Sói Vương Bất Bại

Chương 234: Nước mắt của Đế Hinh, khó nhất là nhận ơn của người đẹp




Nghe được giọng nói của Tiêu Nhất Thiên, nhìn thấy bóng người Tiêu Nhất Thiên, tất cả mọi người đều lộ vẻ vui mừng. Nhưng mà!

Chú ý tới vết máu cạn pha tạp chưa khô trên người Tiêu Nhất

Thiên, cùng cái đầu người vẫn đang nhỏ máu tươi tí tách trong tay anh, một giây sau, tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Nhất là Đế Hinh!

Đế Hinh bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt biến đổi, môi đỏ khẽ nhếch, trong đôi mắt đẹp hiện lên sự kinh ngạc khó mà hình dung. Cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn không nhịn được run rẩy!

Tiêu Nhất Thiên anh ta...Anh ta thật sự làm được sao?

"Ngại quả

Dưới ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn chăm chú của mọi ngườ Tiêu Nhất Thiên cười nhạt một tiếng, cầm theo cáo đầu người đẫm máu kia, nhanh chân đi đến phía bữa tiệc, vừa đi vừa nói: "Đêm nay thủ đô không tệ, liền ra ngoài dạo qua một vòng.”

"Không cẩn thận nhặt được một cái đầu người..."

Nói rồi, Tiêu Nhất Thiên đến trước bữa tiệc, đưa cái đầu cho Đế Hinh, ra hiệu nói: "Quận chúa điện hạ hắn là tương đối cảm thấy hứng

thú với cái đầu này, cho nên, tôi liền thuận tay cầm về.” "Cứ coi như quà gặp mặt tôi đưa cho quận chúa điện hạ đi”

Hời hợt, thuận miệng nói.

Giống như cái đầu người đẫm máu kia, là anh không cẩn thận nhặt được thật, không khác gì nhặt được mười đồng tiền, hoặc là nhặ được một cái điện thoại trên đường cái.

Hơn nữa!

Lễ gặp mặt???

Móa!

Đám nam nữ trẻ tuổi đang ngồi ở chỗ này, có thể trở thành bạn bè của Đế Nghiêu, đương nhiên đều là những cậu chủ cô chủ gia tộc lớn thủ đô, con cháu nhà giàu chính cổng, kien thức cũng coi như rộng khắp. Nhưng cầm đầu người xem như quà gặp mặt tặng người ta, hôm nay lại là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy!

Cũng như thế!

Đế Ảnh nhìn nhìn chằm chằm cái đầu người đẫm máu trong tay Tiêu Nhất Thiên, trên mặt không có vẻ sợ hãi, mà nghiến chặt hàm răng, lại có một loại khẩn trương và kích động không nói ra được!

Khi Tiêu Nhất Thiên xoay đầu người qua, nhìn thấy khuôn mặt chết không nhắm mắt kia, trong nháy mắt, nước mắt ngân ngấn nửa ngày trong đôi mắt đẹp của Đế Hinh tràn mi mà ra!

Làm ướt gương mặt xinh đẹp mà trắng nõn của cô ta!

Lưu Thiên Kỳ!

Thật là Lưu Thiên Kỳ!

Đối với khuôn mặt này, Đế Hinh luôn ghi nhớ trong lòng, hận thấu xương!

"Đây là.."

"Lưu Thiên Kỳ???”

"Móa!”

"Ngài Tiêu, anh...”

"Anh đi giết Lưu Thiên Kỳ???”

Đám nam nữ trẻ tuổi trong buổi tiệc kinh hô liên tục, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên tràn đầy vẻ kính sợ khó nói lên lời!

Đây chính là Lưu Thiên Kỳ!

Chủ nhà đời trước của nhà họ Lưu trong thủ đô, cao thủ ám cảnh

viên mãn!

Quan trọng nhất chính là, Lưu Thiên Kỳ không chỉ là tâm phúc của thái tử Đế Hạo, đồng thời cũng có phần được hoàng chủ coi trọng, bằng không, hoàng chủ cũng sẽ không dễ dàng đồng ý với đề nghị của Lưu Thiên Kỳ, gả Đế Hinh cho Hoắc Mãng!

