Người đứng trước cửa nhà Trình Điệp Qua Chu Ly An đã từng gặp qua hai lần, lần thứ hai đã từng gặp ở bữa tiệc, khi đó cô là bạn gái của Cohen, ngày hôm ấy hai người đó dùng tiếng Đức liên tục nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Mắt rơi và điện thoại di động của cô, chiếc điện thoại này cô ấy vừa mới xem qua trên tạp chí, điểm hấp dẫn người ta nhất của chiếc điện thoại này chính là thiết kế vỏ ngoài của nó, series màu xanh lam Địa Trung hải phát hành mới nhất của Dior, thực tế nhìn còn đẹp hơn trên tạp chí, nhìn điện thoại Chu Ly An không nhịn được mà khen ngợi: "Điện thoại của cô đúng là không tệ, đó là của vị người Đức kia tặng cho cô sao?"
Người đó vẫn không nói chuyện, đúng là người phụ nữ khó hòa hợp.
Chu Ly An lúng túng quấn lọn tóc: "Được rồi, dì Kiều, chúng ta đi vào thôi, con có thể cam đoan với dì là người này đúng là nhân viên phục vụ của khách sạn, lần trước lúc con tìm Trình Điệp Qua đã gặp qua cô ấy rồi".
Sau khi nói xong tay Chu Ly An lại trở lại tay đẩy của xe lăn.
"Chờ một chút". Tiêu Kiều đè tay của Chu Ly An lại, bà nghĩ thế nào cũng cảm thấy người phụ nữ xưng là nhân viên phục vụ của khách sạn xuất hiện ở đây nhìn có chút kỳ quái.
"Dì Kiều". Trên đỉnh đầu truyền tới âm thanh kéo dài của Chu Ly An: "Không phải là dì nghĩ cô ấy là trộm ấy chứ? Nếu như dì Kiều cảm thấy vẫn chưa yên tâm thì gọi điện thoại cho Trình Điệp Qua đi, như vậy không phải là rõ ràng sao".
Tiêu Kiều thấy lời của Chu Ly An có lý, sau khi nhân được xác nhận của Trình Điệp Qua cúp điện thoại di động rồi Tiêu Kiều lại lần nữa nhìn cô gái vẫn cho bà ấn tượng không thể nào tốt được: "Cô có thể đi rồi".
Cô gái nhìn bà một cái, gật đầu, đi mấy bước lại quay lại nói một câu "Chúc bà sớm khỏe lại". Sau đó vội vàng rời đi.
Nói cái gì vậy nhỉ? Đối với người mà mạng sống chỉ còn mấy tháng nữa nói Chúc bà sức khỏe sớm hồi phục khỏe mạnh đúng là khiến cho người ta thấy không được thoải mái.
Tiêu Kiều Không nhịn được quay đầu lại, cô gái kia vừa mới đi vào thang máy, cửa thang máy đóng lại, lông mày bà theo bản năng nhíu lại, Tiêu Kiều nghĩ thế nào cũng thấy cô gái kia dáng vẻ thế nào cũng rất thông thạo với nơi này vậy.
Đỉnh đầu lại truyền tới tiếng thở dài của Chu Ly An: "Dì Kiều, vẫn nghĩ người ta là trộm sao, Trình Điệp Qua cũng đã xác nhận với dì rồi, dì Kiều không phải đã từng nói Trình Điệp Qua trước giờ chua bao giờ nói dối dì sao?"
Điều này cũng đúng, Tiêu Kiều quay đầu lại, không tiếp tục chú ý tới cô gái kia nữa.
"Dì Kiều, vừa rồi dì hơi dữ ấy". Chu Ly An vừa đẩy xe lăn vào trong phòng vừa nói.
Tiêu Kiều nghĩ lại, đúng là vừa rồi bà có hơi dữ với cô gái kia, không biết có phải là liên quan tới hình xăm kia lọt vào trong mặt của bà hay không, Tiêu Kiều cứ cảm thấy hình xăm kia nhìn qua tràn đầy tàn ác, cứ vậy mà làm cho dáng vẻ của cô gái kia cũng trần đầy tàn ác, trong lòng Tiêu Kiều nghĩ có nên đổi cho Trình Điệp Qua một nhận viên phục vụ khác không.
