Trình Điệp Qua cũng không để cho Tiêu Kiều đợi quá lâu, sau hai mươi hai tiếng đồng hồ bà gọi điện thoại cho anh anh đã đứng ở trước mặt của bà, chiếc áo khoác tối màu càng làm tôn lên hình dáng thâm trầm của anh. Đứa trẻ này đẹp tới mức làm cho Tiêu Kiều cho là trên đời này không có bất kỳ cô gái nào có thể xứng với anh, thật may là trên đời này vẫn còn có một Chu Ly An. Khi đó, sau khi Tiêu Kiều nghe được chuyện của Trình Điệp Qua và Chu Ly An thì bà đã cho rằng đó nhất định là ý trời.
Bây giờ Tiêu Kiều vẫn cho rằng hai người này là nhân duyên trời định, nhưng đoạn nhân duyên này cũng minh chứng cho câu châm ngôn: Việc tốt thì hay gặp gian nan.
Quay mặt về phía nét mặt dò hỏi của Trình Điệp Qua Tiêu Kiều bảo hộ lý và Chu Ly An rời khỏi phòng.
Căn phòng chỉ còn lại hai người bà và Trình Điệp Qua, Tiêu Kiều mang bản báo cáo chuẩn đoán của lần mới nhất mà bác sĩ điều trị chính đưa bà giao vào tay Trình Điệp Qua.
Phần báo cáo chuẩn đoán này viết rõ ràng kỳ hạn mà bà còn ở lại trên thế giới này, 50 tới 60 ngày. Nói cách khác qua tết âm lịch không không lâu thì bà sẽ rời khỏi thế giới này rồi. Khi đó, sau khi cầm sổ khám bệnh Tiêu Kiều nghĩ nếu để Trình Điệp Qua biết được thì anh sẽ đau khổ biết bao. Tiêu Kiều rất sợ lạnh, Trình Điệp Qua còn có dự định đợi tới mùa hè thì sẽ dẫn bà đi biển, nhưng mà tới mùa xuân thì bà đã đi rồi.
Thế là Tiêu Kiều đã lén giấu quyển sổ khám bệnh đi sau đó đã thuyết phục bác sĩ điều trị chính của bà, khi đó Tiêu Kiều làm sao cũng không nghĩ tới quyển sổ khám bệnh kia lại trở thành một quân bài.
Nhưng người phụ nữ kia thật sự không tốt, đó là một người hám lợi, người phụ nữ đó có bao nhiêu dáng vẻ, lên giường với đàn ông là vì để cho đời sống vật chất đầy đủ sung túc hơn.
Tiêu Kiều lẳng lặng nhìn Trình Điệp Qua, anh đã xem xong sổ khám bệnh rồi, sổ khám bệnh được đặt qua một bên, tia sáng của ánh đèn khiến cho nét âm u trên mặt anh rõ mồn một.
"Dì Kiều". Anh chẫm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh bà, nắm chặt lấy tay của bà "Con sẽ đưa dì đi Mỹ, dì dã nghe nói tới bác sĩ George chưa? con đã đưa tư liệu của dì cho ông ấy xem, ông ấy nói tới mùa hè dẫn dì đi ngắm biển nhất định không thành vấn đề. Không phải là dì Kiều chưa từng thấy biển sao? Đợi tới mùa hè con sẽ dẫn Dì Kiều đi ngắm Thái Bình Dương, ngắm sóng xô bờ cát, ngắm bờ biển dài bất tận".
Tiêu Kiều lắc đầu, tay chạm lên đầu Trình Điệp Qua "Không, không đi, dì Kiều mệt rồi".
"Dì Kiều, con không thích nghe những lời như vậy". Anh nói.
Trong lòng Tiêu Kiều thầm thở dài, lời tiếp theo bà muốn nói anh lại càng không muốn nghe chứ?
"Điệp Qua, dì Kiều nói vụng cho con một bí mật, khi biết được chính xác thời hạn mình sẽ rời khỏi thế giới này kỳ thực trong lòng Dì Kiều rất vui, bởi vì dì rất nhanh có thể gặp được Tiểu Bảo, và ba của tiểu bảo, việc này còn khiến dì vui hơn so với việc được ngắm biển". Tiêu Kiến để cho lòng mình trở nên cứng rắn: "Vì vậy, con không thể cướp đi niềm vui của dì Kiều, bởi vì từ sau khi tiểu bảo và ba của tiểu bảo rời đi trong lòng dì Kiều đã không còn niềm vui thực sự".
