Sói Vương Bất Bại

Chương 158: Đáng sợ như vậy, bối cảnh hùng hậu phía sau Tiêu Nhất Thiên




Mười tám gia tộc lớn, có thể trong ba ngày tập hợp lại nhiều cao thủ đến vậy, hiệu quả thật sự là khiến người ta há hốc miệng!

Không tính Ám cảnh sơ kỳ.

Đếm trong một gia tộc nhỏ thì cao thủ Ám cảnh trung kì và ám cảnh hậu kì rất là hiếm, lấy Phạm Đức Thành làm ví dụ, giá trị bản thân mấy chục ngàn tỷ, là đại gia hàng đầu của Thành phố Hải Phòng, thuộc hạ có năng lực mạnh nhất ở bên cạnh cũng chỉ có một Ám cảnh trung kì là bác Phúc mà thôi.

Cho dù là gia tộc đứng thứ nhất thứ hai ở thành phố Hồ Chí Minh như nhà họ Đoàn, nếu cộng hết các cao thủ Ám cảnh trung kì và Ám cảnh hậu kỳ lại với nhau cũng chỉ được hơn chục người!

Chứ đừng nói đến Ám cảnh viên mãn! Những gia tộc nào có Ám cảnh viên mãn tọa trấn, không phải là đại gia một tỉnh thì cũng là bá chủ một phương!

Ví dụ như nhà họ Triệu vừa bị Tiêu Nhất Thiên tiêu diệt!

Mười năm trước khi Triệu Phong bước vào cảnh giới viên mãn, sau đó bế quan mười năm, không ai biết tung tích, thậm chí không có ai biết ông ta sống chết thế nào, chỉ cần ông ta chưa chết thì không ai dám ra tay với nhà họ Triệu!

Vì vậy, nhà họ Triệu mới có thể đứng vững ở thành phố Hồ Chí Minh mười năm mà không bị lật đổ!

Chỉ trách lại bị nhà họ Tiêu ở thủ đô lợi dụng, đá nhầm phải khối sắt Tiêu Nhất Thiên, Tiêu Nhất Thiên là một Ám cảnh viên mãn, thậm chí đã sắp đạt đến cảnh giới minh cảnh rồi, tất nhiên là chẳng sợ gì cả!

"Ừm."

Sói Hồn gật đầu, nói: “Trước tiên tìm những cái này đi, đủ để tự bảo vệ bản thân."

"Nếu như xác nhận Sói Vương còn sống, khóa lại được vị trí của anh ta, nhiều người như vậy cũng đủ để đến nhà họ Lâm cứu người"

"Ngược lại!"

“Nếu như Sói Vương có chuyện, đến lúc đó gọi tất cả các anh em đến, xông vào thủ đô, phá đến long trời lở đất, cũng phải san bằng nhà họ Tiêu Và hi thay Sói Vương báo thù!" no

Khi nói những lời này, họ đã sớm xem nhẹ sống chết rồi!

Sau đó, hai người cầm tờ giấy A4 đi ra ngoài, vốn là muốn đi tìm Đoàn Minh Triết, nói cho ông ta kế hoạch của mình, nhưng khi vừa đi ra xác xép, nhìn thấy cái sân cách đó không xa đã chật kín người.

Đông nghìn nghịt.

Đoàn Minh Triết đang đích thân đứng đó chỉ huy, sắp xếp người nhà của các Ám cảnh trung kỳ, phân ra từng nhóm lặng lẽ rời khỏi biệt thự Vân Đỉnh, túi lớn túi nhỏ hành lý đầy đất.

Chuyện gì thế?

Sói Đồng và Sói Hồn nhìn nhau, vẻ mặt hiện ra sự kinh ngạc, lập tức đi sang, hỏi: “Ông Đoàn, ông đang làm gì thế?"

"Hai cô cậu, mời sang bên này..."

