Sói Vương Bất Bại

Chương 110: Núi Phục Long, trừ tà kiếm, khoản tiền nhục nhã




Tục ngữ có câu: trên núi có rồng, sống trên thời đại.

Vì vậy ngọn núi này có tên là Phục Long.

Đoàn Minh Triết đã từng tham gia buổi đấu giá ngầm mấy lần, mơ hồ có thể đoán được địa điểm tổ chức, đêm qua ông đã nói địa điểm cho Tiêu Nhất Thiên, có lẽ là ở núi Phục Long.

Đoán không sai!

Tất cả kính xe đều được ban tổ chức xử lý đặc biệt, ngồi trong xe hoàn toàn không nhìn thấy tình hình bên ngoài, hai mắt không thể nhìn thấy được nên chỉ có thể đoán bằng cảm giác.

Ngay cả kính chắn gió phía trước cũng như vậy.

Tối đen như mực, mắt thường không thể nhìn thấy được, nhưng tài xế thì có mắt kính chuyên dụng.

Đây cũng là lý do ban tổ chức đặc biệt phái đến một đoàn xe đặc biệt.

Cưỡng chế xuống xe?

Bắt cóc tài xế?

Phái người theo dõi!

Theo như Đoàn Minh Triết nói, những phương pháp này trước kia đã có người từng thử. Kết quả là tất cả họ đều đã chết.

Không có ngoại lệ!

Từ đó trở đi cũng không còn ai dám thử nữa.

Bởi vì điều này nên ban tổ chức vẫn luôn rất thần bí trong mắt mọi người, làm cho người ta nảy sinh cảm giác sợ hãi, khó nắm bắt.

Tiêu Nhất Thiên ngồi ở ghế sau trong một chiếc xe màu đen, nhịn không được cảm thấy tò mò, thử xuất ra một đạo ám kình, muốn thử tra xét tình huống bên ngoài.

Sau đó ngạc nhiên phát hiện ra rằng, chiếc xe màu đen này không những có thể ngăn trở tầm mắt mà còn có thể ngăn cản ám kình!

Nói cách khác, Tiêu Nhất Thiên không thể phóng ám kình trong khoang

"Ngài Tiêu, xin hãy tự trọng."

Tài xế ngồi phía trước đột nhiên nhắc nhở Tiêu Nhất Thiên một câu, hiển

nhiên đã nhận ra ý đồ của anh.

Hơn nữa, lúc đầu Tiêu Nhất Thiên chỉ tùy tiện chọn một chiếc xe ngồi lên

nhưng tài xế lại biết anh họ Tiêu.

Tiêu Nhất Thiên xấu hổ gật đầu cười nói: "Thật xin lỗi."

Phía người tổ chức có bối cảnh hùng mạnh, mà Tiêu Nhất Thiên thật sự

cần cỏ Xán Tinh, anh sẽ không tự nhiên ấm đầu đi rước lấy cực khổ, đắc tội với ban tổ chức.

Nửa giờ sau, đoàn xe chậm rãi dừng lại.

Tài xế phía trước nói: “Ngài Tiêu, cảm ơn ngài đã phối hợp, mời xuống xe."

Tới rồi?

Trong lòng Tiêu Nhất Thiên khẽ nhúc nhích, không chút do dự đầy cửa xuống xe, mà ở ngoài cửa xe đã có một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục giày da chờ sẵn.

"Ngài Tiêu, mời đi bên này."

Người đàn ông trẻ tuổi này cũng biết tên của của Tiêu Nhất Thiên, làm tư

thế mời.

Sói Vương Bất Bại)

"Được"

Tiêu Nhất Thiên nhìn xung quanh vài lần, phát hiện đây là một hành lang rất dài, cho dù là ban ngày hai hàng đèn trên tường vẫn được bật sáng, hàng trăm chiếc xe Mercedes Benz đen nhánh xếp thành một hàng dài, tất cả tỷ phú trên xe đều xuống xe, đi theo người tiếp đón theo thứ tự đi vào trong.

Nếu Tiêu Nhất Thiên không đoán sai, hiện tại có lẽ anh đang ở trong núi Phục Long!

Nói cách khác, người tổ chức buổi đấu giá này có lẽ đã đào rỗng ngọn

Ở bên trong núi Phục Long này có lẽ là phòng tổ chức buổi đấu giá.

Đi dọc theo hành lang đến phía trước tầm mười phút phía trước xuất hiện một cánh cổng sắt rất lớn. cùng với một tiếng răng rắc' cửa sắt hướng hai bên sườn từ từ mở ra.

Đột nhiên một luồng sáng mạnh xuyên từ bên kia cánh cổng sắt đập vào mắt mọi người.

Trước cánh cổng sắt có một người phụ trách kiểm tra an ninh đang đứng, thu toàn bộ điện thoại di động và thiết bị điện tử của mọi người thu lại.

Hơn nữa, trên cổng sắt treo rất nhiều mặt nạ đủ loại, loại nào cũng có, đi trước Tiêu Nhất Thiên có rất nhiều phú hào, có người lấy có người không lấy.

