“Sao vậy, nói cho em biết đi, nha? Có phải là đã xảy ra chuyện gì không?” Câu nói khe khẽ ấy còn mang theo một chút làm nũng và một chút lấy lòng, đổi lại là câu trả lời nhàn nhạt của anh.
“Không có xảy ra chuyện gì cả, chỉ là anh lo lắng cho dì Kiều thôi”.
Liên tiếp mấy ngày chưa có gặp anh, cô thực sự nhớ anh, cách một lớp vải quần áo mỏng môi cô khẽ chạm vào anh thể hiện sự thân mật, đáp lại cô là hành động anh tách bàn tay đang ôm anh ra: “Em ngủ trước đi, anh còn có một chút chuyện cần phải làm”.
Nói một câu “Được” xong Nặc Đinh Sơn thề trong lòng sẽ không thèm làm như vậy nữa, không tiếp tục như vậy nữa.
Đi được mấy bước lại nghe thấy anh nói “Đợi qua một khoảng thời gian nữa anh sẽ dẫn em đi gặp dì Kiều”.
Lần này Nặc Đinh Sơn không đáp lại.
Đợi khi cửa phòng khép lại trong lòng Trình Điệp Qua lại bắt đầu ảo não, cô hết lòng làm anh vui không phải là anh không biết, chỉ là vào khoảnh khắc đó anh lại bắt đầu ghét sự thấu hiểu của cô, anh đã tận mắt chứng kiến đủ các loại thấu hiểu của cô dành cho Vinh Tuấn, thậm chí trong đầu Trình Điệp Qua luôn luôn tự động liên tưởng tới việc cô thấu hiểu đối với người đàn ông khác như vậy, Cohen, Diệp Quang Trung.
Điều chỉnh lại sự khó chịu Trình Điệp Qua cảm thấy gọi điện cho cô bảo cô ở phòng này đợi anh dường như không phải là một chuyện đúng đắn, hiện giờ tâm trạng của anh giống như là một cậu nam sinh mười mấy tuổi vậy, trong lòng kìm nén chịu đựng rồi lại không có nơi để trút ra, khi không gặp cô thì nhớ cô, khi gặp cô rồi thì lại không chịu được mà bực bội với cô, sau khi giận cô xong thì lại giận bản thân mình.
Điên mất thôi!! Đều do tên Vinh Tuấn chết tiệt.
Đợi tới khi bên kia truyền tới tiếng hít thở đều lúc này Nặc Đinh Sơn mới mở mắt ra, đập ngay vào mắt cô chính là lưng của anh, mặt tiến lại gần anh thêm một chút cô lại ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, xoay người lại quay lưng về phía anh, lúc này là khoảng ba giờ sáng, sắp tới hừng đông, một sực mạnh đột nhiên truyền tới bắp đùi làm cho Nặc Đinh Sơn bừng tỉnh.
Ý thức đầu tiên chính là cố sức giãy dụa để tránh sự đau đớn giống như bị xé rách ra, vừa vặn người liền bị hai tay của anh tăng thêm lực kiên cố khống chế, giữ chặt eo cô ép cô bị động phối hợp với mỗi lần anh chuyển động trên thân thể cô. Cô càng giãy dụa mạnh thì sự va chạm của anh lại càng mãnh liệt. Phía dưới của thân thể này đang chống cự lại anh làm sao mà Trình Điệp Qua lại không biết chứ, cô không tình nguyện thì mỗi một lỗ chân lông trên người cô đều truyền đạt cả ra. Trình Điệp Qua cũng không biết sao lại biến thành tình hình như bây giờ, khi tỉnh lại anh phát hiện ra cô đưa lưng về phía anh, chẳng qua cũng chỉ là muốn lật người cô lại để cho cô quay mặt về phía anh, chẳng qua tay cũng chỉ vừa chạm vào thì đã nghe thấy cô mơ màng kéo dài giọng “Đừng nghịch”. Âm thanh đó lười biếng giống như là chú mèo nhỏ được ăn no vào mùa đông đáng yêu vô cùng. Anh rất tò mò phối hợp với âm thanh như vậy thì phải là vẻ mặt như thế nào? Nũng nịu không? Dịu dàng không?
