Tối thứ sáu, khoảng bảy giờ, chiếc xe của Trình Điệp Qua đang trên đường xe lái vào trong lối vào khách sạn, cuộc họp hội nghị buổi chiều làm cho anh có chút mệt mỏi, càng mệt mỏi hơn là bữa tối có uống một chú rượu đã làm cho anh có chút buồn ngủ.
Tiếng thắng xe gấp kèm với tiếng quát mắng của tài xế khiến cho Trình Điệp Qua cố gượng mở mắt ra, ở giữa lối dành riêng cho xe có một người đứng, người đó cách chiếc xe khoảng nửa bước chân.
Sau khi nhìn rõ người đó cơn buồn ngủ của Trình Điệp Qua đã hoàn toàn biến mất.
Người đứng ở ngay giữa làn đường xe kia rõ ràng là Nặc Đinh Sơn, khi nhìn rõ là Nặc Đinh Sơn tay của Trình Điệp Qua đã đặt ở trên cửa xe, ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu anh chính là: Xuống xe, mắng cho người phụ nữ kia một trận.
Rốt cuộc là người phụ nữ này xuất hiện ở đây làm gì? Có biết là chỉ cần tài xế của anh thắng xe chậm một chút thôi là sẽ đụng cô bay văng ra xa rồi không?
Chưa đợi Trình Điệp Qua kịp mở xe ra đã nghe thấy tiếng Nặc Đinh Sơn vội vàng xin lỗi rối rít không ngừng sau đó cô lại vội vàng rời khỏi làn xe chạy.
Chiếc xe tiếp tục chạy về phía trước, Trình Điệp Qua thu tay từ trên cửa xe về, khi bóng dáng kia thoáng lướt qua cửa xe của anh, tầm mắt anh không tự chủ được mà dõi theo bóng dáng ấy.
Cô mặc chiếc áo khoác màu nhạt mà anh mua cho cô, trong tay cầm chiếc kèn tây Ireland, bước chân vội vã.
Thu hồi lại tầm mắt, tựa đầu lên phái sau ghế, một câu nói kia cứ tự động đi vào trong đầu anh "Ở vùng ngoại ô Scotland, mình đã bị mê hoặc bởi cô gái thổi kèm tây từ cái nhìn đầu tiên, mình chưa từng nghĩ là chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên ấy lại xảy ra với mình".
Đó là giọng nói của Vinh Tuấn.
Trình Điệp Qua đã đại khái đoán được Nặc Đinh Sơn vội vã cầm kèn Tây Scotland đi chỗ nào rồi, có lẽ người phụ nữ này thực sự cho rằng mình là nàng thơ, bây giờ Vinh Tuấn là chàng kỵ sĩ gặp nạn, nàng thơ này sẽ đảm đương sứ mệnh của đức mẹ Maria.
Ngẫm nghĩ lại thì đúng là vô cùng buồn cười, lời nói khi đó của Vinh Tuần vẫn còn văng vẳng bên tai anh "Lãng quên là sự trừng phạt tốt nhất với Nặc Đinh Sơn", trên đời này cứ có một loại người như vậy chỉ nói mà không làm.
Anh trở về phòng, tắm rửa, sau khi trả lời mấy mail quan trọng thì điện thoại vang lên, Chu Ly An gọi điện tới từ bữa tiệc sinh nhật của học sinh của cô ấy, khi biết anh ở khách sạn một mình thì cô ấy đưa ra đề nghị qua với anh.
"Không cần, lát nữa anh sẽ ra ngoài". Anh nói với cô ấy.
Cúp điện thoại, Trình Điệp Qua mở tivi lên, vừa rồi anh đã nói dối với Chu Ly An câu "Lát nữa anh se ra ngoài" vô cùng trôi chảy. Ngón trỏ và ngón cái day giữa hai đầu chân mày, âm thanh ồn áo của tivi khiến cho anh khó chịu.
Lúc rời khỏi khách sạn Trình Điệp Qua cho là anh muốn đi ra ngoài hóng gió một chút nhân tiện qua gặp dì Kiều, đã mấy ngày anh chưa có đi gặp dì Kiều rồi, nhưng xe của anh lại lái theo tuyến đường Tây Hoàn, đó là hướng ngược với hướng tứ hợp viện của Dì Kiều.
