Sói Vương Bất Bại

Chương 150: Khi đàn ông tức giận, sự tự tin của Lâm Thanh Uyển




Đến nhà họ Lâm?

Đoàn Minh Triết bị câu nói của Sói Đồng dọa giật mình, tiến lên phía trước ngăn cô lại: “Khoan đã!"

"Bây giờ cô đến nhà họ Lâm để làm gì?"

"Khởi binh vấn tội à?"

Lần này, Đoàn Minh Triết không thể không ngăn cản cô, thực lực nhà họ Đoàn và nhà họ Lâm ở thành phố Hồ Chí Minh ngang nhau, bây giờ lại có Lâm Thanh Uyển từ thủ đô đến tọa trấn, tùy tiện xông vào, e rằng hậu quả khó lường.

Sói Đồng vẫn không dừng bước, lạnh lùng nói: “Lẽ nào ông Đoạn không cảm thấy, chuyện này rất kì lạ hay sao?"

"Tám người, mà chỉ tìm được bốn thi thể!"

“Đám người Triệu Phong là bốn người, một người nhà họ Tiêu, còn lại ba người là nhà họ Lâm, đều không thấy xác!"

Đoàn Minh Triết đột nhiên hiểu ra ý trong câu nói của Sói Đồng.

Cũng giống như Đoàn Minh Triết nói trước đó, có một loại khả năng là Tiêu Nhất Thiên liều chết mở vòng vây, giết được năm người trong số đó và bị ba người còn lại bắt đi, hoặc là đã bị giết chết và bị chúng mang thi thể đi.

Vậy thì, ba tên cao thủ Ám cảnh viên mãn nhà họ Lâm là kẻ đứng sau cùng, thực sự có khả năng này.

Vấn đề là, dù cho nhà họ Lâm đứng sau ngư ông đắc lợi, là bọn họ mang Tiêu Nhất Thiên đi hoặc mang thi thể của Tiêu Nhất Thiên đi, vậy chả nhẽ cô định trực tiếp đến tận nhà người ta ba mặt một lời, khởi binh vấn tội, người ta chắc chắn không chịu thừa nhận.

Một khi hai bên trở mặt, bắt đầu gây nhau, chỉ dựa vào một số cao thủ ám cảnh nhà họ Đoàn đưa đi theo, chắc chắn là bị thiệt.

"Làm sao?"

Sói Đồng quay lại liếc nhìn Đoàn Minh Triết, hừ một tiếng nói: “Lẽ nào, ông Đoàn sợ à?"

Nhất thời vẻ mặt Đoàn Minh Triết đen ngòm. Là chủ của nhà họ Đoàn ở ở thành phố Hồ Chí Minh, cao thủ Ám cảnh trung kỳ, bị một cô gái trẻ mới đạt tới Ám cảnh 90 kỳ chế nhạo trước mặt mọi người, còn hỏi ông có sợ không?

Nếu như không đi, vậy thì mặt mũi của một vị chủ gia tộc như ông để đi đâu?

May mà Sói Đồng là bạn của Tiêu Nhất Thiên, mà lúc này Tiêu Nhất Thiên đang gặp nguy hiểm, tâm trạng của Sói Đồng ông có thể hiểu được, nếu không thì với tính tình của ông thì ông đã cho ăn vả bay mặt rồi.

"Ông chủ, đi đi."

Lúc này, có một số cao thủ nhà họ Đoàn tiến lên, nói: "Cái chết của cậu Tiêu không rõ ràng, chúng ta không thể cứu cậu ấy, thì cũng nên tới nhà họ Lâm, tìm hiểu cho rõ ràng, làm cho rõ cái chết của cậu ấy."

Lúc trước đó, bọn họ đã từng nói sống chết có nhau, bây giờ Tiêu Nhất Thiên có khả năng đã chết, mà bọn họ vẫn sống, nếu như ngay cả dũng khí để tìm cho ra nguyên nhân cái chết của Tiêu Nhất Thiên cũng không có, thì gọi gì là người học võ? Tu luyện cái gì nữa chứ?

"Ông chủ, đi đi!”

“Đi đi!" Hơn hai mươi cao thủ nhà họ Đoàn lần lượt tiến lên, Sói Đồng là con gái, lại chỉ là Ám cảnh sơ kì còn chẳng sợ hãi, bọn họ đương nhiên không thể tụt hậu ở phía sau!

“Vậy... được rồi."

Đoàn Minh Triết suy nghĩ giây lát, bất đắc dĩ gật đầu: “Vì Nhất Thiên, các cậu không sợ, vậy thì chúng ta đi."

"Đến nhà họ Lâm!"

Vì vậy, cả đoàn người quay lại cây cầu Vân Hải, lên xe, nhanh chóng lái xe hướng tới biệt thự nhà họ Lâm...

Một giờ sáng!

Trong biệt thự nhà họ Lâm, ánh đèn vẫn sáng chưng!

Mà bây giờ ở phòng khách tòa nhà chính, Lâm Thanh Uyển vẫn còn chưa ngủ, mà ngồi một mình trên sô pha, dù bận nhưng vẫn thong dong, có vẻ như đang đợi ai đó.

Một lúc sau, Lâm Điện Thần bước vào, cười nói: "Thưa cô, mọi chuyện đã sắp xếp ổn hết rồi."

"Cửa gian mật thất đó là đúc từ hàn thiết, chuyên sử dụng để giam giữ những cao thủ Ám cảnh viên mãn như Tiêu Nhất Thiên, bây giờ anh ta đang bị thương nặng, hơi thở thoi thớp, nếu như có tỉnh lại, cũng không thể thoát được."

