Sói Vương Bất Bại

Chương 186: Tin xấu đến, ông già mày kiếm tức giận




Tiêu Quốc Nguyên ngồi ở vị trí đầu!

Gương mặt nở nụ cười nhạt, đã dự đoán trước!

"Mười phút rồi."

Chủ nhà họ Lý ở thủ đô Lý Tứ Tường nhìn thời gian, cười nói: "Lần này chúng ta tập hợp nhiều cao thủ ám cảnh như vậy, chỉ đến thu dọn những người còn lại của nhà họ Đoàn ở Thành phố Hồ Chí Minh mà thôi, nhất định sẽ gây sức ép, chiến thắng dễ dàng”

"Có lẽ bây giờ, cuộc chiến cũng sắp kết thúc rồi."

Mười phút trước, lúc bao vây đám người Đoàn Minh Triết ở trong cao ốc của tập đoàn Tô Doãn, một cụ già trong đó đặc biệt gọi điện cho Tiêu Quốc Nguyên.

Cho nên.

Đám người Tiêu Quốc Nguyên biết rõ, cuộc chiến ở Thành phố Hải Phòng đã bắt đầu rồi!

Nếu không có Tiêu Nhất Thiên, nếu không có những người cứu viện do Sói Đồng và Sói Hồn triệu tập, chỉ đối phó với đám người Đoàn Minh Triết, quả thực mười phút đã đủ kết thúc cuộc chiến!

"Tôi cũng thấy vậy.”

"Nhà họ Đoàn ở Thành phố Hồ Chí Minh chỉ có hai cao thủ ám cảnh viên mãn, một người đang ở thủ đô, không thể phân thân, người còn lại thì đối mặt với sự vây đánh của bốn cao thủ nhà chúng ta, không có cơ hội chạy trốn

"Lấy mạng ông ta, dễ như trở bàn tay!”

Mấy chủ nhà khác cũng rối rít hùa theo, dường như trong mắt bọn họ, trận chiến này chẳng qua là một trò chơi diều hâu bắt gà con thôi, không hề hồi hộp.

Mà Tiêu Quốc Nguyên chỉ yên lặng chờ, từ đầu tới cuối không nói chuyện.

Nguyên nhân rất đơn giản! . Kiếm Hiệp Hay

Chuyện về tình hình trận chiến thật sự ở biệt thự Vân Đỉnh trước đây, về Phấn Phật Cốt, cả suy đoán rằng Thành phố Hải Phòng có thể sẽ có mai phục, Tiêu Quốc Nguyên đều giấu giếm đám người Lý Tứ Tường, cũng không nói trước với bọn họ!

Nếu nói ra, e rằng bọn họ sẽ không tự tin và ung dung như bây giờ!

Thậm chí!

Chưa chắc bọn họ sẽ thẳng thắn đồng ý, phái sức chiến đấu mạnh nhất trong họ đến Thành phố Hải Phòng!

Dù sao...

Thêu hoa trên gấm thì dễ!

Giúp người lúc gặp nạn lại khó khăn!

Thấy sắc mặt của Tiêu Quốc Nguyên hơi nghiêm

trọng, Lý Tứ Tường còn cười an ủi: “Anh Tiêu đừng lo lắng, Tiêu Nhất Thiên chết rồi, những con tôm tép đó không đáng để lo."

"Tôi dám đánh cược!”

"Nhất định bọn họ chỉ kéo dài được mười lăm phút!”

"Chờ thêm năm phút nữa, nếu chưa có tin chiến thắng truyền đến, tôi sẽ đổi họ..”

Nói cũng đúng lúc.

Khi Lý Tứ Tường nói được một nửa, quả nhiên,Là điện thoại của Tiêu Quốc Nguyên!

Tất cả mọi người sứng sốt, Lý Tứ Tưng lập tức đác ý cuoi nói: "Anh xem, tôi nói cái gì thi cái đó đến roi?"

"Ha ha ha..."

"Anh Tiêu mau nghe đi, chúng tôi đang chờ ăn tiệc cảm on của anh đây"

Mấy người còn lại cũng on ào: "Nghe di!"

"Mau nghe di!"

Tiêu Quốc Nguyên hơi chan chừ, lấy điện thoại ra nhìn, trên màn hình di động hiện số cua một cu già trong đó, lúc này ông ta mới âm thầm thở phào.

Xem ra, thành công roi!

Cuộc chiến bên kia đã kết thúc, cụ già không sao, không phải thành công thì là gì?

Vậy nên Tiêu Quốc Nguyên ấn nghe, đặt điện thoại bên tai, cười nói: "Alo, là tôi, thế nào..."

"Quốc Nguyên!"

Nhưng mà không đợi Tiêu Quốc Nguyên nói hết, cụ già bên kia máy thấp giọng nói: "Chúng ta trúng kế rồi!"

"Bọn họ sớm có mai phục!"

“Hơn nữa.”

"Tiêu Nhất Thiên không những không chết, mà còn đột nhiên xuất hiện ở Thành phố Hải Phòng, giết chúng ta không kịp trở tay!”

Chuyện rất quan trọng, cụ già kia không dài dòng, sợ hãi nói qua tình hình cho Tiêu Quốc Nguyên!

Trong phút chốc, nụ cười trên mặt Tiêu Quốc Nguyên cứng đờ!

