Sói Vương Bất Bại

Chương 182: Vợ yêu, anh về rồi




Khoảng cách ba mươi mét, chớp mắt là tới!

Mà con người của hai ông lão trên tám mươi tuổi đó trừng lớn, vẻ mặt hoàn toàn biến đổi, một người trong đó vô thức lách mình né tránh, một người khác tránh không kịp, nhấc thanh đao trong tay lên chắn ngang ở trước ngực!

Hai tay cầm đao!

Ám kình trong cơ thể bộc phát đến tối đa!

Chỉ có thể đón đỡ một đao bất thình lình của Tiêu Nhất Thiên!

Xet!

Ánh đao phá không!

Ầm!

Ngay sau đó, mũi đao của bảo đao Lang Đồ đâm thẳng vào trên lưỡi cương đao của ông lão trên tám mươi tuổi đó. Kèm theo một tiểng nổ tung vang lên, một luồng lực lớn khó mà nói được ập tới!

Trong lòng ông lão trên tám mươi tuổi rung động, sắc mặt tái nhợt!

Đây là lần đầu tiên ông ta đối mặt với Tiêu Nhất

Thiên!

Mà uy lực một đao đó của Tiêu Nhất Thiên lại lần nữa đổi mới dự đoán của ông ta về thực lực của Tiêu Nhất Thiên!

Trong nháy mắt đó ông ta hiểu, cường độ ám kình của Tiêu Nhất Thiên ở trên ông ta!

Mạnh hơn ông ta! Dù cho cách xa nhau xa ba mười mét, Tiêu Nhat Thiên cách không ném ra một đao, trong đao bao hàm ám kình hùng hồn cũng làm cho ông ta hơi khó mà chống đỡ, dưới lực trùng kích to lớn đó, thân thể của ông ta cong lại như con tôm, không tự chủ được mà lui về sau!

Két! Xì xì xì...

Đế giày ma sát với mặt đất phát ra một tiếng kêu

chói tai!

Bên cạnh, hai viện binh là cường giả ám cảnh viên mãn cũng trợn mắt hốc mồm, choáng váng, hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình!

Móa!

Hai người bọn họ một đấu một đều không phải là đối thủ của hai ông lão trên tám mươi tuổi đó, mà Tiêu Nhất Thiên cách xa ba mươi mét, dùng một đao chém lùi một người?

Có cần phải trâu bò như vậy không?

Bọn họ quay đầu nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên cách đó ba mươi mét, trong lòng giật thót đồng thời cũng thấy hơi nghi ngại!

Trong lòng tự nhủ: Người thanh niên đó chỉ có hai mươi sáu tuổi thật sao?

Quái vật gì chứ?

"Đi mau!"

Ngay khi bọn họ kinh hãi thì một ông lão trên tám mươi tuổi khác ra tay, một cước đá bay bảo đao Lang Đồ của Tiêu Nhất Thiên, mà lúc này, ông lão trên tám mươi tuổi trước đó đã bị bảo đao Lang Đồ đánh lui năm sáu mét!

Dừng bước lại, chỉ cảm thấy hai cổ tay cầm chuỗi đao run lên!

Mồ hôi lạnh chảy đầy trán!

May quá! Vừa rồi do dự một chút, không có công đi lên cứu người, nếu không, cận chiến với Tiêu Nhất Thiên thì chỉ sợ là dữ nhiều lành ít!

Vèo! Vèo!

Tự mình cảm nhận được chiến lực mạnh mẽ, ám kinh hùng hồn của Tiêu Nhất Thiên. Biết rõ không địch nổi, hai ông lão trên tám mươi tuổi đó đâu dám do dự nữa? Lập tức hóa thành hai bóng người, quay đầu bỏ trốn như chuột!

Tiêu Nhất Thiên không có đuổi theo. Mà là âm thầm thở ra...

Vừa rồi lấy một địch trăm, một hơi chém giết mấy chục cao thủ ám cảnh, Tiêu Nhất Thiên nhìn như hung hãn vô song nhưng thật ra cũng hao phí rất nhiều ám kình, bây giờ hơi suy yếu.

Nếu như hai ông lão trên tám mươi tuổi đó liên thủ giết tới, dưới tình huống không bại lộ minh kình, lấy một địch hai thì sợ là hơi nguy hiểm.

Quan trọng nhất chính là:

Mặc dù đại trận do đám người Sói Đồng và Sói Hồn tạo thành lợi hại nhưng là nếu người xông trận chính là cường giả ám cảnh viên mãn thì kết quả là rất khó dự đoán.

Hôm nay, những cao thủ nhà họ Tiêu trong vòng vây này phải chết!

Một người cũng không để lại!

Hơn nữa, một khi hai ông lão trên tám mươi tuổi mạo hiểm xông trận, không cần biết có thành đó công hay không, những người tạo thành trận đó chắc chắn sẽ có tổn thương!

Vẫn là câu nói đó, Tiêu Nhất Thiên không muốn

người khác vì mình mà chết!

Cho nên!

Tiêu Nhất Thiên lợi dụng ám kình còn sót lại trong cơ thể, cách không ném ra một đao vô cùng lăng lệ, mục đích chính là vì bức lui hai ông lão trên

tám mươi tuổi đó!

Không có cách nào khác!

Hai ông lão trên tám mươi tuổi đó một lòng muốn chạy trốn, với tình huống bây giờ của Tiêu Nhất Thiên thì ngăn không được!

Tuy nhiên!

Trận chiến hôm nay, chém giết hơn một trăm cao thủ ám cảnh của nhà họ Tiêu ở thủ đô, Tiêu Nhất Thiên đã rất hài lòng với kết quả này!