Mà bây giờ...

Tiêu Nhất Thiên mới chỉ đi vệ sinh, mà đã đến nhà họ Lưu, chặt đầu Lưu Thiên Kỳ xuống rồi???

Trời ơi!

Lá gan này, thật sự lớn bất thường!

Không nói đến thái tử Đế Hạo sẽ có phản ứng gì, một khi việc này truyền vào trong hoàng thành, truyền vào trong tai hoàng chủ, hoàng chủ sẽ bỏ qua cho Tiêu Nhất Thiên sao?

"Ngài Tiêu, cảm ơn anh!”

Để Hinh là con cháu hoàng gia, cháu gái ruột của hoàng chủ, đương nhiên biết hậu quả của việc Tiêu Nhất Thiên làm như vậy cô ta là Tứ hoàng tử, còn có chú sáu Đế Khâm, cũng không dám tuỳ tiện đi làm!

Cổ tình Tiêu Nhất Thiên lại làm!

Vào lúc này, sự cảm kích trong lòng Để Hinh không lời nào có thể diễn tả được!

Cô ta đưa tay nhận lấy cái đầu của Lưu Thiên Kỳ, hai mắt đẫm lệ nhìn Tiêu Nhất Thiên chằm chằm, cắn răng, vô cùng trịnh trọng nói ra: "Ngài Tiêu đã thay tôi báo mối thù lớn này, Đế Hinh tôi không thể báo đáp!"

"Nếu sau này ngài Tiêu có cần gì, tôi nguyện lấy mạng báo đáp!” "Nếu có nửa phần chần chờ, trời xanh không tha!”

Không khoa trương chút nào, một đề nghị của Lưu Thiên Kỳ đã phá hủy hạnh phúc cả đời của Đế Hinh, thậm chí sau khi đi Thú Vực Nam Cương, khó đảm bảo mạng sống!

Cho nên!

Tiêu Nhất Thiên giết Lưu Thiên Kỳ, đối với Đế Hinh mà nói, cái ơn này lớn hơn trời!

Nói xong, Đế Hinh bái Tiêu Nhất Thiên một cái thật sâu!

"Sau quận chúa điện hạ lại nói như vậy?”

Tiêu Nhất Thiên vội nói: "Bây giờ tôi chỉ là một dân thường, không chịu nổi lễ lớn như thế của quận chúa điện hạ.”

"Huống chi.."

Tiêu Nhất Thiên nghiêm mặt nói: "Tôi giết Lưu Thiên Kỳ, diệt trừ nhà họ Lưu, càng nhiều hơn chính là muốn báo thù cho người bạn Hàn Chương của tôi, chỉ là vừa vặn, quận chúa điện hạ cũng có thù với bọn họ mà thôi.”

Cổ ngữ có lời: Khó nhất tiêu thụ mỹ nhân ân! Huống chi, là quận chúa hoàng thất?

Trước khi vào thủ đô, bởi vì Lâm Thanh Uyển ngang ngược cản trở, mặc dù Tiêu Nhất Thiên không thể lấy giấy kết hôn với Tô Tử Lam, nhưng ở đáy lòng anh, cũng đã sớm nhận định Tô Tử Lam rồi!

Đời này, không phải Tô Tử Lam thì không cưới!

Một mình ở xa, đương nhiên không hy vọng có quan hệ gì với những người phụ nữ khác, một Lâm Thanh Uyển đã đủ để Tiêu Nhất Thiên nhức đầu, nếu như đi quá gần với Đế Hinh, nhỡ mat bị Tô Tử Lam biết, hiểu lầm, thì biết làm sao???

"Mặc kệ như thế nào, ngài Tiêu vẫn là ân nhân của Đế Hinh tôi!"

Đế Hinh cũng không để ý đến những cái kia!

Ơn, chính là ơn! sóng.

Chỉ là trùng hợp sao?

Có phải nếu như Hàn Chương không chết, Tiêu Nhất Thiên sẽ không đơn giản vì cô ta mà dám mạo hiểm, đi giết Lưu Thiên Kỳ không?

Để Hinh không khỏi đột nhiên nghĩ đến trước khi hoàng chủ gả cô ta cho Hoắc Mãng, bố và chú sáu đã từng nói với hoàng chủ muốn gả cô ta cho Tiêu Nhất Thiên...

