Sói Vương Bất Bại

Chương 106: Uy lực của một cú đấm, vợ chưa cưới năm năm trước của Tiêu Nhất Thiên




Cảm nhận được mối đe dọa từ trên đỉnh đầu, mặt Bác Phúc lập tức biến

Ông ta không phải là đối thủ của ám kình hậu kì!

Hơn nữa, cú đấm của Quỷ Thủ chính là muốn lấy mạng đối phương, không hề có chút nương tay nào, từ tốc độ ra đòn đến sức mạnh của năng lượng ám kình đều vượt xa ông ta, muốn đấu với gã sao? Chẳng khác nào lấy trứng chọi đá!

Bây giờ bỏ trốn e là đã quá muộn rồi.

Sói Đồng cũng bị sốc trước sự thay đổi đột ngột này, cũng may mục tiêu đầu tiên của Quỷ Thủ không phải là cô, tất nhiên cô sẽ không liều mạng vì Bác Phúc. Chênh lệch cảnh giới quá lớn, cho dù muốn cứu cũng không cứu được.

Vì thế, phản ứng đầu tiên của Sói Đồng là lách mình lui lại phía.

Chỉ có tên cao thủ ám kình sơ kỳ đang bị kẹp giữa Sói Đồng và Bác Phúc là vui mừng nhất. Mẹ nó, đúng là ông trời còn ngó lại, Phật Tổ phù hộ, Quan Âm Bồ tát hiển linh...

Cuối cùng cũng được cứu!

Trong khi sắc mặt ai nấy lúc trắng lúc xanh, thì một giọng nói lạnh lùng vang lên như tiếng sấm rền: "Đối thủ của mày không là phải ông ấy!"

Sói Vương Bất Bại)

"Mà là tao!"

Là giọng của Tiêu Nhất Thiên!

Ánh mắt của Tiêu Nhất Thiên sáng bừng như ngọn đuốc, dĩ nhiên anh biết Bác Phúc không phải là đối thủ của Quỷ Thủ, với sức mạnh gã ta, Bác Phúc khó có thể chống lại, thậm chí còn có thể thiệt mạng ngay trong tay gã.

Vậy nên, gần ngay lúc Quỷ Thủ nhảy lên, Tiêu Nhất Thiên cũng nắm lấy thời cơ, cả người biến thành một cái bóng dốc sức lao về phía Bác Phúc, nắm đấm giớ lên, ám kình bộc phát, chắn trước người Bác Phúc.

Lấy quyền đấu quyền!

Mục tiêu của Triệu Lâm Hùng vốn dĩ là Tiêu Nhất Thiên, còn về phần Sói Đồng và Bác Phúc, bọn họ chẳng qua chỉ là Trình Giảo Kim* giữa đường xuất hiện mà thôi. Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên như vậy mới nhịn không được mà đích thân ra tay, khóe miệng Triệu Lâm Hùng lập tức nhếch lên một đường chế nhạo!

(*Chú thích: Trình Giảo Kim là một đại tướng công thần khai quốc của nhà Đường.)

Chết tiệt, mau chết đi!

Khi nắm đấm của Tiêu Nhất Thiên và Quỷ Thủ vẫn còn cách xa nửa mét, năng lượng ám kình mạnh mẽ ôm chặt lấy nắm đấm của bọn họ giống như hai con nhím. Chúng đối kháng lẫn nhau, xuyên qua nhau, đầu chọi không chút kiêng dè, tạo ra một trận gió lớn đầy Bác Phúc lui về phía sau vài bước rồi rút khỏi vòng chiến đấu một cách cứng nhắc.

Sức mạnh của cú đấm này quả không phải tầm thường!

"Bum!

Giây tiếp theo, hai nắm đấm bị vây giữa lực ám kình đập vào nhau, vụ va chạm gây ra một tiếng động đinh tai nhức óc như tốc độ siêu âm của máy bay lúc cất cánh.

Ám kình nổ tung, trận gió quét qua giống như lưỡi đao chém xuống.

"A!"

Gã cao thủ ám kình sơ cấp vừa mới hưng phấn chưa tới ba giây đã bị trận gió kia cuốn bay hất ra xa, kêu la thảm thiết.

Tính ra tên này cũng thật là xui xẻo!