Anh vùi đầu trên đầu gối của bà, không nói chuyện nữa.
"Trình Điệp Qua, con nói con là Tiểu bảo, lời này có còn hữu hiệu không?" bà hỏi anh.
Một hồi lâu sau -------
"Đương nhiên còn. Mãi mãi". Giọng nói nặng nề phát ra.
"Tốt lắm".
Thế là Tiêu Kiều bắt đầu kể, kể về chuyện nhiều năm trước của một người tên là Tiêu Kiều và một người tên là Đoàn Thu ở tứ hợp viện này, kể xong Tiêu Kiều nghĩ những lời linh tinh đó của bà nhất định sẽ khiến cho đưa trẻ ấy nghi hoặc. Anh nói Dì Kiều nói mấy chuyện này với con là có ý gì?
Trình Điệp Qua là một người thông minh, mỗi lần bà mở đầu câu chuyện là anh đã biết được khúc cuối, chỉ là hôm nay đã ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, vừa xống máy bay liền từ sân bay đi thẳng tới đây, cho nên tình trạng không được tốt lắm, vì vậy lời bà nói đã mang rất nhiều ám chỉ nhưng anh vẫn nghe không hiểu.
Việc này, Tiêu Kiều cảm thấy mình rất biết diễn kịch, vành mắt không biết thế nào mà lại chảy nước mắt, bà nước mắt lưng tròng nói với đứa trẻ đó: "Trình Điệp Qua, dì Kiều muốn tùy hứng một lần, được không?"
Đóng của căn phòng phía tây lại Trình Điệp Qua liền nhìn thấy Chu Ly An đứng ở cửa, nhìn biểu hiện trên mặt của cô ấy chắc là đã nghe thấy hết chuyện vừa xảy ra ở trong phòng rồi, Trình Điệp Qua vô thức tìm kiếm trong túi áo khoác, phát hiện ra không có thuốc, đúng rồi, anh đã rất lâu rồi không có thói quen mang theo thuốc bên mình. Phiền chết mất.
Đúng là phiền chết đi được!
"Trình Điệp Qua". Gọng của Chu Ly An truyền tới từ phía sau anh.
Anh cau mày, sao lại đi theo tới rồi? Trình Điệp Qua không quay đầu lại, chuyện trước mắt anh muốn làm nhất chính là đi tìm thuốc.
"Trình Điệp Qua, dì Kiều..." Giọng nói ở phía sau mang theo tiếng khóc nức nở: " Dì Kiều đúng là người lừa đảo, hôm qua dì ấy nói nói chuyện anh sẽ dẫn dì ấy đi ngắm biển, Trình Điệp Qua anh nói dì Kiều..."
Shit!
Trình Điệp Qua dừng bước, quay đầu lại: "Tránh ra, em có thể để cho anh yên tĩnh một chút không!"
Cuối cùng Trình Điệp Qua cũng tìm được thuốc ở trên xe, khi anh châm điếu thuốc thứ năm thì Chu Ly An mở cửa xe ra, câu đầu tiên cô ấy nói với anh khi ngồi vào vị trí bên cạnh tái xế "Trình Điệp Qua, chúng ta kết hôn đi, cho dì Kiều hôn lễ mà dì ấy muốn".
Những lời mà cô ấy lải nhải nói căn bản Trình Điệp Qua không để ở trong lòng.
Năm phút sau, rốt cuộc Trình Điệp Qua không nhịn được mà mở cửa xe ra, anh nói với Chu Ly An: "Em ồn áo quá đấy".
Khi điện thoại của Nặc Đinh Sơn gọi tới máy của Trình Điệp Qua, anh đang hút điếu thuốc thứ chín, khi nhìn thấy rõ thông báo người gọi tới Trình Điệp Qua sợ tới mức lập tức ném điếu thuốc đi, nhưng thật không may là do gấp quá nên anh đã ném điếu thuốc lên áo khoác của mình, tay chân cuống quýt phẩy tàn thuốc đi, rồi lại cuống quýt tìm kẹo khử mùi thuốc, tới khi ngậm kẹo khử mùi thuốc trong miệng Trình Điệp Qua mới nhớ ra là lúc này anh làm cái gì căn bản là Nặc Đinh Sơn không biết, nhớ tới dáng vẻ ngớ ngẩn vừa rồi của mình thật muốn bật cười, anh mỉm cười nhận điện thoại.
