Sói Vương Bất Bại

Chương 100: Tôi sẵn sàng đánh cược và chịu thua, nụ hôn sau năm năm xa cách




Phạm Đức Thành và Bác Phúc liếc mắt nhìn nhau, Tô An Nhiên vẫn còn có thể được cứu chữa, nữa, bọn họ đủ khả năng giúp việc này, điều này đối với bọn họ mà nói, chắc chắn là một tin tốt.

Chỉ là...

Cỏ Xán Tinh?

Đó là thứ gì?

Phạm Đức Thành không hiểu dược lý, đây cũng là lần đầu tiên ông ta nghe đến cái tên này, thế là quay sang hỏi Bác Phúc: "Bác Phúc, có không?"

"Hình như có"

Bác Phúc gật đầu, cũng không chắc chắn: "Thư mời đó, tôi trước đây chỉ đọc qua có một lần, nội dung trong đó có ghi hơn hai mươi loại vật phẩm quý giá được đem ra đấu giá, cái tên cỏ Xán Tinh, hình như tôi có chút ấn tượng."

"Vậy thì tốt quá! Vậy thì tốt quá!"

Phạm Đức Thành vui mừng khôn xiết, ra hiệu: "Anh lập tức gọi điện, sai người mang thư mời đó đến đây cho tôi!"

"Vâng!"

Bác Phúc không chần cho, quay người lấy điện thoại di động ra gọi điện.

Phạm Đức Thành quay đầu lại, nhìn về hướng Tiêu Nhất Thiên và Tô Từ Lam, cười nói: "Thông tin của cậu Tiêu đây quả nhiên là rất nhanh."

"Không giấu cậu Tiêu, mặc dù tài sản của Tập đoàn Phạm Giang hơn

chục tỷ, nhưng hầu như không đủ tiêu chuẩn để tham gia đấu giá, vậy nên trước đó, tôi chưa từng được ban tổ chức mời dù chỉ một lần."

"Lần này cũng là một sự tình cờ, tôi ở tỉnh thành bên đó đã phát triển một số nghiệp vụ trên mạch đập cơ thể người, sau khi được những người khác giới thiệu, hai ngày trước tôi nhận được thư mời lần đầu tiên."

"Bác Phúc đã gọi điện, bảo người mang thư mời qua đây, nếu cậu Tiêu cần nó, có thể cầm đi, tôi nghe nói, theo quy định của ban tổ chức đề ra, chỉ cần người được mời đồng ý, làm các thủ tục liên quan, thì thư mời có thể chuyển tặng cho người khác..."

Nếu anh cần, thì hãy lấy đi!

Nghe giọng điệu của Phạm Đức Thành, không phải mượn, mà là trực tiếp

tặng!

Cho không!

Không hề đề cập đến bất kỳ điều kiện và yêu cầu nào, trực tiếp tặng lại thư mời cho Tiêu Nhất Thiên!

Điều này khiến trái tim đang treo lơ lửng của Tô Tử Lam, cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Đồng thời cũng vô cùng kinh ngạc!

Cô đã kinh ngạc trước thái độ của Phạm Đức Thành đối với Tiêu Nhất Thiên, điều đó thật kỳ lạ, quả thật khó bề mà tưởng tượng được, đường đường là người đàn ông giàu có nhất Thành phố Hải Phòng, giá trị tài sản lên đến hơn chục tỷ, nhưng ở trước mặt Tiêu Nhất Thiên, khiêm nhường có phần quá mức. Một câu cậu Tiêu, hai câu cậu Tiêu, ngay cả khi nghe lời nói châm chọc của Tiêu Nhất Thiên, Phạm Đức Thành vẫn gương mặt tràn đầy ý cười như cũ, đi kề sát như cái đuôi của Tiêu Nhất Thiên.

Nếu bị những người qua đường không biết thân phận thật sự của Phạm Đức Thành nhìn thấy, sợ là ai cũng sẽ hiểu nhầm, nghĩ rằng Phạm Đức Thành chính là đàn em bên cạnh Tiêu Nhất Thiên.

Tô Tử Lam liếc mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên, trong lòng vô cùng cảm động, người đàn ông trước mắt này, đột nhiên xông vào trong cuộc sống của cô,

dường như là một bí ẩn lớn, khiến cho người khác không thể nhìn thấu, không thể đoán được, nhưng luôn luôn mang đến cho cô những điều bất ngờ không ngờ đến.

Đây chính là người đàn ông quý giá trong truyền thuyết sao?

