Sói Vương Bất Bại

Chương 164: Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cơn giận của Tiêu Quốc Nguyên




Trở lại lầu chính của biệt thự, Lâm Thanh Uyển đi vào phòng tắm tắm rửa một lượt, sau khi ra ngoài thì ngồi một mình ở trên ghế salon trong phòng khách, cầm điện thoại di động lên, làm theo giao kèo của cô ta và Tiêu Nhất Thiên trước đó, gửi anh chụp của Tiêu Nhất Thiên cho Tiêu Quốc Nguyên.

Cô ta thủ đoạn tàn nhẫn, nói là làm!

Giống như Tiêu Nhất Thiên nói, đường đường là cô cả của nhà họ Lâm ở thủ đô. Còn không đến mức có sức chơi không có sức chịu, mặt dày mày dạn chơi xấu!

Mà lúc này!

Nhà họ Tiêu ở thủ đô, trong biệt thự lớn hoàn toàn yên tĩnh,

"Quốc Nguyên!"

Tiêu Quốc Nguyên nhận được điện thoại của một ông lão trên tám mươi tuổi, trong điện thoại, ông lão trên tám mươi tuổi đó vô cùng nghiêm túc nói: "Chúng ta trúng kế!"

"Người nhà họ Đoàn đã có đề phòng trước!"

"Bọn họ lựa chọn tự bạo, đồng quy vu tận, hơn nữa, hình như bọn họ có một món đồ có thể khiến cao thủ ám cảnh trong vòng mấy mét bị hỗn loạn am kinh, đánh mất sức chiến đấu trong nháy mắt..."

Mười phút!

Ông lão trên tám mươi tuổi đó dùng mười phút kể lại kỹ càng toàn bộ quá trình chiến đấu cho Tiêu Quốc Nguyên,

Sau khi nghe xong, sắc mặt Tiêu Quốc Nguyên xám như tro tàn!

Tay run một cái, điện thoại suýt chút tuột tay trượt xuống!

"Ông chủ!"

Bình Trung đứng ở một bên, mặc dù không nghe được ông lão trên tám mươi tuổi đó nói gì nhưng chỉ cần nhìn phản ứng của Tiêu Quốc Nguyên thì trong lòng của ông ta cũng giật thót, biết chuyện lớn không ổn.

Thế là, vội vàng đi lên đỡ Tiêu Quốc Nguyên, hỏi: "Ông chủ, chuyện gì đã

xảy ra?"

"Thất bại!"

Tiêu Quốc Nguyên trầm giọng nói: "Bên phía thành phố Hồ Chí Minh xảy ra chuyện bất ngờ!"

"Chuyện này.."

Bình Trung sửng sốt, sao có thể như vậy được?

Nhà họ Tiêu ở thủ đô, hết thảy có năm đại cao thủ ám cảnh viên mãn, lần trước phái ra hai người đi chặn giết Tiêu Nhất Thiên, kết quả lại bị Tiêu Nhất Thiên giết ngược lại, mà lần này lại phải ra hai người, hơn nữa còn có bốn mươi, năm mươi ám cảnh trung kỳ và ám cảnh hậu kỳ phối hợp, gần như là thế nghiền ép!

Chiến trận như thế thì sao lại thất bại?

Tiêu Quốc Nguyên không giải thích với Bình Trung, trong đầu vang vọng câu nói của ông lão trên tám mươi tuổi đó và Lâm Thanh Uyển, cực kỳ khiếp sợ và tò mò với loại đồ vật thần bí có thể khiến cho cao thủ ám cảnh mất sức chiến đấu trong nháy mắt!

Một người là cô cả của nhà họ Lâm ở thủ đô, một người là chủ nhà trên danh nghĩa của nhà họ Tiêu, kiến thức của bọn họ uyên bác cỡ nào? Nhưng cho du là bọn họ thì cũng chưa từng nghe nói trên đời này có một món đồ như vậy!

Sẽ là gì chứ?

Ngay khi Tiêu Quốc Nguyên nhíu chặt mày kiếm, không hiểu chút nào thì đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên, là một tin nhắn, Tiêu Quốc Nguyên lười xem. Bình Trung thì liếc xem.

Nhìn thấy cái tên lóe lên một cái rồi biến mất trên màn hình điện thoại di động, con ngươi Bình Trung hơi co lại, khẽ nhắc nhở: "Ông chủ, là cô cả của nhà họ Lâm."

