Sói Vương Bất Bại

Chương 146: Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng




Đối với cao thủ Ám cảnh viên mãn thì khoảng cách mấy chục mét không đáng là bao.

Giải phóng ám kình, khi ba cao thủ ám cảnh nhà họ Lâm tiến vào giới hạn có thể cảm nhận, họ càng thêm kinh ngạc.

Chết rồi?

Năm cao thủ Ám cảnh viên mãn, trong thời gian ngắn như vậy, đều bị Tiêu Nhất Thiên giết chết hết?

Điều này...

Làm sao có thể chứ!!!

Bọn họ có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, hơi thở của những cao thủ Ám cảnh viên mãn ở đây đang dần tắt, từng người từng người một, mà mỗi khi một luồng hơi thở tiêu tán đi chứng tỏ có một cao thủ Ám cảnh viên mãn chết!

Vút! Khi bọn họ càng tiến gần về phía trước, Bảo đao Long Đồ đang xuyên qua đầu một cao thủ ám cảnh viên mãn, năm cao thủ Ám cảnh viên mãn lần lượt chết dưới tay Tiêu Nhất Thiên!

Một địch năm, giết sạch đối thủ!

Đồ sát!

Ba trưởng lão nhà họ Lâm đang đứng trên không chung, bóng đêm âm trầm, mặc dù nhìn không rõ cảnh tượng trước mắt, nhưng có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm và sát khí cuồn cuộn của Tiêu Nhất Thiên, khiến bọn họ nhịn không khỏi rùng mình.

Tiêu Nhất Thiên thật sự là giết được năm Ám cảnh viên mãn!

Bọn họ không hiểu tại sao Tiêu Nhất Thiên lại có thể làm được, chính vì không hiểu nên họ càng thêm sợ hãi!

Quả thật là không thể tin nổi!

Tiêu Nhất Thiên tất nhiên đã cảm nhận được ba hơi thở kinh người đang dần tới gần, trong phút chốc, miệng anh hơi run rẩy vẻ mặt đen lại!

Con mẹ nó!

Mẹ kiếp chứ, vẫn còn có người sao?

So với ba trưởng lão nhà họ Lâm, Tiêu Nhất Thiên cũng vô cùng kinh ngạc.

Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng!

Trong toàn bộ sự việc, Tiêu Nhất Thiên là ve sầu, là mục tiêu của Triệu Phong và nhà họ Tiêu, anh đã cố hết sức bày đủ thủ đoạn, mới có thể lật ngược tình thế, giết năm cao thủ kia!

Mà bây giờ, anh đã sức cùng lực kiệt rồi, ý thức bắt đầu mơ hồ, ám kình trong cơ thể gần như cạn kiệt, thân thể lại trúng phấn phật cốt vẫn chưa hồi phục, vai trái còn vết thương cũ chưa lành, vai phải bị đánh gãy, sau lưng lại bị ông già đó cho một gậy....

Vết thương chồng vết thương, hơi thở uể oải!

Có thể nâng đao giết người đã là cố gắng lắm rồi!

Người đến lại không phải là Đoàn Minh Triết hay là Sang Đồng, mà là ba con chim sẻ từ đâu nhảy ra, nói có tức hay không chứ?

Surprise chưa?

Ngạc nhiên chưa?

"Cậu Tiêu."

Bọn họ cúi đầu ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo từng hành động của Tiêu Nhất Thiên, trong đó có một trưởng lão nói: "Theo chúng tôi một chuyến"

Lý do bọn họ không dám trực tiếp ra tay cũng là vì sợ hãi!

Hiện tại hơi thở Tiêu Nhất Thiên yếu ớt, dường như sắp chết, bọn họ tất nhiên là có thể cảm nhận được, nhưng mà, anh ta có thể trong nháy mất giết chết năm cao thủ Ám cảnh viên mãn, có ma mới biết anh ta còn có chiều khác hay không?

Cần thận vẫn hơn!

Bọn họ không hy vọng đi theo vết xe đổ của Triệu Phong và đám người kia, chết dưới đáy sông, bị cá ria chỉ còn lại bộ xương trắng!

"Đi?"

Tiêu Nhất Thiên nhíu chặt lông mày: “Các ông không giết tôi?"

Các trưởng lão nhà họ Lâm trả lời: “Giết người, không phải là mục đích của chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn mời cậu Tiêu, có một số chuyện cần cậu giúp đỡ."

"Cho nên, mong cậu Tiêu không cần quá lo lắng Giọng nói lạnh lẽo, nhưng không hề chứa ác ý giống với Triệu Phong và đám người nhà họ Tiêu kia.

"Ồ?"

Thật sự khiến Tiêu Nhất Thiên vô cùng ngạc nhiên, hỏi đến cùng: “Các ông, là người nhà nào?" "Đến lúc đó, tự nhiên cậu sẽ biết."

Trưởng lão nhà họ Lâm lắc đầu, cũng không tiết lộ thân phận, sau đó nhìn sang trưởng lão nhà họ Lâm ở thành phố Hồ Chí Minh, ra hiệu: "Ông đi, mời cậu Tiêu lên bờ."

Trưởng lão kia trong lòng tức lắm, đậu má, biết rõ phía trước có thể có nguy hiểm, các ông đứng đây nhìn rồi bắt tôi đi?

Cùng là người nhà họ Lâm, cùng là Ám cảnh viên mãn, nhưng người ở thủ đô thì cao hơn người khác một bậc à?

Mặc dù tức, nhưng ông ta cũng không dám nói!

