Sói & Dương Cầm

Chương 11




Đôi tay ngọc mềm mại không xương lần theo bả vai xoa bóp dọc cánh tay, đây căn bản không phải là massage mà là vuốt ve…

Tôi cúi đầu thưởng thức cốc nước chanh trong tay.

Nước chanh ngày hôm nay hình như có vị chua hơn so với thường ngày rất nhiều, chua đến nỗi cả người tôi có cảm giác không dễ chịu gì.

Tôi lén lút liếc mắt qua, cảm thấy cô gái kia xinh đẹp hơn tôi biết bao nhiêu, không hiểu vì sao tôi lại thấy hơi đố kỵ.

“Cô gái kia sao có thể tùy tiện như thế chứ, dám thân mật với người đàn ông vốn chẳng quen biết gì…” Tôi với Hàn Trạc Thần sớm chiều ở chung, từ trước tới nay tôi đã bao giờ sờ soạng cánh tay ông ta thế đâu.

Tiểu Thu căn bản không quan tâm đến tôi, chống má mê mẩn nhìn sang nơi đó: “Ôi! Vì sao người nhảy hôm nay không phải là mình cơ chứ!”

Tôi nhất thời cảm thấy tức giận, nâng cốc uống một ngụm lớn, chua quá đi!

Quyết định về sau sẽ đổi sang uống nước đào mật ong!

“Không cần!” Hàn Trạc Thần rút tay ra, chỉ sang ghế sofa đối diện, mặt lạnh lùng như băng, nói: “Qua bên kia ngồi đi!”

Cô gái trề môi, có chút không tình nguyện đi qua bên đó, ngồi xuống bên cạnh Dương ca.

Dương ca quan sát sắc mặt Hàn Trạc Thần một lúc, tỏ ra rất khó hiểu, hỏi: “Sao thế? Hình như tâm trạng cậu không nay không tốt? Ai chọc giận cậu vậy?”

“Không sao!”

Ai Dĩ Phong cười cợt không đứng đắn với mấy người đang tỏ ra mù tịt kia: “Các anh không biết, Thần ca gần đây đổi khẩu vị, ăn kiêng rồi! Thích bày một “Bình hoa” ở trong nhà ngắm hàng ngày.”

“Không phải chứ!”

“Chỉ ngắm thôi ư?” Vẻ mặt của mấy người đó cứ như nghe thấy chuyện lạ thế giới.

“…” Hàn Trạc Thần quay sang lườm An Dĩ Phong một cái, không trả lời.

An Dĩ Phong chẳng thèm để ý, nói tiếp: “Các anh thì biết cái gì, người ta đang nói về tình cảm.”

“Nói về tình cảm!” Mấy người nhìn nhau, bắt đầu cười sằng sặc.

Sao tôi không thể nghĩ ra là họ đang cười cái gì!

Hàn Trạc Thần cũng không nói gì, để kệ bọn họ cười.

An Dĩ Phong tới gần thêm một chút, rót cho Hàn Trạc Thần một chén rượu: “Em mẹ nó phục anh! Anh người ba mươi mấy tuổi… lại đi nói chuyện tình cảm với một con bé mới hơn mười tuổi, cô bé có hiểu được không?”

“Tôi thích, cậu quản được sao?”

“Hơn mười tuổi?” Vài người cười quá mức khoa trương, thậm chí có người cười đến nỗi gập cả bụng xuống.

“Cười vui lắm sao?” Hàn Trạc Thần cởi âu phục trên người vắt lên sofa, mấy người đó lập tức dừng lại tiếng cười, vội vàng cúi đầu rót rượu.

An Dĩ Phong cố gắng nén cười dựa vào vai Hàn Trạc Thần: “Tình nhân nhỏ của anh nói tóm lại là có được không? Xương cốt mỏng manh như thế, có cảm giác gì cơ chứ…”

“Cậu thử nghĩ bậy bạ thêm lần nữa xem!”

