Sói Vương Bất Bại

Chương 190: Tự yêu mình, điện thoại của bà cụ nhà họ Tiêu




Lúc đó!

Trong biệt thự Tiền Giang ở thành phố Hải Phòng, tiếng người huyên náo, cực kỳ

náo nhiệt!

Dù cho Phạm Đức Thành là người giàu nhất thành phố Hải Phòng, quan hệ rắc rối phức tạp, kết bạn với không ít phú thương nhưng mà trước đây trong biệt thự Tiền Giang cũng chưa từng xuất hiện cảnh tượng rầm rộ như thế này!

Mười tảm đại gia tộc lớn đến từ các nơi trong cả nước đều hội tụ ở đây!

Bảy tám chục cao thủ ám cảnh đứng chung một chỗ. Đen nghịt kín mít, dù cho thu lại ám kình thì nhìn cũng khiến cho lòng người sợ hãi! Gần ba mươi chiếc xe sang trọng nhiều hãng khác nhau dừng ở trong sân của biệt thự, mỗi chiếc đều là loại bình thường khó mà gặp được một chiếc!

Những người hầu trong biệt thự đều bị dọa cho sợ choáng váng!

Phạm Đức Thành cũng không nhịn được mà cảm thán, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên tràn đầy vẻ kính sợ khó nói lên lời, trong lòng tự nhủ, đây chính là bối cảnh kinh khủng của cậu Tiêu sao?

Tiêu Nhất Thiên tắm rửa, đối quần áo, khôi phục lại dáng vẻ anh tuấn tiêu sái trước đó, nằm tay Tô Tử Lam đi qua lại trong đám người, giới thiệu những thành viên đã xuất ngũ cho Tô Tử Lam.

Sói Nhĩ, Sói X, Sói Tị, Soi Trảo, Sói Mao, Sói Vĩ, Sói Tim, Sói Phổi...

Đều như nhau, tất cả đều giống như Sói Đồng, Sói Hồn, Sói Ảnh, đều là chữ "Sỏi"

dẫn đầu, mười tám người, gần như sử dụng toàn bộ bộ phận trên con sói!

Thậm chí, còn có hai tên xui xẻo, bởi vì gia nhập Huyết Lang đoàn quá muộn. Thực sự không nghĩ ra danh hiệu khác nên gọi là Sói Thi, Sói Niệu

Lúc trước đúng là bị thành viên của Huyết Lang đoàn cười nhạo một phen! Ha ha!

Tô Tử Lam vừa nghe được hai cái danh hiệu này thì cũng nhịn không được, cười lớn thành tiếng, sau đó vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi..."

"Không phải tôi đang cười các cậu."

Cực kỳ xấu hổ.

Mà Sói Thỉ và Sói Niệu thì vẻ mặt thản nhiên, hào phóng khoát tay nói: "Chị dâu không cần nhịn, muốn cười thì cứ việc cười đi, chúng tôi đã quen rồi"

"Có thể làm cho chị Lang vui là vinh hạnh của chúng tôi. Thuận tiên, còn ninh nọt một câu.

Không ngừng bị những thành viên đã xuất ngũ của Huyết Lang đoàn gọi là chị dâu, gương mặt xinh đẹp của Tô Tử Lam phiếm hồng, xấu hổ năm chặt tay Tiêu Nhất Thiên, trong lòng lại thấy ấm áp.

Mười một giờ trưa!

Con hơn hai mươi phút nữa là Tô An Nhiên tan học, Tiêu Nhất Thiên đứng dậy,

cười nói: "Anh đi trường học đón An Nhiên." "Em đi với anh."

Tô Tử Lam cũng đứng dậy theo, đồng thời lấy điện thoại di động ra, nói: "Em gọi điện thoại cho mẹ, báo bọn họ đừng đi." Tiêu Nhất Thiên ngăn lại: "Hôm nay là ngày tốt mà cả nhà chúng ta đoàn tụ, sao có thể thiếu bố và mẹ được?"

"Không bằng như thế này"

"Chúng ta đi trường học đón An Nhiên, để cho mấy người bọn họ đến khu Gia Định đón bố me."

"Còn có bà ngoại và ông ngoại, dì nhỏ.

Nói xong, đưa tay chỉ hướng Sói Trảo và Sói Xỉ, nói địa chỉ của cư xá Gia Định và Đỗ Tuyết Mai cho bọn họ, dặn dò: "Hai người các cậu đi."

Trước đó từ thành phố Hồ Chí Minh về, Đỗ Tuyết Mai và Đỗ Thiết Sơn cho rằng Tiêu Nhất Thiên chết rồi, đau lòng gần chết, dẫn theo Lâm Hoa đi thẳng về Đồ Sơn.

"Được!"

Hai người lập tức đứng dậy.

"Tôi cũng đi!"

"Còn tôi nữa!"

Thành viên đã xuất ngũ khác của Huyết Lang Đoàn cũng ngồi không yên, nhao

nhao đứng dậy, nói: "Sói Vương là anh cả của chúng tôi, mẹ vợ của anh cả chính là mẹ vợ của chúng tôi!"

"Lần thứ nhất gặp mẹ vợ, đây chính là chuyện lớn!"

"Nhất định phải cùng đi!"

"Mỗi người một chiếc xe, chọn loại mắc nhất, chúng ta đi cổ vũ cho lão đại nở mày nở mặt!"