Ánh sáng của ngọn đèn được điều chỉnh lớn hơn một chút, môi của cô chu ra đỏ chói, giống như bị mê muội mà ngậm lấy, chỉ là muốn len lén hôn cô thôi nhưng ai ngờ khi vừa định rời đi thì đầu lưỡi cô cũng không biết thế nào lại khẽ khàng liếm bờ môi anh, sau đó thì tất cả đã biến thành đốm lửa cháy tràn lan. Thân thể đang chìm trong giấc mộng đó giống như tòa thành không chút phòng bị, ngón tay của anh như kỵ sĩ bóng bêm tình cờ xông vào thành phố này, ngón tay len lén tiến vào trong cô, cảm nhận sự căng chặt của cô, cho dù đang ở trong mơ mà cũng đáng yên như vậy, giống như được thượng đế đo ni đóng giày cho anh vậy. Thần kỳ tới nỗi làm cho Trình Điệp Qua tin rằng chắc chắn là do tạo hóa đã tạo ra anh sau đó lại tạo ra một người khác là cô, cô mặc cho anh tùy ý làm xằng, sau mấy lần giãy dụa thì từ từ cảm nhận, sự thả lỏng của cô càng làm cho anh được thỏa mãn mà niềm vui sướng nơi ngón tay mang tới cho anh, anh muốn nhận được sự vui sướng nhiều hơn nữa. Lúc tiến vào cô giống như trong tưởng tượng của anh thật hoàn hảo mà sung sướng, nhưng không nghĩ tới là cô lại không tình nguyện, cô giãy dụa người, dùng nắm đấm đánh vào vai anh, khí lực cũng không giống như đang làm nũng, lực đánh anh càng lớn thì anh lại càng tạo ra sự va đập trong thân thể cô tiết tấu càng nhanh hơn. Trong đầu có suy nghĩ như thế này: Anh cần phải khiến cho cô không thể không ngoan ngoãn mềm nhũn xụi lơ dưới thân anh. Môi dịu dàng hôn môi của cô, trán rịn đầy mồ hôi, chóp mũi vểnh lên, môi đỏ chói, vành tai xinh xắn, dọc theo cổ, dọc theo đường cong nhô cao, ngậm lấy vị trí cao ngất của cô. Sức lực của nắm đấm đánh lên vai anh đã giảm đi, cô oán hận nói “Anh bảo em ở phòng đợi anh chính là muốn làm chuyện thế này sao?” Làm chuyện thế này? Dường như cô chỉ mới nói được một nửa, anh không phủ nhận thân thể anh nhớ cô, hơn nữa một nửa là vì không chỉ có thân thể nhớ cô mà tâm tư của anh cũng nhớ cô. Rất rõ ràng, cô đã sắp không chống đỡ nổi rồi, đầu lưỡi càng ra sức trêu chọc cô, sau khi nắm đấm mấy lần đánh vào anh đã biến thành bàn tay mở ra bám lấy vai của anh chuyển động gấp rút làm cho trán của anh nhỏ xuống từng giọt mồ hôi, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống thân thể đã sớm không còn mảnh giáp nào của cô, giống như sương sớm làm ẩm cho đất, dùng lực dịu dàng nhất lại lần nữa chôn vùi trong cơ thể cô. Dùng hết sức lực để tìm kiếm, cuối cùng chân của cô đã cong lên quấn chặt lấy anh làm ra tư thế mời gọi nguyên thủy nhất, anh lại tiếp tục rít mạnh một tiếng ở trên đỉnh đầu cô, tăng nhanh tiết tấu làm cho cô chìm sâu trong hành trình cảm giác nguyên tủy nhất, liên tục dụ dỗ cô “Nặc Nặc, hãy nói chỉ có anh tiến vào thôi”. “Cái gì?” Cô kéo dài giọng, chắc chắn là ý thức của cô đã bị anh đánh cho tơi tả, lại nặng nề kìm nén cô ngẩng cổ lên lại bắt đầu tràng ngân nga mới “Nặc Nặc, nói chỗ này chỉ có anh tiến vào thôi”. Anh lắng tai nghe thấy lời phát ra của cô “Chỉ có anh, thật sự chỉ có anh”. Lời tốt đẹp ấy đã làm cho anh giải phóng ở nơi sâu nhất trong thân thể cô, mặt đặt trên hõm vai cô, Trình Điệp Qua không nghĩ tới chính mình một ngày nào đó cũng lại trầm luân thành một người lừa mình dối người như vậy.