"Õ?"

Tiêu Quốc Nguyên khẽ giật mình, lúc này mới quay đầu nhìn về phía điện thoại trên bàn.

Trước đó đã suy đoán nếu như Tiêu Nhất Thiên chưa chết mà bị người nhà họ Lâm bắt sống, hẳn là Lâm Thanh Uyển sẽ tra tấn Tiêu Nhất Thiên một phen để tiết mối hận trong lòng, sau đó xem Tiêu Nhất Thiên như là thẻ đánh bạc để giao dịch, đổi lấy lợi ích từ nhà họ Tiêu.

Lúc này mới một ngày một đêm, Lâm Thanh Uyển đã tra tấn đủ?

Ôm suy nghĩ như vậy, Tiêu Quốc Nguyên quay người trở lại bàn, cầm điện thoại di động lên, mở khóa vân tay, ấn mở tin nhắn ra xem, trong nháy mắt, mở to hai mắt nhìn!

"Tiêu Nhất Thiên!"

Sát ý muốn giết người mãnh liệt tỏa ra từ người Tiêu Quốc Nguyên, giọng nói lạnh giá giống như đến từ chín tầng địa ngục: "Đúng là nó còn sống!"

Trong tin nhắn chỉ có một tấm hình!

Mà người trong tấm ảnh, chính là Tiêu Nhất Thiên bị cầm tù trong mật thất bằng hàn thiết!

Tiêu Nhất Thiên dường như ngủ thiếp đi, hai mắt nhắm nghiền!

Nhưng rất hiển nhiên là cũng chưa chết!

Trái tim Bình Trung cũng run lên, hỏi: "Cô cả của nhà họ Lâm đang ở thành pho Ho Minh, han là chuyện xảy ra ở biệt thự Vân Đỉnh cũng không trốn thoát khỏi con mắt của cô ta, lúc này cô ta gửi tin tức Tiêu Nhất Thiên còn sống cho ông chủ, là có ý gì?"

"Đương nhiên là nhân lúc cháy nhà mà đi hội của!"

Tiêu Quốc Nguyên hừ lạnh một tiếng, lập tức bấm gọi cho Lâm Thanh Uyển, nói: "Còn về phần cô ta muốn cái gì thì chẳng phải hỏi là biết sao."

Một lát sau, điện thoại kết nối.

"A lô."

Giọng nói dễ nghe của Lâm Thanh Uyển vang lên trong điện thoại di động: "Sao tự nhiên chú Tiêu lại gọi điện thoại cho cháu?"

"Có chuyện gì sao?"

Trong giọng nói còn mang theo chút khó hiểu, giống như tấm hình vừa rồi không phải là cô ta gửi cho Tiêu Quốc Nguyên vậy.

Sắc mặt Tiêu Quốc Nguyên càng thêm khó coi, hỏi: "Tấm hình cháu vừa gửi cho chú..."

"Ảnh chụp?"

Không đợi Tiêu Quốc Nguyên nói hết lời. Lâm Thanh Uyển giật mình nói:

"Ảnh chụp gì chứ?"

"Ảnh chụp của Tiêu Nhất Thiên!"

Nếu như người nghe điện thoại không phải là Lâm Thanh Uyển, nếu như không phải Tiêu Nhất Thiên rơi vào trong tay Lâm Thanh Uyển thì Tiêu Quốc Nguyên đã không nhịn được mà mở miệng mắng chửi.

Mẹ nó!

Muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thì mẹ nó, nói thẳng đi!

Mẹ nó, cô giả cho ai nhìn?

"Ui chết, hỏng rồi!"

Một lát sau, giọng nói có chút bối rối của Lâm Thanh Uyển vang lên: "Chú Tiêu, xin lỗi, lúc nãy cháu chán quá nên nghịch điện thoại, không cần thận nên nhân nham gửi một tâm hình qua cho chủ..."

Trợn tròn mắt nói dối!

Tiêu Quốc Nguyên nghe được một nửa thì xúc động muốn quẳng điện

thoại di động đi!

Nhưng ông ta vẫn nhịn được, trầm giọng nói: "Thanh Uyển, quan hệ hai nhà chúng ta trước giờ cũng không tầm thường, lúc trước cháu còn kém chút là thành con dâu nhà họ Tiêu chúng ta. Cháu muốn cái gì thì cứ việc nói thẳng."

