Trong đêm tân hôn lãng mạn lại thêm hơn một tháng tương tư, tôi nằm
trên giường hít hà hương bạc hà còn vương lại trên người anh sau khi
tắm, chẳng nhịn nổi mà khẽ gọi: “Thần, em rất nhớ anh.”
Anh khẽ khàng vuốt ve bụng tôi: “Mấy tháng rồi?”
“Đã hơn hai tháng rồi. Mấy hôm trước em còn đi gặp bác sĩ kiểm tra,
bác sĩ nói con rất khỏe. Chỉ tiếc là không nhìn ra được là con trai hay
con gái.”
“Chuyện đấy không quan trọng.” Anh nghiêng người đè lên người tôi,
đôi tay sờ đôi gò má. “Em gầy đi… Có phải mang thai rất vất vả không?”
Tôi cười lắc đầu. “Rất hạnh phúc mà! Em muốn làm mẹ rồi, em rất muốn con ngồi trên đùi em gọi mẹ.”
“Đúng vậy! Thứ cảm giác này rất đặc biệt, giống như đột nhiên có một người thuộc về chính mình vậy…”
“Chẳng phải đâu… Là cảm thấy vì con, cái gì mình cũng có thể làm.” Tôi đính chính.
“Thật không?” Anh khó hiểu trầm tư một lát. “Trước kia khi em ngồi
trên đùi anh gọi cha, sao anh lại cảm thấy em hoàn toàn thuộc về anh
nhỉ… Anh chính là tất cả của em. Anh có trách nhiệm chăm sóc em cho tốt, phải cho em một cuộc sống hạnh phúc!”
“Tình cha của anh vặn vẹo quá rồi đấy chứ? Không được, sau này em muốn con phải cách xa anh một chút.”
“Văn vẹo? Chẳng lẽ tình yêu của anh với em ngay từ lúc đầu đã vặn vẹo à?” Anh buông tôi ra, nửa dựa vào đầu giường, rơi vào trầm tư.
Tôi trèo qua, hai tay đặt lên vai anh khẽ hôn lên môi anh: “Hiện tại anh mới nhận ra sao, muộn rồi! Đã không thoát được rồi…”
Bốn mắt nhìn nhau, đôi bên đều chăm chú nhìn vào bóng hình đối phương.
Khoảng cách của chúng tôi rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được
hơi thở không ổn định của đôi nhau, có thể cảm nhận được tiếng tim đập
hỗn loạn của người đối diện.
“Em ngồi máy bay lâu như vậy.” Anh hơi căng thẳng kéo tay tôi ra, “Nhất định em đã mệt rồi, ngủ đi!”
“Em không mệt!” Tôi đưa tay lôi kéo áo ngủ trơn trượt của anh, “Anh có nhớ em không?”
“Ừm!”
“Vậy anh có muốn nói gì với em không?”
“Anh hơi mệt.” Anh nhắm mắt lại, quay lưng về phía tôi rồi nằm xuống, “Có gì thì mai hẵng nói.”
“Vậy được rồi.” Tôi bò đến bên cạnh anh, kéo cánh tay anh đặt trên gối, lòng dạt dào sung sướng gối lên trên.
Từ góc độ này có thể nhìn thẳng mặt anh, quan sát những đường nét vô cùng đẹp.
“Chồng à! Em phát hiện ra anh thật đẹp trai!” Tôi dùng ngón trỏ men
theo đường nét tuyệt vời của anh, chiếc mũi thẳng băng, đôi môi mỏng
manh, xương quai xanh nhô ra, cả lồng ngực phập phồng trong bộ áo ngủ
xốc xếch.
Anh đột ngột bật dậy, kéo chặt áo ngủ lại.
“Anh ra nói chuyện với An Dĩ Phong đây.”
Thấy anh vất lại mấy lời này rồi vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ, tôi ôm chăn cong người cười.
