Sói Vương Bất Bại

Chương 161: Thương vong hơn nửa, trò chơi của Lâm




Thanh Uyển

Thứ không biết là thứ đáng sợ nhất!

Tự bạo thì thôi, sau khi tự bạo còn làm người xung quanh cũng mất khả năng chiến đấu, mặc cho người ta xẻ thịt?

Hai cụ già kia sống đến tám mươi chín mươi tuổi, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy tình huống có thể khiến rất nhiều người, cùng mất đi khả năng khống chế ám kình trong phút chốc!

Thực sự gặp ma rồi!

"Chết tiệt!"

Hai người liếc nhau, đều thấy được khiếp sợ và tức giận khó miêu tả trong đôi mắt của đối phương!

Thầm mắng một tiếng, đâu còn hơi sức lo giết lão hòa thượng? Cứu người quan trọng!

Vù! Vù!

Hai bóng người lao thẳng vào trong đám người, ám kình điên cuồng bùng nổ, giết cao thủ của nhà họ Đoàn đang giết hàng loạt người của nhà họ Tiêu!

"Chết đi!"

Ám cảnh viên mãn đánh với ám cảnh trung kỳ và ám cảnh hậu kỳ, tấn

công liên tiếp!

Phụt!

Trong phút chốc, đã có bốn năm cao thủ của nhà họ Đoàn chết trong tay bon ho!

Ánh mắt của một cụ già trong đó như điện liếc nhìn Đoàn Minh Triết.

Bắt giặc bắt vua trướe!

Giơ nắm đấm, tập trung ám kình, nghiêng người đánh về phía Đoàn Minh

Triết, đang muốn giết Đoàn Minh Triết. Nhưng mà ngay lúc này, giọng nói của ông hòa thượng lại truyền đến: "Tiếp tục tự bạo!”.

Mẹ kiếp!

Vẫn tự bạo?

Cụ già kia liền dừng lại, ánh mắt hoảng sợ, có dự cảm xấu!

Âm!

Quả nhiên, ông hòa thượng vừa dứt lời, trong đám người lại vang lên tiếng nổ quen thuộc, đinh tai nhức óc!

Mà vị trí ở giữa hai cụ già, cách bọn họ gần mấy mét!

Máu thịt lập tức tung tóe!

Có vết xe đổ vừa rồi, cho dù là hai cụ già kia cũng không dám chậm trễ, gần như ngay lúc tiếng nổ vang lên, hai người lách mình lui xuống!

Tất cả đều rời khỏi vòng chiến đấu.

Cứu người quan trọng, nhưng mà bảo vệ tính mạng của mình quan trọng

hơn.

Lỡ như bản thân không may trúng chiêu, ám kình cũng hỗn loạn, không chịu khống chế, ông hòa thượng thừa nước đục thả câu mà xông lên, chẳng

phải hai người bọn họ cũng phải vùi xác trong biệt thự Vân Đinh?

"Đi!"

Làm cho hai người bất ngờ chính là lúc bọn họ rời khỏi vòng chiến đấu, ông hòa thượng lại không do dự lao vào trong đám người.

Nhưng mà, không giết người.

Ông hòa thượng vừa nắm lấy cánh tay của Đoàn Minh Triết, vừa giữ lấy mọt cao thu của nhà họ Đoàn cách chỗ tự bạo khá gần, dân hai người nhanh chóng rút lui.

Đồng thời hét lớn: “Đừng hiếu chiến, chạy trốn theo kế hoạch!"

Giọng nói vang vọng bọc ám kình, mạnh mẽ giống như sấm sét!

"Vâng!"

"Vâng!"

Cao thủ còn sống của nhà họ Đoàn lên tiếng, liên tiếp hóa thành từng tàn ảnh, rời khỏi vòng chiến đấu, chạy như điên ra khắp nơi!

Vũ khí tuyệt mật như phấn Phật Cốt, lợi hại ở hai chữ "tuyệt mật", có thể khiến kẻ thù không phòng bị mà trúng chiêu, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ mà cảm thấy sợ hãi!

Đáng tiếc, hiệu quả bất ngờ này chỉ xuất hiện một lần.

Bây giờ người của nhà họ Tiêu đã đề phòng, cho dù tự bạo tại chỗ, cũng chỉ có thể kéo thêm một hai người cùng chết.

Cao thủ của nhà họ Đoàn có tổng cộng hai mươi người, vừa rồi chiến đấu đã thương vong hơn nửa, còn lại không đến mười người, nếu liều người của nhà họ Tiêu, rõ ràng không phải hành động sáng suốt. mạng với

Cho nên, sau khi giả bộ uy hiếp, giết người xong, đương nhiên phải chạy giữ mạng!

“Muốn chạy?"

Hai cụ già kia tức muốn nổ phổi, nghiến răng nghien lợi nói: “Không dễ vậy đâu!"