Hoàn toàn không cho Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam có cơ hội từ chối, đám sói con đó vừa nói vừa đi, lời còn chưa nói hết thì đã chạy ra ngoài như ong vỡ tổ.

Tiêu Nhất Thiên không biết nên khóc hay cười.

Mà Tô Tử Lam thì thầm nghĩ: "Bọn họ nhiều người như vậy, lái mấy chiếc xe sang

qua đó sẽ không hù bố mẹ đó chứ?” Không cần đoán, chắc chắn là sẽ

Nhưng Tiêu Nhất Thiên không có ngăn cản, nắm tay Tô Tử Lam nhanh chân đi tới chỗ chiếc Bentley Mulsanne đối diện, cười nói: "Vợ yêu. Chồng của em là người đàn ông tuyệt thế van người mới có một, tuổi trẻ tài cao, đẹp trai tiền nhiều, chuyện này là sự thát không thể thay đổi, em phải làm quen từ từ

"Bố và mẹ, cũng phải làm quen từ từ.

"Cho nên,

Để cho bon họ đi thôi, bố và mẹ quen thuộc cũng tốt."

Ha ha!

Tô Tử Lam bị dáng vẻ tự yêu mình của Tiêu Nhất Thiên làm cho tức cười, trừng

anh một cái, trách: "Xi xi xi, làm gì có ai tự khen minh như anh?"

Tô Tử Lam thừa nhận. Đúng là Tiêu Nhất Thiên rất ưu tú!

Vô cùng ưu tú!

Nói là vạn người không có một, cũng không đủ!

Nhưng mà không phải người ưu tú người thì tương đối khiêm tốn sao?

"Cũng đúng

Tieu Nhất Thiên nhếch môi cười một tiếng, nói: "Tự mình khen mình. Đúng là có

chút không phù hợp lãm."

"Nếu không..."

"Vợ yêu, em khen anh một câu đi?"

Nói xong, vẻ mặt mong đợi nhìn Tô Tử Lam,

Ha ha! To Tư Lam lại bị chọc cười, hất tay Tiêu Nhat Thiên ra, quay "Anh đi luôn đi!" 1Xe, mang.

"Đồ điện tự yêu mình!

Tiêu Nhất Thiên nhìn dáng vẻ xấu hổ của Tô Tử Lam, tâm tình vốn hơi áp lực lập tức tốt hơn rất nhiều.

Những ngày này, Tô Tử Lam lo lắng sợ sệt cho anh, nước Bây giờ, rốt cuộc cũng cười rồi.

Cười thật là đẹp. mắt cũng sắp chảy khô.

Sau đó, Tiêu Nhất Thiên cũng lên xe, ngồi vào vị trí lái, rời khỏi biệt thự Tiền

Giang, đi thẳng tới nhà trẻ của Tô An Nhiên, trên đường, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Tiêu Nhất Thiên cúi đầu liếc qua, là một số lạ!

Hơn nữa!

Là đầu số từ thủ đô!

Tiêu Nhất Thiên hơi do dự một chút, từ chối không nghe, đại khái năm giây sau thì chuông điện thoại di động lại vang lên lần nữa, liên tục ba lần từ chối không nghe, khi chuông điện thoại di động vang lên lần thứ tư thì Tô Tử Lam không nhịn được hỏi:

"Sao lại không nghe máy?"

Tiêu Nhất Thiên trầm giọng nói: "Nếu như anh đoán không lầm thì hắn là điện thoại của nhà họ Tiêu ở thủ đô”

"A."

Sắc mặt Tô Tử Lam bỗng nhiên biến đổi.

Liên quan tới ân oán giữa Tiêu Nhất Thiên với nhà họ Tiêu ở thủ đô, đêm trước trong biệt thự Vân Đỉnh, Đỗ Tuyết Mai đã nói hết cho Tô Tử Lam, cho nên trong lòng Tô Tử Lam cũng biết, Tiêu Nhất Thiên hận nhà họ Tiêu ở thủ đô cỡ nào!

Lúc này người của nhà họ Tiêu ở thủ đô gọi điện thoại tới, chắc là đã biết kết quả trận chiến ở trước Tập đoàn Tô Doãn rồi chứ?

Nghe?

Hay là không nghe?

Tô Tử Lam cũng không biết nên an ủi Tiêu Nhất Thiên như thế nào.

Khi chuông điện thoại di động vang lên lần thứ sáu, Tiêu Nhất Thiên không có không nghe mà đưa tay bấm nghe điện thoại, có mấy người, sớm muộn gì cũng phải gặp, có một số chuyện, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, anh cũng muốn xem xem người gọi điện thoại tới sẽ là ai!

Tô Tử Lam củi đầu nhìn thoáng qua điện thoại đang kết nối, trong lòng khẽ động, lập tức im lặng!

Một lát sau, giọng nói của một bà cụ vang lên:

"Nghiệt tử, là tao."

Dù cho năm năm không thấy! Dù cho thực lực của Tiêu Nhất Thiên bây giờ mạnh kinh người! Dù cho nhà họ Tiêu ở thủ đô vừa ngã nhào, tổn thất nặng nề. Thì khi đối mặt với Tiêu Nhất Thiên, bà cụ nhà họ Tiêu vẫn gọi là "nghiệt tử!"

Con người Tiêu Nhất Thiên đột nhiên co rút lại, sát khí trên trán bản ra, lạnh lẽo kinh người!