Sói Vương Bất Bại

Chương 198: Nhẫn Huyết Ngọc, lần đầu tiên gọi một tiếng ông xã




Hôm nay cũng là lần đầu tiên Tiêu Nhất Thiên thấy chiếc nhẫn đó.

Từ trước đến nay chưa từng thấy Đỗ Thanh Trúc đeo chiếc nhẫn này. Nếu lúc nãy

Đỗ Tuyết Mai không bất ngờ lấy ra, thì Tiêu Nhất Thiên thậm chí còn không biết đến

sự tồn tại của nó.

"Chà!"

Không đợi Tô Tử Lam kịp có phản ứng gì đã thấy Tô An Nhiên chúi đầu nhìn chiếc nhẫn, miệng không ngừng reo lên: "Đẹp quá!"

Đó không phải là một chiếc nhẫn bình thường!

Trong chiếc nhẫn có khảm một viên ngọc to bằng hạt đậu hình bầu dục, màu đỏ tươi hệt như máu.

Xung quanh viên ngọc đỏ còn điểm xuyến thêm một vòng kim cương nhìn vô cùng bắt mắt.

Vừa nhìn đã biết chiếc nhẫn này có giá trị không hề nhỏ!

Các thành viên đã xuất ngũ của Huyết Lang đoàn ngồi ở hàng đầu tiên không khỏi tò mò, đến mức đứng bật cả dậy, vừa vỗ tay vừa hô to: "Kết hôn với anh ấy đi!"

"Kết hôn với anh ấy đi!"

"Kết hôn với anh ấy đi!"

Nếu nói đến gây chuyện phá phách thì đám sói con tinh ranh này là giỏi nhất. Để tăng thêm bầu không khí, Sói Thất ý vào cuống họng tốt và giọng hát đỉnh cao của mình, anh chàng lập tức cầm đầu mọi người chế lời bài hát 'Quãng đời còn lai" của Mã Lương dựa trên lời cầu hôn trước đó của Tiêu Nhất Thiên mà hát to lên.

Những bông hoa kiều diễm

Chiếc nhẫn quý giá...

Tiếng ca rung động lòng người...

Giai điệu tao nhã vang lên...

Thêm cả người đàn ông đang quỳ trước mặt mình...

Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên Tô Tử Lam trở thành nhân vật chính trong khung cảnh như thế này, trong lòng như có sóng biển cuộn trào lên xuống dữ dội, nước mắt bất giác tuôn rơi, ướt đẫm hai gò má xinh đẹp..

Cô bị người ta làm cho cảm động mất rồi!

Sự xúc động trong trái tim của Tô Tử Lam không thể nói thành lời!

Năm năm trước, từ lúc biết mình có thai, Tô Tử Lam không còn dám trông đợi

vào tình yêu nữa, chỉ nghĩ bản thân phải chăm chỉ làm việc, kiếm tiền nuôi gia đình, chăm sóc bố mẹ thật tốt và nuôi dạy con gái của mình nên người!

Vậy mà giờ đây...

Cô cuối cùng cũng đã tìm được người đó, bổ ruột của Tô An Nhiên!

Lại còn...

Yêu tha thiết người đàn ông này!

May mà...

Người đàn ông ấy cũng yêu cô giống như thế!

Năm năm!

Cũng chỉ là một vòng tuần hoàn có phải không?

Nước mắt không ngừng tuôn rơi, trái tim nhảy múa loạn xạ, trong đầu cô bất chot lóe lên một hình ảnh, Tô Tử Lam ngây người đứng đó, cô đứng giữa sân khẩu, xung quanh toàn là hoa, năm giây, mười giây, ba mươi giây..

Có đứng sững như trời trồng gần một phút, quên cả phản ứng lại..

Mãi đến khi... "Me!"

Tô An Nhiên không đợi thêm được nữa, con bé kéo góc quân của Tô Tử Lam,

thúc giục: "Kìa mẹ, mẹ làm sao vậy? Mau đồng ý với bố đi, bố quỳ đau gối lắm." Con nhỏ tuy lớn, dù mới hơn bốn tuổi nhưng đã biết nhiều.