Vừa rồi bị Sói Đồng và Bác Phúc vây bắt, hiện tại, Sói Đồng đã lùi về phía sau, Tiêu Nhất Thiên thì lại thay vị trí của Bác Phúc, vì thế nên trận gió ban nãy bắn ra từ chỗ Tiêu Nhất Thiên cũng vừa khéo như vậy. Hắn vẽ một vòng cung vô cùng tao nhã giữa không trung, sau đó "phịch" một tiếng, đã rơi xuống ngay trước mặt Sói Đồng.

"Răng rắc!"

Sói Đồng khom lưng, đưa tay nắm lấy đầu hắn ta rồi thản nhiên vặn

ngược...

Tiếng kêu giống lợn chọc tiết lúc nãy bỗng im bặt.

Một phát chết tươi!

Nhưng vào giờ phút này, ai lại quan tâm đến chuyện sống chết của hắn, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Tiêu Nhất Thiên và Quỷ Thủ, họ thu hút hết tất cả sự chú ý của những người đứng xung quanh.

Ai nấy đều hồi hộp chờ đợi kết quả của cuộc đối đầu giữa hai người họ!

Chỉ trừ Sói Đồng.

Trong số những người có mặt ở đây, không ai hiểu rõ thực lực của Tiêu Nhất Thiên hơn cô, chỉ một tên Quỷ Thủ đứng trước mặt anh cũng chẳng khác gì hạng tép riu!

"A!"

Quả nhiên, ngay khi Sói Đồng bẻ gãy cổ tên xui xẻo kia, lại thêm một tiếng hét vang lên thất thanh giống như sét đánh khiến mọi người đều kinh

ngạc.

Sói Đồng ngẩng đầu nhìn.

Chỉ nhìn thấy Quỷ Thủ rơi từ độ cao năm mét xuống mặt đất, bị cú đấm uy lực của Tiêu Nhất Thiên làm cho nổ tung tại chỗ, còn cao hơn cả cú nhảy

lên không trung của hắn ta ban nãy!

Lúc nãy chỉ năm mét, còn bây giờ là mười mét!

Giống một tòa nhà ba tầng!

Điều khiến người khác nhìn thấy mà ghê người nhất chính là lúc bay ngược lên trên, lúc Quỷ Thủ đụng phải Tiêu Nhất Thiên, toàn bộ cánh tay phải của gã ta vì không chịu được lực ám kình của Tiêu Nhất Thiên nên chúng nổ tung ra!

Nhìn qua trông giống như tiên nữ rải hoa giáng trần!

Chỉ có điều tiên nữ thì rải hoa, nhưng Quỷ thủ thì lại rải xuống máu thịt của chính mình!

Trong không gian bỗng nhiên lất phất mưa bụi...

Từng giọt hồng hồng đỏ đỏ rơi xuống giống như trời đổ cơn mưa máu.

Tiêu Nhất Thiên đứng yên, bất động như núi. Anh ngẩng đầu liếc nhìn Quỷ Thủ đang gào thét trên không trung, lắc đầu, có chút thất vọng: "Trong vòng mười giây là lấy được đầu để dâng lên sao?"

"Nếu so với năng lực chiến đấu thì kỹ năng khoe khoang của mày có vẻ

mạnh hơn nhiều đấy."

"Tao mà muốn lấy đầu của chủ mày, thì chỉ cần năm giây thôi, vậy là đủ!"

Bùm!

Dường như cũng đang phối hợp với Tiêu Nhất Thiên, anh vừa nói xong, Quỷ Thủ liền rơi xuống đất một cách nặng nề, đáp ngay trước mặt Triệu Lâm Hùng, không biết còn sống hay đã chết.

Toàn thân Triệu Lâm Hùng rét run, sợ đến ngu người!

Mặc dù là người đứng đầu nhà họ Triệu ở thành phố Hồ Chí Minh, lại hiểu biết sâu rộng, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến hắn cảm thấy vô cùng chấn động, tim đập loạn xạ.

"Mày...mày...mày..."

Nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên với ánh mắt không thể tin được một hồi lâu, Triệu Lâm Hùng giọng run lẩy bẩy: "Mày đã luyện tới cảnh giới Ám kình

(Sói Vương Bất Bại))

viên mãn rồi ư?"

Sốc!

Tất nhiên là sốc tận óc!

Dù sao đi nữa, muốn đạt tới cảnh giới Ám kình viên mãn thật sự còn khó

hơn lên trời!

