Sói Vương Bất Bại

Chương 252: Tám hổ tướng, thằn lằn váy đen




"Ấy dà trời ạ!!"

Sự việc xảy ra đột ngột, mấy người suýt ngã, sắc mặt Lý Khai Sơn xanh mét, hoảng hốt nói: "Chuyện gì vậy???”

“Đi!”

Tiêu Nhất Thiên lập tức, vươn tay trái nằm lấy cánh tay Đế Hinh, tay phải cầm bảo đao lang đồ, giẫm mạnh xuống đất, cả người như

đạn pháo bắn ra, Bay vot lên trời!

Bùm!

Sói Đồng và Sói Hồn nhìn nhau, vội vàng theo sau!

Ực!

Lý Khai Sơn hung hăng nuốt nước bọt, trái tim run rẩy, có một loại xúc động muốn phá cửa sổ ra, một mình bỏ chạy, nhưng ý nghĩ xoay chuyển, lỡ ngoài cửa sổ có mai phục, gặp phải đàn em Hoắc Mãng, có lẽ sẽ chết nhanh hơn, cho nên, chỉ đành căng da đầu tung người nhảy lên, theo Tiêu Nhất Thiên lên nóc nhà!

Tiếng vang lớn liên tiếp mười mấy giây!

Khói bụi lan tràn!

Cả tòa nhà Tuyên Đức đều bị khói mờ cuồn cuộn bao phủ. Mà tòa nhà Tuyên Đức vốn đĩ cao năm tầng, lúc này chỉ còn lại bốn tầng!

Một tầng, đã biến mất!

Một lúc sau!

Khi tiếng vang dừng lại, khói bụi tản ra, nhóm người Tiêu Nhất

Thiên lập tức nhìn xung quanh!

Chỉ thấy...

Con đường xung quanh tòa Tuyên Đức hỗn loạn, người đi đường đông đúc tán ra như chim thú, tựa như thủy triều, điên cuồng chạy trốn. Những chiếc xe nhỏ va chạm nối tiếp nhau, giống như hiện trường của một vụ tai nạn giao thông lớn!

Mà bốn phía đông, tây, nam, bắc của tòa nhà Tuyên Đức, lần lượt có một người một thú canh giữ

Trong đó:

Canh giữ ba phía đông, tây, bắc là ba người đàn ông to khỏe, thân khoác chiến giáp, để vai trần, nước da ngăm đen, đôi mắt lạnh lùng! Toàn thân trên dưới đều lộ ra hơi thở nguy hiểm cuồng vạo và dã man!

Trong tay cầm đinh ba, hàn quang chói lóa!

Khiến người ta không rét mà run chính là, ba người này đều cười trên lưng mãnh hổ, ba người ba hổ, trấn giữ ba hướng, uy phong lẫm liệt, khí thế bức người!

Grừ!

Trong đó có một con hổ phát ra tiếng gầm sắc bén chói tai về phía nhóm người Tiêu Nhất Thiên, lộ ra nanh nhọn!

"Hổ...hổ tướng!"

Chỉ nhìn một lúc, Lý Khai Sơn đã bị dọa cho không còn chút máu.

Da đầu tê dại!

Nghe nói!

Dưới trướng Hoắc Mãng có tám hổ tướng!

Tám hổ tướng này, tất cả đều là kẻ mạnh ám cảnh viên mãn, vũ khí sử dụng là cây đinh ba, thú cưng nuôi dưỡng chính là tê hổ hắc trạch chỉ có ở mười vạn núi lớn tại Nam Cương!

Cơ thể tê hổ hắc trạch dài khoảng năm mét, nặng khoảng ngàn cân!

Lực tấn công có thể so với kẻ mạnh nhân loại ám cảnh hậu kỳ, độ khó để thuần phục rất lớn, cả người mình đồng da sắt, chỉ có hàn thiết thần binh mới phá được!

Lần này Hoắc Mãng vào kinh, lại dẫn theo ba trong số tám hổ tướng qua đây!