“Nghĩ cũng không được? Không phải anh đang thật tình đấy chứ?” Giọng nói của An Dĩ Phong mặt dù nhỏ, thế nhưng do tôi đang tập trung lắng nghe nên vẫn có thể nghe thấy lời anh ta nói: “Ngày trước chẳng biết ai hiên ngang lẫm liệt nói với em: ‘Động tình chẳng khác nào bước một bước vào quỷ môn quan… Tình cảm, chúng ta không chơi nổi đâu.’ Lúc đó vì những lời này của anh mà em đã thay đổi triệt để cách làm người.”

Hàn Trạc Thần nâng ly rượu, nhìn chất lỏng trong suốt sóng sánh, khóe miệng cong lên ý cười say đắm: “Khi đó tôi chưa gặp cô ấy…”

“Vì sao anh lại thích một đứa bé con mới hơn mười tuổi chứ? Nói chuyện yêu đương với cô bé không thấy phiền sao?”

Hàn Trạc Thần trầm mặc một lát, ý cười dần trở nên cay đắng, một lúc lâu sau, anh dựa hẳn vào sofa, thở dài: “Mệt! Không có cách nào khác, ai bảo người tôi yêu mới chỉ có hơn mười tuổi…”



Những lời này không hiểu vì sao khiến lòng tôi thoáng co quắp, không biết đây là loại cảm giác gì, là vừa đau đớn, lại vừa dễ chịu.

Trong đầu tôi bỗng nhiên bật ra một câu tương tự: “Mệt! Không còn cách nào khác, ai bảo người tôi yêu lại là ông ta…”

Mấy ngón tay đang nắm chặt lấy cốc nước chanh bỗng bắt đầu run rẩy, tôi yêu ông ta? Không thể, tôi có thể yêu bất kỳ ai trên thế giới này, duy nhất ông ta là không thể!

“Thiên Thiên!”

Nghe thấy tiếng gọi rất to của Tiểu Thu, tôi kinh hãi, suýt chút nữa làm rơi cốc nước trong tay, vôi vàng che mặt mình lại, đè giọng nói với chị ấy: “Chị Thu, chị nói nhỏ thôi!”

“Lại sao thế?” Giọng nói của chị ấy vẫn chẳng hề nhỏ.

“Suỵt!” Tôi lén lút chỉ sang những người ngồi bên đó, nhỏ giọng nói: “Đừng để họ nhìn thấy em, em sẽ thảm đó.”

“Vì sao?”

“Hàn Trạc Thần kia chính là cha nuôi của em…”

“Em nói người cha nuôi không bằng cầm thú của em kia chính là Hàn Trạc Thần hả!” Nghe thấy âm lượng trong giọng nói, cùng với vẻ mặt hoàn toàn chết lặng của chị ấy, cũng đủ để tôi thấy chị kinh ngạc đến mức độ nào.

Tôi lặng lẽ cầu khấn Hàn Trạc Thần sẽ không nghe thấy!

“Thiên Thiên!”

Là tiếng gọi ngạc nhiên của Hàn Trạc Thần.

Xem ra thần tiên trên rời không nghe được lời cầu khẩn của tôi rồi!

Tôi ôm mặt lén nhìn qua bên kia, vài người nơi đó mang vẻ mặt ngờ vực, duy có mỗi An Dĩ Phong dào dạt hứng thú, còn Hàn Trạc Thần đã đứng dậy đi về phía tôi, một bên đi một bên còn quan sát tỉ mỉ Tiểu Thu đang đứng ở đối diện, bao gồm cả bộ trang phục gợi cảm mê người lộ lưng lộ ngực của chị ấy nữa.

“Lúc nào rảnh sẽ trò chuyện sau nha!” Tiểu Thu biến mất trong nháy mắt, tốc độ mau lẹ khiến tôi thật khâm phục.

Tôi trầm lặng, cúi đầu, uống nước chanh.

Mỗi lần ông ta đến gần tôi, khí áp trong không khí xung quanh sẽ giảm mạnh, hại tôi không thở nổi.

“Sao em lại ở chỗ này? Em có biết đây là nơi nào không?”

Tôi lén liếc nhìn ông ta, ông ta trông có vẻ mệt mỏi dựa lưng vào ghế, một chân từ từ vắt lên một chân khác, sắc mặt cũng không đến nỗi khó coi lắm.

