Sói Vương Bất Bại

Chương 126: Người ở đây này có gan thì đến mà bắt




Giống như Đoàn Minh Triết đã dự đoán. Cho dù nhà họ Triệu đã bị tiêu diệt, Triệu Phong rất tức giận chỉ hận không thể lột da róc xương Tiêu Nhất Thiên rồi chém thành nghìn mảnh. Nhưng lại vẫn duy trì lý trí, chỉ đứng ở cổng biệt thự Vân Đỉnh kêu gào mà không dám xách kiếm đến giết.

"Nhất Thiên!"

Đoàn Minh Triết thấp giọng nói: “Con chỉ cần ở trong này, không cần phải đi ra. Cứ để chú đi đối phó với lão già đó!"

Nói xong thì xoay người rời đi.

Vẫn là câu nói đó, trước khi Tiêu Nhất Thiên chữa

khỏi vết thương, Đoàn Minh Triết không hi vọng anh chạm trán với Triệu Phong. Mười năm trước Triệu Phong đã đạt đến Ám kỳ viên mãn, trải qua mười năm tu luyện thì không biết đã đạt đến trình độ nào rồi.

Tiêu Nhất Thiên mang theo vết thương chiến đấu thì chỉ lo thắng bại, cát hung khó dò! Hừm!

Nhưng Đoàn Minh Triết vừa đi đến giữa cửa thì Tiêu Nhất Thiên đã xoay người bước xuống giường. Chỉ còn thấy một cái bóng, loáng cái đã xông ra ngoài trước: "Chú đoàn, chú yên tâm cháu biết chừng mực mà."

"Nhất Thiên, cháu..."

Đoàn Minh Triết bị bất ngờ, muốn ngăn cản nhưng đã chậm mất.

Chỉ dành chạy đuổi theo.

Trong sân biệt thự, Triệu Phong đang gào thét ẩm ỹ đã đánh động đến mấy người Sói đồng, Sói hồn và đỗ tuyết mai khiến họ đạp cửa xông vào. Nhất thời, biệt thự Vân Đình như trở nên rất nguy hiểm, hỗn loạn hết cả lên. Mấy chục người giống như thủy triều chạy đến cửa chính của biệt thự.

Mà lúc này, ở công chính biệt thự đã có rất nhiều người đang tự tập.

Mấy ngày gần đây chuyện ân oán giữa Tiêu Nhất Thiên và nhà họ Triệu đã truyền đi khắp thành phố, mặc dù mức độ chủ ý đã giảm xuống một chút nhưng trong lòng mỗi người hầu như vẫn đang mơ hồ mong chờ Triệu Phong, kẻ có uy quyền trở về.

Điển hình cho kiểu thích hóng hớt bất kể đó là chuyện lớn.

Triệu Phong xách một thanh kiếm Thiết Hàn đến, rõ ràng trên đường tới không hề có ý định che dấu thân phận của mình. Cho nên có chân cũng tự lăn đi được, ngay lập tức đã trở nên hấp dẫn, thu hút một đám người vây xem.

Trong đó có tai mắt tình báo của các gia tộc ở thành phố S.

Bao gồm cả hai cao thủ ám cảnh hậu kỳ do Lâm Thanh Uyên phái tới và cả hai tiền bối ám cảnh viên mãn do Tiêu Quốc Nguyên phái đến trước đó!

Có thể nói là đầm rồng hang hổ!

Lúc Tiêu Nhất Thiên đi tới công chính thì đã có mười mấy người bảo vệ của nhà họ Đoàn đứng thành một hàng, vẻ mặt mỗi người đều rất căng thẳng, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

Dù sao người đứng trước mặt họ cũng là một Ám kỳ viên mãn rất mạnh. Bọn họ cũng không ngốc, bọn họ đều biết cơ bản mình không thể ngăn cản được. Nếu Triệu Phong muốn xông vào thì chỉ bằng thanh kiếm Thiết Hàn trong tay ông ta, chỉ trong nửa phút đã có thể khiến bọn họ thịt nát xương tan rồi.