Chẳng hạn như Bác Phúc dù đã hơn sáu mươi tuổi nhưng ám kình sơ kỳ đã là giới hạn cao nhất của ông ấy rồi. Trừ phi sống đến hơn trăm tuổi như Triệu Phong cụ tổ của nhà họ Triệu, nếu không, kiếp này ông ta sẽ không bao giờ đạt được hy vọng tu luyện ám kình viên mãn.

Ngay cả Triệu Phong, cụ tổ của gia tộc họ Triệu, đến năm chín mươi tuổi mới thành công luyện được Ám kình viên mãn.

Tiêu Nhất Thiên thì sao?

Anh ta bao nhiêu tuổi chứ?

Có được năng lực Ám kình viên mãn ở tuổi hai mươi, thật không thể tin được! Nếu cho anh đủ thời gian để trưởng thành, đừng nói là nhà họ Triệu, e rằng nhà họ Tiêu ở thủ đô cũng không địch lại được!

Có lẽ, Tiêu Nhất Thiên có thể thực sự tiêu diệt được nhà họ Tiêu ở thủ đô,

báo thù rửa hận!

"Rồi sao?"

Bắt gặp nét mặt kinh hãi tột độ của Triệu Lâm Hùng, Tiêu Nhất Thiên khịt mũi hỏi: "Ông không định giết tôi báo thù cho con trai ông nữa sao?"

"Nào, giờ tôi đứng ngay đây, muốn chém muốn giết thoải mái!"

Vừa nói, khóe miệng Tiêu Nhất Thiên khẽ nhếch lên một tia giễu cợt, mang đầy ý mỉa mai: "Chắc không phải vì ông biết tôi đã đạt đến Ám kình viên mãn nên mới không dám giết nữa chứ? Ngay cả thù giết con trai cũng không dám báo, ông muốn làm con rùa rụt cổ phải không?"

"Trên đời này còn có kiểu làm bố như ông sao?"

Tiêu Nhất Thiên dùng mấy lời mà Triệu Lâm Hùng vừa nói ban nãy để

khích lại ông ta, còn cố ý thêm vào mấy phần giễu cợt.

Khóe miệng Triệu Lâm Hùng bỗng co giật!

Nhưng lại không nói được một lời!

"Không phải không muốn, mà là không dám!

Lúc này, mấy chục người mà Triệu Lâm Hùng dẫn theo đều nằm la liệt trên đất, có người bị thương, cũng có kẻ mất mạng, cả cao thủ ám kình hậu kỳ Quỷ Thủ cũng bị một nắm đấm của Tiêu Nhất Thiên mà thừa sống thiếu chết, chỉ có một mình hắn ta đứng đó.

Hắn ta còn lại gì đâu mà đòi chiến đấu với Tiêu Nhất Thiên?

Ngộ nhỡ chọc cho Tiêu Nhất Thiên nổi giận, hắn ta bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng dưới tay của anh. Đến lúc đó, e rằng không phải hắn báo thù cho Triệu Bân, mà là đợi con trai cả Triệu Hằng đến báo thù cho hắn.

"Nếu không dám thì mau cút đi!"

Tiêu Nhất Thiên trừng mắt khinh thường nhìn Triệu Lâm Hùng, Triệu Bân quả thực không phải do anh giết. Vốn dĩ giữa anh và nhà họ Triệu không có bất kì mối hận thù sâu sắc nào giống như với nhà họ Triệu ở thủ đô. Cho nên anh không muốn đẩy mọi chuyện đi quá xa!

Triệu Lâm Hùng nghiến răng, quay người bỏ đi không nói lời nào!

Tiêu Nhất Thiên tha cho hắn một mạng khiến hắn có chút ngạc nhiên. Chỉ có điều, hắn cảm thấy đây không phải là lòng tốt của Tiêu Nhất Thiên mà là sự phù hộ của tổ tiên nhà họ Triệu. Dù sao cũng nhờ danh tiếng lẫy lừng của Triệu Phong mới bảo toàn được vị thế của cả nhà họ Triệu ở thành phố Hồ Chí Minh!

Bốp! Bốp! Bốp!

Tiếng vỗ tay vang lên từ phía sau, tiếp theo đó là tiếng cười và khen ngợi của Đoàn Minh Triết: "Quả nhiên là người thừa kế của nhà họ Tiêu ở thủ đô! Quả nhiên là quái vật được huấn luyện trong quân đội! Quả nhiên Không hồ là ân nhân cứu mạng của Quốc Tuấn!"

