Sói Vương Bất Bại

Chương 181: Tiêu Nhất Thiên điện rồi, cái thế ma đầu




Nếu so với Đoàn Minh Triết đã tính trước, Tô Tử Lam lo sợ bất an thì Tô Thành Đạt, Tô Thanh Nhã, Triệu Hoành trong sảnh lớn ở lầu một thì ngoại trừ giật mình thì chỉ còn lại sợ hãi!

Bọn họ không nghĩ tới!

Nằm mơ cũng không nghĩ tới! Sức chiến đấu của Tiêu Nhất Thiên lại mạnh mẽ là như thế, dù cho đối mặt trên trăm cao thủ của nhà họ Tiêu vây đánh nhưng vẫn thế như mãnh hổ, đánh đâu thắng đó, ngắn ngủi mấy phút thì đánh cho cao thủ nhà họ Tiêu quân lính tan rã!

Tay chân cụt đầy đất!

Tô Thành Đạt và Triệu Hoành đều là con ông cháu cha điển hình, một người ở thành phố Hải Phòng, một người ở thành phố Hồ Chí Minh, bình thường không ai dám trêu chọc, mấy chuyện đánh đấm gây chuyện lung tung thì còn được, đã bao giờ thấy qua tình cảnh đẫm máu như trước mắt đầu?

Cho dù là lần trước trận chiến ở biệt thự nhà họ Triệu đó cũng không có khiến cho người ta hết hồn như lần này, không có thảm thiết như trận chiến lần này!

Tiêu Nhất Thiên toàn thân nhuốm máu, sát khí bàng bạc!

Bóng người cao lớn uy mãnh đó, phản chiếu trong đôi mắt sợ hãi của Tô Thành Đạt và Triệu Hằng, hoàn toàn giống như cái thế ma đầu từ trong địa ngục đi ra. Khiến cho người ta run như cầy sấy!

Ực! Ực! Ực!

Tiếng nuốt nước bọt liên tiếp vang lên, chân Tô Thành Đạt đang phát run, miệng cũng run rẩy, lòng đang rỉ máu, thầm nghĩ: "Ông trời ơi! Đây chính là người đàn ông mà tôi tỉ mỉ tuyển chọn từ ngục giam số bốn ở thành phố Hải Phòng sao?"

"Đây chính là người chồng tôi tìm cho Tô Tử Lam, là em rể của mình sao?"

"Con mẹ nó chứ, đúng là đồ ngu thứ thiệt!" Tô Thành Đạt hối hận muốn chết!

Sợ muốn chết!

Nhìn tình hình chiến đấu phía ngoài, dù cho Tô Thành Đạt không hiểu võ đạo thì cũng nhìn ra. Đám người Tiêu Nhất Thiên đã vững vàng chiếm cứ thượng phong, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì chỉ sợ cũng giống như lời Tiêu Nhất Thiên nói trước khi khai chiến, khoảng mười phút là có thể kết thúc chiến đấu!

Đến lúc đó, Tiêu Nhất Thiên thắng thì sẽ bỏ qua anh ta sao?

Anh ta còn có đường sống sao?

Không chỉ mình Tô Thành Đạt âu sầu trong lòng, Triệu Hằng, Tô Thanh Nhã cũng vậy, Tô Chí Công, Tô Thanh Thế cũng không khác gì, hôm nay bọn họ đến là để trả thù Tô Tử Lam!

Vừa rồi, trong văn phòng Tổng giám đốc trên lầu, Tô Tử Lam bị bọn họ đánh cho mặt mũi bầm dập!

Nhìn những cao thủ nhà họ Tiêu liên tục đầu một nơi, thân một nẻo dưới bảo đao Lang Đồ của Tiêu Nhất Thiên, người này chết thảm hơn người kia, suy nghĩ lại tình cảnh của mình bây giờ, trong vô thức cứ như có một đám mây đen bao phủ trên đỉnh đầu tất cả mọi người, bầu không khí trong sảnh lớn lầu một cực kỳ áp lực! Xòe xòe...

Không biết là ai, không nhịn được mà tè ra...

"Giết!”

Trong đám người ngoài cửa cao ốc, đúng là Tiêu Nhất Thiên giết đỏ cả mắt, giống như điên cuồng, bảo đao Lang Đồ ở trong tay của anh, gào thét sinh phong, giống như điện quang hỏa thạch, ánh đao không ngừng lóe lên trong đám người!

Gầm lên giận dữ, như là lôi chấn!

Nhục nhã, thù hận năm năm trước, năm năm ngấm ngầm chịu đựng, dường như đều đều hoàn toàn bộc phát ra cùng với ám kình trong cơ thể!

Nợ máu, nhất định phải trả lại bằng máu!

Tốc độ của Tiêu Nhất Thiên thật sự quá nhanh, từng đao chém xuống. Dù cho bảo đao Lang Đồ có thể uống máu, nhưng tốc độ uống máu cũng không đuổi kịp tốc độ giết người của Tiêu Nhất Thiên!

Máu tươi dính trên đao của một đao trước còn chưa kịp uống cạn thì máu tươi của một đao sau đã thẩm đầy thân đao!

Vết máu trên bảo đao Lang Đồ chưa hề khô cạn!

Bảy phút!

Trải qua bảy phút điên cuồng giết chóc. Cao thủ nhà họ Tiêu vốn vượt qua một trăm người chỉ còn lại ba mươi mấy người, hai phần ba bị trảm, trên quảng trường, trên đường phố, thấy người nằm đây đất, cảnh tượng vô cùng thể thảm!

Trong không khí cũng tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm!