Nội tình của nhà họ Tiêu ở thủ đô, Tiêu Nhất Thiên hiểu rất rõ ràng, hơn một trăm người này hẳn là vượt qua một nửa trong thể lực ám cảnh của nhà họ Tiêu. Mà nhà họ Tiêu tổn thất một nửa cao thủ ám cảnh, trình độ uy hiếp sẽ giảm mạnh!

Hơn nữa!

Sau khi có nhận biết rõ ràng về thực lực và thế lực của Tiêu Nhất Thiên thì trong thời gian ngắn, nhà họ Tiêu ở thủ đô cũng không dám làm như hôm nay, gióng trống khua chiêng phái người đến đánh giết be Tiêu Nhất Thiên nữa!

Bởi vì đánh giết thất bại, bọn họ không chịu đựng nổi hậu quả!

Về phần hai ông lão trên tám mươi tuổi đó...

Chạy thì chạy!

Hòa thượng chạy được nhưng miếu thì không! Một ngày nào đó Tiêu Nhất Thiên đến phía bắc, đến thủ đô, tự mình đến nhà đi tìm Tiêu Quốc Nguyên và bà cụ tính sổ thì chính là ngày chết của bọn họ!

"Không đánh! Tôi đầu hàng!"

"Tôi cũng đầu hàng!"

Nhìn thấy hai ông lão trên tám mươi tuổi bỏ trốn giữ mạng, số cao thủ còn lại của nhà họ Tiêu đều tái mặt, hoàn toàn rơi vào trong tuyệt vọng. Giống như

là một đám cô nhi bị vứt bỏ, tội nghiệp, làm gì còn dũng khí chiến đấu nữa? Có người dẫn đầu, trong nháy mắt cả đám nhao nhao tước vũ khí đầu hàng!

Lúc này chỉ còn lại mười mấy người còn sống!

Trận hình to lớn hơn bảy mươi người nhanh chóng thu nhỏ, vây mười cao thủ nhà họ Tiêu đó vào giữa, sau đó, Sói Đồng quay đầu nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, hỏi: "Sói Vương, xử trí những người này như thế nào?"

"Giết!"

Tiêu Nhất Thiên không chút do dự, cũng không quay đầu lại nói: "Một tên cũng không để lại!"

Nói xong, đi ra khỏi đám người. Đi thắng tới cửa lầu chỗ Đoàn Minh Triết và Tô Tử Lam, vừa đi ra xa mấy bước thì sau lưng vang lên từng tiếng kêu tràn đầy tuyệt vọng!

Mười cao thủ nhà họ Tiêu mất mạng!

Đối với người của nhà họ Tiêu ở thủ đô. Tiêu Nhất Thiên không hề có lòng thương hại!

Sói Vương...

Đây là lần đầu tiên Sói Đồng gọi Tiêu Nhất Thiên bằng cái tên đã lâu không gọi này ngay trước mặt mọi người, trong lòng những thành viên đã xuất ngũ trong Huyết Lang Đoàn biết rõ nghi ngờ trong lòng mấy người Đoàn Minh Triết, mà trong lòng Tô Tử Lam thì giật thót một cái.

Một cái tên rất quen thuộc!

Tô Tử Lam còn nhớ rất rõ, trước khi đi thành phố Hồ Chí Minh, trong những câu mà Tiêu Nhất Thiên kể cho Tô An Nhiên nghe. Nhân vật nam chính bị người ta hãm hại, gia nhập vào quân ngũ, tỏa hào quang rực rỡ ở trong bộ đội, trở thành một chiến thần cái thế giữ gìn đất đai lãnh thổ! Mà nhân vật chính đó thì được tôn xưng là Sói Vương Bắc Cảnh!

Tiêu Nhất Thiên còn nói với Tô An Nhiên, nhân vật chính trong câu chuyện đó là bố ruột của Tô An Nhiên!

Thậm chí!

Tiêu Nhất Thiên từng thừa nhận trước mặt Tô Tử Lam, anh chính là Sói Vương trong câu chuyện đó!

Nhưng mà, lúc ấy Tô Tử Lam khịt mũi coi thường!

Hoàn toàn không tin!

Mà bây giờ!

Sau khi biết được sự thật năm năm trước từ Đỗ Tuyết Mai, giờ này khắc này, nghe được Sói Đồng gọi Tiêu Nhất Thiên bằng hai chữ "Sói Vương", tim Tô Tử Lam đập lỡ một nhịp!

Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt!

Ánh mắt mờ đi, chăm chú nhìn Tiêu Nhất Thiên đang đi thắng tới chỗ mình, nhìn chằm chằm cái người đàn ông mấy ngày này khiến cô ăn ngủ không yên, mong nhớ ngày đêm, nhìn chằm chằm đại ma đầu toàn thân nhuộm đầy máu tươi, giết người không chớp mắt, trong lòng tự nhủ: "Anh ấy, chính là người mà mình tìm ròng rã năm năm, hận ròng rã năm năm. Chính là người năm năm trước vô duyên vô cớ khiến cho mình mang thai, chịu đủ nhục nhã và sỉ nhục sao?

"Anh ấy, là bố ruột của Nhiên Nhiên thật sao?”

"Hóa ra, vị hôn phu của mình là đại anh hùng bảo vệ quốc gia!"

Tô Tử Lam rất sốt sắng!

Mà Tiêu Nhất Thiên cũng hơi hồi hộp, nhanh chân đi tới trước mặt Tô Tử Lam, hơi cúi đầu. Anh và Tô Tử Lam bốn mắt nhìn nhau, gương mặt đầy máu hết sức kinh khủng!

Khóe miệng của anh hơi nhếch lên, trên gương mật kinh khúng nở một nụ cười vô cùng dịu dàng, mở miệng nói: "Vợ yêu, anh hứa với em, nhất định sẽ còn sống trở về"

"Bây giờ, anh đã làm được.”