Sói Vương Bất Bại

Chương 178: Cho tôi mười phút, tôi muốn đại khai sát giới




Những ngày gần đây, Tô Tử Lam sống một ngày như một năm!

Ăn khó nuốt trôi, ngủ khó ngủ yên, trong đầu nghĩ, trong lòng trông mong, tất cả đều là Tiêu Nhất Thiên!

Nước mắt cũng sắp chảy khô!

Sợ Tiêu Nhất Thiên đã chết thật rồi, thật sự một đi không trở lại!

Mà bây giờ!

Không hề báo trước, đột nhiên lại nghe được giọng của Tiêu Nhất Thiên. Tâm tình kích động đó, cảm giác ngạc nhiên mừng rỡ bất ngờ đó, tựa như là ngọn đèn sáng lên trong đêm tối, một tia hi vọng lóe lên trong tuyệt vọng!

Nếu như không phải có nhiều người ở đây như vậy, nếu như không phải tình thế giương cung bạt kiếm trước mắt, thực sự không phải là thời điểm bàn chuyện nhi nữ tình trường thì Tô Tử Lam chỉ hận không thể vọt thẳng vào trong lầu của tòa nhà đối diện, lôi Tiêu Nhất Thiên ra!

Sau đó...

Liều lĩnh nhào vào trong ngực Tiêu Nhất Thiên khóc rống một trận, dùng nắm đấm của mình đánh mạnh vào ngực Tiêu Nhất Thiên!

Liều mạng đánh!

Đánh tới mình hết sức, không đánh nổi mới thôi!

Cái tên này, quả đáng trách!

Rõ ràng không có chết. Rõ ràng còn sống, nhưng mà mấy ngày liên tục cũng không gọi điện thoại cho mình, không gửi một tin nhắn báo bình an, giấu giếm tất cả mọi người, làm cho tất cả mọi người lo lắng hãi hùng cho anh, ăn ngủ không yên!

Nên đánh!

"Cô Tô!"

Tô Tử Lam vừa chạy đến cửa lầu thì thì bị Đoàn Minh Triết ngăn cản, khuyên nhủ: "Cô Tô khoan hãy kích động, bên ngoài nguy hiểm, tôi có thể hiểu được tâm tình của cô, nhưng mà hy vọng cô tạm thời kiềm chế tâm trạng của mình một chút."

Sau đó còn phải đánh một trận đánh ác liệt!

Một trận sống còn!

Làm vị hôn thê của Tiêu Nhất Thiên, mẹ của con anh, đương nhiên là Tô

Tử Lam phải cách càng xa càng tốt, để tránh bị người của nhà họ Tiêu ở thủ đô bắt đi, dùng cô để uy hiếp Tiêu Nhất Thiên!

Hiển nhiên Tô Tử Lam cũng hiểu rõ lợi hại trong đó, dừng bước lại, gật đầu một cái, giọng hơi nghẹn ngào nói: "Ông chủ Đoàn yên tâm, tôi có chừng

mực."

"Tôi chỉ đứng xa xa nhìn, sẽ không gây thêm phiền phức cho mọi người."

Bên ngoài bị vây ba tầng trong ba tầng ngoài, chật như nêm cối, chặn ánh mắt của Tô Tử Lam chạy đến chỉ là muốn tìm một góc tốt hơn một chút, có thể nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên trong lầu của tòa nhà đối diện!

Cô đã không đợi được nữa!

Một giây cũng không muốn chờ, chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên một chút, xác nhận Tiêu Nhất Thiên còn sống, bình yên vô sự!

Đoàn Minh Triết thầm than một tiếng, không có ngăn cản.

Bao gồm cả Tô Tử Lam, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trong lầu của tòa nhà đối diện, nhìn chằm chằm cửa lầu, tất cả mọi người đang chờ, chờ Tiêu Nhất Thiên hiện thân!

Một lát sau... Giọng Tiêu Nhất Thiên vang lên lần nữa: "Bây giờ, mấy người hài lòng

chưa?"