Điều này Đoàn Minh Triết đã giải thích với Tiêu Nhất Thiên rồi.

Dù sao buổi đấu giá này toàn là những vật phẩm quý giá, trị giá rất cao. Đối với cùng một món vật phẩm, chắc chắn không chỉ một người muốn có, người nào trả giá cao hơn thì lấy được.

Lỡ như người lấy được vật phẩm đó bị lộ thân phận, bị người khác trả thù thì sao?

Không cần nói đến người khác, Tiêu Nhất Thiên đã nghĩ như vậy rồi, hoặc là đấu giá được, hoặc là đoạt của người khác.

Đeo mặt nạ là để che giấu thân phận!

Tình huống này làm cho Tiêu Nhất Thiên có chút đau đầu, tổ chức này

không khỏi quá chu đáo đi? Tô An Nhiên đã không còn nhiều thời gian lắm, lỡ như cỏ Xán Tinh bị người khác lấy được, lại không biết thân phận đối phương, cho dù có muốn cướp thì trong khoảng thời gian ngắn khó có thể thực hiện được.

Vậy chỉ có thể là giành được nó!

Tiêu tiền!

Đến lượt Tiêu Nhất Thiên, anh nhướng mày nhìn đủ các loại mặt nạ, tùy tiện cầm một cái đeo lên, sau đó bước vào bên trong của sắt, tiến vào hội

trường đấu giá.

Tiêu Nhất Thiên lấy là mặt nạ hình đầu sọ!

Vô cùng thích hợp với thân phận Vua Sói của anh.

Sở dĩ đeo mặt nạ là để phòng ngừa bất trắc, lỡ như tiền trong tay không đủ dùng, bất đắc dĩ phải dùng đến thẻ đen ngân hàng VIP chí tôn toàn cầu!

Nếu như thực sự phải sử dụng tấm thẻ đó, Tiêu Nhất Thiên cũng không muốn bị bại lộ thân phận.

"Nhất Thiên!"

Đoàn Minh Triết đi ở phía trước, gặp Tiêu Nhất Thiên tiến vào, bèn nói với anh: "Chú ngồi ở hàng ghế đầu, nếu như cháu cần, chú có thể chuyển 35 ngàn tỷ cho cháu, cháu ra giá."

"Được"

Tiêu Nhất Thiên gật đầu, lướt qua Đoàn Minh Triết.

Phòng đấu giá ngầm vô cùng xa hoa. Diện tích mấy ngàn mét vuông, nguy nga tráng lệ như những tòa lâu đài ở phương Tây, trên bức tường phía trước gắn một cái màn ảnh lớn, trước màn ảnh là một sân ga hình chữ T.

Mà xung quanh sân ga là mấy trăm chỗ ngồi.

Trước mỗi chỗ ngồi đều có một cái máy cao hơn nửa người, lúc trước Đoàn Minh Triết cũng đã phổ cập khoa học cho Tiêu Nhất Thiên về nó.

Máy này chủ yếu có hai tác dụng.

(Sói Vương Bất Bại))

Một là đấu thầu.

Sau khi hội đấu giá bắt đầu, thông tin liên quan về buổi đấu giá sẽ hiện trên màn hình, người đấu thầu có thể thông qua màn hình để tăng giá, nếu trong vòng 30 giây không có ai tiếp tục tăng giá có nghĩa là đã trúng thầu.

Hai là chuyển khoản.

Máy này cũng được xem như ngân hàng tự động, nếu người đấu thầu không đủ tiền có thể xin nạp tiền và tiếp tục tăng giá.

Hình thức đấu giá này đã cao cấp hơn các buổi đấu giá khác rất nhiều. Tiêu Nhất Thiên dùng thẻ của Phạm Đức Thành để nghiệm chứng, trong

thẻ có 105000 tỷ cho nên anh được sắp xếp ở chuyên khu thấp nhất.

Trên đường, Tiêu Nhất Thiên thấy được mấy gương mặt quen thuộc.

Ví như Lâm Thanh Uyển, cô ta ngồi cùng với Đoàn Minh Triết ở chuyên khu 350 ngàn tỷ, hơn nữa cô ta cũng không đeo mặt nạ, phỏng chừng không có ai dám cướp đồ của nhà họ Lâm ở thủ đô.

Ví như tỷ phú Lí Đào Phong...

Trên mặt ông ta có chút sưng đỏ, trên tay cầm mặt nạ, vốn là không đeo nhưng khi thấy Tiêu Nhất Thiên nhìn qua bèn đeo lên, có lẽ là sợ Tiêu Nhất Thiên chú ý.

Tiêu Nhất Thiên đi vào chuyên khu 105 ngàn tỷ, chọn đại một chỗ ngồi

vào.

Sau khi tất cả các đại gia đã tiến vào, chỉ còn cách mười giờ không đến bốn phút, cửa sắt chậm rãi đóng lại, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên

ngoài.

Đúng 10 giờ!

Mà ảnh thật lớn trước khán đài chữ I đột nhiên lóe sáng, trên màn ảnh xuất hiện một bóng người hư ảo, giống như là bị hacker xâm nhập vào máy tính, để tránh trường hợp bị bại lộ danh tính, họ sẽ che mặt mình lại.