Nếu như lúc ấy hoàng chủ đồng ý, thật sự gả cô ta cho Tiêu Nhất Thiên, như vậy bây giờ sẽ là như thế nào?

Tiêu Nhất Thiên sẽ từ chối sao?

"Được rồi.”

Ngay lúc Đế Hinh đang suy nghĩ lung tung, Đế Nghiêu mở miệng nói ra: "Về sau ngài Tiêu là bạn bè của chúng ta, cậu ấy có việc, đương nhiên chúng ta sẽ hết sức giúp đỡ

"Việc quan trọng nhất bây giờ là mau rời khỏi Tuyên Đức lâu, để

ngài Tiêu về phủ với tôi”

"Để phòng thái tử phái người đánh lén ngài Tiêu”

Đám người thi nhau gật đầu.

Thái tử Đế Hạo là bố của tam hoàng tôn Đế Thần, giống như Để Thần, sinh ra bất phàm, thực ra bên trong đã có một sự kiêu ngạo của con cháu hoàng gia, há có thể để Tiêu Nhất Thiên làm càn như thế, chém giết phụ tá đắc lực của ông ta?

Việc này, sợ là khó mà kết thúc yên lành!

Tiêu Nhất Thiên nhìn Đế Nghiêu một chút, lại lắc đầu nói ra: "Ý tốt của Cửu hoàng tôn và Lục hoàng tử, tôi xin ghi nhận, làm phiền Cửu hoàng tôn về phủ thì thay tôi nói lời cảm ơn với Lục hoàng tử”

"Về phần đến trong phủ Lục hoàng tử để tránh họa."

Hơi dừng lại một chút, Tiêu Nhất Thiên nói tiếp: "Thì không cần”

"Ö?"

Đế Nghiêu sững sờ nói: "Ngài Tiêu có ý gì?”

Tiêu Nhất Thiên hỏi: "Tôi nhớ rằng vừa rồi Cửu hoàng tôn có nói, chúng ta chỉ là bạn bè, cũng không phải là quy thuận. Đúng không?”

"Đây là đương nhiên"

Trong lòng Đế Nghiêu khế nhúc nhích, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

Tiêu Nhất Thiên nói ra: "Tôi giết Lưu Trình và Lưu Thiên Kỳ cũng tốt, diệt nhà họ Lưu cũng được, đều là để báo thù riêng. Ai làm người nấy chịu, là bạn bè, tôi không hy vọng cũng khiến Cửu hoàng tôn và Lục hoàng tử bị liên lụy trong đó, ảnh hưởng đến tính toán vốn có của 1oang tu.

"Thế nhưng.."

Đế Nghiêu muốn khuyên bảo, nhưng Tiêu Nhất Thiên không có anh ta cơ hội mở miệng, tiếp tục nói ra: "Hơn nữa, hắn là Cửu hoàng tôn cũng biết, lần này tôi vào thủ đô cũng có việc mình muốn làm, tôi cũng không hy vọng, để việc đối chọi giữa Lục hoàng tử và Thái tử ảnh hưởng đến chuyện của tôi”

Nói bóng gió chính là kết bạn thì được, nhưng điều kiện đầu tiên là, chuyện của tôi cứ để tôi làm, không muốn liên lụy đến mấy người, ngược lại, tôi cũng sẽ không vì quan tâm đến ích lợi của mấy người mà từ bỏ kế hoạch báo thù của mình!

Dù sao!

Lục hoàng tử có suy tính của mình, không thể nào để cho Tiêu Nhất Thiên làm ẩu, mà một người chùi đít cho Tiêu Nhất Thiên, thu thập tàn cuộc, nếu như kế hoạch báo thù của Tiêu Nhất Thiên phát sinh xung đột với lợi ích của Lục hoàng tử thì làm sao bây giờ???

Nói trắng ra là!

Tiêu Nhất Thiên không muốn thiếu ân tình của Lục hoàng tử, cũng không muốn bị Lục hoàng tử trói buộc!

"Chuyện này...”

Sắc mặt Đế Nghiêu thay đổi.