Theo quảng trường kia lại đi tiếp một đoạn đường ngắn là tới trạm tàu điện ngầm kia, đó là Trạm tàu điệm ngầm mà Vinh Tuấn đang biểu diễn. Chân đứng ở bậc cầu thang của trạm tàu điện ngầm, sau mấy chục bậc cầu thang Trình Điệp Qua liền nhìn thấy mấy trăm người vây lại thành vòng tròn, anh bước từng bước đi tới.
Giai điệu Violon và kèn tây hòa quyện xuyên qua kẽ hở của rừng người, tự do tự tại, có chút bi thương. Trình Điệp Qua dừngng lại, đó là bản "Gupsy Airs" nổi danh.
Đó là bản nhạc dành cho người nơi đất khách, ở thành phố này có rất nhiều người ngoại quốc, giai điệu như này không thu hút người ta dừng chân mới lạ, tóm lại lần này Vinh Tuấn chọn đã đúng bản nhạc.
Vừa nghe kéo Violon Trình Điệp Qua đã biết là của ai, mà người thổi kèn tây chắc cũng không khó đoán. Anh lắng tai nghe, đó là hai âm thanh hỗ trợ nhau, thời gian hai năm sống chung với nhau đã làm cho hai người đó có sự ăn ý rất tốt, giai điệu rung động lòng người như thế kia mà.
Đi gần về phía giai điệu, đúng như Trình Điệp Qua đoán vậy người thổi kèn tây là Nặc Đinh Sơn, người đàn ông kéo violon và người phụ nữ thổi kèn tây mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, trông dáng điệu của hai người đó giống như là đôi tình nhân vậy.
Anh dừng chân đứng ở trong một góc khuất.
Khúc cuối của bản "Gypsy Airs" đã nhận được rất nhiều tiếng vỗ tay, mặt của hai người biểu diễn đỏ lên đang điều chỉnh lại hô hấp, âm thanh của cậu thiếu niên trong thời kỳ vỡ giọng đã hỏi một câu "Các bạn còn muốn tiếp tục biểu diễn không?"
Vinh Tuấn chỉ vào cái bảng nhỏ bên cạnh hộp Violon, trên tấm bảng ghi rõ vào mỗi tối thứ sáu anh ấy sẽ xuất hiện ở đây để biểu diễn phục vụ cho mọi người.
"Tôi thích màn biểu diễn của các bạn, tuần sau có phải là tôi vẫn có thể được xem các bạn biểu diễn không". Cậu thiếu niên hỏi.
Hai người biểu diễn nhìn nhau nở nụ cười, ngầm giao hẹn và thỏa thuận.
Đứng từ góc độ này của Trình Điệp Qua có thể thấy được rõ ràng nụ cười của Nặc Đinh Sơn, chân thành, thoải mái, trong trẻo giống như là tia nắng đầu tiên sau mưa gió, nó đâm vào lòng anh tới đau đớn.
Vào giờ phút này Trình Điệp Qua mới bừng tỉnh nhận ra rằng từ sau khi Nặc Đinh Sơn xuất hiện ở Bắc Kinh cô chưa từng có lần nào cười như vậy ở trước mặt anh, ý cười thỉnh thoảng hiện nơi khóe miệng cô cũng thấp thoáng mang một nỗi bi thương. Không phải là bi thương thì là sự bất lực, Không phải là bất lực thì là tự giễu, Không phải tự giễu thì là có ý lấy lòng.
Trái lại cô rơi nước mắt trước mặt anh thì không ít, tính ra đều đã vượt qua cả ở Notting Hill và Manchester cộng lại. Bây giờ nghĩ lại thì cô đúng là hay khóc, Nặc Đinh Sơn lúc nào cũng rủ mắt xuống để che đi tâm sự ngổn ngang lúc nào đã trở nên đáng yêu vậy rồi.
Nước mắt của cô cũng làm cho lòng anh hoảng hốt, nụ cười của cô cũng khiến anh hốt hoảng y như vậy. Anh đưa tay đẩy người đang chắn ở trước mặt ra, người này đã che mất anh rồi.
Vào lúc này trong đầu của Trình Điệp Qua chỉ có một chuyện, đó là đi tới, dù cho là lôi hay kéo thì thế nào cũng phải mang cô đi.
Hỏi Trình Điệp Qua muốn mang cô tới chỗ nào? Anh cũng không biết, mặc kệ, chỉ cần không để cho cô cười như vậy ở trước mặt Vinh Tuấn là được rồi.