"Ám kình viên mãn!"

"Nhất Thiên, con đường tương lai của con sau này còn rộng mở!"

Chứng kiến sức mạnh của cú đấm vừa rồi, trong lòng Đoàn Minh Triết cũng dấy lên một trận sóng to gió lớn, nhưng ông ta che đậy rất tài tình, quyết không để lộ ra ngoài, vẫn duy trì phong thái trầm ổn của một người đứng đầu gia tộc.

Nhưng từ tận đáy lòng, ông ta không khỏi cảm thấy có chút may mắn: Cũng may, là bạn không phải thù...

Một kẻ địch Ám kình viên mãn, bất kể là đại gia tộc nào xúc phạm đến, đều sẽ biến thành một cơn ác mộng đáng sợ!

Đoàn Minh Triết đột nhiên hiểu được lý do tại sao nhà họ Tiêu ở thủ đô lại nóng lòng giết Tiêu Nhất Thiên đến như vậy, loại mầm mống tai họa ngay bên cạnh như thế này, nếu không sớm tiêu diệt anh thì người bị giết trong tương lại chắc chắn sẽ là mình.

Tiêu Nhất Thiên quay đầu lại, sự tàn bạo trên mặt đã biến đi đâu mất. Anh nở nụ cười: "Để chú Đoàn phải chế cười rồi."

"Không phải là chế cười đâu, là mở mang tầm mắt mới đúng."

Đoàn Minh Triết đưa tay vỗ vỗ vai Tiêu Nhất Thiên, cười nói: "Nhất Thiên, cháu tạm thời sống ở biệt thự đi, dù là nhà họ Tiêu ở thủ đô hay nhà họ Triệu, chỉ cần ở đây, tuyệt đối không ai dám động đến cháu."

Hễ mở miệng ra là một câu "Nhất Thiên", hai câu "Nhất Thiên", thái độ rõ ràng là thân thiện hơn nhiều so với trước đây.

Mặc dù Đoàn Minh Triết nói rằng ông luôn coi Tiêu Nhất Thiên như một đứa cháu ruột, nhưng ông ta rất hạn chế nói về chuyện đó và hầu như chưa bao giờ gọi anh là "Nhất Thiên".

Tiêu Nhất Thiên không quan tâm, chỉ gật đầu nói: "Vậy làm phiền chú

Đoàn rồi." %3D

"Đi, về nhà thôi!"

Đoàn Minh Triết dẫn theo Tiêu Nhất Thiên cùng nhau bước vào biệt thự Vân Đỉnh, trên đường đi, Bác Phúc e dè bước tới cảm ơn anh: "Vừa rồi, cảm

(Sói Vương Bất Bại)

ơn cậu Tiêu đã cứu mạng tôi."

"Ông giúp tôi, tôi cứu ông, đây là chuyện đương nhiên thôi."

Tiêu Nhất Thiên thản nhiên nói.

Phạm Đức Thành lo lắng nói: "Cậu Tiêu, cậu thả Triệu Lâm Hùng đi như vậy, không sợ thả hồ về rừng sao? Theo tôi biết, thực lực của nhà họ Triệu không chỉ có như vậy đâu. Vẫn còn nhiều cao thủ ám kình trung kì và hậu kì nữa. Chắc là do thời gian gấp rút, không kịp đến đây."

"Ngộ ngỡ Triệu Lâm Hùng quay lại trả đũa chúng ta... Vậy thì..."

Ánh mắt vừa rồi của Triệu Lâm Hùng khiến Phạm Đức Thành bây giờ nhớ lại không khỏi sởn gai ốc, kỹ năng của Tiêu Nhất Thiên tốt nên không sợ, nhưng nhà họ Phạm thì không thể chống lại nổi!

Nhà họ Phạm chỉ có một cao thủ ám kình như Bác Phúc, vốn không thể không thể chống lại sự tấn công của nhà họ Triệu. Vả lại, hiện giờ bác Phúc đang đi theo bảo vệ cho ông ta. Chỉ sợ Triệu Lâm Hùng cử người đến Hải Phòng để đối phó với mấy người nhà họ Phạm thì phải làm thế nào?

Càng nghĩ, trong lòng càng nóng như lửa đốt!