"Cậu Tiêu, đây...”

Lý Khai Sơn lo lắng, hoảng sợ, may mà vừa nãy không phá cửa sổ bỏ trốn, nếu không, anh ta vừa phá cửa ra, đã gặp phải một người một hổ canh giữ phía đông rồi!

Chạy trốn?

Nộp mạng thì đúng hơn!

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Đế Hinh cũng vô cùng khiếp sợ, chân mềm nhũn, nếu không có Tiêu Nhất Thiên nằm cánh tay cô ta, đỡ cô ta, ngay cả đứng cô ta cũng không đứng nổi. Nước mắt tuôn như mưa, giọng nói nghẹn ngào: “Anh Tiêu, xin lỗi...”

"Đều tại tôi!"

"Là tôi hại anh, huhuhu."

Lòng tốt phá hỏng chuyện. Để Hinh vô cùng tự trách. "Cô cũng là người bị hại.”

"Không cần áy náy”

Tiêu Nhất Thiên không quay đầu đáp lời, ánh mắt ngưng trọng quét qua ba người ba hổ, không hề dừng lại, sau đó nhìn về phía người đàn ông to lớn ở phía Nam!

Hoắc Mãng!

Đây là lần đầu tiên Tiêu Nhất Thiên gặp Hoac Mãng!

Cũng giống như lời đồn, Hoắc Mãng cao hai mét rưỡi, nặng hai trăm năm mươi kí, hơn nữa không chút mỡ thừa, cả người từ trên xuống dưới, đều tràn ngập sức mạnh bùng nổ!

Thân khoác áo choàng lông đỏ, tay cầm búa lớn nghiền xương! Đứng trên đầu một con thằn lằn cực lớn!

Ho Mãng, nuôi thằn lằn làm thú cưng!

Thân hình con thằn lằn cực lớn kia dài khoảng hơn hai mươi mét, phần đầu có thể so với một chiếc SUV, cơ thể thô to như bồn tắm, được lớp vảy đen hàn quang lẫm liệt bao phủ!

Từ đó có tên: thằn lằn váy đen!

Trước đây Tiêu Nhất Thiên từng nhìn thấy tài liệu liên thằn lằn vảy đen, cho nên vừa nhìn đã nhận ra ngay! quan đến

Căn cứ ghi chép trong tài liệu!

Phẩm cấp thằn lằn vảy đen còn cao hơn một bậc so với tê hổ hắc trạch, sau khi thành niên, lực tấn công không phân cao thấp với tê hổ hắc trạch, đủ để so sánh với kẻ mạnh nhân loại ám cảnh hậu kỳ! Mà chỗ mạnh của thằn lằn váy đen năm ở lực phòng ngự kinh người!

Thân hình mình đồng da sắt của tê hổ hắc trạch tuy vô cùng kiên cố, nhưng gặp phải hàn thiết thần binh, vẫn không đỡ nổi. Ví như bảo đao lang đồ trong tay Tiêu Nhất Thiên, một đao chém xuống có lẽ rách da phá thịt, máu văng năm thước!

Nhưng mà!

Vảy đen của thằn lằn lại không sợ hàn thiết thần binh tấn công!

Cho nên!

Cho dù là kẻ mạnh nhân loại ám cảnh viên mãn, gặp phải thằn lằn vảy đen, dưới tình huống bình thường đều ngoan ngoãn chạy trốn, dù sao, bạn chém nó một đao, nó không chút tổn hại, nó tùy ý quét bạn một đuôi, bạn sẽ khó lòng đỡ được!

Tâng một của tòa nhà Tuyên Đức, vừa rồi chính là bị cái đuôi của thắn lăn vảy đen quét qua làm sụp đổ!

Tựa như rút củi dưới đáy nồi!

Cả một tầng lầu chớp mắt biến mất, bốn tầng khác sụp đổ xuống dưới!