Đẩy anh mấy lần mà anh cũng không nhúc nhích Nặc Đinh Sơn cứ vậy để cho thân thể anh bao trùm trên người cô, tay vô lực từ trên vai anh buông xuống, có thể mới chỉ trôi qua một lúc lại có lẽ thực ra thời gian đã trôi qua thật lâu, tay của anh đã tìm được tay của cô, ngón tay của anh tựa hồ như đang tìm kiếm cái gì đó, lúc anh sắp chạm vào hình săm trên cổ tay của cô đã bị Nặc Đinh Sơn nhanh chóng tránh ra, tiếp đó, sau một hồi im lặng anh hỏi cô.
“Vì sao lại chia tay với anh ta?”
Phải trả lời anh thế nào đây? Trong đầu Nặc Đinh Sơn tìm kiếm những lý do chia tay thích hợp nhất khi nam nữ ly hôn. Bởi vì hiểu nên chia tay? Bởi vì không hợp nên chia tay? Hay là …
“Anh muốn nghe lời nói thật!” Anh lại nói, trong giọng nói còn biểu đạt ý tứ rất rõ ràng: Anh muốn nghe nói thật, anh đã đủ mệt mỏi khi em hết lần này tới lần khác em nói dối anh rồi.
Muốn nghe nói thật hả, muốn nghe lời nói thật vậy cô cũng không còn cách nào khác, Nặc Đinh Sơn im lặng.
Nhưng duy trì im lặng anh cũng không hài lòng.
Ngữ khí của anh hùng hổ dọa người: “Đùng hòng có ý đồ giấu giếm anh”.
Vừa rồi anh dùng cách thức đặc biệt làm cho mồ hôi trên người cô bay hơi đi hết, vào giờ phút này suy nghĩ của Nặc Đinh Sơn đã vô cùng rõ ràng, mẫn cảm mà lại giương nanh múa vuốt, mắt nhìn lên trần nhà, nhếch miệng chậm rãi nói: “Sau khi ở cùng với anh ấy mỗi giờ mỗi phút em đều nhớ tới anh, sau đó anh ấy không chịu được loại thói quen đáng sợ này của em, thế là đã đã đề xuất chia tay với em trước. Hoặc, người đàn ông ấy khiến em thấy thất vọng cho nên em đã đề xuất chia tay với anh ấy, hai đáp án này anh thích cái nào?”
“Nặc Đinh Sơn!” Giọng của anh mang theo sự phẫn nộ.
Cô cười nhạt: “Có phải là anh Trình cảm thấy thân phận phụ nữ đã ly hôn của em khiến anh cảm thấy như mắc xương ở cổ họng, anh bắt đầu cảm thấy em không xứng với anh rồi”.
Đúng là người phụ nữ ngang bướng, không chỉ có ngang bướng mà còn không khiến người ta yêu, Trình Điệp Qua chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu trong lòng.
Trọng lượng nằm ở trên người bỗng nhiên giảm bớt, anh từ trên giường đứng dậy, nhìn theo bóng lưng của anh Nặc Đinh Sơn nói: “Lời em nói vừa rối rất không làm cho thích được đúng chứ?”
