Chúng ta đã quyết định để cho tình yêu phát triển như đồng cỏ xanh, khó khăn tới cỡ nào mới gặp được nhau giữa đất trời bao la, là người có tâm sự trong lòng mới nghe hiểu được bài hát.
Bắc Kinh cuối thu năm 2014, đây là chủ nhật cuối cùng của tháng mười. Trên trường thành Bát Đạt Lĩnh, có một số người đã nhìn thất một cô gái thế này, đó là một cô gái trẻ ở trên sóng truyền hình trực tiếp. Hành vi của cô gái này nhìn qua có chút quái lạ, chỗ cổ quái của cô ấy ở chỗ là từ đầu tới cuối cô ấy đều tự lẩm bẩm, hành vi của cô ấy kết hợp với hình tượng của cô ấy khiến cho một vài du khách đều chọn cách duy trì khoảng cách nhất định ra với cô ấy.
Trên người cô gái trẻ này có hai loại đặc điểm vô cùng rõ ràng, gầy đét, xanh xao, áo khoác dài màu đen làm tôn lên sắc mặt của cô ấy càng trắng bệch hơn. Là loại trắng bệch vô cùng không khỏe mạnh, giống như là đã có thời gian rất dài không được tiếp xúc với ánh mặt trời vậy. Mà trên hai vai của cô ấy còn đeo một cái túi lớn giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đem thân thể gầy đét của cô ấy ngã quỵ vậy.
Đó là một ngày đầy nắng, ánh mặt trời ban trưa rất nắng càng làm tôn nên vẻ vô cùng mất tinh thần của cô gái trẻ này. Cuối cùng cô gái trẻ đã dừng lại ở một chỗ hơi cao trên tháp đèn hiệu, cô ấy lấy ra máy chụp hình từ trong túi ở trên vai, còn có chân kê máy ảnh. Cô ấy dùng thời gian rất lâu mới điều chỉnh được góc độ chụp ảnh, qua máy ảnh lần lượt tìm ra điểm chụp hình tốt nhất. Chạy qua chạy lại làm cho trán của cô ấy lấm tấm mồ hôi, cuối cùng cô ấy rốt cuộc cũng tìm được góc độ chụp làm cho cô ấy hết sức hài lòng, máy ảnh được điều chỉnh thành kiểu tự chụp.
Khuôn mặt của cô hướng về phía ống kính máy ảnh đón ánh mặt trời, khóe miệng của cô chậm rãi kéo lên nở một nụ cười, cô nghiêng đầu giống như là đang dựa vào ai đó rất thân mật, độ cong của nụ cười nơi khóe miệng đang tiếp tục mở rộng, khuôn mặt quay về bên trái giống như cùng mỉm cười cùng nhìn nhau với ai đó rồi nở một nụ cười. Dường như nụ cười của cô đã được đáp lại, vẻ mặt đầy thỏa mãn, khuôn mặt một lần nữa qua về phía camera, nghiêng đầu, tay phải làm ra động tác hình chữ V.
Đếm ngược.
Ba, hai, một!
"Cheese ---" Giọng cô gái run rẩy lớn tiếng la lên, tiếng la đó dường như từ biên cương xa xôi tới tận trời xanh, xuyên qua cả tầng mây.
Khoảnh khắc ấy.
Khoảnh khắc ấy đã được ghi lại mãi mãi.
Tin đi, đây có thể là một bức ảnh có cả một câu chuyện. Liên quan tới chuyện trong nháy mắt đó, liên quan tới nụ cười nơi khóe miệng cô gái và giọt nước mắt trong hốc mắt đều sẽ làm cho người ta tin câu chuyện trong bức ảnh ấy nhất định là đẹp mà còn cảm động lòng người.
Ánh mặt trời chếch về hướng tây làm cho bóng dáng của cô gái trở nên cổ xưa mà loang lổ trên bức tường thành, gầy gò, cô độc đón gió.
Cũng trong lúc đó, ở một nơi trong thành phố Bắc Kinh ở một khu chợ buôn bán nông sản, thời gian khoảng ba giờ chiều, ở khu chợ buôn bán nông sản không có cảnh tượng người người qua người lại trước kia, cũng không có âm thanh ồn ào của khách hàng và người bán hàng cò kè mặc cả qua lại với nhau. Vào giờ phút này một số cư dân sống ở gần khu chợ buôn bán nông sản qua ban công của mình còn cả cửa sổ tò mò nhìn cảnh tượng chợ buôn bán nông sản bị bay lên không trung. Nghiễm nhiên khu chợ bán nông sản đã trở thành bãi đậu xe.
Một tuần trước mỗi một tiểu thương ở khu chợ bán nông sản đều nhận được một khoản phí đền bù thỏa đáng, chuyển số tiền kia tới tay của họ chính là nhân viên giống như của mấy ban ngành chính phủ. Những người này dùng giọng điệu vô cùng thân thiện nói cho các tiểu thương biết: Hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ và ủng hộ của họ.
Rốt cuộc Cụ thể là chuyện gì những người này cũng không nói, các tiểu thương chỉ biết những người này muốn trưng dụng quầy hàng của họ trong thời gian một tuần, tất nhiên họ sẽ đưa ra khoản phí đền bù thích hợp.
Phí đền bù đúng là không ít, tương đương với một tháng thu nhập của họ.