Lực tấn công của thằn lằn váy đen mạnh mẽ không thôi, qua chuyện đó có thể thấy rõ điểm này! Những bảo vệ ám cảnh Để Khâm để lại bị đuôi của thân lắn váy đen quét ngã mười mấy người, không rõ sống chết, mà năm ông lão ảm cảnh viên mãn đã tránh thoát, lúc này đứng cạnh nhau trước tòa nhà Tuyên Đức, nghiêm ngặt bày trận đối địch!

"Hoắc Mãng!"

Một ông lão trong đó hét lên với Hoắc Mãng: "Cậu Tiêu là bạn của lục hoàng tử, bất kể anh và cậu Tiêu có ân oán gì. Nơi này là kinh thành, không đến lượt anh làm càn!”

Tuy Để Khâm gấp không chờ nổi muốn Hoắc Mãng và Tiêu Nhất Thiên đổi đầu, lưỡng bại câu thương, thậm chí ôm nhau chết chung, Nhưng công việc bề ngoài, vẫn phải làm!

Sở dĩ những ông lão ám cảnh viên mãn này không rời đi, là vì nhận được mệnh lệnh của Để Khâm, ngăn cản ba đàn em của Hoắc Mãng, để Tiêu Nhất Thiên và Hoắc Mãng đơn độc đánh với nhau, bởi vì chỉ có như vậy, tỷ lệ lưỡng bại câu thương mới lớn nhất!

Nếu Tiêu Nhất Thiên bị bao vây tấn công, trong chốc lát đã bị nhóm người Hoắc Mãng tiêu diệt, Hoắc Mãng lại bình yên vô sự, kế hoạch của Để Khâm cũng sẽ tan như bọt xà phòng!

"Không muốn chết, cút đi!”

Hoắc Mãng nhìn cũng không thèm nhìn năm ông lão ám cảnh viên mãn kia, giọng nói như chuông, tùy tiện đáp một câu, lúc Tiêu Nhất Thiên đánh giá gã, ánh mắt của gã cũng khóa chặt trên người Tiêu Nhất Thiên!

Đây cũng là lần đầu Hoắc Mãng nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên! Giữa hàng mày uy vũ, mang theo vẻ khinh miệt không chút che giấu!

Nhất là nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên năm chặt cánh tay Để Hinh. Đế Hinh gần như dựa vào người Tiêu Nhất Thiên, hơn nữa, vừa rồi Tiêu Nhất Thiên ra khỏi bồn tắm, tóc vẫn còn ướt. Dù vội vàng mặc quần áo, nhưng lại có vẻ không chỉnh tề!

Vừa nhìn thấy...

Giống như trước khi Hoắc Mãng đến, Tiêu Nhất Thiên và Đế Hinh căn phòng nào đó trong tòa nhà Tuyên Đức, đang làm chuyện không thể miêu tả...

"Thắng nhóc kia, cậu chính là vua sói phân chó gì đó nổi đình nổi đám ở phía bắc mấy năm gần đây sao?"

Mắt hổ Hoặc Mãng lóe lên, lạnh lùng như đao, nhìn chằm chằm hai người Tiêu Nhất Thiên và Đế Hinh, phẫn nộ nói: "Người phụ nữ của bổn vương cũng dám động đển, cậu thật to gan!”

"Vốn dĩ!”

“Bổn vương còn nghĩ để cho cậu sống thêm mấy ngày, nếu đôi cẩu nam nữ không biết liêm sỉ, vội vàng tìm chết như thế, vậy hôm nay bổn vương, sẽ thành toàn tâm ý cho hai người!"

"Lấy mạng chó của các người!"

Soat!

Hoắc Mãng vừa dứt lời, thân län vảy đen bị gã giảm xuống dường như nhận được mệnh lệnh, gầm lên một tiếng, đuôi thần lân to như cối xay bỗng nhiên nhấc lên, lại lần nữa quét ngang về phía tòa nhà Tuyên Đức...