Do dự một lúc, ông ta cắn răng, ép xuống cơn giận trong lòng, tập trung cảnh giác, chầm chậm bước về phía Tiêu Nhất Thiên, vì phòng Tiêu Nhất Thiên tung chiêu bất ngờ, ông ta nhẹ nhàng huy động ám kình vào trong lòng bàn tay, sẵn sàng ra tay bất kỳ lúc nào.

Dòng suy nghĩ trong đầu Tiêu Nhất Thiên chạy nhanh như điện, âm thầm tính toán.

Hiện tại ám kình trong cơ thể đang suy kiệt, phấn phật cốt ban nãy cũng đã dùng hết rồi, vết thương chồng chất, thứ duy nhất trông chờ được là dựa vào minh kình còn ít lại trong nội đan!

Nếu như đối thủ chỉ có một người, hoặc là ba người đó cùng lến, dựa vào bản năng tự nhiên của minh kình nghiền áp cám kình, anh có thể có cơ hội để thử!

Một chiêu là có thể trong nháy mắt giải quyết tất

cả đối thủ!

Do tình trạng hiện tại không tốt lắm, Tiêu Nhất Thiên chỉ có đủ lực tung một chiêu!

Cố tình rằng!

Trời không chiều lòng người, ba ông già trước mặt này rõ ràng là đã ẩn nấp rất lâu, tận mắt nhìn thấy Triệu Phong và đám người kia chết, trong lòng đã có phòng bị, đã rút kinh nghiệm, chỉ cho một người lên thử trước.

Cho dù, Tiêu Nhất Thiên sử dụng minh kình thì cũng chỉ có thể giết một người trong số họ, cũng không giải quyết được tình cảnh khó khăn này, ngược lại sẽ lộ ra thực lực minh cảnh của mình.

Mất nhiều hơn được!

"Bỏ đi, theo bọn họ đi một chuyển vậy."

Nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Nhất Thiên cuối cùng vẫn

chọn từ bỏ. Tên trưởng lão ở Thành phố Hồ Chí Minh cần thận bước từng bước đến trước Tiêu Nhất Thiên, nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên không hề động đậy, dáng vẻ đưa tay chịu trói, cuối cùng ông cũng khẽ thở phào.

"Cậu Tiêu, xin lỗi!"

Nguy hiểm ngay trước mặt, tên trưởng lão chỉ đành giơ tay, đập cho Tiêu Nhất Thiên một đập, anh lập tức hôn mê, tay buông lỏng, Bảo đao Long Đồ rơi vào trong lòng sông, chìm xuống đáy.

Đơn giản như vậy?

Hai ông trưởng lão đến từ thủ đô nhìn nhau, nghĩ thầm, xem ra, lần này Tiêu Nhất Thiên thật sự là nỏ mạnh hết đà, thật sự khiến bọn họ chiếm lời quá dễ dàng.

"Mang theo anh ta, đi!"

Một người trong đó liếc nhìn mấy lần, giọng nói trầm lại, nói: “Người nhà họ Đoàn sắp tới rồi."

Vì vậy, ba người họ lập tức mang theo Tiêu Nhất Thiên chạy vụt đi, biến mất dần trong bầu trời đen thẳm...

...

"Hằn là nơi này!"

Lúc sau, Đoàn Minh Triết và đám người Sói Đồng đuổi tới phía nam bờ sông, Sói Hồn dẫn người sang phái bắc bờ sông, là một cao thủ Ám cảnh trung kì và Ám cảnh hậu kì, bọn họ có thể cảm nhận một cách rõ ràng, con sông trước mặt chính là chiến trận của Tiêu Nhất Thiên và đám người Triệu Phong!

Nhưng mà con sông Vận trước mặt xám xịt không hề nghe thấy bất kì âm thanh nào, làm gì cảm thấy hơi thở của Ám cảnh viên mãn?

"Sói Vương!"

Lang Đồng và Lang Quỷ không hẹn mà cùng gọi

Âm thanh trong không gian đêm tối không ngừng vang vọng.

Nhưng không có ai trả lời.

"Sẽ không..."

Đoàn Minh Triết vẻ mặt tối lại, nghĩ đến khả năng xấu nhất, dù sao thì, bị tám tên Ám cảnh viên mãn bao vây, Tiêu Nhất Thiên lại một mình một người, cho dù mạnh đến đâu cũng không có hy vọng thắng

Nghĩ tới đây, nhịn không được mà bật thốt thành lời.

Ông hít thật sâu, hỏi: “Cô gái, trước tôi nhớ cô từng nói, nếu như Nhất Thiên đã muốn chạy trốn, to. không có ai có thể ngăn lại nó, vì vậy."

"Có khi nào Nhất Thiên đã đánh một trận ở đây rồi sau đó chạy rồi không?

Mặc dù nói vậy, nhưng Đoàn Minh Triết biết, khả năng này vô cùng nhỏ, bởi vì có một số hơi thở của cao thủ Ám cảnh viên mãn đến đây thì biến mất rõ ràng là ở đây đã có một cuộc đại chiến sinh tử.

Bị chặn lại, còn có thể trốn đi tiếp?

Không thể nào!

Sói Đồng không trả lời Đoàn Minh Triết, đôi đồng tử kì lạ bất giác biến thành màu đỏ, nhìn chằm chằm dòng nước.

Năm phút sau!

Sói Đồng đột nhiên giơ tay, chỉ xuống dòng sông, cắn răng nói: “Chỗ đó!”

"Cho người của ông xuống đó tìm!"