Trong vô thức, sự tò mò của Tô Tử Lam đối với Tiêu Nhất Thiên, càng ngày càng mãnh liệt, trong đầu cô không chịu được mà cứ suy nghĩ lung tung, nghĩ đến đây, mặt cô chợt đỏ ửng.

Phạm Đức Thành chủ động tặng thư mời cho Tiêu Nhất Thiên, không phải nói, vụ cá cược giữa cô và Tiêu Nhất Thiên, cô thua rồi sao?

Bị Tiêu Nhất Thiên hôn?

Hơn nữa, còn hôn môi?

Nghĩ đến đây, trái tim vừa được hạ xuống lại đột nhiên treo lên, cực kỳ căng thẳng, suy cùng, cô năm năm trước đã từng sinh con, có một cô con gái, nhưng cô không nhớ gì cả, ngoại trừ lần đó, thì cô chưa bao giờ bị người đàn ông nào khác chạm vào.

Mặt cũng chưa từng hôn qua, chứ đừng nói là môi?

Tiêu Nhất Thiên chú ý đến biểu tình kỳ quái đỏ mặt tía tai của Tô Tử Lam, anh đương nhiên biết cô đang nghĩ gì, liền mỉm cười, không để ý, mà nhìn về hướng Phạm Đức Thành, nói: “Tôi cũng nghe nói rằng, giá khởi điểm của các vật phẩm đấu giá đều trên một nghìn năm trăm tỷ?"

"Không sai, một nghìn năm trăm tỷ là thấp nhất..."

Phạm Đức Thành gật đầu, mới nói được một nửa, ông ta đột nhiên nhận thấy được ẩn ý trong lời nói của Tiêu Nhất Thiên, thế là ông ta thay đổi, thờ mạnh nói: “Chuyện tiền bạc, cậu Tiêu không cần lo lắng."

"Đến lúc đó, tôi sẽ đi cùng cậu Tiêu, cậu Tiêu cứ việc đấu giá, sau khi đấu giá xong, tôi sẽ thanh toán tiền."

Lời nói này vừa nói ra khỏi miệng, ngay cả Phạm Đức Thành là người giàu nhất ở Thành phố Hải Phòng, trong lòng cũng không khỏi ứa máu.

Đau!

Một nghìn năm trăm tỷ chỉ là giá khởi điểm, mặt khác cuộc đấu giá lần này, toàn bộ những người tham gia đều là đại gia hàng đầu và những doanh nhân giàu có từ khắp nơi trên thế giới tụ về, một khi những người khác muốn có cỏ Xán Tinh, họ sẽ cố gắng hết sức để tăng giá, sợ rằng tài sản trị giá hàng chục nghìn tỷ này đều không đủ.

Thậm chí, có thể chỉ vì một loại thảo dược mà ông ta còn chưa nghe tên đến, trực tiếp khiến cho tập đoàn Phạm Giang phá sản!

Nhưng không có cách nào, đây là tội lỗi mà Phạm Nhất Minh tạo ra, cũng

là món nợ mà nó nợ người ta.

Con nợ, thì bố phải trả!

Ông không thể không trả!

Tô Tử Lam bị câu nói của Phạm Đức Thành dọa cho sợ ngở người, từ suy nghĩ lung tung là định thần lại, lập tức lắc đầu nói: "Không được! Như thế tuyệt đối không được!"

"Chủ tịch Phạm sẵn sàng đưa thư mời đấu giá cho chúng tôi, chúng tôi đã rất biết ơn rồi, làm sao chúng tôi có thể để ông trả tiền được?"

"Không bằng...như thế này."

Tô Tử Lam suy nghĩ một chút, sau đó tiếp tục nói: “Những vật phẩm đấu giá đó đều là giá cao ngất trời, chủ tịch Phạm cũng biết rằng, với tình hình kinh tế hiện tại của tôi và Tiêu Nhất Thiên, quả thật không thể đưa ra nhiều tiền như vậy một lúc, đến lúc đó nếu như chúng tôi cần, ông có thể giúp chúng tôi bù vào trước, làm như thế coi như là chúng tôi nợ ông, sau khi chữa khỏi bệnh của An Nhiên, chúng tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, trả lại tiền cho ông càng sớm càng tốt..."

Không có công, thì không thể nhận bổng lộc.

Làm sao mà Tô Tử Lam có thể gật đầu dễ dàng với số tiền khổng lồ hàng trăm triệu đô như thế?

Hôm kia và hôm qua, Tiêu Nhất Thiên đã mua liên tiếp hai chiếc Mulsanne Bentley, cộng thêm quần áo trị giá gần một triệu, tổng cộng là khoảng mười ba triệu, nhìn dáng vẻ tiêu tiền như nước, giống như một phú

hào lớn, nhưng so với một khoản tiền khổng lồ hàng trăm triệu, mười ba triệu như là một hạt muối bỏ biển, thật sự không đáng nhắc đến.