Đoàn Minh Triết sững sờ, dẫn Sói Đồng và Sói Hồn rời đi, đến bên cạnh mới giải thích: "Dường như dạo gần đây nhà họ Tiêu ở thủ đô đã bắt đầu ra tay với gia tộc chúng tôi."

"Những cao thủ dưới Ám cảnh trung kỳ ở lại chỉ thành vật hi sinh mà thôi.”

"Vì vậy!"

"Tôi đang sắp xếp cho họ rời đi trước."

Sau đó, Đoàn Minh Triết cũng không giấu giếm, kể đại khái dự đoán của lão hòa thượng.

Nói xong, vẻ mặt hai người đều kinh ngạc!

Với điều kiện là không náo động đến các thành viên của Huyết lang đoàn, trong vòng ba ngày, tập hợp nhiều cao thủ như vậy, đã là giới hạn lớn nhất của bọn họ rồi, nhưng điều mà bọn họ không nghĩ tới là, thời gian ba ngày, vẫn quá dài!

Nhà họ Tiêu ở thủ đô, có thể ra tay với nhà họ Đoàn bất cứ lúc nào!

Hơn nữa!

Nhà họ Tiêu ở thủ đô có căn cơ sâu, cao thủ vô số, nếu tập hợp người lại, thì chỉ cần một câu nói của Tiêu Quốc Nguyên là đủ. Từ thủ đô đến thành phố Hồ Chí Minh, cũng chỉ mất vài giờ!

Thông tin này, thật sự khiến hai người họ trở tay không kịp!

Sói Đồng hỏi: “Ông Đoàn muốn đối phó với họ như thế nào?"

Đoàn Minh Triết trầm giọng nói: “Người dưới Ám cảnh trung kỳ, thì chạy! Am canh trung RI Và hậu kỳ, ở lại chiến đấu!" . Kiếm Hiệp Hay

"Đây là ở thành phố Hồ Chí Minh!"

"Không phải thủ đô!"

"Các cụ có câu, phép vua thua lệ làng, nhà họ Đoàn chúng tôi ở cái đất này đã bao đời, cũng có thể coi là có chút gốc gác, chỉ cần Tiêu Quốc Nguyên dám cho người tới đây, cũng phải chúng tôi có đồng ý hay không chứ!"

"Cũng là để cho họ biết, giết địch một ngàn, tự

tổn hại tám trăm, nhà họ Đoàn chúng tôi, không phải dễ bắt nạt vậy đâu!" Giờ này khắc này, câu nói này tràn đầy khí thế của một người đứng đầu gia tộc lớn không ngừng lan tỏa ra nhiệt huyết của đấng đại trượng phu, trên người họ không bao giờ thiếu sự kiêu ngạo này.

"Cảm ơn ông Đoàn đã vì nghĩa lớn!"

Cho dù là Sói Đồng hay Sói Hồn đều có chút cảm động, tất nhiên là bọn họ biết Đoàn Minh Triết là bố của Đoàn Quốc Tuấn, nhưng dù sao thì Đoàn Minh Triết cũng không phải Đoàn Quốc Tuấn, trước đây ông và Tiêu Nhất Thiên không có giao tình gì đến mức thề dù không sinh cùng ngày cùng tháng, nhưng mong được chết cùng ngày với nhau. Cho nên, Đoàn Minh Triết co the Thiên mà làm đến mức độ này, thật sự khiến bọn họ kinh ngạc, đồng thời cũng rất bội phục!

"Ông Đoàn, ông hãy xem!"

Sau đó, Sói Đồng đưa cho Đoàn Minh Triết xem tờ A4 đó.

"Đây là?"

Đoàn Minh Triết có chút khó hiểu, nhận lấy tờ giấy A4 quan sát, lại càng thêm khó hiểu, hỏi: “Là sao?"

Trên tờ giấy A4 có viết "Ám cảnh sơ kỳ: 2+1+2+3... Ám cảnh trung kì: 1+1+1+2...Ám cảnh hậu kì: 1+1+1+1, Ám cảnh viên mãn: 1+1" những con số và cảnh giới này, cũng chẳng hề viết tên của bất kỳ ai.