Lần đầu tiên tôi phát hiện ra việc làm anh không thể khống chế được, nhưng chẳng thế làm gì được tôi là một chuyện rất thú vị.
Cười được một lúc, tôi bỗng nhiên nhớ tới lời Tiểu Thu nói, lập tức quyết định tóm ông xã về đặt bên gối có vẻ an toàn hơn.
Ông xã quá đẹp trai chẳng phải chuyện gì tốt. Mình không chỉ phải đề
phòng sự tập kích theo chủ nghĩa khủng bố của những người phụ nữ điên
cuồng oanh tạc, mà còn phải đề phòng cái kiểu người đẹp trai cực phẩm
như An Dĩ Phong.
Tôi mặc quần áo đi xuống tầng vừa lúc thấy An Dĩ Phong đang ngửa đầu
dựa vào thành ghế sofa, nhắm mắt nói: “Đi tắm nước lạnh đi.”
“Tôi đã dội rồi.”
Anh ta híp mắt nhìn Hàn Trạc Thần, nhếch miệng không đàng hoàng nói:
“Em đã với anh rồi, một tháng nữa hẵng đón cô ấy qua… Anh không nghe,
đáng đời!”
“Đừng có ngủ, thay quần áo ra ngoài uống với tôi mấy chén.”
“Thần ca, từ hai giờ hôm qua anh đã quay em giúp anh chuẩn bị hôn lễ, năm giờ bắt em đi khắp thế giới tìm nến cho anh, mười giờ lại phải ra
sân bay đón bà xã anh. Bây giờ đã là một giờ sáng rồi, anh không cho em
ngủ hả?”
“Một lát nữa tôi sẽ tìm hai người đẹp đến tiếp cậu.”
“MK anh muốn làm em chết à!”
Tôi không nhịn được cười thành tiếng, An Dĩ Phong nghe thấy tiếng
động liền như trút được gánh nặng đứng dậy từ sofa: “Cô mau dẫn ông xã
cô về phòng đi, tôi muốn đi ngủ rồi.”
“Ờ!” Tôi đi qua đó, vừa lúc cũng chưa muốn ngủ, quay sang hỏi An Dĩ
Phong đang chuẩn bị trở về phòng. “Anh giả chết cũng không cần dùng cái
cách tự tử vì tình oanh liệt thế chứ?”
“Tự tử vì tình?” Anh ta tròn mắt quay đầu nhìn tôi, từ vẻ mặt sửng
sốt ấy hẳn là anh ta không biết đến phiên bản cuối cùng về những phỏng
đoán việc mất tích của anh ta.
Tôi tốt bụng giải thích: “Đúng vậy. Rất nhiều người đều nói anh và Thần có quan hệ mờ ám, anh giết anh ấy rồi tự vẫn.”
“Không phải chứ?” Anh ta ngồi trở lại sofa, chẳng còn dấu tích của
cơn buồn ngủ: “Đã nhiều năm trôi qua rồi mà họ vẫn chưa quên việc này
sao?”
“Ý gì đây?” Tôi nuốt nước bọt nhìn biểu tình thẫn thờ của hai người
này, giống như họ thật sự có chuyện với nhau vậy. “Hai người có phải
thật sự… có cái gì không?”
“Cái gì cũng không có!” Hai người đồng thanh đáp.
Khi hai người nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra, cuối cùng coi như tôi cũng sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là: Không có lửa sao có khói.
Một buổi tối hơn mười năm trước, tâm trạng An Dĩ Phong vô cùng tệ,
gọi điện thoại cho Hàn Trạc Thần rồi bắt đầu ngồi trong hộp đêm uống
rượu giải sầu, không phải uống từng chén một mà anh ta uống từng chai
một.
Thuộc hạ của anh ta không nỡ tiếp tục hình cách uống rượu tự giết
mình của anh ta, muốn khuyên nhủ vì thế mới tận tình mở lời: “Anh Phong, cô cảnh sát kia cũng không hơn gì mấy người phụ nữ khác, vì sao anh lại nhìn trúng cô ta?”