Ngửi vào khiến cho người ta buồn nôn!

Còn lại ba mươi mấy người nhao nhao lui lại, làm gì còn ý chí chiến đấu nữa? Từng người đều kinh sợ, sắc mặt như tro tàn, trong đầu chỉ có một ý nghĩ:Tiêu Nhất Thiên điện rồi!

Trốn chết quan trọng hơn!

Gì mà giết Tiêu Nhất Thiên, về thủ đô ban thưởng 3500 tỷ, tăng lên một cảnh giới...

Giết cái rắm!

Thưởng cọng lông!

Có nhiều tiền hơn nữa thì phải có mạng mới xài

được!

Mạng cũng mất thì cái gì cũng vô nghĩa!

"Đến đi!"

"Giết tôi đi!"

Ba mươi mấy người lui lại. Tiêu Nhất Thiên thì cầm theo bảo đao Lang Đồ, từng bước ép sát, quát: "Không phải năm năm trước các người muốn giết tôi sao? Bây giờ, tôi cho các người cơ hội!"

"Để các người giết!"

"Nếu là đàn ông. Đứng ra, giết tôi!"

Gần như mỗi khi Tiêu Nhất Thiên tới một bước, mỗi hộ lên một tiếng, thì tim ba mươi mấy người đó cũng rung theo một cái, có cảm giác như sắp vỡ nát!

"Đi!"

Trong đám người, không biết là ai, đột nhiên hô

một tiếng.

Sau một khắc...

Vèo!

Vèo vèo vèo vèo vèo!

Hoàn toàn không cần thương lượng. Ba mươi mấy người, mười phần ăn ý, không nói thêm một câu thừa thãi nào, đồng loại quay đầu chạy theo các hướng khác nhau!

"Ngăn bọn họ lại!"

Tiêu Nhất Thiên không có đuổi theo mà là quay đầu nhìn về phía đại trận mà mấy người Sói Đồng và là Sói Hồn bố trí ở ngoài vòng chiến!

Lúc này, mới là lúc để đại trận hiển uy!

Hơn bảy mươi người tạo thành đại trận hình tròn, không có lỗ thủng nào, ba mươi người như có nhà có tang xông ra?

Chính là muốn chết!

Tiêu Nhất Thiên biết rõ uy lực của trận pháp, thế là không tiếp tục để ý tới ba mươi mấy người đó nữa, ngược lại nhìn về phía hai bên chiến trường của cao thủ ám cảnh viên mãn!

"Anh Tiêu!"

Cũng trong lúc này, giọng nói của ông lão có đôi mày kiếm từ bên trái vang lên. Cách cách xa hơn trăm mét, hô to với hai ông lão trên tám mươi tuổi: "Chuyện không thể làm!"

"Tôi đi trước một bước!"

Nói xong, không đợi hai ông lão trên tám mươi tuổi đáp lại thì đã thoát khỏi sự dây dưa của lão hòa thượng. Thúc đẩy ám kình tới mức tối đa, tốc độ cũng tăng lên tới tối đa, vèo một cái, cả người hóa thành một bóng mờ, trong nháy mắt thì chui vào những nhà cao tầng san sát nhau xung quanh, biến mất không thấy gì nữa!

Sở dĩ lúc nãy ông lão có đôi mày kiếm kéo chiến trường với lão hòa thượng ra ngoài năm mươi mét, thật ra chính là vì phòng ngừa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, lúc cần thiết thuận tiện chạy trốn giữ mạng!

"Khốn kiếp!"

Hai ông lão trên tám mươi tuổi thấy thì thì không nhịn được chửi ầm lên!

Tuy nhiên!

Sức chiến đấu của Tiêu Nhất Thiên vượt xa khỏi dự đoán của bọn họ. Đã giải quyết chiến đấu trước bọn họ, mà bên phía bọn họ thì hai viện binh ám cảnh viên mãn như hai con cá trạch. Đánh không lại thì lui, chạy, hoàn toàn không dám đối mặt trực tiếp với bọn họ!

Tiếp tục giằng co nữa thì chỉ sợ mình cũng khó thoát khỏi cái chết!

"Làm sao bây giờ?"

Một trong hai ông lão trên tám mươi tuổi vội hỏi. Một người khác liếc mắt nhìn những cao thủ nhà họ Tiêu bị vây ở trong đại trận. Hơi do dự!

Do dự có nên mạo hiểm xông lên phía trước trợ giúp những cao thủ nhà họ Tiêu còn sót lại phá trận, cố gắng hết sức cứu một phần người ra hay không?

Dù sao!

Trước đó năm mươi người tiến đánh biệt thự Vân Đỉnh và hơn trăm người tới trợ giúp lần này gần như là bảy mươi phần trăm ám cảnh chiến lực của nhà họ Tiêu ở thủ đô, không dễ có, nếu như một khi không dẫn được người nào về thì khi về tới thủ đô biết phải bàn giao với Tiêu Quốc Nguyên như thế nào?

Lại phải bàn giao như thế nào với bà cụ nhà họ

Tiêu?

Vèo!

Ngay khi bọn họ còn đang do dự thì trong lúc đó,

một tiếng gió rít chói tai vang lên, quay đầu nhìn lại thì thấy bảo đao Lang Đồ của Tiêu Nhất Thiên giống như một viên đạn pháo, bí mật mang theo ám kình hùng hồn vô song bắn tới chỗ bọn họ...

Chuyện phát triển đến nước này, trong lòng hai người bọn họ cũng rất rõ ràng, ông lão có đôi mày kiếm nói không sai, chuyện không thể làm!