Bàn tay bất ngờ chìa ra làm cho Nặc Đinh Sơn theo bản năng thét lên, chuỗi âm thanh phát ra trong cổ họng nhanh chóng bị bàn tay che lại, theo luồng hơi thở quen thuộc kia Nặc Đinh Sơn ngừng giãy dụa, mặc cho người kia mang cô tới góc của căn phòng, đây là phòng kho chuyên dành để chất đồ của khách bỏ quên, phần lớn thời gian ở chỗ này đều yên tĩnh.
Cửa phòng đóng lại anh liền hôn cô, bờ môi dịu dàng, dây dưa mà quyến luyến.
"Sao lại tới vậy?" Cô khẽ hỏi anh, lúc này Trình Điệp Qua phải ở công ty làm việc chứ.
"Anh lén chạy tới xem em có giận hay không". Trán của anh chống ở trên trán cô: "Biết không? Trong giây phút nhận được điện thoại của dì Kiều anh đã nghĩ có phải là cứ như vậy nói cho dì Kiều biết hay không. Dì Kiều, cô gái đáng yêu đang ở trong nhà của con tên là Nặc Đinh Sơn, là cô gái mà con yêu, bây giờ cô ấy là bạn gái của con, tương lai cô ấy sẽ trở thành vợ của con".
Dùng lại một chút, trong giọng nói của anh tràn đày sự tự trách: "Nặc Nặc xin lỗi".
Nặc Đinh Sơn lắc đầu.
"Nặc Nặc, sức khỏe của dì Kiều càng lúc càng tệ, vì vậy tính tình gần đây có chút không tốt, nếu như lời bà nói làm cho em khó chịu thì đừng để trong lòng".
"Em hẹp hòi như vậy sao?" Nặc Đinh Sơn không vui nói.
"Không, không, một chút cũng không hẹp hòi". Trình Điệp Qua vội vàng chữa lời.
Chỉnh sửa lại quần áo bị Trình Điệp Qua là cho lộn xộn, Nặc Đinh Sơn đi tới trước cửa sổ. Qua ô cửa sổ nhìn Trình Điệp Qua, nhìn anh lịch sự mỉm cười với nhân viên khách sạn, che miệng cười trộm, quý ông này thật là biết giả bộ, rõ ràng vừa rồi hư hỏng như vậy, quá hư hỏng, anh còn để tay tiến vào trong váy đồng phục của cô lần mò.
Chủ nhật, giống như trước đây Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua ăn tối rồi quay về chỗ của anh, vừa quay về chỗ ở Nặc Đinh Sơn liền bị kéo lên cân, không nhiều không ít, cân nặng của Nặc Đinh Sơn tăng lên nửa ký. Đúng là đã đạt được yêu cầu của Trình Điệp Qua vậy mà anh cũng không có vui bao nhiêu.
Nhìn ngắm mặt của cô: "Anh hận không thể cho em mỗi ngày căng ra như kinh khí cầu vậy đó".
Biểu cảm trên mặt Trình Điệp Qua đúng là giống như lời của anh vậy, dáng vẻ hận không thể cho cô căng lên như kinh khí cầu vậy đó. Cô nhón chân lên dùng môi chạm lên môi của anh: "Vậy sau này mỗi ngày anh hôn em nhiều vào, hôn một lần thì cân nặng của em sẽ tăng thêm một lạng".
"Có chuyện tốt như vậy sao?" Tay anh siết chặt eo của cô, mặt cúi xuống, đôi môi sau một hồi mân mê khắp mặt cô thì tay liền luồn vào trong quần áo của cô, tay luồn vào trong áo ngực của cô dày vò hai khối trước ngực, miệng thì nghiêm chỉnh nói: "Ừ, hiệu quả rất rõ ràng, đã căng lên cả rồi, anh mới hôn em có mười lần, anh nghĩ là một ký thịt chắc là dồn hết vào chỗ này rồi".
Cô cầm gối dựa trên ghế sô pha lên hung hăng ném vào đầu Trình Điệp Qua.