"Đầu của lão tổ nhà họ Tống lăn cũng không tệ lắm phải không?"

Ngay sau đó!

Một bóng người quen thuộc từ trong sảnh lớn của lầu một trong tòa nhà đó chậm rãi đi ra, dáng người khôi ngô cao lớn. Gương mặt đường nét rõ ràng, ánh mắt lạnh giá âm trầm, không phải Tiêu Nhất Thiên thì là ai?

Bảo đao Lang Đồ được Tiêu Nhất Thiên cầm ở trong tay, máu tươi dính, trên lưỡi đao đã biến mất không thấy gì nữa!

Lang Đồ! Uống máu!

Xoạt!

Khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên, đám người xôn xao một trận!

Hôm nay những người ở đây, ngoại trừ tiền bối trong tộc của những thành viên đã xuất ngũ của Huyết Lang Đoàn thì đa số đều là người biết Tiêu Nhất Thiên, dù sao, năm năm trước, Tiêu Nhất Thiên vẫn là cậu út nhà họ Tiêu ở thủ đô!

Năm năm không thấy, mặc dù giọng Tiêu Nhất Thiên hơi thay đổi, vừa rồi chỉ bằng giọng nói thì bọn họ không thể nghe ra được, nhưng là gương mặt của Tiêu Nhất Thiên thì bọn họ chỉ nhìn một cái là nhận ra ngay!

"Mày?"

"Là mày!"

Ông lão có đôi mày kiếm sợ ngây người, vẻ mặt không dám tin, quay đầu nhìn về phía hai ông lão trên tám mươi tuổi, hỏi: "Không phải Quốc Nguyên nói Tiêu Nhất Thiên đã chết trên sông Vận sao?"

"Sao lại thế..."

Trước đó trận chiến ở sông Vận gây chấn động cả nước, hàng ngàn hàng vạn ánh mắt nhìn chằm chằm, hàng ngàn hàng vạn cái điện thoại và camera quay chụp. Hiển nhiên lúc đó nhà họ Lý ở thủ đô xa xôi cũng nhìn thấy cảnh chiến đấu lúc đó! sức chiến đấu của Tiêu Nhất Thiên cực kỳ hung hãn!

Dù cho xếp hạng bên trong cường giả ám cảnh viên mãn thì cũng là người nổi bật:

Một đấu một, chỉ sợ không ai là đối thủ của Tiêu Nhất Thiên!

Lão tổ nhà họ Tống bị giết, bên phía nhà họ Tiêu ở thủ đô chỉ còn lại ba cường giả ám cảnh cảnh viên mãn, mà bản thân nhà họ Đoàn thì đã có ba người, nếu như lại thêm Tiêu Nhất Thiên...

Móa!

Giờ còn đánh kiểu gì nữa?

Ánh mắt của ông lão có đôi mày kiếm khi nhìn về phía hai ông lão trêm tám mươi tuổi, tràn ngập lửa giận hừng hực. Nếu không phải tinh huống trước mắt không ổn, cần hai bên liên thủ phá địch thì ông ta đã nhịn không được mà mở miệng mắng chửi!

Mẹ nó!

Tìm chúng tôi tới giúp đỡ mà tin tức quan trọng đủ để quyết định mấu chốt thành hay bại thì lại giấu diếm không nói?

Nhà họ Tiêu muốn bẫy chết chúng tôi sao!!!

"Anh Lý, đừng vội..."

Mặt mày hai ông lão trên tám mươi tuổi cũng tối đen, trong lòng ông lão có đôi mày kiếm chửi mắng hết tổ tông mười tám đời nhà bọn ho, trong lòng bọn họ thì mắng chửi hết mười tám đời tổ tông nhà Lâm Thanh Uyển!

Suy cho cùng. Tiêu Nhất Thiên có thể xuất hiện ở đây, đều là do Lâm Thanh Uyển!