Tiêu Nhất Thiên quay lại nhìn ông ta, hỏi: "Nếu vừa rồi tôi giết Triệu Lâm

Hùng, ông nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?"

"Báo thù!"

Trước khi Phạm Đức Thành kịp nói, Sói Đồng đã trả lời thay: "Gần như là

điên cuồng báo thù!"

"Không sai." %3D

Tiêu Nhất Thiên gật đầu nói: "Giết Triệu Lâm Hùng thì nhà họ Triệu sẽ như rắn mất đầu. Đó mới là nguy hiểm nhất. Bây giờ có Triệu Lâm Hùng áp chế, hắn ta sợ năng lực ám kình của tôi cũng được, hay dè chừng thế lực của nhà họ Đoàn cũng chẳng sao, đều không dám làm gì quá đáng. "

"Đây là một loại cân bằng!"

"Một khi sự cân bằng này bị phá vỡ, tình hình sẽ hoàn toàn mất kiểm soát, còn tồi tệ hơn hiện tại gấp trăm lần!"

"Hơn nữa nhà họ Triệu còn có một lão quái vật mười năm qua chưa từng

xuất hiện!"

Không thể không thừa nhận, việc Tiêu Nhất Thiên tha mạng Triệu Lâm Hùng quả thực còn một lí do khác. Chính là cụ tổ Triệu Phong đã biến mất suốt mười năm qua của nhà họ Triệu.

Nếu như Triệu Phong còn sống sờ sờ đứng trước mặt Tiêu Nhất Thiên, trái lại anh cũng không sợ.

Chỉ sợ, ta ở ngoài sáng, kẻ địch lại đang ở trong bóng tối!

Bị một cao thủ Ám kình viên mãn không rõ tung tích nhìn chằm chằm vào

mình, Tiêu Nhất Thiên không lo lắng cho bản thân, mà lại lo cho sự an nguy của gia đình Tô Tử Lam và Đỗ Thiết Sơn!

Nỗi lo này cũng giống như nỗi kiêng kỵ dành cho nhà họ Tiêu ở thủ đô!

"Đúng, đúng thế!"

Phạm Đức Thành cân nhắc tỉ mỉ một lúc rồi mới yên tâm, gật đầu như củ tỏi: "Cậu Tiêu đúng là biết tính toán nhìn xa trông rộng, là do tôi nhất thời không tỉnh táo."

Mấy người theo sau Đoàn Minh Triết tiến vào sảnh biệt thự, ở đó đã soạn

sẵn một bàn tiệc vô cùng thịnh soạn.

Tiêu Nhất Thiên và những người khác ở lại biệt thự Vân Đỉnh, nhưng họ không biết rằng, chỉ nửa giờ sau, tin tức về trận chiến trước cổng biệt thự đã đến tai nhà họ Lâm!

Là đại gia hàng đầu ở thành phố Hồ Chí Minh, được xếp ngang hàng với nhà họ Đoàn, hai nhà Lâm, Đoàn vừa là bạn cũng vừa là đối thủ của nhau, hợp tác làm ăn cũng nhiều, mà cạnh tranh cũng không ít.

Vì vậy, hai bên đều rất quan tâm đến mỗi hành động của đối phương.

Đương nhiên, chuyện xảy ra ở cổng nhà họ Đoàn cũng không thể giấu

được nhà họ Lâm.

Tại thời điểm đó.

Trong đại sảnh rộng rãi và sáng sủa ở ngôi biệt thự lớn của gia đình họ Lâm, một thanh niên đứng cúi người tường thuật lại mọi chuyện xảy ra trước cửa nhà Đoàn, như thể anh ta đã tận mắt chứng kiến.

Trên chiếc ghế sô pha đối diện có năm sáu người đang ngồi, đều là những thành viên cốt cán của nhà họ Lâm.

Mà người đứng đầu nhà họ Lâm là Lâm Điện Thần cũng nằm trong số đó.

Năm phút sau mới nói xong.

"Tiêu Nhất Thiên!"

Lâm Điện Thần nghe xong, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, trầm giọng nói: " Mới hai mươi sáu tuổi đã hoàn thành cảnh giới ám kình viên mãn! Cậu lui xuống trước đi, tiếp tục theo dõi nhà họ Đoàn, đặc biệt là mỗi hành động của Tiêu Nhất Thiên!"

