không thể cầu!

Hoặc là!

Có được cả hai!

Hoặc là!

Cả hai đều chết!

Nếu chết một người, sống một người, vậy thì, cục diện vốn dĩ giữ vững chút cân bằng sẽ lập tức bị phá vỡ cán cân thăng bằng của cuộc chiến đoạt vị sẽ hoàn toàn nghiêng về một phía!

"Chú chín. Về thôi.”

Đột nhiên, Đế Thần cách khoảng không hét lên với Đế Nghiêu: "Các người không có cơ hội đầu

Giọng nói dưới sự bao trùm của ám kình, dễ dàng truyền xa mấy trăm mét, rơi vào tai Đế Nghiêu!

Với câu này!

Đế Nghiêu khịt mũi xem thường!

"Chiến đấu còn chưa bắt đầu. Thằng bại chưa phân, rốt cuộc hươu chết vào tay ai, còn chưa biết được.”

Một lúc sau, giọng nói Đế Nghiêu vang lên “Kiêu binh tất bại!”

"Anh ba đừng quá tự tin sẽ tốt hơn đấy!”

Liên quan đến thực lực chân chính của Tiêu Nhất Thiên, thái tử Đế Hạo không biết rõ, mà trải qua cuộc chiến nộ giang khi trước, cùng với việc Lâm Thanh Uyển không ngừng thăm dò Tiêu Nhất Thiên, bây giờ Đế Khâm đã xác định. Tiêu Nhất Thiên cũng giống như Hoặc Mãng, đã sờ đến ngưỡng cửa minh cảnh!

Nếu không!

Để Khâm sẽ không gửi gắm hi vọng lên người Tiêu Nhất Thiên!

"Haha!"

Để Thần cười lạnh một tiếng, lắc đầu nói: “Nếu đã như vậy, chú chín cứ tùy ý"

"Có điều."

"Đừng trách anh ba không nhắc chú. Hoắc Mãng người này, tính tình lỗ mãng, khát máu thích chém giết, lát nữa sau khi giết Tiêu Nhất Thiên, chưa chắc sẽ để chú chín bình yên rời đi đâu.”

Nói xong!

Không đợi Đế Nghiêu trả lời, bèn đưa những ông lão ám cảnh viên mãn sau lưng, xông vào rừng rậm trong núi Vạn Nhân, bám theo Tiêu Nhất Thiên và Hoắc Mãng!

Chờ đợi cơ hội!

Nếu sự việc phát triển theo những gì họ dự đoán, lát nữa Hoắc Mãng giết Tiêu Nhất Thiên, Để Thần không ngại liên thủ cùng Hoắc Mãng, mượn cơ hội diệt trừ nhóm người Đế Nghiêu!

Không còn Tiêu Nhất Thiên, lại mất hai mươi người trợ giúp ám cảnh viên mãn, Để Khâm sẽ xong ời!

Vĩnh viễn không có ngày trở mình!

Đế Nghiêu tự nhiên hiểu ý của Đế Thần!

Nhưng!

Anh ta không tin!

Anh ta không tin với thực lực của Tiêu Nhất Thiên, sẽ thua triệt để như vậy, sau khi Hoắc Mãng chiến thắng, vẫn còn thừa sức để đối phó bon ho!

Chỉ cần Tiêu Nhất Thiên có thể khiến Hoắc Mãng trọng thương. Như vậy đã đủ rồi!

"Đi!"

Đế Nghiêu phất tay, cũng dẫn người vào trong rừng rậm núi Vạn Nhân, đuổi theo...

Từ chân núi đến đỉnh núi, cho dù với tốc độ của Tiêu Nhất Thiên cũng phải tốn gần nửa tiếng, không cần nghĩ cũng biết độ cao của núi Vạn Nhân!

Tường đứng Vạn Nhân!

Núi Vạn Nhân cũng có tên từ đó!

Tiêu Nhất Thiên không hề xông loạn khắp nơi như con ruồi mất đầu, mà là có kế hoạch, có mục tiêu phóng nhanh vào rừng, sau khi lên đỉnh núi Vạn Nhân. Trước mặt là một bia đá khổng lồ! Sau đó, cuối cùng Tiêu Nhất Thiên cũng dừng chân!

Buông Để Hinh ra!

Mái tóc của Đế Hinh bị gió thổi tán loạn, sắc mặt trắng bệch, quần áo trên người cũng bị cây cối trong rừng quét rách vài chỗ, mặt mũi lấm len tóc tại rối bời, làm gì còn chút cao quý và ưu nhã của quận chúa nữa?

Giống như một cô gái ăn xin!

Nhưng mà!

Để Hinh không hề để ý những chuyện này, sau khi đứng vững bước chân, cô ta theo bản năng nhìn về bia đá khổng lồ trước mặt, chỉ thấy chính giữa bia đá, có khắc ba chữ lớn:

Vách hồi đầu!

Mà hai bên của ba chữa lớn này, lần lượt khắc một hàng chữ nhỏ hơn:

Bên trái là: Phía trước hết đường! Bên phải là: Đến đây xin quay đầu!

Trong lòng Đế Hinh khẽ động, tầm mắt vượt qua bia đá khổng lồ, liếc nhìn phía sau bia đá, cái nhìn này rất quan trọng, trên gương mặt vốn dĩ trắng như tờ giấy của cô ta, lập tức chẳng còn chút máu!

Vách đá!

Phía sau bia đá, là vách đá vạn trượng sâu không thấy đáy!

Vách đá dựng đứng!

Gió núi vờn qua mặt, mang theo cái lạnh thấu xương, cơ thể Đế Hinh đột nhiên run rẩy, không tự chủ rùng mình, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, hai chân mềm nhũn!

Cô ta lùi về sau hai bước theo bản năng, quay đầu nhìn Tiêu Nhất Thiên, hỏi: "Anh Tiêu, anh."

"Có ý gì?"

Nhưng!

Còn chưa đợi Tiêu Nhất Thiên trả lời, giải tỏa nghi ngờ trong lòng Đế Hinh, một loạt tiếng cây đứt ngã truyền đến, thằn lằn váy đen đã đưa Hoắc Mãng đuổi theo, chặn Tiêu Nhất Thiên và Đế Hinh ở vách hồi đầu!

Phía trước không còn đường?

Phía sau!

Cũng không có!