Đối mặt với ông ta như vậy, tôi lại hiểu được những nhận xét của Tiểu Thu về ông ta, tôi cũng bắt đầu hơi công nhận!

Tôi cúi đầu, tiếp tục trầm lặng.

“Cha nuôi không bằng cầm thú… Em luôn hình dung tôi như thế hả?”

Tôi bị sặc nước, cố nén không ho bật ra tiếng, nước chanh xộc lên khoang mũi, đau đến nỗi tôi có cảm giác cái mũi đã chẳng còn là của mình nữa rồi.

Tôi xin thề lần sau tôi sẽ uống nước đào mật ong!

Tôi quay sang nhìn ông ta, ông ta lại đang cười.

Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm qua của tôi, mỗi khi khóe miệng ông ta cong lên tạo thành nụ cười như thế này, nó đại diện cho việc… Tôi chết chắc rồi!

Tôi thoáng quan sát hướng chạy ra ngoài cửa, vừa mới muốn nhấc chân chạy trốn, Hàn Trạc Thần đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi.

“Xem ra hôm nay tôi nên dạy em thế nào gọi là không bằng cầm thú…”

“Đừng… tôi biết…”

Tôi vốn đang muốn gọi người cứu mạng lại nghe thấy có người hỏi: “Cô bé này là ai?”

“Con gái nuôi của anh ấy!” An Dĩ Phong đưa ra một đáp án đặc biệt mờ ám.

“À! Con gái nuôi… con gái nuôi…”

Trong tiếng cười của mấy người đó, mọi người ở đây đều ngồi nhìn xem cảnh náo nhiệt, thầm thảo luận rì rào, nói một cách khác là không ai quan tâm đến tôi.

Xem ra nếu như muốn đợi bọn họ làm việc nghĩa không bằng tôi tự mình xin Hàn Trạc Thần tha thứ còn sáng suốt hơn.

“Tôi sai rồi!” Tôi kéo nhẹ ống tay áo của ông ta, nháy mắt với ông ta vài cái: “Tôi thật sự biết sai rồi, không dám nữa!”

Có người nói con mắt không bao giờ biết lừa người, thế nhưng tôi lại có một đôi mắt biết lừa gạt người….

Đôi mắt của tôi rất to, long lanh ánh nước, hơn nữa lại đen trắng rõ ràng, cho dù lúc không khóc, trong đó cũng như tràn ngập nước mắt, điềm đạm đến đáng yêu. Mỗi khi ánh mắt tôi lộ ra vẻ cầu xin, đôi mắt ẩn chứa sương mù mê muội, bất lực, oan ức, ngay cả chính tôi cũng không nhịn được muốn yêu thương.

Thấy ý cười bên khóe miệng Hàn Trạc Thần dần dần biến mất, tôi cho rằng mình đã tránh được một kiếp rồi…

Tâm trạng lơ lửng vừa mới buống xuống, bỗng thấy cơ thể nhẹ đi, cả người bị ôm vọt lên không trung.

***

Việc đầu tiên sau khi về nhà mà người cha nuôi không bằng cầm thú của tôi làm chính là ném tôi xuống bể bơi, hoàn toàn không thèm để ý đến đến việc tôi đã van xin hết lời.

Tôi thật sự không hiểu, đã qua bao nhiêu năm mà ông ta không thể đổi một cách hành hạ khác sao.

Tôi bị dọa đến chết lặng, ông ta vẫn chưa chơi đủ.

Tôi trèo lên từ trong bể, vuốt lại mái tóc, dùng tay áo ướt sũng lau đi khuôn mặt cũng ướt chẳng kém gì.

Tôi đã cao lên rất nhiều, nước trong bể giờ đây chỉ tới ngực tôi, không còn bất lực giống như thời còn thơ bé. Thế nhưng tôi cũng không thích loại cảm giác này, toàn bộ quần áo dính ở trên người, vừa lạnh lại vừa nặng.

Điểm quan trọng nhất ở đây là quần áo ướt hoàn toàn tôn lên những đường cong trên cơ thể tôi, cơ thể nở nang vừa mới dậy thì lồ lộ không sót thứ gì. Bị ông ta nhìn như thế, tôi cũng biết xấu hổ chứ.