"Vâng!"

Người thanh niên nhận lệnh rời đi.

Trong đại sảnh nhất thời im lặng, sau đó một vị trưởng bối tóc trắng nói: "Năm năm trước sa cơ lỡ vận, nghèo rớt mồng tơi, mà hôm nay vẫn có thể trở xoay mình đổi vận, phút chốc đã trở thành cao thủ ám kình viên mãn!"

"Cái người Tiêu Nhất Thiên này thật đúng là một con rết khó lường, đến chết vẫn không cùng đường!"

"Người này, tuyệt đối không thể giữ lại!"

"Bây giờ nhân lúc cậu ta lông cánh chưa vững, chúng ta phải mau chóng diệt trừ!"

Những người khác cũng đồng ý, dù sao thì mối quan hệ giữa Tiêu Nhất Thiên và nhà họ Lâm ở thủ đô rất đặc biệt, 5 năm trước, anh bị bắt giam vì tội cưỡng bức hủy hoại thanh danh của Lâm Thanh Uyển, con gái cả của nhà họ Lâm. Năm năm trôi qua, sự việc của Lâm Thanh Uyển với Tiêu Nhất Thiên khó khăn lắm mới lắng xuống. Vậy mà lúc này, Tiêu Nhất Thiên lại đột nhiên xuất hiện. Rồi sẽ lại gây ra phong ba bão táp nữa cho xem!

Dù là nhà họ Lâm ở thủ đô hay nhà họ Lâm ở thành phố Hồ Chí Minh thì

đây cũng là kết quả mà bọn họ tuyệt đối không muốn nhìn thấy!

Thậm chí có người còn phàn nàn: "Nhà họ Tiêu thật là mềm lòng, có phải bị điện hết rồi không. Năm năm, vậy mà không thể khiến cho Tiêu Nhất Thiên chết rục xương trong trại giam ở Hải Phòng được."

"Nếu giờ còn muốn giết cậu ta, e là còn phải trầy trật một phen mới giết

được!"

Mấy người bọn họ cứ anh một câu, tôi một câu, càng nói càng tức giận. Với tư cách là người đứng đầu nhà họ Lâm ở thành phố Hồ Chí Minh, Lâm Điện Thần vẫn cúi gằm mặt, không bày tỏ chính kiến của mình.

Ngược lại.

Lâm Điện Thần thậm chí còn không thèm nghe mấy lời bàn ra tán vào của mấy người kia, cứ hết lần này đến lần khác, ông ta nhìn lên căn phòng nào đó trên lầu hai với ánh mắt u ám, như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Cho đến khi, có một tiếng cọt kẹt nhẹ phát ra từ cửa phòng tầng trên. Con ngươi của Lâm Điện Thần bỗng chốc co rút, ông ta đột nhiên đứng lên, những người khác đều im lặng, cũng bật dậy theo, vẻ mặt vô cùng cung kính, giống như tên tay sai vừa đứng ở chỗ này đối mặt với bọn họ.

Một lúc sau, tiếng bước chân vang lên.

Một người phụ nữ trẻ đẹp chậm rãi đi ra khỏi phòng trên lầu hai, trên người mặc một chiếc váy ngủ màu trắng bằng nhung, mái tóc đen vừa mới sấy khô quét trên bờ vai gầy, làn da trắng sáng như ngọc. Có thể thấy dáng người vô cùng đầy đặn, giữa hai lông mày có một chút màu đỏ nhạt, khóe miệng mỏng như cánh ve sầu gợi lên một đường cong tao nhã, mỗi cử động, mỗi nụ cười, đều mang một vẻ cao quý không thể xâm phạm.

Cô ấy là vị hôn thê của Tiêu Nhất Thiên năm năm trước, là con gái cả của nhà họ Lâm ở thủ đô, lần này thay mặt nhà họ Lâm đến thành phố Hồ Chí Minh tham dự đấu giá ngầm, Lâm Thanh Uyển!

Lâm Thanh Uyển men theo cầu thang xoắn ốc từ lầu hai đi xuống, vừa đi vừa nói: "Tiêu Nhất Thiên vẫn còn sống. Đây hẳn là tin tốt cho tôi phải

không?"

(Sói Vương Bất Bại))

Tin tốt ư?

Nghe vậy, tất cả mọi người đều sững sờ, chết tiệt, tốt chỗ nào chứ?