Sắc mặt đen như than, u ám như tro tàn! "Anh Tiêu, làm sao vậy?" Tiếng cưoi trong gác xep đot nhiên im bạt, tất nhiên đám người Lý Tứ Tưong thấy Tiêu Quốc Nguyên khác thường, liếc mắt nhìn nhau, đều lo lắng trong lòng.

Mẹ nó!

Không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn thật chứ?

"Mọi người chờ một lát. Tôi sẽ quay lại rất nhanh."

Tiêu Quốc Nguyên u ám, không nói tin tức cụ già báo lại cho đám người Lý Tử Tường, mà đứng lên, một mình ra ngoài gác xép,

Đám người Lý Tứ Tường nhìn nhau, vẻ mặt hoang mang.

“Chẳng lẽ.."

"Thua rồi?"

Nhìn Tiêu Quốc Nguyên vội vàng rời đi, chủ nhà

họ Tống Tống Trạch Ân nhíu mày nói: “Không phải chử” "Một Thành phố Hải Phòng nho nhỏ, có khi không tìm ra nổi một cao thủ ám cảnh hậu kỳ, cho dù nhà họ Đoàn ở Thành phố Hồ Chí Minh tìm được vài sự giúp đỡ, cũng tuyệt đối không đánh lại đội hình hơn trăm người của chúng ta!"

Nghĩ một lúc, ông ta suy đoán: “Người gọi điện cho anh Tiêu, có lẽ nào không phải người bên Thành phố Hải Phòng?”

Mấy người khác gật đầu nói: “Có thể. ”

Sự nghiệp của nhà họ Tiêu ở thủ đô rất rối ren, với tư cách là người cầm lái, mỗi ngày Tiêu Quốc Nguyên phải xử lý rất nhiều chuyện, nếu ông ta nhận được cuộc gọi khác, cũng hợp tình hợp lý!

Nhưng mà ngay lúc đám người Lý Tứ Tường tự an ủi, tiếng chuông điện thoại chói tai lại vang lên! Mà lần này, là điện thoại của Lý Tứ Tường! "Gọi rồi!"

Lý Tử Tường lấy điện thoại ra nhìn, lập tức vui vẻ, cười nói: “Là ông ba của tôi gọi!” Ông ba của Lý Tứ Tường, chính là ông già mày

kiểm đó!

Mấy người khác cũng hoàn toàn thả lỏng, nói: "Ông Lý tự gọi đến, khẳng định là cuộc chiến đã kết thúc, giết sạch tàn dư của nhà họ Đoàn ở Thành phố Hồ Chí Minh rồi!”

"Alo! Ông ba!”

Lý Tứ Tường vội vã nghe máy, còn đặc biệt mở lo, muốn khoe với đám người Tống Trạch Ân.

Đám người Tổng Trạch Ân cũng rất ăn ý, lập tức dựng tai.

"Khốn nạn!"

Nhưng ngay sau đó, trong điện thoại vang lên giọng nói của ông già mày kiếm, nhưng trong giọng nói chứa đầy tức giận, cho dù cách điện thoại, cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của ông già mày kiếm!

Tất cả mọi người bao gồm Lý Tứ Tường, đột nhiên ngơ ngác.

Cái quỷ gì thế?

Chỉ nghe ông già mày kiếm lớn tiếng quát mắng: "Mày giỏi lắm Lý Tứ Đản! Mẹ mày sợ ông sống lâu quá rồi đúng không?

"Muốn ông nhanh chết đi đúng không?” “Xem ông về xử lý mày thế nào!”

Lý Tứ Đản...

Đây là tên mụ của Lý Tứ Tường, cho dù ở nhà họ Lý, cũng chỉ có mấy người lớn gọi như vậy. Dù sao bây giờ Lý Tử Tường là chủ nhà họ Lý, thân phận cao quý!

Lý Tứ Tường tái mặt, sao lại thế? Đậu xanh!

Đặc biệt mở loa, muốn mượn cơ hội để khoe khoang, giờ hay rồi, không khoe được, còn bị ông già mày kiểm trút giận tức giận mảng, mång cho hoang mang, ngu ngơ luôn!

"Ông ba, ông..."

Lý Tứ Tường nuốt nước miếng, giọng nói run rẩy, tay phải cầm di động cũng run, cẩn thận hỏi: "Ông có chuyện thì từ từ nói, rốt cuộc là chuyện gì?”

"Nói mẹ mày lơ là!"

Tính tình của ông già mày kiếm cũng nóng nảy, cho dù đối mặt với cháu trai của mình, mắng rất thô tục nhưng đâu ra đó, giận không kìm được: "Trước khi tới, mày nói với ông thế nào?"

"Đám ô hợp của nhà họ Đoàn ở Thành phố Hồ Chí Minh, chỉ có một cao thủ ám cảnh viên mãn, giết dễ như trở bàn tay, đi theo trợ giúp là được!”

"Thế mà mẹ mày chó má!"

"Lập tức có bốn tên ám cảnh viên mãn, bảy tám chục cao thủ ám cảnh xông ra, nếu không phải chân ông tốt, chạy nhanh, hôm nay mất luôn cái mạng già đó!”

Lach cach!

Nghe được lời này, Lý Tứ Tường lập tức cứng người, trợn mắt há hốc mồm, da đầu tê dại, ứa mồ hôi lạnh, giống như có một cơn ớn lạnh lan từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu, tay run rẩy, điện thoại rời tay, rơi thắng xuống sàn nhà...