Hai người cùng ra tay, một người ngăn cản một cao thủ ám cảnh hậu kỳ của nhà họ Đoàn, giết chết tại chỗ! Cũng đúng lúc bọn họ vận chuyện ám kình trong cơ thể để giết người, mơ hồ cảm nhận được ám kình của bản thân hơi hỗn loạn, chẳng qua chưa tới mức không chịu khống chế.

Trong chốc lát, cao thủ còn lại của nhà họ Đoàn đã biến mất trong mưa to gió lớn, mượn bông dêm mềnh mông che giấu tung tích.

"Đuổi theo không?"

Một cụ già trong đó hỏi.

Sắc mặt của một người khác vô cùng nghiêm trọng lắc đầu, thấp giọng nói: "Cần thận có bẫy!"

Phấn Phật Cốt này làm người ta không kịp trở tay, khiến người của nhà họ Tiêu chịu khổ, đội hình gần năm mươi người, bây giờ chỉ còn lại hơn hai mươi người!

Tổn thất gần nửa!

Đặc biệt là khi phát hiện phấn Phật Cốt cũng có thể ảnh hưởng đến ám cảnh viên mãn như mình, cụ già thật sự sợ hãi!

Đuổi theo?

Đuổi cái rắm!

Dù sao đây cũng là biệt thự Vân Đỉnh, hang ổ của nhà họ Đoàn, quỷ mới biết ông già trọc đầu đó có đào cái bẫy khác, bố trí mai phục khác cho họ không?

Với lại.

Dù không có mai phục khác, người còn lại của nhà họ Đoàn chia nhau chạy trốn, mỗi người một hướng, rất khó bắt được dưới màn đêm mưa gió

cuồn cuộn sấm sét!

"Vậy cứ để bọn họ chạy sao?"

Hai mươi mấy cao thủ còn lại của nhà họ Tiêu rất căm hận, tức giận không kìm được.

Có người vẫn sợ hãi hỏi: “Vừa rồi ổng già đầu trọc đó đã làm yêu pháp gì? Vậy mà có thể khiến ám kình trong cơ thể của chúng ta tạm thời mất khống chế, mặc bọn họ xẻ thịt?"

Nghĩ lại cảnh tượng kỳ lạ vừa rồi, tim của mọi người đều run rẩy.

Là cao thủ ám cảnh, với bọn họ mà nói không có chuyện gì kinh khủng hơn chuyện mát đi sức chiến đấu.

"Câm miệng hết đi!"

Cụ già bực dọc, hét lên. Lạnh nhạt nói: “Chuyện quan trọng bây giờ là lập tức gọi điện cho Quốc Nguyên, nói tình hình bên này cho ông ấy, để ông ấy sớm tính toán."

Dựa theo kế hoạch của Tiêu Quốc Nguyên, hôm nay giết nhà họ Đoàn

của Thành phố Hồ Chí Minh, ngày mai, hai cụ già này có thể dẫn cao thủ của

nhà họ Tiêu đến Thành phố Hải Phòng, bắt hết bạn bè thân thích, mạng quan hệ của Tiêu Nhất Thiên ở Thành phố Hải Phòng!

Mà bây giờ!

Đội hình năm mươi người của nhà họ Tiêu, chỉ trong một trận đã thương vong gần nửa, trả cái đắt như thế mà con mẹ nó vẫn không thể giết gần hết người nhà họ Đoàn, làm sao tiến hành kế hoạch tiếp theo?

Chỉ sợ, không thể không bàn bạc lại...

Lúc đó.

Trong căn phòng bí mật ở biệt thự nhà họ Lâm, Tiêu Nhất Thiên tỉnh lại, vẫn bị xích hàn thiết khóa trên giường sắt, không thể động đậy.

Mà Lâm Thanh Uyển, lại tới gặp anh.

Còn cầm theo một laptop, mở máy tính ra đặt trước mắt Tiêu Nhất Thiên, trên màn hình, là cuộc chém giết thảm thiết trước đó ở trước nhà chính của biệt thự Vân Đỉnh!

Mặc dù mưa gió gào thét, sấm sét ầm ầm, nhưng mà qua màn hình máy tính vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo đáng sợ!

"Nhìn xem."

Lâm Thanh Uyển cong môi cười, trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười mê người, nói: "Vị hôn phu thân mến, kịch hay mà tôi chuẩn bị cho anh, đã bắt đầu trình diễn rồi."

"Hôm nay là nhà họ Đoàn ở Thành phố Hồ Chí Minh. Ngày mai chính là nhà họ Tô, nhà họ Đô, nhà họ Phạm, thậm chí là Tông Kiên Phong âm thầm giúp đỡ anh ở Thành phố Hải Phòng, tất cả đều không thoát khỏi móng vuốt của chú hai anh, mấy ngày tiếp theo sẽ chết từ từ."

"Mà tôi, sẽ để anh tận mắt nhìn thấy bọn họ chết, nhưng mà không thể làm gì, trò chơi như vậy, có phải rất vui, rất kích thích không?"

"Ha ha ha..."

Tiếng cười của Lâm Thanh Uyển dễ nghe như chuông bạc, nhưng chói tai như quỷ kêu, làm cho người ta không rét mà run!