Sói Vương Bất Bại

Chương 165: Tiêu Nhất Thiên thoát ra được, cô lạithua




"Ông chủ..."

Sắc mặt Bình Trung cực kỳ nghiêm túc.

Mặc dù ông ta không biết đầu đuôi câu chuyện nhưng mà ông ta hiểu rất rõ Tiêu Quốc Nguyên, có thể khiến cho Tiêu Quốc Nguyên tức đến đấm cái bàn, hiển nhiên tình huống vô cùng không ổn.

Tiêu Quốc Nguyên không để ý tới ông ta.

Mà là thở sâu, nhanh chóng suy nghĩ, đè lửa giận trong lồng ngực xuống, cầm điện thoại di động lên gọi ngược lại cho ông lão trên tám mươi tuổi đó, trầm giọng nói: "Mấy người tạm thời ở lại biệt thự Vân Đỉnh ở thành phố Hồ Chí Minh."

"Điều tra cho tôi!"

"Cho dù lật tung biệt thự Vân Đỉnh lên thì cũng nhất định phải tìm tới manh mối có liên quan tới món đồ thần bí đó!"

"Ngoài ra!"

Suy nghĩ một lúc, Tiêu Quốc Nguyên nói tiếp: "Cố gắng hết sức, truy đuổi điều tra dấu vết xem những người nhà họ Đoàn đó đang ở đâu!" "Nhất là phải chú ý động tĩnh ở thành phố Hải Phòng, gốc gác của Tiêu

Nhất Thiên ở thành phố Hải Phòng, nếu như người nhà họ Đoàn rời khỏi thành phố Hồ Chí Minh thì rất có thể sẽ chạy về hướng thành phố Hải Phòng!"

"Chặn đứng bọn họ!" Trong vòng ba ngày, tôi sẽ triệu tập cao thủ mà nhà họ Tiêu đã phái ra ngoài về, ba ngày sau đó sẽ hợp lại với mấy người, cùng san bằng thành phố Hải Phòng."

Tên báo hiệu đã bắn, chiến sự đã nổi lên!

Chỉ còn cách cá chết lưới rách!

Lần này Tiêu Quốc Nguyên rất điên cuồng, cho dù như thế nào thì đều phải tra xét toàn bộ mạng lưới quan hệ của Tiêu Nhất Thiên, tìm ra món đồ thần bí đó, sau đó đưa Tiêu Nhất Thiên vào chỗ chết!

"Được!"

Giọng nói trầm thấp của ông lão hơn tám mươi tuổi đó vang lên, đương nhiên ông ta cũng biết lần hành động này không thể coi thường, không được sở xảy!

Cúp điện thoại, lúc này Tiêu Quốc Nguyên mới nhìn về phía Bình Trung.

"Ba ngày!"

"Cao thủ đã phải đi ra ngoài, ám cảnh trung kỳ và hậu kỳ, phàm là có thể triệu tập trở về thì triệu tập về hết!"

Thế lực của nhà họ Tiêu ở thủ đô hết sức khổng lồ. Mặc dù gốc gác ở thủ đô nhưng lại gần như phân tán cả nước, trong rất nhiều thành phố khác đều có chi nhánh, cho nên những người ở lại thủ ở thủ đô chỉ là một phần trong số đó.

Một phần khác thì được phái ra ngoài, đến các nơi khác quản lý những chi nhánh xí nghiệp đó.

Lần này nhà họ Tiêu gặp nạn, đương nhiên phải tạm thời gọi những cao thủ đã phái ra ngoài đó về.

Cùng nhau ngăn địch!

"Ông chủ yên tâm, tôi đi sắp xếp ngay đây!"

Bình Trung không có hỏi nhiều, nhận mệnh, quay người lập tức đi ngay... Thành phố Hải Phòng, biệt thự nhà họ Lâm.

Lâm Thanh Uyển ngồi một mình ở trên ghế salon trong phòng khách, trên tay bưng một ly rượu đỏ, nhẹ nhàng lung lay, cúi đầu nhìn kỹ vài lần, chất lỏng màu đỏ óng ánh sáng long lanh. Giống như máu tươi.

