Sói Vương Bất Bại

Chương 138: Mọc cánh khó thoát, trợ giúp Triệu Phong




Trước đây bọn họ đã giao hẹn với Triệu Phong, bọn họ sẽ lặn xuống sông Sấm, để Triệu Phong thu hút lực chú ý của Tiêu Nhất Thiên, thậm chí kéo Tiêu Nhất Thiên xuống nước, sau đó ba người hợp lại đánh chết Tiêu Nhất Thiên!

Mà bây giờ đã tới lúc!

Tiếp tục kéo dài, một khi Triệu Phong mất sức chiến đấu, chỉ dựa vào hai người họ thì chắc chắn đánh bại Tiêu Nhất Thiên, nhưng không dám chắc có thể giết Tiêu Nhất Thiên!

Vì thế hai người không hề do dự, dứt lời đã muốn nhảy vào sông để phục kích.

Nhưng mà ngay lúc này, Triệu Phong nhảy bật dậy, đứng lên la lớn: “Hai người còn đợi cái gì? Mau xuất hiện đi!”

Giọng nói bao bọc ám kình truyền xa mấy mét, lọt vào tai những người đứng quanh sông Sấm.

Hà!

Tất cả mọi người bị những lời này của Triệu Phong dọa sợ, mẹ kiếp, cái quỷ gì thế?

Còn có giúp đỡ?

Không phải là chiến đấu một mình, quyết chiến sống chết sao?

Thua xong bèn chơi xấu?

Đường đường là ông cụ của nhà họ Triệu, ám cảnh viên mãn, thể diện đâu rồi?

Tiêu Nhất Thiên trẻ tuổi đẹp trai, tài giỏi hơn người, hơn nữa sức mạnh vượt trội, thân phận phi thường, vốn trong suy nghĩ của những người đang vây xem thật ra có rất nhiều người đều hy vọng Tiêu Nhất Thiên thắng.

Cho nên rất sợ hãi lời Triệu Phong nói, tiếng mắng chửi lập tức vang lên.

Ở bên cầu, sắc mặt phấn khởi của Đoàn Minh Triết đột nhiên cứng lại, nói: "Đúng là xảo quyệt, quả nhiên không đáng tin!"

Chuẩn bị tốt cho tôi!"

Những cao thủ nhà họ Đoàn đứng phía sau Đoàn Minh Triết đồng thanh hô: "Vâng!"

Mà bên kia, Lâm Điện Thần đã chuẩn bị tâm lý, không kinh ngạc cho lắm, ông ta quay đầu về phía Lâm Thanh Uyển trong ống kính giơ ngón tay cái, mở miệng nịnh bợ không biết xấu hổ: “Cô chủ giỏi mưu kế, không cần đoán cũng biết, một câu đã trúng!"

Lâm Thanh Uyển mặc kệ ông ta.

"Khốn kiếp!"

Hai ông già bảy mươi được nhà họ Tiêu ở thủ đô cử đến cũng sững sờ, nổi giận đùng đùng, không nhịn được mà mắng: "Đã nói là đánh lén, giết trong một chiêu, vậy mà tên ngu xuẩn đó lại vạch trần sự xuất hiện của chúng ta!"

"Chết tiệt!"

"Sau khi giải quyết Tiêu Nhất Thiên sẽ tìm ông ta tính sổ!"

Bị Triệu Phong gọi như vậy, nhất định Tiêu Nhất Thiên sẽ đề phòng, cái gọi là đánh lén cũng mất ý nghĩa!

“Khoan đã!"

Sau khi mắng xong, ông già bảy mươi đang muốn xông lên, âm thầm hợp tác với Triệu Phong đánh Tiêu Nhất Thiên, mà một người còn lại ngăn cản bảo: “Hình như chuyện này không đúng lắm."

“Có ý gì?"

Ông già bảy mươi sửng sốt.

Một người khác giơ tay chỉ bờ sông đối diện, ra hiệu nói: “Ông xem, hai tên đó là ai?"

Nhìn theo hướng ngón tay của ông ta, con ngươi của ông già bảy mươi lập tức co lại.

“Đây..."

Kinh ngạc trợn tròn mắt, phiền muộn.

Bọn họ còn chưa ra tay, vậy mà bờ bên kia có hai bóng người đột nhiên xông ra, đi thẳng đến chiến trường của Tiêu Nhất Thiên và Triệu Phong, tốc độ cực nhanh, hơi thở dồi dào, vừa nhìn là biết hai người đó giống hai người họ, đều là ám cảnh viên mãn thứ thiệt!

Chuyện quỷ quái gì thế?

Hai người hoang mang nhìn nhau, mẹ kiếp, không giống như những gì đã được sắp đặt, kịch bản không có viết như vậy!

Con mẹ nó là ai trộm sửa kịch bản của ông?

Ông già bảy mươi hiểu ra rất nhanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con cáo già Triệu Phong, xem ra không tin thành ý hợp tác của chúng ta, sợ chúng ta lừa ông ta, cho nên tìm người khác giúp đỡ!”

Bọn họ và Triệu Phong không hề quen nhau!