"Sao vẫn chưa về". Cô hỏi anh.
"Về ngay đây". Anh đáp lại cô.
"Được, lái xe cẩn thận".
Người phụ nữ này, họ đã bốn ngày chưa gặp nhau rồi đó.
"Chỉ có một câu như vậy thôi sao?" Trình Điệp Qua nghe được giọng nói khó ở của mình.
"Anh trở về muốn nghe lời nào em nói cho anh nghe lời đó". Cô nói.
Vậy còn tạm được.
Sau khi cúp điện thoại Trình Điệp Qua nhìn qua tay của mình, cảm giác bàn tay trống trơn dường như đã quên vật gì đó quan trọng, anh ngây ngốc ngồi đó nghĩ, nghĩ kỹ một hồi Trình Điệp Qua mới nhớ ra anh đã quên đôi bông tai ngọc trai màu xanh lam tặng cho Nặc Đinh Sơn, đôi bông tai và tập tài liệu quan trọng anh đã để trong cặp công văn, vừa xuống máy bay Trình Điệp Qua đã đi tới chỗ dì Kiều, cặp công văn chắc là để ở phòng dì Kiều rồi.
Đúng là phiền mà.
Trình Điệp Qua lại một lần nữa mở cửa căn phòng phía Tây, bất ngờ nhìn thấy dì Kiều đang lục cặp công văn của anh, cặp công văn của anh có gì hay mà lục chứ.
Bước chân vọt nhanh tới cầm lấy cặp công văn trong tay Tiêu Kiều. Không, phải là cướp, hơn nữa lực cướp tương đối lớn, xe lăn dưới lực va chạm của anh đã bị lùi lại, người ngồi trên xe lăn bị mất cân bằng, sau khi xe lăn chạm phải một số thứ trên đất thì bị nghiêng sang một bên, khi đó nếu như anh đưa tay ra kéo có lẽ có thể đã tránh được việc xe lăn bị nghiêng đi, nhưng anh không làm, anh cứ đứng đó lạnh lùng nhìn.
Xe lăn ngã rầm trên mặt đất, người ngồi trên xe lăn cũng không may mắn tránh được, Chu Ly An xông tới trước tiên, cô ấy vừa gọi dì Kiều vừa đỡ xe lăn, xe lăn cộng thêm người trên xe lăn hai chân mất cảm giác khiến cho Chu ly An trông khá chật vật. Cô ấy quay qua tức giận gào lên với anh "Trình Điệp Qua, anh làm gì vậy? Có phải anh điên rồi không?"
Tấm chăn len che trên chân của dì Kiều rơi qua một bên, sau đó Trình Điệp Qua đã trông thấy hai chân bị liệt của dì Kiều, chúng nhìn qua giống như khúc gỗ nặng nề, xấu xí mà làm ngời ta không đành lòng nhìn.
Xoay mắt đi chỗ khác, bế bà lão với khuôn mặt đau đớn từ trên đất lên, đặt bà trở về xe lăn, đắp lại chiếc chăn len lên hai chân, thấp giọng nói: "Là con không tốt, dì Kiều".
Cô nàng Chu Ly An thích ồn ào vẫn đang ở bên cạnh lải nhải "Trình Điệp Qua, cặp công văn của anh là em không cẩn thận làm bung ra, dì Kiều giúp em thu xếp lại đồ vào cặp".
Câu nói xin lỗi tiếp đó Trình Điệp Qua thế nào cũng nói không ra.
Dường như biết được tâm trạng của anh bà đưa tay ra chạm lên mặt anh như rất lâu về trước khi anh còn nhỏ, người phụ nữ không quen dùng từ ngữ mà dùng hành động để bày bỏ tình cảm thân mật.
Chu Ly An cũng ngừng nói, xung quanh im lặng như cái chết.
Người phá vỡ sự trầm lặng là Tiêu Kiều, nhặt chiếc hộp màu lam nhạt rơi bên canh xe lăn của bà lên, mở ra, sau đó khoa trương thốt lên kinh ngạc: "Đẹp quá, cái này chắc là tặng cho dì Kiều nhỉ?"
Cầm trên tay dì Kiều bây giờ chính là dòng sản phẩm mang phong cách trong sáng của Dior mới được đưa ra thị trường gần đây: Hey, my girl.