"Trò chơi, càng ngày càng kích thích."

Nhếch môi cười một tiếng, sau đó, uống một hơi cạn sạch.

Cho tới bây giờ, người biết tới sự tồn tại của phấn phật cốt thì ngoại trừ Tiêu Nhất Thiên và lão hòa thượng ra thì chỉ có nhà họ Lâm do Lâm Thanh Uyển đứng đầu và nhà họ Tiêu do Tiêu Quốc Nguyên đứng đầu.

Tiêu Nhất Thiên đã rơi vào trong tay Lâm Thanh Uyển!

Lão hòa thượng và những người nhà họ Đoàn chạy ra khỏi biệt thự Vân Đỉnh, đương nhiên Lâm Thanh Uyển sẽ âm thầm phái người đuổi theo thăm dò!

Mà thua cuộc, Lâm Thanh Uyển lại tính toán dùng một tấm hình uy hiếp Tiêu Quốc Nguyên, dù cho lão hòa thượng và những người nhà họ Đoàn đó bị Tiêu Quốc Nguyên tìm tới trước, phấn phật cốt rơi vào trong tay nhà họ Tiêu thì Lâm Thanh Uyển cũng muốn kiếm chát một chút!

Ba thứ kết hợp!

Có thể thấy được một chút thủ đoạn và mưu trí của Lâm Thanh Uyển...

Sau đó ba ngày, từ thành phố Hải Phòng đến thành phố Hồ Chí Minh, lại đến thủ đô. Gió nổi mây phun, sóng ngầm dày đặc, tất cả mọi người, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, đều vì mục tiêu của mình mà gần như điên cuồng bận rộn.

Thành phố Hồ Chí Minh, cuồng phong mưa rào đã ngừng lại.

Cuộc sống của người bình thường nhanh chóng khôi phục bình thường, ăn cơm đi ngủ, đi làm tan tầm. Trận chiến ở sông Vận và biệt thự Vân Đỉnh thì trở thành câu chuyện trên bàn trà quán nhậu, tiếp tục lên men trên internet khiến cho người ta bàn tán xôn xao. Tiêu Nhất Thiên, da chết sao?

Nhà họ Đoàn, đã bị diệt sao?

Hai vấn đề này hầu như là tiêu điểm của mọi cuộc bàn luận, các giới trong xã hội đều đang không ngừng suy đoán, tin tức truyền thông cũng đang trợ giúp, trong lúc nhất thời, cái tên Tiêu Nhất Thiên truyền khắp nam bắc!

Mà Tiêu Nhất Thiên!

Thì bị khóa trói trong mật thất bằng hàn thiết trong biệt thự nhà họ Lâm!

Không thấy ánh mặt trời!

Trải qua ba ngày khôi phục, dù cho không có bất kỳ thuốc thang chữa trị. Chỉ dựa vào ám kình trong cơ thể và số lượng minh kình không nhiều trong đan điền của Tiêu Nhất Thiên, vết thương và xương nứt bên vai trái cũng đã lành lại sáu bảy phần!

Uy lực của ám kình không hề tầm thường.

Mà năng lực của minh mình, càng thêm quỷ dị khó lường.

Nếu không phải Lâm Thanh Uyển chú ý cẩn thận. Mỗi khi trời tối đều muốn làm cho Tiêu Nhất Thiên hôn mê, chỉ có ban ngày thì Tiêu Nhất Thiên mới tỉnh lại, mới có thể âm thầm khôi phục thương thế, nếu không thì với ba ngày này thì đoán chừng thương thế của anh có thể lành lại tới tám chính phần!

Nhưng mà cho dù là sáu bảy phần thì cũng hẳn là đủ để chạy thoát!

Ngày thứ ba, lúc chạng vạng tối.

Đây là ngày cuối cùng trong giao kèo với Lâm Thanh Uyển, căn cứ thói quen mấy ngày nay của Lâm Thanh Uyển, gần như mỗi đêm thì đều là khoảng bảy giờ sẽ đến đây thăm Tiêu Nhất Thiên.