Tôi thảm thương năn nỉ ông ta: “Tha cho tôi đi!”

Đôi mắt ông ta tối sầm lại: “Lại đây.”

“Uhm!” Tôi khốn khổ bước từng bước một về phía thành bể bơi. Lúc còn cách thành bể 2 bước, ông ta chợt nhảy xuống, tôi bị nước bắt tung tóe lên mặt, vừa hay có một giọt bắn vào trong mắt.

Tôi đang muốn đưa tay xoa, ông ta đã vươn tay ra, vén lên mái tóc ẩm ướt che lấp khuôn mặt tôi, nâng khuôn mặt tôi lên…

Đây là mùa xuân, mùa hoa lê khai hoa nở nhụy.

Gió xuân thổi qua, mang theo nương nồng từ xa tới…

Hương thơm lay động lòng người…

Tôi nhìn ông ta. lần đầu tiên tôi phát hiện ra đôi mặt ông ta đẹp như thế, con ngươi màu nâu đen ẩn chứa sự quyến rũ mị hoặc, sóng mắt dập dềnh hơn cả hồ nước mùa thu, đôi mắt sâu thẳm rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, đẹp động lòng người…

“Thiên Thiên…” Giọng nói của ông ta trầm xuống, tựa như tiếng nỉ non trong những giấc mơ, tôi nhất thời lơ đãng, tay ông ta đặt bên eo tôi bỗng sít chặt lại, cơ thể chúng tôi ngay lập tức chẳng hề còn khoảng cách.

Trái tim của tôi đập chẳng còn nhịp điệu, lý trí nói cho tôi biết cần phải nhanh chóng tránh đi, thế nhưng tôi không biết tránh thế nào mới được, ông ta đây là muốn tuyên bố rõ rằng không được phép di chuyển.

“Ông muốn làm… Uhm…”

Đôi môi ông ta nhẹ nhàng bao phủ bờ môi tôi, dùng hành động trực tiếp trả lời cho câu hỏi mà tôi chưa kịp nói hết.

Tôi đờ đẫn ít nhất phải mười giây, sau khi nhớ ra ông ta là Hàn Trạc Thần, phản ứng đầu tiên của tôi là đẩy ông ta ra, tiếc rằng một tay ông ta đã nâng lấy gáy tôi, một tay ôm lấy eo tôi, ông ta hoàn toàn không hề cho tôi đường lui để phản kháng.

Sự cọ xát thân mật, trằn trọc, mân mê chầm chậm mà dài lâu, đôi tay của tôi đặt trên ngực ông ta dần dần đã chẳng còn sức lực…

Lưỡi ông ta dịu dàng liếm bờ môi tôi, cảm giác ẩm ướt tê dại khiến cả cơ thể lẫn bộ não của tôi đều chết cứng, tồn tại loại xúc động muốn ôm lấy ông ta. Tôi chỉ còn lại một chút lý trí khiến tôi cắn răng thật chặt, không cho lưỡi ông ta xâm phạm.

Chẳng hề nghĩ tới, bàn tay ông ta đặt trên lưng tôi dần dần di chuyển lên ngực tôi, nắm lấy bộ ngực mềm mại.

Tôi kinh hãi hít sâu một hơi, theo phản xạ buột miệng muốn kêu lên: “Không thể!”

Lưỡi ông ta liền rất mau chóng trượt vào khoang miệng tôi, tôi mới ý thức được rằng mình đã phạm vào một sai lầm chết người…

Khi đầu lưỡi hai chúng tôi cùng chạm vào nhau, trong lòng tôi dường như có một góc mong manh bị đổ vỡ, có loại cảm giác đau đớn không thể hiểu được từ trong lòng bị tung ra, khiến tôi không kìm chế được bật lên tiếng rên rỉ, hai tay bất động nắm chặt lấy cánh tay người ấy.