"Chỉ cần chú Tiêu có thể làm được thì chắc chắn sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn cháu."

Mọi người đều là người thông minh, cho dù là giao dịch thì cũng sẽ không nói trực tiếp như vậy, cho nên nếu Lâm Thanh Uyển muốn giả thì Tiêu Quốc

Nguyên dứt khoát cùng giả theo cô ta.

Từ đầu đến cuối, đều không nhắc tới tên Tiêu Nhất Thiên.

Trong lòng biết là được!

Lâm Thanh Uyển vội nói: "Chú Tiêu đừng có nói như vậy, bên cháu cái gì

cũng có, cái gì cũng không thiếu..."

"Tuy nhiên!"

Lại chuyển lời nói: "Vừa nãy nhàn rỗi nên cháu lướt facebook, nhìn thấy

một cái video trên đó, rất thú vị."

"Trong video, một đám cao thủ đang đánh nhau, tử thương không ít, trong đó một phe tự bạo, cao thủ một phe khác thì tự nhiên mất hết sức chiến đấu."

"Chú nói xem có kỳ quái hay không?"

"Cháu muốn biết, sao những người đó lại làm được, nếu như chú Tiêu cũng cảm thấy hứng thú với cái này, cũng trùng hợp vừa tìm được câu trả lời thì đừng quên nói cho cháu biết một tiếng nhé."

Quanh co lòng vòng một phen, cuối cùng vẫn nhắc đến cuộc chiến đấu ở biệt thự Vân Đinh. Chi là nói la quay chụp hiện trường thành xem trên facebook.

Đổ hết lên đầu facebook...

Tiêu Quốc Nguyên nghe vậy thì khóe miệng không nhịn được mà co quắp mấy lần, trong lòng tự nhủ, cái con bé này, mẹ nó, quá khinh người!

Nhưng ngoài mặt vẫn rất khách sáo nói: "Cháu gái Thanh Uyển cứ yên tâm đi."

"Chú hiểu rồi."

Thứ mà Lâm Thanh Uyển muốn lại là món đồ thần bí có thể để cho cao thủ ám cảnh đánh mất năng lực chiến đấu trong nháy mắt, trách không được chiến đấu ở biệt thự Vân Đinh vừa mới kết thúc thì cô ta liền gửi ảnh chụp

của Tiêu Nhất Thiên tới!

Ngoài ý muốn nhưng lại hợp tình hợp lý!

Món đồ thần bí đó quá quỷ dị, Lâm Thanh Uyển biết tầm quan trọng của nó, hiển nhiên Tiêu Quốc Nguyên cũng biết!

Đương nhiên!

Tiêu Quốc Nguyên cũng không biết, nguyên nhân mà Lâm Thanh Uyển đột nhiên gửi ảnh chụp cho ông ta là do cá cược thua với Tiêu Nhất Thiên.

Lâm Thanh Uyển chỉ thuận nước đẩy thuyền, mượn cơ hội lường gạt Tiêu Quốc Nguyên một chút thôi.

"Vị hôn phu của cháu quen biết những người đó, hẳn là phải biết một chút bí mật, lúc đầu muốn cháu hỏi anh ta thế nhưng anh ta quá cứng đầu, không chịu nói nên cháu mới muốn chủ Tiêu cho cháu một câu trả lời, nếu

được như vậy thì cháu cũng không cần vị hôn phu này nữa."

Trong câu nói của Lâm Thanh Uyển ẩn giấu ý uy hiếp: "Ngược lại, nếu như chú Tiêu không tìm thấy câu trả lời, như vậy thì hết cách rồi, có lẽ cháu sẽ phải thỏa hiệp với anh ta, đồng ý mấy yêu cầu quá đáng đó..."

Nói xong, trực tiếp ngắt máy.

Tiêu Quốc Nguyên ngẩn người. Đột nhiên, đấm thật mạnh một đấm lên trên mặt bàn, nổi trận lôi đình. An y trong câu nói của Lâm Thanh Uyên rất rõ ràng, tìm ra món đồ thần bí đó, giao cho tôi, dùng nó để đổi lấy mạng của Tiêu Nhất Thiên, nếu không thì tôi có thể vì lấy được món đồ thần bí đó mà thả Tiêu Nhất Thiên ra đó.

Đến lúc đó, thì coi như nhà họ Tiêu mấy người gặp nguy hiểm rồi.