Chiếc hộp màu xanh lam trở lại tay anh: "Đeo lên cho cô ấy đi, nhất định là rất đẹp".
Khi dì Kiều nói lời này mắt nhìn qua Chu Ly An, tất cả như lời lẽ chính đáng, đôi bông tai màu lam nhạt đương nhiên là để tặng cho người mình yêu.
Nắm chiếc hộp màu lam nhạt, Trình Điệp Qua đi qua phía Chu Ly An, anh muốn đeo lên cho cô chứ không phải đeo lên cho cô ấy, Trình Điệp Qua cúi đầu nhìn chiếc hộp nằm lặng lẽ trong tay mình, một cánh tay khác lại lấy chiếc hộp từ trong tay anh đi.
"Dì Kiều, không được, phải để khi con mặc thật đẹp đeo mới được, dì nhìn con bây giờ mặc như thế này". Chu Ly An nói như vậy.
Lời của Chu Ly An rất có lý, bây giờ cô ấy đang mặc một cái áo khác có mũ tai mèo, trông rất kỳ quái.
Mười giờ Trình Điệp Qua nói với Chu Ly An đang ngồi bên cạnh dì Kiều: "Chu Ly An, chúng ta đi thôi, dì Kiều cần nghỉ ngơi".
Một trước một sau đi ra khỏi căn phòng phía tây, anh đi trước Chu Ly An đi phía sau. Đêm nay Trình Điệp Qua cảm thấy hành lang tứ hợp viện nhà Dì Kiều dài hun hút khiến cho người ta cảm thấy nghẹt thở.
Đi ra ngoài, Trình Điệp Qua thả bước chậm lại, ánh mắt dừng lại nơi mà dì Kiều nói trước đó, ở vị trí không bắt mắt đó dì Kiều và một người phụ nữ tên Đoàn Thu đã chơi một trò chơi thời xưa là hứa hôn từ trong bụng mẹ, nhưng mà khi đó chú rể kia đã không còn ở trên trên đời này, mà cô dâu thì...
Trình Điệp Qua quay đầu nhìn lại, Chu Ly An đứng ở vị trí cách anh nửa mét, cô ấy đang nhìn anh, gương mặt kia của cô ấy yên tĩnh hơn bất kỳ lúc nào, yên tĩnh tới không giống Chu Ly An.
Cô ấy chìa tay về phía anh, bàn tay từ từ mở ra, chiếc hộp màu lam nhạt nằm trong tay của cô ấy.
Tối nay tỉ suất xuất hiện của chiếc hộp màu lam nhạt này thật cao.
"Cái này chắc chắn không phải là cho em" Cô ấy nói.
Nhận lấy chiếc hộp, chiếc hộp được Trình Điệp Qua nắm chặt trên tay.
Tay Chu Ly An bỏ lại vào trong túi áo khoác, cúi thấp đầu đi lướt qua anh.
Ánh mắt Trình Điệp Qua đuổi theo bóng lưng của Chu Ly An, cô ấy đi cực kỳ nhanh, thoắt cái đã đi tới căn phòng phía đông, mở cửa phòng ra, bước một chân vào.
Lòng Trình Điệp Qua hơi động, anh gọi cô ấy lại, cô ấy xoay mặt qua theo tiếng gọi "Chu Ly An". Bước chân của Trình Điệp Qua nặng tựa thái sơn, bước từng bước về phía căn phòng phía tây.
***
Lần nữa đẩy bàn tay đang liên tục lần mò trên vành tai mình ra "Trình Điệp Qua, đừng nghịch".
Ồn chết đi được, trong mơ màng Nặc Đinh Sơn nhớ ra hôm nay cô bị Trình Điệp Qua cho leo cây, người nói tối sẽ cùng cô đi chọn cây thông noel mà cả đêm vẫn chưa thấy xuất hiện, hại cô đợi trắng cả mắt, khi gọi điện thoại cho anh thì anh nói tới phòng đợi anh, kết quả là đợi tới 11 giờ mà người vẫn chưa thấy xuất hiện, cô đã ngủ gật trên ghế sô pha.
"Về rồi". "Ừ, về rồi". "Trình Điệp Qua, anh thất hứa". Vốn là muốn làm dữ với anh kết quả giọng nói lại giống như gãi ngứa, cô quá buồn ngủ rồi. "Xin lỗi". Anh nói với cô. Gật đầu biểu thị mình đã nghe thấy sau đó đầu tìm tới vai của anh, ừm, vai của anh thoải mái hơn so với ghế sô pha.