Vì vậy. Đoàn Minh Triết thật sự là không hiểu.

Sói Đồng trầm giọng nói: "Đây là số người mà chúng ta có thể tập hợp trong ba ngày."

"Cái gì?"

Cầm lấy tờ A4, đồng tử Đoàn Minh Triết giãn ra tức thì, trên mặt tràn đầy là vẻ kinh ngạc, nếu như ông không nhìn nhầm, thì những chữ số trên đó nếu cộng lại cũng khoảng 70-80 người!

Hơn nữa Có hai Ám cảnh viên mãn!

Nếu như những con số này biến thành số lượng cao thủ ám cảnh thật sự thì cũng quá là khủng khiếp rồi đi, nếu so sánh với số lượng cao thủ nhà họ Đoàn thì số lượng ấy quả là khổng lồ, cho dù là nhà họ Đoàn, cũng khó có thể gánh nổi!

Có thể dễ dàng mà đoán được sự ngạc nhiên trên mặt Đoàn Minh Triết!

"Vì nguyên nhân đặc biệt, trong thời gian ngắn đến vậy chỉ có thể tập hợp ngần này người, nhưng mà, số lượng này hẳn là có thể đối phó với nhà họ Tiêu rồi."

Sói Đồng không giải thích, mà trực tiếp nói: “Nếu như anh cả có mệnh hệ gì, hoặc là Tiêu Quốc Nguyên khinh người quá đáng, đến lúc đó, chúng ta sẽ gọi càng nhiều người hơn, dẫn người đến thủ đô san bằng nhà họ Tiêu!"

Giọng cô ấy rất cao, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm trọng, không có vẻ như đang đùa.

Ừng ực!

Kể cả Đoàn Minh Triết cũng sửng sốt hồi lâu với câu nói của Sói Đồng, thật sự là ông đã bị dọa, đuôi mắt không ngừng giật giật, ông kẽ nuốt nước bọt.

Đậu má, cô đang nói thật à? Đoàn Minh Triết sớm da nghi tới, lưng Tiêu Nhất Thiên không hề đơn giản, trên người anh có rất nhiều bí mật mà ông không biết, nhưng ông không hề nghĩ rằng, bối cảnh của Tiêu Nhất Thiên lại khủng bố đến vậy!

Có nhiều người giúp đỡ đến vậy, tại sao trận quyết chiến sinh tử với Triệu Phong trước đó lại không gọi người đến trợ trận!

Tại sao có năng lực san bằng nhà họ Tiêu, mà lại không trực tiếp đi làm?

Bên cạnh sự kinh ngạc, ông còn có rất nhiều câu hỏi, ông cảm thấy khó hiểu, nhưng ông biết, trong chuyện này ắt hẳn sẽ còn có những bí mật khác nữa, mà không thể nói ra.

Cho nên, trong lòng ông dù có thắc mắc, nhưng ông cũng rất thức thời mà không đi hỏi.

“Ba ngày..."

Đoàn Minh Triết nghĩ, nói: “Đại chiến sắp tới, tình huống thay đổi không ngừng, Tiêu Quốc Nguyên nếu như đã ra tay, tuyệt đối sẽ không cho chúng ta ba ngày để chuẩn bị."

"Theo tôi thấy, hay là như vậy!"

"Tôi sẽ dẫn cao thủ Ám cảnh hậu kì và Ám cảnh trung kì nhà họ Đoàn ở lại thành phố Hồ Chí Minh để canh phòng, âm thâm điều tra tung tích Thiên, hai người các cậu dẫn theo dì Đỗ bọn họ chạy tới thành phố Hải Phòng, ở đó tập hợp nhân số!"

Sói Đồng và Sói Hồn nhìn nhau, khó hiểu hỏi: "Tại sao phải làm như vậy?"

"Trực tiếp tập hợp người đến thành phố Hồ Chí Minh, cùng người nhà họ Đoàn tác chiến không phải hay hơn sao?"