“Ai nói tôi nhìn trúng cô ta?”
Nhóm thuộc hạ của anh ta đưa mắt nhìn nhau, tuy rằng không nói ra lời nhưng vẻ mặt đều bày ra vẻ: Tất cả mọi người trên thế giới này đều biết!
Anh ta buông chai rượu trong tay xuống, quơ lấy một người hỏi: “Có phải cậu thấy tôi rất yêu Tư Đồ Thuần không?”
Thuộc hạ của anh ta gật đầu một cách vô cùng chắc chắn.
“Có phải cậu cho rằng tôi mượn rượu tiêu sầu cũng là vì cô ta không?”
“Không phải sao?” Thuộc hạ của anh ta nhỏ giọng hỏi.
“Không phải!” Anh ta quát to: “Tôi là tội phạm, cô ta là cảnh sát,
sao tôi có thể thích cô ta? Tôi chỉ chơi, chơi với cô ta mà thôi! Các
cậu nghe cho rõ, người tôi thích căn bản không phải cô ta!”
Mọi người im lặng.
An Dĩ Phong lại uống tiếp nửa chai rượu, nương theo men sau mà gào
lên. “Các cậu không tin à! Được, hôm nay tôi sẽ nói thật cho các cậu,
người tôi thích thật sự chính là… người kia!”
Hộp đêm cũng chẳng lớn gì cho cam, do bởi tiếng gào của anh ta mà trở nên lặng như tờ, DJ cũng tắt luôn nhạc.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đứng hình, bao gồm cả Hàn Trạc Thần
vừa mới vội vã đi vào đang đứng đối diện anh ta, cộng thêm cả An Dĩ
Phong với ngón tay vẫn đang cứng đờ trên không trung.
Anh ta nhìn ngón tay của chính mình, rõ ràng mình định chỉ vào người
phụ nữ ngồi ở sofa đối diện, sao bây giờ lại bị Hàn Trạc Thần chắn mất
rồi.
Hàn Trạc Thần phản ứng lại đầu tiến, tiến lên một bước đỡ lấy An Dĩ
Phong đã ngà ngà say. “Phong, cậu say rồi, tôi đưa cậu về nhà.”
“Em không say!” An Dĩ Phong xoa mặt, sai thì sai luôn đi, đã đâm lao thì phải theo lao thôi. “Em yêu anh đấy, thế thì có sao?”
“Đùa cái gì đấy?”
“Đi…” An Dĩ Phong kéo tay Hàn Trạc Thần, nói với âm lượng tất cả mọi người có thể nghe thấy: “Tới khách sạn thuê phòng!”
Một Hàn Trạc Thần hoàn toàn không rõ tình huống cứ thế bị anh ta kéo ra ngoài.
Vào khách sạn thuê phòng, Hàn Trạc Thần mới gian nan hỏi một câu: “Phong, không phải cậu thật sự tới chứ?”
An Dĩ Phong đột nhiên gục người xuống giường, miễn cưỡng cười lắc
đầu: “Cha cô ấy là cục trưởng cục cảnh sát, tình cảm giữa bọn em… không
thể nhìn thấy ánh sáng, bị người ta chê trách cũng không được… Em thà để người ta cho rằng người em yêu là đàn ông, cũng không thể để người ta
biết em yêu cô ấy. Thần ca, em không muốn có ngày sự việc bại lộ, cô ấy
hối hận đã yêu em…”
Hàn Thạc Thần thở phào, ngồi xuống bên giường. “Dù cậu yêu cô ta đi
chăng nữa thì cũng không thể hủy hoại sự trong trắng một đời của tôi.”
“F*ck! Anh vẫn còn trong trắng?”
“…”
An Dĩ Phong ngồi dậy nhìn xung quanh: “Có rượu không? Em muốn uống ở đây một tuần?”
“Không phải cậu định để tôi ở đây một tuần với cậu chứ?”