Có lẽ tiếng kêu rên của tôi đã khuyến khích ông ta, nụ hôn của ông ta dần dần trở nên nhiệt tình hơn, mạnh mẽ hơn, trắng trợn chiếm giữ và cướp đoạt, cho dù lưỡi tôi có tránh né thế nào, ông ta đều có thể vương vít cuốn lấy, khiến tôi không còn cách nào lẩn tránh, để rồi lưỡi ông ta khéo léo lôi kéo theo cái lưỡi trúc trắc của tôi…

Bàn tay ông ta di chuyển đến cái lưng cứng ngắc của tôi, vuốt ve mang theo sự kích động, khiến chiếc lưng lạnh lẽo của tôi bắt đầu cảm thấy ấm áp, bắt đầu bủn rủn từng cơn, tôi tê liệt ngả vào trong ngực ông ta.

Tôi quên mất ông ta, quên mất phản kháng, quên mất chính bản thân mình, chỉ cảm thấy một nơi nào đó trong cơ thể trống rỗng, cần được lấp đầy…

Khi tôi hoàn toàn mất đi lý trí, cánh tay vòng ra sau ôm lấy cổ ông ta, nụ hôn ông ta hoàn toàn trở nên thô bạo, cuồng dã, tựa như muốn cắn nát tôi, tựa như muốn chiếm đoạt hết toàn bộ không khí quanh tôi, khiến tôi sa vào mê muội, nghẹt thở, căn bản không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì.

Đau xót nhất chính là, đợi đến khi mọi việc đều kết thúc, ông ta lấy khăn tắm quấn quanh người tôi, bế tôi vào phòng khách, tôi mới phát hiện ra hai chiếc khuy áo ở ngực mình không biết từ lúc nào đã bị mở ra …

Tôi đoán rằng nếu không phải ông ta dừng lại đúng lúc, có khi ngay cả tôi đánh mất mình lúc nào cũng không biết!

Ban đầu tôi luôn nghĩ bản thân thật quá mất mặt, muốn đi đập đầu vào tường, về sau thấy Tiểu Thu lau lau nước miếng khi nghe tôi dò hỏi, chị ấy thẳng thắn khen ngợi kỹ thuật hôn của Hàn Trạc Thần được xếp vào hạng nhất, tiết tấu và kỹ thuật đều kiểm soát được vô cùng thích hợp, còn nói chị ấy không có sự may mắn như tôi, khi bạn trai đầu của chị hôn chị ấy, nước bọt dính nhớp trên mặt, răng anh ta cắn môi chị đến nỗi sưng lên, hoàn toàn phá vỡ ảo tưởng đẹp đẽ về nụ hôn của chị ấy.

Nghe chị ấy nói như vậy, tôi mới không muốn đi đập đầu vào tường nữa…

“Thích không?” Đây là câu nói đầu tiên của ông ta sau khi hôn tôi, câu hỏi khiến tôi thật sự xấu hổ muốn chui đầu xuống đất, khuôn mặt đỏ bừng vùi vào trong khăn tắm, ra sức lắc đầu.

Bị ông ta chiếm lấy nụ hôn đầu tiên có chút đau xót, đau xót nhất chính là —- THÍCH!

Giọng nói giàu từ tính của ông ta lại vang bên tai tôi, mập mờ nói: “Không sao, tôi sẽ dần dần làm cho em thích…”

Lời ông ta nói khiến lòng tôi lan tràn một trận lạnh lẽo đến thấu xương, tôi dùng khăn tăm gắt gao ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của mình, vờ như không nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt kia.

Nụ hôn như thế, tôi không dám chắc tôi có thể kháng cự được lần thứ hai!

Hãy lợi dụng ngay bây giờ còn có lý trí, có một chuyện dù không nên hỏi cũng phải nắm giữ lấy thời điểm này mà hỏi.

Tôi khẽ cắn môi, dù thế nào tôi cũng phải hỏi cho rõ. “Tiểu Cảnh… Anh ấy thật sự sẽ không trở về ư?”

Ánh mặt ông ta bỗng trở nên lạnh lẽo, hai tay bóp lấy vai tôi, ép tôi quay sang đối diện với khuôn mặt giận dữ của ông ta: “Tôi không phải đã nói với em không được tơ tưởng cậu ta rồi sao, vì sao vẫn còn nhớ đến nó?”