“Ừm! Đúng là không làm cho người ta thích”. Nỗi bực bội trong đáy lòng trong nháy mắt bởi vì lời cô nói đã biến thành lửa giận: “Có điều em không nói cho anh biết cũng không quan trọng, muốn biết em và anh ta đã xảy ra những gì đối với anh mà nói lại là chuyện quá đơn giản”.
Từ lời cô vừa nói làm cho Trình Điệp Qua lại càng thêm sáng tỏ được cảm giác hình xăm trên cổ tay cô và người kia, hay hoặc là một số chuyện bất ngờ có liên hệ với nhau.
“Trình Điệp Qua”. Âm thanh gọi cái tên này rất chậm, tiết tấu giọng nói Nặc Đinh Sơn gọi ra khiến cho anh nghe càng rõ ràng hơn, để cho anh nghe càng rõ hơn: “Tốt nhất là đừng làm như vậy, lời tiếp theo của em anh phải nhớ thật kỹ, nếu như một khi anh làm chuyện như vậy, vậy thì …”
“Vậy thì giữa chúng ta kết thúc, em còn có thể cho anh biết đó là giữa chúng ta sẽ không còn bấy kỳ cơ hội nào cứu vãn nữa”.
Bóng dáng ấy bước từng bước về phía của phòng, sau đó dừng lại, không quay đầu lại: “Đây chính là tình yêu của em sao? Nặc Đinh Sơn, có lúc anh rất nghi ngờ động cơ mà em tới tìm anh, chỉ là vì em đã mất đi Klein, đã mất đi chống đỡ mười mấy năm qua trong cuộc sống của em, em tìm anh là do em nôn nóng muốn tìm ra động lực cuộc sống khác. Nặc Đinh Sơn, vẫn là câu nói kia, anh không phải là kẻ ngu, nếu như em thật sự như lời em nói em thực sự yêu anh, vậy thì những lời như vừa rồi làm sao em có thể nói ra ngay lập tức như vậy”.
Ngừng lại một chút rồi anh lại nói.
“Muốn em nói thật với anh thực sự khó như vậy sao?”
Có biết hay không, mỗi lần anh nhìn thấy hình xăm trên cổ tay của cô đều khiến anh khiếp sợ, câu nói kia của Phương Phàm “Cô ấy đã từng tự sát trên ba lần” làm lòng anh như có một trái bom vô hình.
Anh đã rời khỏi phòng rồi.
Nặc Đinh Sơn cố gắng suy nghĩ lời vừa rồi anh nói với cô, muốn em nói thật với anh thực sự khó như vậy sao? Đúng vậy, rất rất khó. Trình Điệp Qua, anh có biết là trên đời này có một sinh vật, khi còn rất nhỏ Nặc Đinh Sơn đã gặp qua loại sinh vật ấy, tứng mạo của chúng không chỉ xấu xí mà sinh mệnh của chúng cũng rất yếu đuối, chúng chỉ có thể dựa vào vỏ ngoài cứng rắn của loài ốc biển để che giấu bộ dáng xấu xí của chúng còn để tìm kiếm con đường sinh tồn.
Sau khi Trình Điệp Qua tắm xong lúc kéo cửa ra thì trên giường đã không còn một bóng người.
Ngày kế tiếp, sáng sớm khách sạn đã bước vào tình trạng bày ra trận địa sẵn sàng, hôm nay khách sạn sẽ đón tiếp nhân viên đánh giá, đây là bước đầu tiên để khách sạn đạt được cấp bảy sao vào năm sau.
Cùng với mười mấy nhân viên có dáng người xấp xỉ cô tạo thành nghi lễ nhân viên, trời vừa sáng Nặc Đinh Sơn đã đợi ở cửa khách sạn, tám giờ mười phút Trình Điệp Qua cùng mười mấy nhân viên đánh giá xuống từ xe chuyên dụng của khách sạn, anh cùng với những người đó nhanh chóng đi qua trước mặt Nặc Đinh Sơn sau đó ngồi lên chiếc xe màu xanh lục. Trong lúc đó, Nặc Đinh Sơn chỉ nhìn thấy Trình Điệp Qua đi đôi giày màu ghi còn có đường ni thẳng đứng của ống quần tây tối màu, mãi cho tới khi chiếc xe màu xanh lục tiến vào khu rừng nhân tạo thì người dẫn đầu mới để cho các cô rời đi.