Nặc Nặc, anh gọi tên của cô.
Vốn muốn mở mắt ra nhìn anh, nhưng mí mắt lại như bị dán chặt lại, không sao mở ra được. Sau đó tay bị anh nắm lấy, anh dẫn dắt ngón tay của cô tới vành tai cô. Nặc Đinh Sơn cảm giác được mình chạm vào một vật nhỏ. Đây là cái gì? Cô hỏi anh.
"Quà anh cho em". Anh nói với cô.
Cô gật đầu trên bả vai anh.
"Nặc Nặc, vì để chọn được món quà khiến em hài lòng anh đã phải bỏ ra 3 tiếng đồng hồ, em có biết trong ba tiếng anh có thể kiếm được bao nhiêu tiền không?" Anh nói cho cô biết.
"Ừ ---" Cô kéo dài giọng.
"Nó trông cực kỳ đẹp, khi anh cầm nó đã hận không thể ngay lập tức gắn tên lửa lên người mình để có thể nhanh chóng trở về bên cạnh em".
Có khoa trương như vậy không? Rốt cuộc là đẹp tới cỡ nào.
Rốt cuộc Nặc Đinh Sơn cũng mở được mắt ra, vừa mở mắt ra khuôn mặt của Trình Điệp Qua đã gần trong gang tấc.
Nặc Đinh Sơn đứng ở trước gương, ngón tay cẩn thận chạm vào viên trân châu màu lam nhạt bên tai, Trình Điệp Qua đứng phía sau cô.
"Thích không?" Anh hỏi cô.
Cô gật đầu, sợ không bày tỏ hết sự yêu thích của mình, cô xoay mặt qua hôn lên môi của anh, sau khi nụ hôn dài qua đi, họ cứ đứng trước gương như vậy, thời gian đêm nay quá tuyệt, họ đều luyến tiếc không muốn di chuyển.
Anh ôm lấy eo cô từ phía sau, ánh sáng lộng lẫy của viên trân châu màu lam nhạt đã kéo theo luồng không khí trong không gian nhạt ra.
Âm thanh phía sau như mơ hồ: "Khi anh đeo đôi bông tai này lên cho cô ấy, khi anh đeo xong bông tai cho cô ấy, thời điểm khi anh nói với cô ấy rằng anh yêu em, ánh sáng rực rỡ của viên trân châu sẽ chiếu vào trong đáy mắt của người anh yêu".
"Nặc Nặc, họ đã nói với anh như vậy, thật sự thần kỳ như vậy sao?"
Nặc Đinh Sơn đã từng làm việc ở của hàng cao cấp, lời của Trình Điệp Qua khiến cô bật cười, dường như cô có thể thấy được Trình Điệp Qua đã bị mấy nhân viên được huấn luyện đặc biệt thổi phồng làm cho ngớ ngẩn rồi. Cô nhìn Trình Điệp Qua qua tấm gương: "Anh vẫn thực sự tin tưởng hả, có tin là mấy lời như vậy trong một phút là em có thể liên tiếp đến mấy...."
Giọng nói làm cho người ta say mê đã ngắt lời cô.
"I Love You".
Nặc Đinh Sơn ngẩn ngơ, cô chạm phải ánh mắt của anh qua tấm gương, sau đó không ai muốn rời đi, ngắm nhìn nhau.
Tiếng cười nhàn nhạt vang lên bên tai cô: "Quả nhiên là anh bị lừa rồi".
Nặc Đinh Sơn lắc đầu: "Không, họ không lừa anh, ánh sáng rực rỡ của viên trân châu đã chiếu vào trong mắt của cô ấy rồi, có thấy không?"
Môi chạm lên thái dương của cô, anh khàn giọng nói: Nhìn thấy rồi.
Thời gian ngắn ngủi trôi qua, anh tìm tới tay cô, ngón tay chạm lên ngón áp út của cô, anh nói: "Bây giờ mua bông tai cho em, rồi qua một thời gian nữa lại mua nhẫn cho em".
Miệng kéo ra nụ cười, chờ đợi, chờ được rồi --
"Nặc Đinh Sơn, chờ tới mùa xuân sang năm, chúng ta chọn thời gian đi chọn nhẫn". Hai năm trước ở Manchester anh đã nói lời y chang như vậy.
MM
Hết chương 90!