Trong lòng sợ muốn chết, họ muốn chạy nhưng lại không dám. "Tránh ra!"

Đột nhiên từ phía sau truyền đến giọng nói của Tiêu Nhất Thiên. Những bảo vệ của nhà họ Đoàn sửng sốt, vội quay đầu lại.

"Cậu chủ Tiêu!"

Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên, đám bảo vệ thở phào nhẹ nhõm, cũng kính chào Tiêu Nhất Thiên.

Sau đó mở ra một lối đi.

Tiêu Nhất Thiên chạy ra khỏi biệt thự Vân Đỉnh chỉ thấy có một ông già có ngoại hình kỳ lạ đứng phía trước một đám người.

Thật sự là một ông già!

Rất già!

Tóc màu trắng, râu màu trắng, ngay cả lông mi cũng là màu trắng. Hơn nữa tóc rất ít nhưng lại rất dài nhưng lại rối tung xõa trên bả vai. Còn quần áo thì rách rưới, nhìn qua trông giống như một ông lão ăn mày.

Giống như những gì mà bảo vệ của nhà họ Đoàn đã miêu tả lại, gầy trơ cả xương!

Gầy đến mức người bình thường cũng không thể tưởng tượng nổi!

Da bọc xương! Giống như một cái xác khô trong sa mạc, hoặc là giống một xác ướp ai cập!

Nghe đảm bảo vệ của nhà họ Đoàn xưng hô với Tiêu Nhất Thiên, Triệu Phong cũng đồng thời quan sát Tiêu Nhất Thiên. Con người trong cặp mắt lạnh lùng thâm hiểm ở trong hốc mắt gần như đã khô đét của Triệu Phong bắn ra từng tia rét lạnh. Ông ta nhìn chòng chọc Tiêu Nhất Thiên một lúc.

Lát sau mới lên tiếng: “Mày là oắt con Tiêu Nhất Thiên phải không?"

"Ông là lão quỷ Triệu Phong đúng không?"

Tiêu Nhất Thiên hỏi ngược lại.

Con ngươi Triệu Phong chợt co rút lại. Ánh mắt càng thêm lạnh lùng, hừ lạnh nói: “Nhà họ Tiêu ở thủ đô sao lại có thế giáo dục ra được một tên nhóc ngạo mạn như mày chứ? Chẳng trách lại bị đuổi ra khỏi nhà!"

Mười năm trước, Triệu Phong bế quan. Lúc đó Tiêu Nhất Thiên mới mười sáu tuổi, cho nên ông ta cũng không biết và cũng không biết quá khứ của Tiêu Nhất Thiên. Tuy nhiên, lúc trên đường đến đây cũng đã nghe không ít chuyện mà mọi người kể.

Nếu Tiêu Nhất Thiên vẫn là cậu chủ nhỏ của nhà họ Tiêu ở thủ đô, thì nói thật có lẽ ông ta cũng không dám gây khó dễ gì cho Tiêu Nhất Thiên.

Nhưng Tiêu Nhất Thiên đã bị nhà họ Tiêu ở thủ đô gạch tên rồi!

Hơn nữa, nhà họ Tiêu ở thủ đô cũng muốn lấy mạng Tiêu Nhất Thiên!

"Nhà họ Triệu ở thành phố Hồ Chí Minh có một kẻ người không ra người, ngợm không ra ngợm như ông, chẳng trách cũng bị tiêu diệt!"

Tiêu Nhất Thiên châm biếm.

“Mày!"

Triệu Phong tức điên lên, giơ thanh kiếm hàn thiết trong tay lên, cách không khí chĩa vào Tiêu Nhất Thiên, sát khí mạnh mẽ phát ra, quần áo rách rưới trên người không có gió cũng tự bay, khí thế cuồn cuộn nói: "Mày chỉ là một thằng oắt, dám xông vào nhà tổ của nhà họ Triệu giết con cháu của nhà họ Triệu của tao. Hôm nay tạo nhất định phải khiến mày nợ máu trả bằng máu. Lấy đầu của mày để tế cho nhà họ Triệu!"