Nếu như cô không tình nguyện mà hỏi anh "Trình Điệp Qua, anh sao vậy?" Có lẽ anh sẽ trả lời cô rằng"Tôi cũng không biết, nếu như em còn tiếp tục cười như vậy trước mặt cậu ấy thì tôi sẽ phát điên mất!"
Người đó bị đẩy ra, đứng ở trước mặt người đó còn một người khác nữa, đẩy người đó ra là anh có thể kéo được tay cô rồi, lúc tay sắp chạm tới người kia thì di động của anh vang lên.
Đây là tiếng chuông mà Chu Ly An cài cho anh mấy ngày trước, tiếng chuông báo dành riêng cho Chu Ly An. Lễ giáng sinh sắp tới rồi, lễ giáng sinh họ muốn đi du lịch cùng nhau, Chu Ly An sợ anh không để tâm tới chuyện này nên đã cài đặt tiếng chuông như vậy, tiếng chuông này có thể luôn luôn nhắc nhở anh: Giáng sinh đã tới, giáng sinh này chúng ta phải cùng nhau đi du lịch.
Chu Ly An, Chu Ly An!
Tay vô lực buông từ trên vai người người xuống, Trình Điệp Qua quay đầu.
Xuyên qua khe hở giữa đám người Vinh Tuấn đã vô tình trông thấy bóng lưng quen thuộc vội vàng chạy về phía cầu thang tàu điện ngầm, bóng lưng kia cho thấy chính là sự hoảng loạn, dường như đang nóng lòng muốn thoát khỏi cái gì ấy.
Đưa mắt nhìn bóng lưng giống như đang chạy nạn biết mất ở lối cửa vào trạm tàu điện ngầm.
"Đang nhìn gì vậy?" Người đứng cách anh rất gần thấp giọng hỏi anh.
Ánh mắt thu lại từ lối vào trạm tàu điện ngầm, rơi vào trên mặt Nặc Đinh Sơn, anh cười nói không có gì.
Dường như họ đã quay trở lại kiều sống chung lúc trước, cô là trợ lý của anh, sau khi thu dọn xong tất cả cô hỏi anh có đói không, thực ra thì Vinh Tuấn không đói nhưng anh vẫn nói với cô bởi vì vội tới đây nên đã quên ăn cơm rồi, hiện ra trên mặt cô chính là biểu cảm Em biết ngay mà, sau đó cô vội vã chạy đi.
Nhìn bóng lưng vội vã chạy đi kia trong lòng Vinh Tuấn có chút nhớ nhung: Anh hy vọng lúc anh rời khỏi Bắc Kinh sẽ không phải là một người.
Vinh Tuấn nhớ mang máng rằng mình đã từng nghe một câu thế này, người trưởng thành cứ cách bốn năm lại thành một thời kỳ, Vinh Tuấn của hai mươi bốn tuổi có lẽ sẽ dùng ánh mắt lạnh lùng để đối mặt với Nặc Đinh Sơn khi cô tìm tới cửa, sự kiêu ngạo sẽ khiến anh ấy không thèm liếc mắt nhìn, nhưng Vinh Tuấn của tuổi hai mươi tám lại bắt đầu tin tưởng vào một loại tình cảm gọi là thuận theo tự nhiên.
May mắn gặp nhau, may mắn tương phùng là quà tặng mà vận mệnh ban tặng, món quà đó anh ấy đương nhiên sẽ quý trọng.
***
Chiếc áo khoác tối màu bị Trình Điệp Qua ném vào trong thùng rác, tắm lại lần nữa rồi anh thay đồ ngủ. mười giờ rưỡi Trình Điệp Qua gọi điện thoại cho Chu Ly An, Chu Ly An vẫn còn ở bữa tiệc sinh nhật của học sinh cô ấy, anh vừa mở tủ lạnh vừa nghe Chu Ly An nói với anh mấy câu chuyện thú vị ở bữa tiệc của học sinh cô ấy.
Rượu vang đặt ở ngăn bên trên, nước đặt ở ngăn bên dưới, khi ngón tay vừa chạm vào rượu vang thì anh nghe thấy tiếng thét chói tai của Chu Ly An.
Anh dừng lại động tác: "Sao vậy?"
"Họ ném bánh kem vào em". Giọng Chu Ly An oán thán: "Trình Điệp Quan, anh mau tới cứu em"
Trình Điệp Qua bật cười: "Được, anh sẽ lập tức tìm chiếc áo choàng đen, nhưng mà làm sao đây Chu Lu An, mặt nạ dơi của anh vẫn còn nhưng quản gia của anh nói cho anh biết áo choàng của anh đã được đưa tới tiệm giặt là rồi".