Vào giữa trưa, Nặc Đinh Sơn lại trông thấy Trình Điệp Qua một lần nữa, ở trên quán trà kính ở giữa hoa viên anh và khách của anh trò chuyện vui vẻ, nhân viên phục vụ từ trong quán trà kính đi ra mặt đỏ hồng, nhân viên có vóc người uyển chuyển thì thầm bàn luận, chia sẻ cùng đồng nghiệp của cô ấy cảm giác tuyệt vời khi tiếp xúc với Trình Điệp Qua ở khoảng cách gần, dùng lời của cô ấy nói “khi anh ấy dùng giọng nói dịu dàng nói cảm ơn với cô ấy, cô ấy đã thấy suýt ngừng thở”.
Khi đó Nặc Đinh Sơn và Lục Tiểu Manh đang đi ở phía sau hai người đó, Lục Tiểu Manh khẽ càu nhàu “Lần đầu gặp gỡ của các người nhất định là rất đẹp”.
Đột nhiên Nặc Đinh Sơn mới nhớ tới buổi chiều tháng tư ấy, cô đã sắp quên là cô đã nhất kiến chung tình với anh rồi, khi đó cô còn dựa vào trang phục trên người anh mà đánh giá anh chắc là một cán bộ cấp cao, sau đó cô chỉ vơ vét của anh hai mươi bảng Anh, lúc đó hẳn là phải mở miệng đòi nhiều hơn nữa mới đúng.
Qua kính thủy tinh Trình Điệp Qua trông thấy Nặc Đinh Sơn mặc đồng phục của nhân viên phục vụ ở trên hành lang, buổi sáng lúc xuống xe vừa liếc mắt anh đã nhìn thấy cô bị lạnh tới chóp mũi ửng đỏ, trong hàng người đó cô là gầy nhất. Đối với việc anh sắp xếp chuyên gia dinh dưỡng cho cô biểu hiện của cô cực kỳ bài xích, liên tiếp cam đoan với anh là cô sẽ nhanh chóng mập lại thôi. Chuyện vốn dĩ bắt buộc phải làm kết quả là cô làm nũng với anh anh liền không có cách nào với cô, sau đó lại biến thành cái gật đầu của anh.
Đúng vậy, anh luôn không có cách nào nắm bắt được cô, kể cả buổi sáng …
“Jude”. Âm thanh này đã kéo Trình Điệp Qua trở về với thực tại, người nói chuyện với anh là bạn ở London của anh, cũng là cán bộ đánh giá lần này.
***
Đêm này Trình Điệp Qua lại càng trầm mặc hơn so với hai đêm trước, tắt tivi đi Tiêu Kiều nhìn qua hai người khác đang ngồi ở phòng khách, Chu Ly An cầm di động ngồi ngay cạnh Trình Điệp Qua, cũng không biết trong di động có cái gì buồn cười mà cô ấy liện tục cười khanh khách, nhìn như muốn ngã vào lòng Trình Điệp Qua tới nơi rồi, nhưng đó cũng chỉ là nhìn như mà thôi, mấy giây sau đó Trình Điệp Qua đã từ trên ghế đứng lên đi về phía bà bên này.
Anh ngồi xổm xuống bên cạnh bà, cầm điều khiển tivi để trên đầu gối của bà đi, tay đặt trên đầu gối bà: “Sao vậy, chương trình tivi xem không hay sao?”