“Ông đồng ý với anh ấy cho anh ấy thời gian tám năm, hôm nay vừa vặn tròn tám năm…”

“Em nhớ kỹ như thế sao?” Lần đầu tiên tôi thấy ông ta nổi giận, mạch máu trên trán dường như cũng đang nảy lên, ánh mắt nổi lên ngọn lửa thiêu đốt, bàn tay mạnh mẽ tựa như muốn nghiền nát tôi: “Tôi nói cho em biết, cậu ta vĩnh viễn sẽ không trở về, không cho em nhớ đến cậu ta!”

“Điều này không phải như ông nói muốn là được đâu!” Tôi lớn tiếng hét lên với ông ta, sau khi hét xong, tôi đẩy ông ta ra, chạy về phòng mình đóng sập của lại.

Đây là cách biểu hiện sự không vừa lòng duy nhất mà tôi có thể làm.

Đáng thương biết bao, chờ đợi tám năm liền đã thành hư vô, tất cả mọi thứ của tôi đều bị ông ta nắm trong tay, mà những gì tôi có thể làm được với ông ta chỉ là đóng rầm một cánh cửa mà thôi!

Một lát sau, tôi nghe thấy tiếng đóng cửa còn lớn hơn của tôi.

Tôi đứng bên cửa sổ trông thấy ông ta lái xe rời khỏi nhà, chỉ có điều, hôm nay ông ta không hề trở lại.

Trong tám năm qua, đây là lần đầu tiên ông ta không qua đêm ở nhà.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi ngồi bên cửa sổ, đờ đẫn nhìn lên bầu trời cao, mãi cho đến khi những vì sao bị cuốn đi, vầng trăng khuất bóng, mặt trời mọc lên.

Tôi vốn tưởng rằng ở cạnh ông ta sẽ có rất nhiều cơ hội giết, thế nhưng hôm nay tôi mới hiểu được rằng đờ đẫn quá lâu bên cạnh người đàn ông như ông ta, sẽ càng có nhiều cơ hội… yêu người ấy!

Không biết từ lúc nào tôi đã có thói quen thấy ông ta trở về tôi mới về phòng, đợi ông ta đắp lại chăn cho tôi, hôn lên trán tôi, tôi mới có thể đi vào giấc ngủ.

Có thói quen mỗi sáng mở mắt ra nhìn thấy ông ta rồi mới có thể tỉnh hẳn từ trong giấc ngủ, sau đó quan sát màu sắc quần áo của ông ra để đoán xem tâm trạng của ông ta thế nào.

Có thói quen yên lặng ngồi trên sofa cùng với ông ta, cho dù cả đêm chẳng nói lời nào.

Tôi đã cố gắng bảo vệ trái tim mình, chung quy vẫn đánh mất rồi!



Đến giờ đi học, tôi vác khuôn mặt uể oải đi xuống tầng, đang muốn đi ra khỏi nhà, thím Lý đã gọi tôi lại: “Tiểu thư, tiên sinh dặn cô ăn xong rồi mới đến trường?”

Lòng tôi run lên, vội vã xoay người: “Ông ấy trở về rồi à?”

“Không! Sáng sớm ngài ấy gọi điện về, bảo tôi chuẩn bị bánh kem và sữa tươi cho cô.”

Tôi hơi thất vọng buông cặp xách ngồi xuống ăn sáng, đối diện với ghế ngồi trống trơn, trong ngực cũng cảm thấy thiếu vắng một cái gì đấy, ngay cả bánh kem bình thường vẫn ghét nay ăn cũng không ra mùi vị gì khó ăn hết…

Bởi vì đầu óc tôi chất đầu những câu hỏi chưa có lời giải đáp: Ông ta đi đâu? Có ôm người phụ nữ nào khác ngủ qua đêm không? Có phải sẽ hôn người phụ nữ khác giống như hôn mình không?

Những câu hỏi nực cười đến thảm thương, thế nhưng hết lần này đến lần khác đều làm tôi đau lòng!

Không yêu ông ta sao? Lừa mình dối người đi!