"Chả buồn cười tẹo nào, cúp máy đây". Giọng oán thán vẫn lộ ra một loại hưởng thụ: "Trình Điệp Qua em đã biến thành ông lão râu bạc rồi, nếu còn tiếp tục nói chuyện với anh nữa thì không biết chừng em sẽ biến thành người tuyết mất".
"Ừ". Ngón tay anh chuyển từ giá rượu sang bình đựng nước: "Mười một rưỡi anh bảo tài xế đi đón em".
"Ừ".
"Cẩn thận một chút".
"Được".
Cúp điện thoại xong anh anh đem bình nước rót vào trong ly, tựa hồ như vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó anh lại thả một cục đá vào trong nước, uống nước xong Trình Điệp Qua tự nói với chính mình rằng lập tức đi ngủ.
Nửa tiếng sau Trình Điệp Qua lại đứng trước tủ lạnh, anh mở tủ lạnh ra không chút do dự cầm lấy chai rượu vang, một chút cồn nạp vào trong dạ dày của anh đang lan tỏa trong lồng ngực, làm cho từng lỗ chân lông như muốn nổi cả lên.
Hình ảnh trong tivi đã trở nên mờ ảo, Trình Điệp Qua chuyển tivi sang chế độ dừng, trong mơ hồ hình ảnh trong tivi bị thay thế bằng một số hình ảnh, những hình ảnh đó giống như đã được khắc vào trong đầu vậy, hình ảnh tĩnh đã trở thành hình ảnh động. Có một âm thanh trầm thấp khàn khàn nói mấy câu khó hiểu "Dưa nhỏ có thể gọi vào lúc đặc biệt". Thân thể đó đè lên người anh lại mềm mại như thế. Ừ, là cô, côc lúc nào cũng hiểu chuyện như thế.
Trong đêm tối có ánh sáng nhạt, anh thở dốc, môi của cô mềm mại là thế, chỉ một lúc đã đánh vào phần cứng rắn nhất cũng là phần yếu đuối nhất của anh. Giống như môi cô, còn những sợi tóc mềm mại của cô theo từng động tác của cô mà hết lần này tới lần khác cọ sát anh như thế. Trong mơ hồ bàn tay của anh muốn nắm lấy một thứ để giải tỏa lồng ngực sắp nổ tung của anh, cuối cùng tay của anh đã chạm được vào tóc của cô, men từng chút một theo ngọn tóc ngón tay của anh luồn sâu vào chân tóc của cô, theo động tác lúc cao lúc thấp của cô cổ họng anh nặng nề kêu lên, giống như tới cú nổ cách đây mười bốn tỷ năm trước.
Loại sung sướng suýt đạt tới đỉnh ấy làm cho biểu hiện của anh giống như một cậu thiếu niên ở vào thời kỳ trưởng thành tràn trề ham muốn phá hủy, ôm trong lòng một trái bóng rổ đi tới chỗ đậu xe của giáo viên hướng dẫn mà anh vẫn luôn nhìn không thuận mắt. Ừm, quý ngài này vừa mới mua xe mới.
Vào buổi chiều, xung quanh không một bóng người, giơ hai tay cao lên đỉnh đầu, mười đầu ngón tay túm chặt quả bóng rổ, khóe miệng nhếch lên, từ từ nói "Mẹ kiếp!" Ném quả bóng rổ về phía kính chắn gió của xe, quả bóng rổ vừa vặn rơi trúng trước kính xe, mặt kính lành lặn trong nháy mắt đã như mặt sông băng rạn nứt, theo tiếng nứt vang lên còn có còi báo động của chiếc xe, tiếng còi báo động làm cho cánh cửa của chiếc xe đối diện mở ra, chủ nhân của chiếc xe đang lét lút yêu đương vụng trộm với tình nhân của mình vừa túm lấy chiếc quần chưa cài thắt lưng vừa chỉ vào anh, anh làm động tác giơ ngón giữa với người đó sau đó chạy nhanh về phía con đường tràn ngập ánh nắng, vui vẻ khiến anh lớn tiếng hét lên, cùng với tiếng thét còn có chất lỏng được phóng ra ngoài, lồng ngực phập phồng, tiếp đó anh nghe thấy một tiếng "Ưm" ở dưới thân của mình. Âm thanh đó là của ai?