Có người nói trước khi sắp rời khỏi thế gian này vẫn mang trong lòng sự kính sợ với tử thần, theo thần kinh phần đùi bắt đầu tê dại Tiêu Kiều cũng cảm nhận được sự lưỡng lự của mình, sự lưỡng lự của bà biểu hiện ở việc nhiều lần gọi điện cho Trình Điệp Qua bảo anh trở về cùng bà ăn cơm, xem tivi, anh bận thế nào không phải là bà không biết.
Anh đang nhìn đồng hồ, nếu như đổi lại là trước đây nhất định Tiêu Kiều sẽ giục anh đi về, nhưng vào giờ phút này từ trong miệng bà nói ra lại là “Sao thế? Sốt ruột rồi à?”
Trình Điệp Qua ngẩng đầu lên nhìn bà, Tiêu Kiều bị anh nhìn tới chột dạ, may mà Chu Ly An là một cô nàng hiểu ý, cô ấy cũng tới bên cạnh bà, cọ mặt trên tóc mai của bà nói “Anh ấy sẽ không bao giờ thấy thiếu kiên nhẫn với Dì Kiều đâu, Trình Điệp Qua em nói đúng chứ?”
Anh mỉm cười gật đầu: “Rất đúng”.
Mười giờ rưỡi, tại cửa tứ hợp viện, Chu Ly An nghe thấy Trình Điệp Qua nói với cô ấy “Cám ơn”.
Nhưng sau câu cám ơn đó lại là “Chu Ly An, chúng ta đã chia tay rồi”.
Chu Ly An cười cười rồi nói: “Xin lỗi, Anh cũng biết bệnh hay quên của em rồi đấy, thỉnh thoảng em lại không cẩn thận mà quên mất chuyện này”.
Anh gật đầu, dường như lại nhớ tới chuyện gì đó: “Chu Ly An, sau này đừng đăng ảnh dì Kiều lên trang xã hội của em nữa, anh không muốn để mấy thứ ở trên mạng quấy rầy tới cuộc sống của dì Kiều”.
Nếu như Chu Ly An nhớ không nhầm thì trên tấm hính kia còn có Trình Điệp Qua, cô nhún vai: “Em thấy tấm hình ấy chụp không tệ nên tiện tay đăng lên mạng thôi, Trình Điệp Qua em đăng tấm hình kia lên có phải làm cho cô ấy tức giận không? Sau đó đã cằn nhằn với anh. Nếu như là vậy thì Trình Điệp Qua em nghĩ em sẽ thấy vọng với anh đấy, người phụ nữ anh nhìn trúng lại là một người hẹp hòi”.
“Chu Ly An, anh thấy mỗi lần em làm như vậy yêu cầu em cần phải dùng nhiều nỗ lực hơn một chút để nhớ tới việc chúng ta đã chia tay rồi”. Anh nói với cô ấy, căn bản không để ý tới sự chế giễu nửa đùa nửa thật của cô ấy.
Thở dài một hơi, giọng điệu của Chu Ly An không còn gì để nói: “Lời này nói rất có lý”.
Gần tới thời gian nửa đêm, Trình Điệp Qua nghĩ nhất định là có liên quan tới việc anh đã uống chút rượu cho nên mới lại lần nữa đứng ở trước cửa căn phòng này. Được rồi, được rồi, anh nghĩ có lẽ là anh tới để nghiêm khắc nhắc nhở cô một trận.
“Vậy thì giữa chúng ta đã kết thúc rồi, em còn có thể để cho anh biết rằng giữa chúng ta sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào cứu vãn nữa”. Đây là lời mà sáng nay cô đã nói với anh.
Người phụ nữ trong căn phòng này nếu như có nửa điểm đáng yêu như Chu Ly An thì tốt biết mấy, Chu Ly An rất dễ dỗ. Không, hầu như là cô ấy chưa bao giờ chọc cho anh tức giận.
Cửa mở ra, cô đứng ở trước mặt anh.
Vừa chạm vào cô, những lời anh đã chuẩn bị xong để nhắc nhở cô lại biến thành “Sáng nay bị lạnh cóng rồi hả?”