Đêm nay họ đã dùng hết ba chiếc bao cao su, lần cuối cùng là vào sáng sớm, buổi chiều Trình Điệp Qua sẽ bay đi Nhật Bản tới thứ sáu mới quay về. Tối thứ sáu chờ anh quay về từ Nhật Bản sẽ cùng cô đi chọn cây thông noel, mấy ngày nữa là tới giáng sinh rồi. Hai thân thể mồ hôi nhễ nhại đang chồng lên nhau, mặt của cô vùi sâu vào gối, cơ thể anh phủ trên lưng cô, của anh vẫn vùi bên trong cô, ngón tay của họ vẫn đan vào nhau. Anh gọi một tiếng Nặc Nặc, cô liền đáp lại một tiếng, họ cứ ngây ngốc như trẻ con lặp đi lặp lại như vậy "Nặc Nặc", "Ừm".
Sắc trời dần dần hiện ra.
Chuyến bay từ Bắc Kinh bay tới Tokyo đã được đặt vào lúc hai giờ chiều. Mười giờ bốn mươi phút Trình Điệp Qua gặp được một vị khách tới từ London, vị khách này đã cầm tài liệu mà anh muốn giao tới cho anh.
Đúng mười một giờ, trong phòng làm việc không một bóng người, Trình Điệp Qua cầm phần văn kiện đi tới trước cửa số sát đất, cửa sổ nằm trên tầng năm mươi mốt đón ánh sáng cực kỳ sáng sủa. Đón dải sáng chiếu tới, Trình Điệp Qua cầm tập văn kiên giơ lên cao, lúc này trên mặt anh đang đeo cặp kính đã theo anh suốt mười mấy năm, qua tròng kính mắt anh tập trung nhìn vào tập văn kiện trên tay. Bìa gói tập văn kiện là màu tối, trên túi văn kiện vẫn còn có một lớp túi zip nhựa, chỉ cần anh mở cái túi nhựa ấy ra, rồi lấy túi văn kiện ra, mở túi văn kiện ra thì bí mật về hình xăm trên cổ tay của Nặc Đinh Sơn liền có lời giải.
Rốt cuộc là đã trải qua chuyện gì mới phải tự sát tới hơn ba lần như vậy.
Túi nhựa bọc tập văn kiện được tháo ra, chạm tay vào túi văn kiện tối màu, túi văn kiện đã được dùng keo dán để dán cố định dây khóa lại, khi tay sắp chạm tới...
Vào giây cuối cùng Trình Điệp Qua phát hiện ra là mình đang sợ, tay anh cứng đờ, huyệt thái dương giật giật đã thể hiện nỗi khiếp sợ của anh vào giờ phút này.
Trong đầu Trình Điệp Qua lúc này tràn ngập những lời nói khi đó của Chu Ly An "Trình Điệp Qua, Em chúc anh bị cô ta đá lần ba". Còn có âm thanh lạnh lùng của Nặc Đinh Sơn "Tốt nhất là đừng làm như vậy". "Vậy thì giữa chúng ta sẽ kết thúc, em còn có thể cho anh biết chính là chuyện của chúng ta sẽ không có bất kỳ cơ hội vãn hồi nữa".
Trình Điệp Qua cố gắng nhớ lại những lời khi đó của Nặc Đinh Sơn, giọng nói trong đầu đó càng lúc càng rõ ràng, lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi.
Mắt kính bị ném qua một bên giống như để phát tiết, tay siết chặt tập văn kiện, bước nhanh trở lại tới trước bàn làm việc, dừng lại, mấy phút sau anh lại chán nản bỏ lên chỗ phân loại văn bản cần phải tiêu hủy gấp. Rút ra một tập văn bản khác ở phía dưới tập văn bản này để che lại, mắt không thấy tâm không phiền.
Nếu như cô nói thật thì sao? Nếu như có một ngày cô biết được anh điều tra ở sau lưng cô, cô thật sự đưa ra lời chia tay với anh thì sao? Trình Điệp Qua có thể chắc chắn được là ngữ điệu khi đó Nặc Đinh Sơn nói với anh vô cùng nghiêm túc.
Mười một giờ mười lăm phút Chu Mỹ Bảo mở cửa phòng làm việc ra nhắc nhở anh tài xế đã đợi ở bên ngoài để đưa anh ra sân bay, Trình Điệp Qua chỉ tập văn kiện trên bàn nói Chu Mỹ Bảo hãy nhanh chóng tiêu hủy chúng đi, hơn nữa còn yêu cầu cô phải tự mình xử lý.
Chu Mỹ Bảo cầm đống văn kiện đi. Trình Điệp Qua mặc áo khoác lên, mười một giờ hai mươi phút anh rời khỏi phòng làm việc. Mười hai giờ rưỡi Trình Điệp Qua tới sân bay, lúc gần lên máy bay anh gọi cho Nặc Đinh Sơn một cuộc điện thoại, anh hỏi cô muốn quà gì.