Âm thanh đó khiến cho lòng anh tràn đầy vui sướng, chú ý lắng nghe thì trong âm thanh ấy còn cả oan ức và lúng túng, tình cảnh này giống như đã từng gặp ở đâu rồi. Trong lòng anh kêu gào không yên, đưa tay ra tìm kiếm. Rồi! Lại bắn lên mặt cô rồi! Khi bàn tay chạm vào thứ chất lỏng dính nhớp trên mặt cô thì lòng anh rất ảo não. Ôi em yêu, em hãy tha thứ cho anh, em phải biết rằng ở phương diện này anh không có kinh nghiệm, có điều những lời như vậy tất nhiên là ở trong lòng của anh không thể để cho cô biết được, anh chỉ có thể dùng giọng đầy yêu thương mà gọi tên của cô "Nặc Nặc".
Tiếng "Nặc Nặc" ấy ngay gần bên tai, tiếng thở gấp trầm thấp xuyên vào trong tai của anh.
Choàng tỉnh, Trình Điệp Qua từ trên ghế sô pha đứng dậy, nhìn ngó xung quanh, bên ngoài cửa sổ là màn đêm đen kịt, màn hình của tivi thay đổi liên tục.
Tắt tivi, thời gian đã là ba giờ sáng.
Thở ra một hơi, nhắm mặt lại. Tiếng "Nặc Nặc" kia vẫn còn vấn vương trên đầu lưỡi anh thật lâu chưa muốn rời đi, tay đặt lên lồng ngực, nới ấy vừa rồi vẫn còn kích động, là do chạy nên mới vậy sao, hay là... Trình Điệp Qua mơ hồ nhớ lại, lại nữa, lại bắn lên mặt cô sao? Khi nào mà đã biến thành lại rồi? Lại có nghĩa là lần nữa! Điên rồi, Trình Điệp Qua mày đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy?
Quay lại phòng ngủ, nằm lên giường thả cho suy nghĩ lửng lơ, tay vô thức sờ vị trí bên cạnh. Hiển nhiên... Điên rồi, điên mất rồi. Trình Điệp Qua từ trên giường đứng dậy, mở tất cả đèn lên rồi đi tới trước máy chạy bộ.
Tảng sáng, Trình Điệp Qua nằm trên sàn nhà bên cạnh máy chạy bộ, nhìn bình minh của thành phố Bắc Kinh, ngắm nhìn sắc trời từng chút đổi sang sắc trắng.
Bảy giờ, Nặc Đinh Sơn mặc trên người bộ đồng phục, đẩy cửa phòng Trình Điệp Qua ra, năm phút trước Trình Điệp Qua đả bảo cô tới phòng anh.
Bên cạnh máy chạy bộ để bộ quần áo thể thao bị mồ hôi thấm ướt, bình nước đặt bên cạnh bộ đồ thể thao trống không, cô tắt máy chạy bộ, thu dọn lại đồ đạc.
Cô đứng ở cửa phòng gọi một tiếng Anh Trình.
"Vào đi".
Nặc Đinh Sơn kéo cửa phòng ra.
Trình Điệp Qua toàn thân trang phục chỉnh tề đứng trước tủ quần áo, trên giường để một hàng cà vạt.
"Chọn cho tôi một chiếc cà vạt". Trình Điệp Qua không quay đầu lại nói với cô.
Lấy một chiếc cà vạt có màu sắc phù hợp với bộ âu phục trên người Trình Điệp Qua trong đống cà vạt trên giường kia, cô đưa chiếc cà vạt tới trước mặt anh hỏi: "Cái này có được không?"
Trình Điệp Qua xoay mặt qua lạnh lùng "Ừ" một câu nhưng lại không đưa tay ra nhận lấy. Buổi sáng yên tĩnh, sắc trời xuyên qua rèm cửa sổ, ánh sáng nhàn nhạt hòa cùng mùi hương thảo trong tủ quần áo, dường như bốn bề tỏa ra mùi mờ ám.
Bước chân cứ thế run run đi tới trước mặt anh, nhón chân lên, đầu ngón tay chạm vào cổ áo sơ mi của anh, cô không muốn làm gì cả, cô chỉ muốn thắt cà vạt cho anh.
Hai năm rồi, cô đều dựa vào những tưởng tượng ở trong đầu để trải qua những đêm đen tuyệt vọng, cô từng tưởng tưởng ra thời khắc như vậy. Một buổi sáng nào đó tỉnh lại, anh gọi cô đang bận rộn trong phòng bếp: Nặc Nặc, mau qua đây thắt cà vạt cho anh.