Nói chuyện phiếm một lát, nói cho Tiêu Nhất Thiên biết tình huống bên ngoài một chút, sau đó sẽ làm cho Tiêu Nhất Thiên hôn mê.

Về phần sau khi mình bị hôn mê, Lâm Thanh Uyển có làm gì khác với anh hay không thì Tiêu Nhất Thiên không được biết, sáng sớm ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại thì cũng không cảm giác được khó chịu gì hết. "Cần phải đi!"

Tiêu Nhất Thiên nằm một mình trên trên giường sắt cứng rắn. Sắc mặt âm trầm, ngẩng đầu nhìn nóc mật thất và mấy cái thiết bị giám sát bên trong góc một chút, thầm hừ một tiếng, lặng yên không tiếng động vận một tia minh kình từ trong đan điền ra.

Sau đó. Cong ngón búng ra!

Bich!

Nương theo một tiếng vang nhỏ đến mức khó mà nghe được vang lên, giống như giọt nước rơi vào trong giếng, lại như nụ hôn của tình nhân, một luồng minh kình từ giữa ngón tay Tiêu Nhất Thiên nhanh chóng phóng ra, sau một khắc, một cái thiết bị giám sát trong số đó đã bị đánh hỏng!

Bịch! Bịch bịch bịch!

Ngay sau đó là cái thứ hai, cái thứ ba, cái thứ tư...

Chỉ trong chốc lát, thiết bị giám sát trong mật thất bằng hàn thiết đều bị mất năng lực quay chụp!

Mà lúc này!

"Không ổn!"

Trong phòng khách trong lầu chính của biệt thự nhà họ Lâm, Lâm Thanh Uyển ngồi ở trên ghế sa lon, trước mặt là một cái laptop, màn ảnh máy vi tính đang hiển thị hình ảnh theo dõi được trong mật thất bằng hàn thiết.

Dưới ánh nhìn chăm chú của cô ta, hình ảnh theo dõi đột nhiên lóe lên một cái rồi biến thành đen thui!

Sắc mặt lập tức biến đổi, trong lòng giật thót một cái, Lâm Thanh Uyển thầm kêu không ổn, không có thời gian suy nghĩ nhiều, đứng phắt dậy nhanh chân đi ra khỏi lầu chính của biệt thự. Chạy thẳng tới chỗ mật thất.

Vừa đi vừa nói: "Tiêu Nhất Thiên muốn chạy trốn!"

"Ngăn anh ta lại!"

Trên tai bên phải của Lâm Thanh Uyển có mang tai nghe, có thể tùy thời

trò chuyện với ba cao thủ ám cảnh viên mãn của nhà họ Lâm, hơn nữa vào lúc này. Ba ông lão của nhà họ Lâm làm theo lời dặn của cô ta, toàn bộ canh giữ

ngoài hành lang, lối ra của mật thất bằng hàn thiết.

Năm sáu giây sau!

Lâm Thanh Uyển bước nhanh như bay, khi còn cách lối ra của mật thất dưới đất khoảng hai mươi mét thì chỉ nghe trong đó vang lên một tiếng nổ vang, ngay sau đó là một bóng người như quỷ mị, vèo một cái là đâm thủng mấy thứ cản đường, nhanh chóng bỏ đi.

"Ba ngày ước hẹn, cô lại thua..."

Giọng Tiêu Nhất Thiên như Thiên Lôi cuồn cuộn, quanh quẩn trên không trung ở biệt thự nhà họ Lâm, khiến cho từ trên xuống dưới nhà họ Lâm giật bắn người, bao gồm cả người đứng đầu là Lâm Điện Thần ở bên trong đang tất bật vọt ra ngoài.

Biệt thự nhà họ Lâm loạn cào cào cả lên!

Mà ở trong hành lang, chỗ cổng, vì để chặn đường Tiêu Nhất Thiên, một trong ba ông lão của nhà họ Lâm đối mặt trực tiếp với Tiêu Nhất Thiên, chạm nhau một chưởng, cũng là tiếng nổ vang lúc nãy.

Kết quả, ông lão nhà họ Lâm bị Tiêu Nhất Thiên dùng một chưởng đánh bay, bay ra xa mấy mét, hộc máu tại chỗ.