Đột nhiên muốn hợp tác giết chết Tiêu Nhất Thiên, nhưng Triệu Phong làm mồi, xung phong chiến đấu trước, lỡ như hai người họ thấy tình hình không ổn, không ra tay thì phải làm sao?

Hiển nhiên Triệu Phong sẽ không giao mạng sống của mình vào tay bọn họ!

Vì thế...

Có một cảnh tượng ngoài dự đoán của mọi nguời thế này đây!

Triệu Phong hơn trăm tuổi, kết bạn rộng rãi biết bao? Mạch giao thiệp to lớn nhường nào? Trong trận đấu sống chết, ông ta muốn tìm hai người bạn đáng tin đến giúp đỡ, cũng không hề kỳ lạ!

Tuy nằm ngoài dự đoán, nhưng cũng hợp lý!

"Chờ chút."

Một người khác trầm giọng nói: "Ba người họ liên kết lại, đánh bại Tiêu Nhất Thiên là chuyện nhỏ."

"Vậy thì tôi đến bờ bên kia của sông Sấm, ông ở lại đây, chúng ta mỗi người một bên, đề phòng Tiêu Nhất Thiên thất bại sẽ chờ cơ hội chạy trốn."

Tuy rằng Triệu Phong bố trí một đường khác, nhưng đột nhiên thêm hai ám cảnh viên mãn đến hỗ trợ với bọn họ mà nói, chuyện này chắc chắn là chuyện tốt nhất trên đời! Năm kẻ mạnh ám cảnh viên mãn, ba người ở

Nhất ngoài sáng, hai người ở trong tối, tối nay Tiêu

Thiên có mọc cánh cũng khó thoát!

"Được!"

Ông già bảy mươi kiềm chế tức giận trong lòng, gật đầu.

Ngay sau đó, một người khác hóa thành tàn yên lặng đi tới bờ bên kia của sông Sấm, đám người xung quanh nhìn thấy Triệu Phong gọi một tiếng rất lớn, thật sự có hai người ra giúp đỡ, lập tức mắng chửi ngút trời.

Thậm chí còn có người tức giận đến xem điện thoại là cục đá mà ném ra ngoài, hung dữ đập về phía Triệu Phong trong sông Sấm, hận không thể lôi Triệu Phong ra, chặt thành tám miếng!

Con mẹ nó thật không biết xấu hổ!

Con mẹ nó ức hiếp người khác!

Nhưng mà di động chỉ có thể ném xa hơn mười mét, liền chìm vào trong sông Sấm cuồn cuộn sóng lớn. Đừng nói người bình thường như bọn họ, mặc dù là Đoàn Minh Triết trên cầu cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, không có cách gì, nếu Triệu Phong gọi ám cảnh trung kỳ và ám cảnh hậu kỳ đến giúp đỡ chắc chắn bọn họ sẽ xông lên ngăn cản.

Nhưng là ám cảnh viên mãn...

Không phải không muốn cản, không dám cản, thật sự là không cản được, cao thủ dưới ám cảnh viên mãn, đừng nói bảo người ta đánh nhau trên sông, cho dù bảo người ta đừng làm gì, chỉ lằng lặng đứng yên đó thì ám kình trong cơ thể không đủ mạnh sẽ không chồng đỡ được lâu, ngay cả bản thân cũng chìm vào sông Sấm!

Trên mặt sông.

Tiêu Nhất Thiên cầm bảo đao Lang Đồ đứng trên không, anh không hề cảm thấy kinh ngạc hay bất ngờ với hành động của Triệu Phong. Dù sao trước khi tới anh đã đoán được, người muốn mượn cơ hội này để giết anh không chỉ có một người, Triệu Phong bị thua, khẳng định sẽ có người xông ra.

Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi anh dùng một đao chém Triệu Phong vào trong sông Sấm, nhưng không đuổi theo chém chết Triệu Phong!

Giết Triệu Phong, người âm thầm ẩn núp không dám ra thì phải làm sao?

Vẫn là câu nói đó, Tiêu Nhất Thiên không sợ kẻ thù nhảy ra, chỉ sợ kẻ thù giống rắn độc ẩn náu trong tối không xông ra ngoài, địch trong tối ta ngoài sáng mới là nguy hiểm nhất!

"Nhãi ranh, bây giờ mày còn thấy người phải chết tối nay là tao sao?"

Triệu Phong cười to.

Hoàn toàn không màng đến tiếng mắng chửi ở hai bờ sông Sấm và đầu cầu Vân Hải, với “cục đá" điện thoại ném mạnh về phía ông ta như gió to mưa gào.

Thể diện cái gì?

Trước mặt sống chết, thể diện gì đó không đáng nhắc tới, nếu mất mạng thì cần thể diện làm gì?

Hai cao thủ ám cảnh viên mãn đến bất ngờ có vẻ ngoài giống Triệu Phong, đều là ông già tóc bạc cả đầu, hai người rất ăn ý, mỗi người một bên tạo góc với Triệu Phong, vây Tiêu Nhất Thiên ở giữa!