Nghe tiếng kêu của con, lúc này Tô Tử Lam mới giật tỉnh.

Cô không lau nước mắt trên má, cũng không mở miệng nói lời này mà cúi đầu, đối diện với ánh mắt của Tiêu Nhất Thiên, rồi kiên định gật đầu.

Cô đưa tay phải ra trước mặt Tiêu Nhất Thiên,

Ý này chắc không cần nói cũng đã rõ.

Tất cả đều không cần nói nữa.

Khóe miệng Tiêu Nhất Thiên khẽ cong lên, nở nụ cười mãn nguyện. Đương nhiên anh hiểu ý của Tô Tử Lam, cũng chẳng ngần ngại vươn tay lấy chiếc nhẫn Huyết Ngọc vô cùng giá trị ở trong hộp ra.

Hồng ngọc đỏ tươi như máu!

Tiêu Nhất Thiên còn không thèm nhìn chiếc nhẫn, anh đón lấy bàn tay của Tô Tử Lam, từ từ đeo chiếc vào ngón áp út trên bàn tay phải của Tô Tử Lam.

Tay phải, ngón áp út!

Nước Đại Hạ có câu: nam tả nữ hữu. Người ta nói ngón áp út nối liên với trái tim nên nó biểu tượng cho tình yêu thiêng liêng không gì sánh bằng. Khi người phụ nữ bằng lòng để người đàn ông đeo nhẫn vào ngón áp út bên tay phải của mình thì điều đó có nghĩa là: cô ấy đang tuyên bố với cả thế giới rắng cô đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình, hai người yêu thương tôn trọng lẫn nhau, đồng ý nắm tay nhau đi đến hết đoạn đường hôn nhân sắp tới. Cùng nhau đi đến đầu bạc răng long.

Vì vậy, đây là thời khắc vô cùng thiêng liêng đối với cả hai!

(*chú thích: đàn ông bên trái, phụ nữ bên phải.) Đặc biệt là trước bao nhiêu ánh mắt xung quanh và sự chứng kiến của rất nhiều

người thân và bạn bè!

Chiếc nhẫn Huyết Ngọc lấp lánh trên ngón tay mảnh khảnh thon dài của Tô Tử Lam trông vô cùng đẹp mắt. Như thể là thiết kế dành riêng cho cô vậy, không quá chật hay lỏng lẻo, mà vô cùng vừa vặn!

"Bà xã, anh yêu em!"

Đeo nhẫn xong, Tiêu Nhất Thiên nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của Tô Tử Lam, sau đó chậm rãi đứng dậy, đưa ngón tay vuốt đi nước mắt trên má cô.

Bắt gặp ánh mắt dịu dàng và kiên định của Tiêu Nhất Thiên, cảm nhận được ngón tay anh đang vuốt nhẹ lên má mình, trái tim Tô Tử Lam đập loạn xạ, mặt đỏ bừng, môi run rẩy, không biết lấy can đảm từ đâu ra, cô cũng nhìn anh: "Ông xã, em cũng yêu anh!"

Giọng nói tuy không lớn nhưng lại chứa chan tình cảm!

Trước đây Tiêu Nhất Thiên đã từng gọi Tô Tử Lam là bà xã rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên Tô Tử Lam trực tiếp gọi anh là ông xã.

Trong lòng Tiêu Nhất Thiên chợt run lên mấy cái.

Anh nằm lấy tay Tô Tử Lam, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt, như thể sẽ

không bao giờ tách rời.

"Bố!"

"Me!"

Lúc nhìn thấy mọi người vỗ tay tán thưởng, Tô An Nhiên bỗng sốt ruột nhảy dựng

lên. Cổ hết sức bám víu lấy quần áo Tiêu Nhất Thiên với Tô Tử Lam, nói như gào:

"Con... con nữa! Con cũng muốn! Con cũng muốn!"