Nếu như nói, trước đó ông ta chỉ muốn nịnh nọt Lâm Thanh Uyển thì bây giờ thật sự là phục cô ta sát đấy!

Tiêu Nhất Thiên cũng thế mà Triệu Phong cũng vậy, thậm chí là nhà họ Tiêu thì cũng chỉ là đèn đã cạn dâu!

Sau trận hỗn chiến, thật sự là đúng theo những gì mà Lâm Thanh Uyển đã nói, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đứng sau lưng, nhà họ Lâm bọn họ chính là con chim sẻ kia, không tốn chút sức nào, mà bắt được cả ve sầu lẫn bọ ngựa!

Nghe nói Lâm Thanh Uyển thông minh vô cùng, xem ra, thật sự không phải hư danh!

"Ừm."

Lâm Thanh Uyển bâng quơ gật đầu, trên mặt không hề có chút đắc ý, hỏi: "Bảo chú đi chuẩn bị hai cái quan tài, đã có chưa?"

"Đã có rồi."

Lâm Điện Thần gật đầu cười, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy nghi hoặc, nhíu mày hỏi: "Ba vị trưởng lão đã về, vốn là chuyện vui, nhưng cô lại bảo tôi chuẩn bị quan tài, không biết là.."

"Là làm sao?

Lâm Thanh Uyển vô cùng thông minh, cũng rất trâu bò, nhưng quan trọng là, cô ta không bao giờ nói cho Lâm Điện Thần biết. Vì vậy, cô ta càng trâu bò, càng thể hiện ra dáng vẻ thần bí khó lường, thì càng thấy rõ Lâm Điện Thần ngu dốt!

Điều này khiến Lâm Điện Thần rất khó chịu!

Dù sao thì ông ta cũng là chủ gia tộc của nhà họ Lâm ở thành phố Hồ Chí Minh, làm ơn cho ông ta chút mặt mũi được không?

"Rất nhanh thôi, chú sẽ biết."

Lâm Thanh Uyển vẫn như cái hũ nút, thật sự là không giữ cho ông ta tí thể diện nào.

Lâm Điện Thần hít sâu một hơi, cắn chặt răng!

Xoay người muốn đi, đột nhiên một tiếng chân gấp gáp truyền tới, một bảo tiêu xông vào phòng khách, hét lên: "Cô chủ! Ông chủ! Không hay rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!"

"Đoàn Minh Triết dẫn theo một đám cao thủ đang xông tới đây!" "Khí thế hầm hầm, xem ra là đến gây sự!" Vẻ mặt Lâm Điện Thần hơi thay đổi.

Quay đầu nhìn Lâm Thanh Uyển, giọng vô cùng lo lắng: “Trên đời chẳng có bữa ăn nào miễn phí, Đoàn Minh Triết cũng không phải tên ngu, có lẽ là không tìm được thi thể của mấy người còn lại, đâm ra nghi ngờ.."

Bây giờ, Tiêu Nhất Thiên thật sự là bị họ bắt lại, sự việc này còn lâu mới có thể kết thúc!

Đoàn Minh Triết sẽ không bỏ cuộc!

E rằng, nhà họ Tiêu ở thủ đô, cũng không ngu ngốc như vậy!

"Ông ta đương nhiên không có ngu.”

Lâm Thanh Uyển nhếch môi cười: “Chú sáu cảm thấy, tôi rảnh quá không có việc gì mà ngồi chơi cùng đám ngốc này sao?"

"Việc này..."

Lâm Điện Thần căng thẳng, xem ra cái mông ngựa này không dễ vuốt đâu.

"Có thể tập trung được những người thông minh lại một chỗ, sau đó, đùa bỡn họ trong lòng bàn tay, đó mới là thú vị"

"Đúng không?"

Lâm Thanh Uyển bâng quơ nói mấy câu, lời nói tràn đầy vẻ tự tin, dường như trước khi quyết định ra tay với Tiêu Nhất Thiên, cô đã đoán ra hậu quả và sớm nghĩ ra biện pháp đối phó rồi.

"Cô nói rất đúng..."

Lâm Điện Thần lại bắt đầu nịnh nọt, trong lòng lại lầm bẩm: cô là cô cả nhà họ Lâm ở thủ đô, thông minh tuyệt đỉnh, mưu sâu kế độc, cô nói cái gì cũng đúng, được chưa?

Xin cô, đừng xem tôi là thắng ngu, sau đó lại giả vờ giả vịt trước mặt tôi, được không?

Tôi già rồi, tim cũng yếu rồi, chịu không nổi!

Lâm Thanh Uyển ám chỉ: “Chú sáu, chú đích thân ra đón họ một chuyến, dẫn bọn họ tới phòng khách, sau đó, còn có một vở kịch cần chúng ta diễn."

“Được."

Lâm Điện Thần gật đầu, lần này ông đã học khôn hơn rồi, cái gì kịch hay, dù sao nếu ông ta hỏi thì Lâm Thanh Uyển cũng chả nói trước cho ông ta, thôi thì cứ im đi vậy, đứng xem cũng được.

Lâm Điện Thần chân trước vừa bước ra, đột nhiên có một bóng đen vụt qua, có một ông lão tóc hoa râm xuất hiện sau lưng Lâm Thanh Uyển, chính là một trong ba ông lão mang theo Tiêu Nhất Thiên về, cũng là một trong hai cao thủ Ám cảnh viên mãn mà theo Lâm Thanh Uyển từ thủ đô tới.