Vô cùng bí ẩn!

"Hoan nghênh mọi người đến buổi đấu giá trân bảo mười năm một lần."

Sau năm phút đồng hồ đọc diễn văn mở màn, bóng người mờ ảo trên màn ảnh lớn biến mất, sau đó liền xuất hiện hình ảnh và giới thiệu về vật phẩm đấu

giá.

Tịch Tà kiếm!

Được rèn từ hàn thiết, người ta đồn rằng nó từng là một thần binh lợi khí được một cao thủ ám cảnh viên mãn sử dụng, trải qua nhiều năm gột rửa, nó vẫn như trước vô cùng sắc bén, không nhiễm một hạt bụi.

Giá khởi điểm, 1750 tỷ.

Loại thần binh lợi khí này đối với người thường mà nói thì không có tác dụng gì, chỉ có thể sưu tầm, nhưng mà đối với cao thủ ám cảnh mà nói thì đây là một phụ trợ cực lớn, có thể đề cao không ít sức chiến đấu.

Mà trong những gia tộc giàu có đa phần đều bồi dưỡng ám cảnh cao thủ, cho nên tịch tà kiếm vừa ra đã khiến cả hội trường sôi trào.

Nhưng Tiêu Nhất Thiên cũng không cảm thấy hứng thú.

Bảo đao Lang Đồ đã đi theo anh nhiều năm, chinh chiến sa trường, giết bao nhiêu tướng địch, huống chi sau khi chém Hoắc Đình Kiên, nanh sói lớn cũng thuộc về anh.

Thần binh lợi khí? Tiêu Nhất Thiên không thiếu.

Một lúc sau, đấu giá bắt đầu, màn ảnh lớn chuyển sang giao diện đấu giá. Theo hình ảnh của tịch tà kiếm, một loạt dãy số bắt mắt nhảy lên, đó đích thực là bảng đấu giá.

Bên cạnh còn có máy móc và bảng số liệu.

Mỗi lần giá đấu thay đổi sẽ lập tức đổi mới. Quá trình đếm ngược có ba mươi giây, khi đếm ngược kết thúc, nếu giá cả không thay đổi có nghĩa là đấu thầu thành công.

2000 tỷ, 3500 tỷ...

Hội trường im lặng khác thường, gần như là không có ai nói chuyện, nhưng mà màn hình thật lớn ghi lại bản giá cả lại không ngừng thay đổi, tăng

(Sói Vương Bất Bại))

lên hàng chục tỷ.

Thật sự là ứng với câu nói kia, trong mắt kẻ có tiền, tiền có lẽ cũng chỉ là

một con số lạnh như băng mà thôi.

700 ngàn tỷ!

Vào lúc bảng ghi giá đấu thầu đạt mốc 700 ngàn tỷ, cuộc tạm dừng mười giây, cái giá này đã cao hơn so với giá trị thực của trừ tà kiếm.

Cao như vậy có chút ảo!

Nói đến cũng thật là trùng hợp, người ra cái giá 700 ngàn tỷ này ngồi cạnh máy 125, ngay cạnh chỗ Tiêu Nhất Thiên, ở chuyên khu 105 ngàn tỉ. Tiêu Nhất Thiên nhịn không được nhìn lướt qua, là một người đàn ông xa lạ, lại không có mang mặt nạ.

Mắt dừng lại ở bảng ghi giá cả, ba mươi giây lúc đầu giờ chỉ còn lại phân nửa, người đàn ông kia nắm chặt tay, cắn răng, vẻ mặt kích động.

Mười, chín, tám,...

Ba mươi!

Ngay tại thời điểm chỉ còn lại ba giây, màn hình chợt lóe, một lần nữa trở

lại ba mươi giây.

Bảng ghi giá cả cũng thay đổi theo.

Trong thoáng chốc ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn, nhất tề chuyển tầm nhìn về phía màn ảnh lớn, nhưng sau khi nhìn thấy số liệu mới được đổi mới, toàn trường đang yên tĩnh lập tức xôn xao lên.

Một, mười, trăm, ngàn...

Thật sao!

700 ngàn tỷ lẻ một đồng!

Giá đấu thầu do người tham gia tùy ý thêm vào, lấy việt nam đồng làm đơn vị, không hạn chế số tiền. Nhưng mà những người tham gia đấu giá đều là tỷ phú, rất ít người tăng giá dưới ba trăm năm mươi triệu.

Ba trăm năm mươi triệu rất hiếm khi gặp được.

Đây đúng là một sự sỉ nhục không chút che dấu.

Máy đánh số 6!

Ngay sau đó là những âm thanh la hét, ánh mắt mọi người cũng đồng thời chuyển từ màn ảnh lớn đến người ngồi cạnh máy số 6.

Đặc biệt là người đàn ông ra giá 700 ngàn tỷ kia, hai mắt trợn lên, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt khó coi vô cùng, vô cùng muốn giết người!

Tiêu Nhất Thiên cũng không nén được tò mò nhìn về người ngồi ở máy số

6 đó...