Ngồi ngơ ngẩn nghe giảng cả một giờ mà không biết là tiết học gì, cuối cùng cũng chịu được đến giờ ra chơi, tôi thu thập mọi thứ chuẩn bị trốn học.

Vừa ra khỏi cổng đã thấy lái xe chuyên phụ trách đưa đón tôi đứng chờ ngoài đó, tôi tò mò đi đến hỏi lái xe: “Vì sao anh còn ở đây?”

Anh ta nói: “Sáng nay ông chủ có dặn về sau đều phải đứng đây chờ cô, một phút cũng không thể rời!”

“Ầy, đúng lúc quá!” Tôi mở cửa, lên xe: “Hôm nay có một vở ballet tôi rất muốn xem…”

“Nhưng…”

“Lái xe!”

***

Những cảnh lộng lẫy trong vở diễn, kỹ thuật múa điêu luyện, động tác uyển chuyển, giai điệu sâu lắng động lòng người, kết hợp cùng với nhau tạo nên câu truyện thần thoại tuyệt vời nhất, khó trách “Hồ Thiên Nga” lại trở thành tác phẩm kinh điển thế giới.

Thế nhưng dường như các giác quan của tôi hơi có vấn đề, khi ma quỷ chết đi, mọi người vui vẻ cười nói, chỉ có một mình tôi khóc…

Một kiếm kia dường như không đâm vào trái tim của ma quỷ, mà đâm vào trái tim tôi!

Vẻ mặt trống rỗng tuyệt vọng kia không phải của ma qủy, mà là vẻ mặt của Hàn Trạc Thần khi nghe thấy tôi hét lên.

Giữa những tiếng vỗ tay sôi nổi, tất cả mọi người đều đứng dậy cảm ơn, một mình tôi gục đầu vào đầu gối, đau lòng khóc gần chết.

Tôi rõ ràng cảm nhận được người ấy chết đi trong lòng tôi, trái tim tràn ngập sự yêu thương kia ngừng đập.

Sự đau xót làm tôi nghẹn thở, như cần kề với cái chết..

Tôi hận chính bản thân mình dù cho rất hận người, đã tự đày đọa, thế nhưng cuối cùng vẫn vướng vào tình yêu.

Tôi thật sự đã từng nhắc nhở bản thân mình vô số lần, không thể yêu người ấy, không thể yêu ông ta…

Thế nhưng, mỗi một vẻ mặt, mỗi một động tác, tôi không thể không nhìn, không thể không cảm nhận được.

Dõi theo người ấy, hiểu được người ấy, cũng là yêu!

Tôi thật sự muốn rời khỏi, chạy trốn khỏi tình yêu này, cũng là chạy trốn sự hận thù

Cảnh tượng cả nhà tôi bị giết hại hiện ra trước mắt, trông thấy rõ ràng từng giọt máu rơi xuống trên nền đất, loại hận thù này thâm nhập vào máu thịt, đi tới chỗ nào cũng không thể trốn tránh được.

Tôi cắn lấy cánh tay, để chính bản thân mình tìm lại được sự kiên cường từ trong đau đớn.

Tôi không thể đi, dù chết cũng không thể đi.

Mãi cho đến lúc mọi người mang khuôn mặt cười vui vẻ rời đi, tôi mới mệt mỏi đứng dậy, từng bước rời khỏi hội trường.

Có người nói, ngày người ta đau lòng nhất, trời sẽ mưa.

Không nghĩ đến là thật, tôi đứng ở cổng nhà hát, mưa phùn rả rích phủ lấy tôi trong sự đau thương mịt mùng.

Từng hạt mưa rơi trên nền xi-măng cứng lạnh, vỡ tan, đó dường như cũng là nước mắt của tôi…

Tôi bỗng nhiên rất muốn gặp một người, muốn ôm người ấy khóc to một trận.

Tôi ngồi gục xuống nền đất, dùng đầu gối đè nén chỗ đau đớn, tôi không thể ôm người ấy khóc, ôm rồi, sẽ không buông tay được!!!

Một chiếc ô trong suốt xòe ra trước mắt tôi, ngăn lại những giọt mưa đầy rét lạnh.