Thế là đám tiểu thương vô cùng tình nguyện ký tên của mình xuống bản thỏa thuận kia.
Mà dân cư sống ở nơi này bỗng một ngày khi tỉnh dậy đã phát hiện ra ở cửa nhà của mình tiếng người huyên náo ở sân bãi đã yên lặng như tờ. Lại qua mấy giờ sau đó có một số chiếc xe và công nhân đi vào.
Mấy ngày trôi qua, các cư dân lại phát hiện khu chợ bán nông sản đã biến thành bãi đậu xe, cho dù họ vận dụng mối quan hệ những bà cô, dì Sáu vv... ở quê mà còn không biết. Nhưng mà họ đã được cho biết, đây chỉ là tình huống tạm thời, rất nhanh bãi đậu xe này sẽ lại trở về khu chợ bán nông sản.
Khu chợ bán nông sản vì sao lại biến thành bãi đậu xe đã trở thành đề tài bàn tán của dân cư gần đó, họ nhìn thấy một số người xa lạ ra ra vào vào nơi này.
Nhưng nơi này cũng có mười mấy hộ dân cư lầy lội đã phất lên với một khoản tiền không rõ ràng, mấy người trung gian đã tìm tới họ, những người này đã nhét vào tay họ một xấp tiền nói là muốn thuê nhà của họ một ngày.
Ngày chủ nhật cuối cùng của tháng mười này, mảnh đất này đại diện cho cảnh tượng cổ xưa của Bắc Kinh, những dân cư của khu dân cư này đã may mắn nhìn thấy được cảnh nguy nga như vậy. Họ thề rằng quang cảnh thế này không thua kém tiệm cà phê lớn phô trương mà họ được nhìn thấy trên màn ảnh một chút nào, hơn nữa từ bảng chỉ dẫn tiếng Trung - Anh ở bãi đậu xe có thể nhìn thấy được quy mô tầm quốc tế.
Trời vừa sáng, những cư dân đã bị tiếng động bên ngoài đánh thức. Mở cửa, ở cửa trải ra tấm thảm đỏ thật dài, một vài nhân viên làm việc đang bận rộn bài trí.
Lần lượt có xe lái vào.
Một số nhân viên Đài truyền hình đã khiêng thiết bị từ trong hẻm đi qua, những cư dân cho thuê nhà đã nghe được tiếng gõ cửa, nhân viên làm việc vác máy quay phim mang thiết bị của họ chuyển tới ban công, sau đó tất cả ống kính máy quay đã nhắm ngay vào một hộ gia đình, vào giờ phút này họ mới chợt hiểu ra. Hóa ra là như vậy.
Ống kính máy quay ngay ngắn nhắm ngay vào hộ gia đình kia, chủ hộ tên là Tiêu Kiều.
Khoảng gần mười giờ, một nhóm nhân viên làm việc khác đã thay thế cho nhân viên trải thảm đỏ lúc trước, những nhân viên này là đi vào để làm công tác khai thông xe cộ.
Gần hai giờ chiều, chiếc xe lái vào khu chợ bán nông sản bỗng nhiên bắt đầu tăng lên, tần suất cứ tới mười mấy phút lại có một chiếc xe lái vào, rõ ràng tất cả đều là xe sang. Người bước ra từ những chiếc xe này có một nửa là người ngoại quốc mắt xanh, dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác những người này đi qua thảm đỏ.
Thời gian khoảng ba giờ vị trí trong bãi đậu xe không còn một chỗ trống, khu chợ bán nông sản nghiễm nhiên đã trở thành buổi triển lãm xe sang. Hôn nay vừa hay là chủ nhật rất nhiều người đều ở nhà, sự kiện sôi nổi này đã thu hút họ đi tới ban công, đứng trước cửa sổ của mình. Lại có không ít người cầm lấy điện thoại di động, camera của điện thoại di động nhắm ngay vào từng chiếc xe mà bình thường cũng chỉ có thể nhìn thấy trên tivi, trên tạp chí.
Khoảng bốn giờ, mấy người lại nhận ra một chiếc xe ở nhà xe tới mấy người công tác ở đài truyền hình cầm micro phỏng vấn trong tay còn có máy quay phim có in logo của BBC. Logo của mấy nhà truyền thông khác nhìn cũng rất quen mắt, lần này đám người vây xem lại càng tò mò hơn. Rốt cuộc là chuyện lớn thế nào đã thu hút được truyền thông quốc tế tới nơi này.
Bốn giờ rưỡi, đi ra từ chiếc xe màu đen là một đôi nam nữ trẻ khiến cho mọi người bỗng chốc đã hiểu ra, sau đó thầm nghĩ: Thảo nào.
Từ lễ phục mặc trên người đôi nam nữ kia còn có một số tin tức gần đây trên internet, kết qua cho thấy: Hôm nay sẽ có một lễ đính hôn được cử hành ở nơi này.
Đôi nam nữ này xứng với kiểu phô trương thế này.
Đôi nam nữ bước ra từ trên xe là Trình Điệp Qua và Chu Ly An.
Xác nhận là Trình Điệp Qua và Chu Ly An sau khi được rất nhiều người bắt đầu tìm ra được góc độ chụp tốt nhất, họ đã đem bức anh chụp được trong di động thông qua đủ các kênh để tuyên bố ra ngoài.
Trong thời đại này còn có kiểu truyền bá nào nhanh hơn internet chứ?