“Đúng!”
“An Dĩ Phong, cậu thật MK nói nghĩa khí!”
Buổi trưa ngày hôm sau, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh An Dĩ Phong nhận
được điện thoại của thuộc hạ, chẳng hề có một câu trọng điểm, không có
chuyện gì kiếm cớ tán dóc tới nửa giờ không chịu dập máy, anh ta thật sự không có kiên nhẫn. Cuối cùng anh ta quay ra hét lên với Hàn Trạc Thần
còn đang ngủ ở góc giường: “Thần ca, mấy giờ rồi mà anh vẫn còn chưa
dậy.”
Hàn Trạc Thần không thèm mở mắt, thuận tay quơ bừa một chai rượu trên chiếc tủ đầu giường ném về phía An Dĩ Phong.
An Dĩ Phong cười sằng sặc trong tiếng chai lọ vỡ vụn, thuộc hạ trong
điện thoại ngay lập tức nói: “Anh Phong, em không có chuyện gì, anh cứ
bận việc của anh!”
Kết quả có thể nghĩ ra.
Có một số việc càng không có khả năng càng khiến người ta suy đoán.
Những việc vô cùng bình thường họ đã từng làm trước đây như tập quyền
anh, uống rượu, nói cười, bây giờ đều khiến người khác ngờ vực, hơn nữa
lại thêm tính cách trời sinh không sợ phiền phức của An Dĩ Phong, khi bị người ta nhìn thì đều như kẻ nhu ngược nép vào người Hàn Trạc Thần,
diễn vở “gian tình” vô cùng nhuần nhuyễn! Lúc mọi người đang chết lặng,
ngoại trừ Hàn Trạc Thần, không ai thấy anh ta đang cười đến rút gân.
Sau khi tôi nghe xong chuyện liền vỗ vai Hàn Trạc Thần một cách thông cảm, lặng lẽ hỏi: “Ngày đó trong khách sạn anh có nghĩ tới chuyện nếu
An Dĩ Phong nói rằng anh ta thật sự tới hay không? Anh sẽ làm sao bây
giờ?”
“Anh…” Hàn Trạc Thần cười ôm tôi vào lòng. “Suy nghĩ duy nhất lúc ấy
của anh là anh tập quyền với cậu ta còn được, còn làm thì tuyệt đối
không phù hợp.”
An Dĩ Phong vô cùng khinh bỉ trừng anh: “Thật sự là anh tin đấy hả?”
“Trên đời này có chuyện gì cậu không làm được?”
“Có! Đương nhiên là có!” Anh ta dụi mắt, ngáp một cái: “Không thèm nói chuyện với hai người nữa, tôi đi ngủ!”
***
Mới sáng sớm ngày hôm sau Hàn Trạc Thần đã dậy đưa tôi ra bờ biển,
ngồi trên tảng đá ngầm, đón gió biển, lắng nghe giai điệu của sóng, hít
hà hương vị mặn mà của biển, trái tim cảm thấy thật yên bình.
Hàn Trạc Thần ngồi cùng tôi trên tảng đá ngầm, nhìn về phương xa nói: “Nghe người ta nói tiếng sóng biển và âm thanh của người mẹ giống nhau, sẽ làm tâm trạng con người ta tĩnh lặng, quên đi một số thứ nên quên.”
Ý của anh tôi hiểu.
Tôi đứng dậy đi trên nền cát mềm mại, để sóng biển sượt qua hai chân.