"Bể con với!"

Trong hoàn cảnh này, làm sao có thể thiếu cô công chúa nhỏ dễ thương của mình

được.

Ngay lập tức Tiêu Nhất Thiên buông tay phải ra, bế bổng Tô An Nhiên lên ôm trước ngực, cả nhà ba người ôm nhau, cười vui vẻ giữa bạt ngàn hoa tươi, cảm nhận từng giây hạnh phúc trong khoảnh khắc này.

Còn tay trái của Tiêu Nhất Thiên vẫn nắm chặt lấy tay phải của Tô Tử Lam. Mẫu một giây trôi qua là một lần trải tim anh run lên, đột nhiên cảm thấy có gì đó khác lạ.

"Đây là..."

Lúc này, chiếc nhẫn Huyết Ngọc mà Tô Tử Lam đang đeo ở ngón áp út dường như có một làn sóng dao động!

Cực kì vi diệu...

Hầu như không thể nhận thấy!

Nếu không phải vì Tiêu Nhất Thiên đã bước được một chân vào Minh Cảnh, một phần năng lượng Minh Kinh còn tinh khiết hơn cả Am Kinh được ngưng tụ trong đan điền, e rằng ngay cả cao thủ Ám kình viên mãn giỏi nhất cũng không thể nhận ra sự khác thường đột ngột của chiếc nhẫn Huyết Ngọc đỏ.

Mẹ nó!

Chuyện gì thế này?

Tiêu Nhất Thiên nhíu mày, chiếc nhẫn Huyết Ngọc này là do Đỗ Tuyết Mai đưa

cho anh, bà nói nó là di vật mà mẹ anh muốn trao lại cho con dâu tương lai. Đỗ Tuyết Mai và Đỗ Thanh Trúc sẽ không làm hại Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam!

"Chẳng lẽ là...."

Suy nghĩ của Tiêu Nhất Thiên lóe lên trong tiềm thức, anh thầm nghĩ: "Vừa rồi bà

ngoại có nói chiếc nhẫn Huyết Ngọc này rất quan trọng, không phải vật tầm thường. Chẳng lẽ không chỉ đơn giản nằm ở giá trị cao ngất của nó mà còn liên quan đến những bí mật khác nữa ư?"

"Hôn đi!"

"Hôn đi!"

"Hôn đi!"

Trong lúc Tiêu Nhất Thiên đang suy nghĩ về điều đó, đám Sói con lại bắt đầu ồn ào. Hét một tiếng là vang xa một tiếng.

Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam tách nhau ra, khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Nhất

Thiên đỏ bừng vì xấu hổ khi nghe thấy tiếng la hét xung quanh. Lần đầu tiên cô và Tiêu Nhất Thiên hôn nhau là ở trước cổng bệnh viện thành phố, còn bị Liễu Như Phương bắt gặp, giờ nghĩ lại vẫn thấy xấu hổ vô cùng.

Bây giờ lại đứng trước mặt cả trăm người như vậy, thử hỏi cô còn xấu hổ đến

mức nào nữa chứ?

"Im miệng hết cho tôi!"

Nhìn Tô Tử Lam ngượng ngùng ra mặt, Tiêu Nhất Thiên đương nhiên sẽ không để đám sói con kia bát nháo nữa, anh vừa cười vừa chửi, đang định dắt Tô Tử Lam rời khỏi sân khẩu, Tô An Nhiên đang ôm cổ anh bất ngờ lên tiếng: "Bố mẹ phải hôn nhau chử."

"Bố mẹ của mấy bạn khác đều hôn nhau hết đó."

Nói rồi, con nhóc tinh quái một tay quàng qua cổ Tiêu Nhất Thiên, tay còn lại quàng tay qua cổ Tô Tử Lam, nhếch mép nói: "Bố mẹ mau hôn nhau đi, con sẽ che lại, không để bọn họ nhìn trộm đâu."

Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam nhìn nhau, lại càng trở nên xấu hổ hơn...