Vì vậy, cô không ý thức được mà cảm thấy, Tiêu Nhất Thiên nhất định không thể có nhiều tiền như vậy.

Không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc đi vay.

Phạm Đức Thành sẵn sàng cho vay tiền, cô đã bất ngờ và cảm động đến muốn rơi nước mắt, giống như lá thư mời đó, là cho không? Cô không có da mặt dày như vậy, cũng không thể nhận ân huệ lớn như vậy!

"Điều nà..."

Phạm Đức Thành sửng sốt, không khỏi nhìn Tô Tử Lam thêm vài lần nữa, trong lòng tự nhủ, mắt nhìn của cậu Tiêu thật sự không tồi, cô Tô quả thật là một cô gái tốt và thấu hiểu lòng người.

Nhưng mà, Tô Tử Lam từ chối, không có nghĩa là Tiêu Nhất Thiên cũng sẽ

từ chối.

Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên đang im lặng, sắc mặt lạnh lùng, Phạm Đức Thành không còn cách nào khác, chỉ đành cắn răng nói: "Cô Tô có điều không biết, tiền mua cỏ Xán Tinh, không phải tôi tặng cho cô, cũng không phải cho hai người mượn, mà là..."

"Là tôi mắc nợ cậu Tiêu."

Đúng, là mắc nợ!

Phạm Đức Thành mắc nợ Tiêu Nhất Thiên một mạng! Mạng của Phạm Nhất Minh! Và bây giờ, đó là lý do khiến ông ta sẵn sàng đổ máu như thế này, không có cách nào khác chính là lấy tiền đề đổi lấy mạng sống của Phạm Nhất Minh, cầu xin sự tha thứ của Tiêu Nhất Thiên!

"Mắc nợ, nợ... nợ Tiêu Nhất Thiên?"

Tô Tử Lam hoàn toàn kinh ngạc. Quay sang nhìn Tiêu Nhất Thiên, sau đó

lại nhìn Phạm Đức Thành, vô thức hỏi: "Chủ tịch Phạm nợ Tiêu Nhất Thiên bao nhiêu tiền?" Phạm Đức Thành ngượng ngùng nói: “Những thứ tôi nợ cậu Tiêu, không

thể đong đếm được bằng tiền, nếu cậu Tiêu muốn, tôi có thể giao toàn bộ tài sản bao gồm cả tập đoàn Phạm Giang cho cậu Tiêu bất cứ lúc nào."

Âm!

Lời nói của Phạm Đức Thành giống như sấm sét từ trên trời, đánh xuống đầu Tô Tử Lam, trong nháy mắt, Tô Tử Lam bị bổ thành từng mảnh, đầu óc

trống rỗng.

Qủa thật là không dám tin vào tai mình.

Nếu cứ để Phạm Đức Thành tiếp tục ăn nói không kiêng nể gì cả như vậy, ông ta có thể dọa Tô Tử Lam đến ngu ngốc, Tiêu Nhất Thiên trong lòng thở dài một tiếng, cuối cùng không nhịn được, trầm giọng nói: “Nếu chuyện này thuận lợi, có thể lấy cỏ Xán Tinh để cứu con gái tôi, khoản nợ giữa chúng ta, coi như xóa bỏ."

"Hử?"

Đôi mắt của Phạm Đức Thành đột nhiên sáng lên, vẻ mặt vô cùng xúc động nói: “Cảm ơn cậu Tiêu! Cảm ơn cậu Tiêu!"

Hận không thể tự mình cúi đầu trước Tiêu Nhất Thiên.

Trong toàn bộ quá trình Tô An Nhiên bị bắt cóc, Phạm Nhất Minh đã tiếp nhận lệnh của nhà họ Tiêu, phái người bắt cóc Tô An Nhiên, sau đó giao cho Hoắc Đình Kiên, đóng vai một con chó săn, không phải là chủ mưu. Thậm chí nếu không có Phạm Nhất Minh, với khả năng của Hoắc Đình

Kiên, dưới tình hình Tiêu Nhất Thiên không có bất cứ sự phòng bị gì bắt cóc

Tô An Nhiên đi, cũng là một việc dễ như trở bàn tay.

Vậy nên!

Như Bác Phúc và Phạm Đức Thành đã phân tích trước đó, tuy Tiêu Nhất Thiên có thể giết người trong lúc tức giận, nhưng chắc chắn không phải là một kẻ giết người khát máu và bừa bãi, sau khi bình tĩnh lại, thì thấy điều đó cũng rất có lý.