Trận chiến sông Vận, rõ ràng Lâm, Thanh Uyển phải người bắt Tiêu Nhất Thiên đi, sao lại để cho Tiêu Nhất Thiên còn sống trốn ra được? Trốn ra thì cũng thôi đi. Chuyện quan trọng như vậy, tốt xấu gì cũng nên nói sởm wới chúng tôi một tiếng, đề chúng tôi có chuẩn bị tâm lý chử!

Nhưng bây giờ, mắng chửi cũng vô dụng!

Một trong hai ông lão trên tám mươi tuổi kiên trì trầm giọng noi: "Vài ngày trước trận chiến ở sông Vận, Tiêu Nhất Thiên bị trọng thương thoi thóp, coi như không chết thì mấy ngày ngắn ngủi cũng không thể khôi phục như lúc ban đầu!"

"Cho nên!"

"Chúng ta người đông thế mạnh, mắc gì phải sợ?"

Giọng nói cuồn cuộn, giọng điệu kiên quyết, hiển nhiên là đang cổ vũ cho những cao thủ có chút bối rối của nhà họ Tiêu ở chung quanh, ổn định lòng người, đồng thời cũng tự an ủi mình!

Ông lão có đôi mày kiếm không dễ gạt như vậy, vừa rồi Tiêu Nhất Thiên dùng một đao cách không giết địch, uy lực tuyệt luân. Ông ta tự mình ngăn cản, bây giờ nhớ lại thì trong lòng vẫn còn sợ hãi!

Đó đâu phải là dáng vẻ của người bị trọng thương?

Nghĩ tôi là thằng khờ hử?

Tuy nhiên, trước mắt đã là thế cưỡi hổ, tiến thoái lưỡng nan. Đến cũng đến rồi, muốn đổi ý cũng không thể, rơi vào đường cùng, ông lão có đôi mày kiếm thầm hừ một tiếng, nói: "Tôi tới đối phó lão hòa thượng đó."

"Còn Tiêu Nhất Thiên và hai cao thủ ám cảnh viên mãn tới viện binh thì giao cho hai người."

Ngại bởi quyền thế của nhà họ Tiêu ở thủ đô, ông lão có đôi mày kiếm không dám co cẳng rời đi, ở lại hỗ trợ cũng được nhưng ông ta cũng sẽ không tuỳ tiện liều mạng, đi chịu chết!

Một đấu một!

Đánh đơn với lão hòa thượng, ông lão có đôi mày kiếm cũng nắm chắc, không dám nói nhất định có thể đánh thắng nhưng ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không thua, lại càng không có nguy hiểm đến tính mạng.

Một khi tình huống không ổn, đến lúc đó còn có thể lui khỏi vòng chiến đấu trước, chạy trốn giữ mạng!

Hiển nhiên hai ông lão trên tám mươi tuổi đó cũng hiểu hàm ý trong lời

nói của ông lão có đôi mày kiếm, tức giận đến nghien răng, vừa muốn mở miệng thì đúng lúc này, Tiêu Nhất Thiên đã cầm theo bảo đao Lang Đồ nhanh chân đi ra khỏi tòa cao ốc đối diện đó, đi qua đường cái, đi tới sau lưng đám viện binh hơn trăm người của nhà họ Tiêu ở thủ đô, lạnh nhạt nói: "Không cần phiền toái như vậy!"

"Nhà họ Tiêu ở thủ đô thích dùng nhiều lấn ít, ỷ thế hiếp người, nhưng tôi thì không!"

Nói xong, anh nhìn về phía lão hòa thượng và hai viện binh ám cảnh viên mãn, ra hiệu: "Làm phiền ba vị tiền bối động thủ, ngăn lại ba người bọn họ, để đám chó săn ám cảnh sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ của nhà họ Tiêu lại cho tôi!"

"Cho tôi mười phút!"

"Hôm nay, tôi muốn đại khai sát giới!"

Một mình Tiêu Nhất Thiên, muốn lấy một địch trăm, chém giết toàn bộ người của nhà họ Tiêu, trừ ba ám cảnh viên mãn ra.