Tới liền, tới liền. Cô vừa trả lời vừa tắt bếp.
Tay chạm trên cổ áo của anh, tim đập thình thịch, chờ đợi.
Không có đáp lại.
Không trả lời tức là có thể sao?
Trong lòng hiện lên một chút vui mừng, tay cẩn thận dựng cổ áo sơ mi của anh lên, so sánh màu sắc của cà vạt với bộ âu phục của anh.
"Màu sắc rất phù hợp". Cô nhỏ giọng nói.
Động tác rất chậm chạp thắt xong cà vạt, ngón tay vì không nỡ rời đi mà lưu luyến bịn rịn, trong lúc bất ngờ không kịp phòng bị Nặc Đinh Sơn nghe thấy Trình Điệp Qua hỏi một câu.
"Nặc Đinh Sơn, tôi muốn nghe lời nói thật, chuyện chiếc bông tai rơi trên giường của tôi kia là thế nào? Tối đó đã xảy ra những gì?"
Nặc Đinh Sơn bất ngờ ngẩng đầu lên, mắt chạm vào ánh mắt dò xét của Trình Điệp Qua, ánh mắt ấy vì khuôn mặt ngẩng lên bất ngờ kia của cô đã có một tia sáng tỏ.
Nặc Đinh Sơn nghĩ vào giờ phút này biểu hiện trên khuôn mặt của cô chắc chắn là đầy vẻ hoảng hốt.
Nói vậy, thời khắc dịu dàng này là do anh cố tình tạo nên, là vì để cô không thể phòng bị.
Sự thê lương trong lòng lan tới khóe miệng, cô lên tiếng, mở miệng nói: "Anh thực sự muốn biết sao? Nếu như em nói chúng ta thực sự phát sinh gì đó, có phải là anh sẽ hỏi em là muốn bao nhiêu không? Hay là anh sẽ mở cho em một tài khoản ngân hàng? Hoặc là mua cho em thật nhiều hàng hiệu có thể đổi thành tiền sau đó đuổi em đi? Anh hy vọng em mở miệng nói như vậy với anh à? Nếu như nói như vậy thì có phải là trong lòng anh sẽ dễ chịu hơn không? Hả?"
"Nói cho tôi biết, rốt cuộc là có hay không?" Trình Điệp Qua nghiến răng.
Người đứng trước mặt anh giống như là một tĩnh vật vậy, không động đậy, cứ thế nhìn anh, nước mắt thi nhau rơi xuống từ hai bên khóe mắt cô.
Chết tiệt, anh còn chưa hung dữ với cô mà, thậm chí ngay cả giọng điệu anh cũng chưa có phát ra lớn tiếng, anh chỉ muốn biết rõ thôi nên mới làm ra chuyện thế này, phải biết người phụ nữ trước mặt đây chuồn như cá chạch vậy.
Quái quỷ! Chẳng qua là anh cũng chỉ hỏi có một câu mà cô lại đáp lại anh một chuỗi lớn như vậy, hơn nữa còn tỏ ra bộ dạng bị chịu vô cùng oan ức như vậy.
Mặt trắng như ma vậy, nhưng môi lại đỏ tươi là vì sao chứ?!
Nghiến răng nghiến lợi, cái câu "Nặc Đinh Sơn, thu giọt nước mắt vô dụng của em lại, trò này cùng lắm cũng chỉ là trò lừa bịp gạt người của em" tới miệng thì lại biến thành.
"Nặc Đinh Sơn, em khóc cái gì chứ, tôi cũng không có bắt nạt em".
Dáng vẻ giống như đứa trẻ đã được hời còn ra vẻ.
Gương mặt vô cùng đáng thương nhìn anh, vô cùng đáng thương nói "Anh đúng là đã bắt nạt em".
Shit!
Mắt giống như bị mê hoặc dán chặt trên đôi môi đỏ tươi của cô, đôi môi đỏ thắm ấy rõ ràng là luôn hiện ra dáng vẻ ma quỷ khiến người ta muốn cắn một cái.
Tay như bị thôi miên giữ lấy gáy của cô.
Cúi đầu.
Nói tôi ức hiếp em. Được thôi, vậy thì để em nếm trải cái gì là ức hiếp thực sự.
MM
Hết chương 76!