1 giờ đúng, chuyến bay từ Bắc Kinh tới Tokyo đúng giờ cất cánh.
Cùng lúc đó, Nặc Đinh Sơn đứng ở dưới ánh mặt trời vẫy tay về phía bầu trời.
***
Buổi sáng Thứ ba, Tiêu Kiều không trông thấy Chu Ly An ở trên bàn ăn, cô giúp việc nói cho bà biết tối qua Chu Ly An rất muộn mới trở về, hơn nữa còn uống tới say khướt.
Mở căn phòng phía đông ra Tiêu Kiều đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, Chu Ly An ngồi trên thảm trải sàn đầu ngửa lên ngây ngốc nhìn lên trần nhà, trên người cô ấy còn mặc bộ quần áo ngày hôm qua. Từ trên drap giường có thể nhìn thấy đêm qua Chu Ly An không ngủ, di chuyển xe lăn về phía Chu Ly An, người đang ngồi trên thảm trải sàn làm ngơ khi bà đi tới, khi tới gần Tiêu Kiều mới phát hiện sắc mặt Chu Ly An tái mét tới dọa người, tay cô ấy đang gắt gao nắm chặt di động.
"Chu Ly An". Tiêu Kiều gọi một tiếng.
Vẫn không có phản ứng.
Tiêu Kiều nhớ tới biệt danh mà bà với Đoàn Thu đã từng đặt Chu Ly An, để cho giọng của mình có chút nhu hòa hơn: "Chu Chu".
Trong tiếng gọi ấy Chu Ly An chậm rãi cúi đầu xuống, quay mặt về phía bà, vào giờ phút này Tiêu Kiều mới phát hiện ra Chu Ly An đã khóc tới sưng húp mắt, khi đôi mắt sung húp vì khóc kia đảo qua nhìn bà thì nước mặt lại rưng rưng từ hốc mắt cô ấy chảy xuống. Còn chưa đợi Tiêu Kiều hỏi đã xảy ra chuyện gì thì Chu Ly An đã mở miệng trước "Dì Kiều, hai tháng trước anh ấy còn hôn con ở căn phòng này, nhưng... bây giờ tại sao lại thành ra như vậy".
Tay Chu Ly An nắm chặt điện thoại, đưa về phía Tiêu Kiều, đứng ở trước mặt bà đưa tay ra, chiếc điện thoại im lặng nằm trên tay cô ấy.
Giọng nói trống rỗng mà mờ mịt: "Dì Kiều, đây là tối qua học sinh của con gửi tới điện thoại của con, con đã hy vọng là mình nhìn nhầm, nhưng đó là người đàn ông con yêu, làm sao mà con có thể nhìn nhầm được".
Tiêu Kiều nhận lấy điện thoại, điện thoại trong tay Chu Ly An có một tấm ảnh, tấm ảnh chụp lại khoảnh khắc thân mật của một đôi nam nữ trong một phòng bao của một nhà hàng. Trong một bàn thức ăn thịnh soạn người đàn ông hôn lên môi người phụ nữ, nhìn thấy rõ ràng hình dáng của người đàn ông đó trong đầu Tiêu Kiều nổ oành một tiếng, người đàn ông rõ ràng chính là Trình Điệp Qua đang đi công tác ở Nhật Bản, ép cho mình bình tĩnh lại bà lại nhìn qua người phụ nữ kia. Sườn mặt của người phụ nữ nhìn qua có chút quen quen, Tiêu Kiều có thể khẳng định là người phụ nữ này có lẽ bà đã từng gặp qua.
Tai nghe thấy giọng Chu Ly An nói cho bà biết: "Dì Kiều, người phụ nữ kia hôm trước chúng ta đã gặp qua, ở chỗ ở của anh ấy, cô ta nói là tới lấy văn kiện".
Hình xăm, rơi văn kiện, tướng mạo khó ưa, sau khi kết nối những từ này lại với nhau liền đưa ra một thông tin thế này: Thằng nhóc ấy đã vì người phụ nữ kia mà lừa gạt bà.
"Dì Kiều, chúng ta đã bị Trình Điệp Qua lừa rồi". Chu Ly An nói: "Trình Điệp Qua đã vì người phụ nữ đó mà lừa chúng ta".