Nói không được thì muốn ra tay.

Mặc dù vết thương của Tiêu Nhất Thiên vẫn chưa lành nhưng cũng không hề run sợ, tiến lên một bước, lạnh nhạt nói: "Tôi đứng ở đây, đầu của tôi cũng ở đây, nếu có khả năng thì ông cứ đến đây mà lấy!" Giương cung bạt kiếm!

"Được!"

Triệu Phong vung kiếm lên xông về phía trước. Những người vây xung quanh xem và những tình báo của các gia tộc khác vội lùi lại, nhường chỗ cho cuộc chiến, sợ bị vạ lây đến người vô tôi.

"Dừng tay!"

Nhưng đúng lúc đó, Đoàn Minh Triết đuổi theo bay đến, đứng chắn trước mặt Tiêu Nhất Thiên. Tức giận nhìn Triệu Phong, nghiêm giọng nói: “Ở trước của nhà họ Đoàn của tôi vẫn chưa đến lượt ông có thể ra oai!"

Vừa dứt lời, cao thủ Ám kỳ của nhà họ Đoàn đã lục tục chạy đến. Một đám người khoảng chừng hai mươi, ba mươi người, đứng thành một tấm lá chắn lớn.

Tình hình trước mắt vậy mà lại giống với ngày hôm đó ở nhà họ Triệu. Chỉ là lúc đó Triệu Lâm Hùng chỉ dửng dưng, ỷ đông hiếp yếu. Mà bây giờ hoàn toàn trái ngược nhau.

Triệu Phong chỉ có một mình, còn bên Tiêu Nhất Thiên thì có rất nhiều cao thủ! Đối diện với Đoàn Minh Triết, Triệu Phong vẫn rất hung hăng, hừ nói: “Ngày đó đưa người xông vào nhà tổ của nhà họ Triệu, ngoài tên oắt Tiêu Nhất Thiên này thì còn có cả cậu nữa phải không!?"

“Nể mặt ông tổ của cậu, tôi sẽ không tính toán với cậu. Đó đã rất nhấn từ rồi."

"Sao nào, ông còn muốn bao che cho thằng oắt này sao?"

Đoàn Minh Triết lạnh nhạt nói: "Cậu Tiêu là khách quý của nhà họ Đoàn chúng tôi, không cần biết giữa các người có ân oán gì, chỉ cần cậu Tiêu vẫn còn ở nhà họ Đoàn thì ông đừng mơ động được vào một cọng tóc của cậu ấy!"

"Nếu tôi nhất định phải động vào nó thì sao?"

Triệu Phong tiến lên trước một bước, cách chừng ba mét, năng lượng mạnh mẽ của Ám kỳ viên mãn đập vào mặt, bao phủ Đoàn Minh Triết. Trong nháy mắt Đoàn Minh Triết có cảm giác khó thở, gần như thở không nổi.

Tiêu Nhất Thiên đứng phía sau Đoàn Minh Triết nên cũng cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ này.

So với lão quái vật xuất hiện ở nhà họ Triệu trước kia thì mạnh hơn mấy lần. Dù sao lão quái vật kia tự nói mình Phá kỳ nhập viên mãn năm năm, mà Triệu Phong có lẽ phải gấp đôi ông ta.

Tầm mười năm! Rất nhanh ám kình trong cơ thể Tiêu Nhất Thiên cũng được xuất ra, che cho Đoàn Minh Triết. Ngay lập tức, cảm giác khó thở đã biến mất, Đoàn Minh Triết hít một hơi thật sâu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chòng chọc Triệu Phong, nói: "Nếu ông có can đảm bước vào nhà họ Đoàn của tôi một bước, đồng thời có lòng tin có thể đi ra được thì cứ thử xem!"

Triệu Phong không nói gì, đã tiến thêm một bước về phía trước.