“Có một vài thứ em sẽ không quên.” Có lẽ âm thanh sóng biển khơi dậy
cảm xúc, tôi vô thức nói ra những lời chôn giấu ở đáy lòng: “Em nhớ kỹ,
anh đã gọi người trang trí phòng em giống như căn phòng công chúa trong
câu chuyện cổ tích, ôm em hỏi: Thích không? Em chẳng nói câu
nào vì em quá thích… Mỗi đêm trước khi đi ngủ anh đều đến phòng em nhìn
em một lần, chắc chắn rằng em không ngồi ở xó nhà mới yên tâm đi ngủ; em không ngủ vì em luôn muốn biết anh có đến hay không… Anh đặt chiếc đàn
dương cầm màu trắng trong phòng khách, cũng chưa từng nói để em học; mỗi ngày em đều tập đàn đến mức ngón tay mất đi cảm giác vì em biết rằng
anh muốn em học… Mỗi khi em ngửi thấy trên người anh có mùi thuốc lá, em sẽ ngồi trên sofa xem TV cùng anh, bởi vì em biết khi tâm trạng anh
không tốt thì anh rất thích hút thuốc… Ba nghìn ngày ba nghìn đêm rất
rất lâu, lâu đến nỗi việc dồn tâm trí lấy lòng cũng trở thành thói quen, trở thành hứng thú, trở thành yêu…”
“Thiên Thiên…” Anh đột nhiên kéo tay tôi lại, chân tôi chênh vênh ngã vào vòng ôm của anh.
Tôi nhìn vào mắt anh, phảng phất như trở lại vào cái đêm đã làm tổn
thương anh, bên bờ biển hôm đó. “Còn nhớ không, lần đầu tiên anh tỏ tình với em…”
“Nhớ chứ.”
“Anh nói lại câu đấy lần nữa đi!”
“Tôi có thể cho em thời gian tiếp nhận tình cảm của tôi đối với em, bao lâu cũng có thể… Em là của tôi…”
“Hiện tại, em có thể tiếp nhận rồi! Em là của anh…”
Tôi kiễng chân hôn lên môi anh, sau khi đờ đẫn mất một giây, anh hôn tôi nồng nàn đến sóng biển cũng phải ngây ngất…
Hôn rồi lại hôn, anh dần dần không kìm chế được, bàn tay bắt đầu dò
vào trong vạt áo tôi, vừa mới chạm đến ngực, anh nhanh chóng rút tay
lại, buông tôi ra.
“Xem ra cuối cùng cũng không thể nghe được sóng biển!” Anh hít vài
hơi gió lạnh, bất đắc dĩ lắc đầu. “Đi thôi, anh đưa em đi tới một nơi.”
Nếu như Hàn Trạc Thần không hiểu thế nào là đẹp, vậy thì trên thế
giới này không ai là người có được danh hiệu chủ nghĩa duy mỹ.
Tòa kiến trúc màu trắng mang phong cách châu Âu trước mắt không to
lớn cũng không lộng lẫy, còn thoáng có chút mộc mạc tích tụ qua năm
tháng. Mặt sau trồng một khu vườn hoa bỉ ngạn đỏ thắm, đằng trước là bãi biển xanh biếc, một chiếc cầu thang xây từ đá cuội rải từ ban công tầng hai uốn lượn chạm đến nước biển. Cửa sổ thủy tinh chạm đất hé mở, chiếc rèm màu trắng bị gió biển cuốn tung, bay phấp phới trên chiếc ghế dựa
làm từ cây tử đằng trước cửa sổ.
Xa xa nhìn lại giống một bức tranh sơn dầu đầy màu sắc.
Tôi vừa định đi vào trong nhìn xem, anh đã kéo tôi lại: “Bên trong
vẫn còn đang lắp đặt các thiết bị, đợi khi mọi thứ xong hết, anh sẽ dành cho em một sự ngạc nhiên.”
“Đây là nhà của chúng ta.”
“Không phải.” Anh cười nói: “Còn có một nửa của An Dĩ Phong.”
“Nếu bốn người ở thì tốt rồi, chắc chắn sẽ không buồn chán. Đợi khi có con, là thanh mai trúc mã đấy.”
“Em yên tâm, nhất định sẽ có! Anh nghĩ cậu ta cũng không chống đỡ thêm được bao lâu nữa!”
“Có ý gì hả anh?”
“Về sau em sẽ rõ!”