Tay vô lực buông xuống, căm phẫn, tức giận, đối mặt với Chu Ly An Tiêu Kiều không thể nói gì, cũng chỉ có thể lẳng lặng đặt tay lên bả vai cô.
"Chắc là bây giờ dì Kiều rất đau lòng, con cũng vậy". Nước mắt trong viền mặt của cô ấy lại rơi xuống: "Nhưng dì Kiều ơi, cô gái đó không tốt, trước đó không lâu con đã tận mắt chứng kiến cô ta ở cùng với một người đàn Đức, Người đàn ông Đức đó rất được, nhưng tại sao cô ta lại còn muốn ở cùng với Trình Điệp Qua vậy chứ?"
Đúng là một đứa trẻ đơn giản, xe lăn lại tiến gần về phía Chu Ly An thêm chút nữa, để cho đầu của cô ấy đặt lên đầu gối của bà: "Bởi vì người phụ đó biết người đàn ông Đức kia chỉ có thể mua cho cô ta một chiếc di động giới hạn, còn Trình Điệp Qua có khả năng mua cho cô ta toàn bộ di động đẳng cấp thậm chí còn có thể mua được cả nhà máy nữa ấy chứ".
Tiếng khóc truyền tới từ đầu gối của Tiêu Kiều.
Tiêu Kiều bắt chước giọng điệu của Chu Ly An: "Nhất định là Trình Điệp Qua đã bị bỏ bùa rồi, rõ ràng người phụ nữ kia không đẹp bằng một nửa của Chu Ly An".
Cô ấy vừa khóc vừa nói: "Đúng vậy, con cũng thấy vậy".
Vốn là lời như thế không hài hước chút nào, đứa trẻ khóc thút thít làm cho Tiêu Kiều xót xa. Sau khi thời gian trôi qua một lúc, dường như Chu Ly An đã bị cái gì đó kích thích, cô ấy ôm chặt lấy bà, miệng nói: "Dì Kiều, dì nhất định phải giúp con". "Dì Kiều, xin dì hãy giúp con, con đã mất đi mẹ của con rồi, con không thể lại mất đi Trình Điệp Qua nữa". "Dì Kiều, xin dì hãy tin Trình Điệp Qua, nhấy định là người phụ nữ đó không tốt, Trình Điệp Qua chỉ là bị người phụ nữ đó mê hoặc thôi, nhất định là vậy". "Dì Kiều, dì nhất định phải giúp con, được không dì Kiều".
"Được". Tiêu Kiều chạm lên đầu Chu Ly An, chậm rãi nói.
Đêm đó Tiêu Kiều mở két sắt ra, lấy ra quyển số khám bệnh đã bị bà lén giấu đi.
Thứ năm, ở Tokyo Trình Điệp Qua nhận được cuộc điện thoại Tiêu Kiều gọi cho anh, trong điện thoại dì Kiều đã nói với anh như thế này: "Điệp Qua, con lập tức trở lại Bắc Kinh, đâu cũng không được đi nữa, con nhất định phải tới nơi này gặp dì Kiều trước, dì Kiều có lời rất quan trọng muốn nói với con".
"Được". Trình Điệp Qua đáp lại, ánh mắt bị đôi bông tai ngọc trai màu lam nhạt trong tủ quầy hấp dẫn, đôi bông tai ngọc trai màu lam nhạt đã ngay lập tức mang lại cho anh cảm giác là rất giống với cô gái kia, nhìn sao cũng không có gì đặc biệt, nhưng nhìn kỹ thì lại phát hiện ra ở trên nó toát ra một một loại rực rỡ man mác, tự nhiên, một nét đẹp không lẫn với ai.
Hiện tại đang là mười giờ tối của Tokyo, Trình Điệp Qua đặc biệt đi ra ngoài chọn quà cho Nặc Đinh Sơn, qua hai mươi bốn tiếng nữa là cô có thể đeo lên đôi bông tai mà anh đã chọn cho cô rồi.
Giờ Bắc Kinh là chín giờ tối, Nặc Đinh Sơn đẩy xe ăn đóng cửa phòng 503 lại, qua hai mươi bốn tiếng nữa chủ nhân của căn phòng này sẽ xuất hiện ở đây.
MM
Hết chương 89!