Nếu không, ở biệt thự Phạm Giang đêm qua, Phạm Đức Thành và Bác Phúc sớm đã xuống Suối Vàng rồi!

Chỉ cần lấy được cỏ Xán Tinh, Tô An Nhiên không chỉ có thể tỉnh lại, mà còn có thể biến họa thành phúc. Nhân cơ hội này hoạt hóa thể chất và mạch máu của cô bé, để cô bé trải qua một quá trình biến đổi hoàn toàn, đó cũng là nguyên nhân chính khiến Tiêu Nhất Thiên nguyện ý muốn xóa sạch ân oán.

Đương nhiên, nếu không lấy được cỏ Xán Tinh, không cứu được Tô An Nhiên, Phạm Nhất Minh đương nhiên vẫn phải chết!

Nhà họ Phạm vẫn sẽ bị tiêu diệt!

Khoảng hai mươi phút sau, một chiếc xe van màu xám kêu còi ầm ĩ, dừng lại ở cổng bệnh viện thành phố, từ trong xe, một vài vệ sĩ mặc đồ đen của nhà họ Phạm bước ra. Sải bước lớn chạy đến bên cạnh Phạm Đức Thành và đưa cho Phạm Đức Thành một thẻ màu.

Chính là thư mời đấu giá của tỉnh thành!

Phạm Đức Thành ngay lập tức chuyển giao thư mời cho Tiêu Nhất Thiên, ra hiệu nói: “Cậu Tiêu, mời cậu xem qua."

Tiêu Nhất Thiên cầm lấy lá thư mời và xem kỹ nhiều lần, bên trong quả nhiên có liệt kê ra những vật phẩm sẽ được đấu giá trong buổi đấu giá lần này, điều này có nghĩa là, những doanh nhân giàu có đều sẽ nhận được thư mời này, nếu trong đó có những thứ mà bọn họ muốn, đến lúc đó có thể tham gia, nếu không có, cũng có thể chuyển tặng cho những người cần đến nó.

Nhưng cũng có nhắc trước, người được chuyển tặng, giá trị tài sản không được dưới hàng chục nghìn tỷ.

Con số này, là con số mang tính quy định, suy cho cùng, người có giá trị tài sản không đạt đến chục nghìn tỷ, cho dù có tham gia, cũng sẽ không có khả năng cạnh tranh. Ngược lại, nó sẽ hạ thấp đẳng cấp của cuộc đấu giá.

Trong danh mục hơn hai mươi món đồ quý giá, Tiêu Nhất Thiên nhanh chóng phát hiện ra ba chữ “Cỏ Xán Tinh", đồng tử đột nhiên co rút lại, trong

lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần có, vậy là được rồi!

Phạm Đức Thành hỏi: “Cậu Tiêu, cậu chuẩn bị khi nào sẽ xuất phát đi đến

đó?"

Sói Vương Bất Bại)

"Chiều nay."

"Được, sau khi tôi trở về sẽ cho người lập tức thu xếp ngay."

Tiêu Nhất Thiên gật đầu, tò mò hỏi: "Ban tổ chức buổi đấu giá lần này là

ai?"

Để tổ chức một cuộc đấu giá ngầm to lớn như vậy, quy tụ hàng nghìn tỷ từ người từ khắp nơi trên thế giới, ban tổ chức cuộc đấu giá chắc chắn là những người không tầm thường. Ngay cả nhà họ Tiêu ở Thủ đô là danh gia vọng tộc giàu có hàng đầu, theo Tiêu Nhất Thiên nhìn thấy, cũng không có thực lực như vậy.

"Tôi cũng không biết điều này."

Đúng như Tiêu Nhất Thiên dự liệu, Phạm Đức Thành cười lúng túng, lắc đầu nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nhận được thư mời, từ trước tới giờ chưa từng tham gia. Tôi không biết gì về ban tổ chức hết"

Tiêu Nhất Thiên gật đầu nói: "Mấy người đi trước đi."

Phạm Đức Thành không biết, có lẽ, Nhà họ Đoàn ở tỉnh thành sẽ biết vài manh mối. Sau khi đến tỉnh thành, có thể đến nhà họ Đoàn thăm hỏi một chuyến.

Cho đến khi Phạm Đức Thành và Bác Phúc rời đi, Tô Tử Lam vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần sau sự kinh ngạc vừa rồi, nhìn lá thư mời màu sắc trên tay Tiêu Nhất Thiên, cô do dự đôi ba lần, cuối cùng không nhịn được hỏi:

"Tiêu Nhất Thiên, anh..."

"Anh rốt cuộc là ai?"

Cô quá tò mò rồi!

Từ lúc Tiêu Nhất Thiên xuất hiện khi nghi lễ đính hôn bắt đầu ở khách sạn Quân Hoàng vào ngày hôm kia. Hầu như tất cả những việc mà Tiêu Nhất Thiên làm, đều khiến cô kinh ngạc, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi! "Chuyện này có quan trọng không?" Tiêu Nhất Thiên hỏi ngược lại.

Tô Tử Lam ậm ừ nói: “Chuyện này không quan trọng, vậy chuyện gì mới

(Sói Vương Bất Bại))

quan trọng?"

"Tất nhiên vụ cá cược của chúng ta quan trọng hơn."

Tiêu Nhất Thiên cầm lá thư mời, lắc lắc trước mắt Tô Tử Lam, cười nói: "Bây giờ, em thua rồi, không phải nên thực hiện lời hứa trước đây sao?"

"Em..."

Trong nháy mắt, Tô Tử Lam bỗng nhiên đỏ mặt tía tai.

Tiêu Nhất Thiên nói đùa: "Em đường đường là chủ tịch xinh đẹp của tập đoàn Tô Doãn, nên không phải đã nói ra thì phải giữ lời sao, thua rồi lại muốn

quỵt nợ, muốn nuốt lời sao?"

"Hừ, nếu như tôi nuốt lời thì anh có thể làm được gì?"

Đây là cổng bệnh viện thành phố, buổi sáng, người ở bệnh viện ra ra vào vào, người qua đường cũng đi qua đi lại, hôn môi? Đùa cái gì vậy? Tô Tử Lam cảm thấy xấu hổ và tức giận, quay người rời đi!

Loại chuyện đáng xấu hổ chết người này, cho dù trên lưng có mang danh quỵt nợ, nuốt lời, cũng tuyệt đối không thể làm được!

Muốn chạy?

Đây là cơ hội hiếm có, đương nhiên Tiêu Nhất Thiên sẽ không bỏ qua, đưa tay ra túm lấy, Tô Tử Lam vừa đi được hai bước, liền bị anh nắm lấy cánh tay kéo lại, Tô Tử Lam kinh hãi kêu “A” một tiếng, dự định kháng cự, thì toàn thân cô đã bị kéo vào trong lòng của Tiêu Nhất Thiên.

Tô Tử Lam ngẩng đầu lên, muốn mắng người.

Tuy nhiên, ngay lúc cô ngẩng đầu lên, Tiêu Nhất Thiên đã cúi đầu xuống, không cần thanh minh mà trực tiếp hôn cô.

Ngay sau đó, môi của hai người dán chặt vào nhau.

"Ưm ưm ưm ưm..."

Tô Tử Lam trợn to hai mắt, toàn thân bỗng nhiên run rẩy, không ý thức được mà giãy dụa kịch liệt, nhưng trong sự gần gũi này lại cảm thấy có vị ngọt, cảm giác kỳ diệu chưa từng có trước đây, vẫn khiến cô như bị điện giật,

khắp người không khỏi tê dại, choáng váng đến tinh thần mộng mị.

Nụ hôn này, cách lần trước đó đã là năm năm!

Thời gian như một khoảnh khắc, đã hoàn toàn bị đóng băng!

Khoảng năm giây sau...

"Dừng lại!"

Một giọng nói quen thuộc đột nhiên từ ven đường truyền đến, trong sự kinh hoàng mang theo tức giận như một kẻ tâm thần, hét lớn một tiếng: "Hai người đang làm cái gì vậy?"

Đó là giọng của Liễu Như Phương!

Liễu Như Phương sớm không đến, muộn không đến, mà lại đến ngay thời khắc quan trọng này, ngồi trên chiếc xe cảnh sát đi đến bệnh viện thành phố, sau khi xuống xe cảnh sát, nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam đang ôm nhau. Lại diễn cảnh hôn ngay ở ngoài đường, khắp người dâng lên lửa giận!

Giọng nói của bà ta đối với Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam mà nói, tưởng chừng như là một tiếng sấm trên bầu trời xanh, một hồi chuông báo tử từ địa

ngục!

Đôi môi quấn quít chặt lấy nhau, trong nháy mắt đã tách ra, thân thể

đang ôm chặt lấy nhau, phút chốc buông ra!

Mặt của Tiêu Nhất Thiên đều đã tái xanh rồi.

Bản thân chỉ là hôn vợ của mình, vậy mà lại bị mẹ bắt quả tang.

Trời ơi, chuyện này cũng quá khó đỡ rồi?

Chết tiệt, thật đáng tiếc!