Sói Tới Rồi!

Chương 53




Sau khi thu dọn xong tất cả mọi thứ trên bàn ăn, Nặc Đinh Sơn ngồi trước màn hình camera, Trình Điệp Qua nói với cô có đôi khi anh sẽ thông qua những camera này để giám sát công nhân.

Màn hình camera hiện ra một cảnh tượng bận rộn, cuối cùng Nặc Đinh Sơn hoa cả mắt mới tìm được Trình Điệp Qua trong màn hình. Đội nón bảo hộ, mặc quần áo bảo hộ, rất nhiều người vây bên cạnh anh, anh đang nói chuyện cùng với những người đó. Nhìn xem, lại mắng người rồi. Anh chỉ vào một người, người đó ngay lập tức cúi đầu càng lúc càng thấp, dĩ nhiên cũng có lúc khen người ta, người được khích lệ đã làm ngôn ngữ chân tay khoa trương, làm cho rất nhiều người bị chọc cười. Sau một khoảng thời gian ngắn những người đó lại vào vị trí làm việc của mình. Trong những người này, Trình Điệp Qua là người bận rộn nhất, khi nhìn anh leo trèo lên chiếc thang như vậy cô đã thầm toát mồ hôi thay anh.

Hôm nay không có ánh mặt trời, trên mặt biển hiện lên phẳng lặng giống như một chiếc gương. Cuối tháng chín tới tháng mười là thời gian thường xảy ra nhiều cơn bão, mỗi khi bão tới trên mặt biển lại càng tĩnh lặng thì chính là báo hiệu cơn bão sắp đến lại càng trở lên dữ tợn.

Mà tâm tình của Nặc Đinh Sơn vào giờ phút này cũng như mặt biển trước cơn bão, một mảng bình lặng, không lo lắng về Klein, không hề lo lắng về Vinh Tuấn, không hề lo lắng sự việc bị bại lộ.

Vào giờ phút này, cô chỉ muốn làm một việc đó là cô muốn thật buông thả, muốn thật tùy hứng mà nhìn anh mãi như vậy.

Khoảnh khắc hoàng hôn, Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua đã cùng nhau rời khỏi tòa lâu đài giấc mơ trên biển đang bước vào giai đoạn công trình thứ hai. Chiếc xuồng trên đường chạy về hướng hải cảng Manchester, cô và anh ngồi ở trên sàn, anh dùng một tấm chăn che ở trên đầu gối cho cô, cô ngủ thiếp đi trên vai của anh.

Trước khi chìm vào giấc ngủ họ đã có một cuộc đối thoại ngắn.

"Anh không sợ tôi ở cùng một chỗ với anh cũng là vì túi hàng hiệu, vì trang sức sao?"

"Vấn đề nay tôi chưa hề nghĩ qua".

"Bây giờ nghĩ vẫn còn kịp".

"Nếu là như vậy thì cũng không có gì, trong tâm lý học không phải là có một loại bệnh gọi là bệnh thích đồ vật sao? Bệnh thích đồ vật cũng gọi là tôn sùng đồ vật. Có người thích túi, có người thích sách, có người thích trang sức, có người thích mua sắm, cho dù yêu thích sâu lặng cỡ nào thì cũng là một loại thích, không làm hại người khác, không có tạo thành phạm tội. Đương nhiên tôi có lòng tin, một ngày nào đó tôi sẽ trở thành tốt nhất trong lòng em".

Cô tựa trên vai anh cười, vừa cười vừa nói: Trình Điệp Qua, anh làm em quay mòng tới choáng váng rồi. Sau khi nói xong cô nhắm mắt lại.

Màn đêm buông xuống, cơn bão sắp đến làm cho bầu trời hải cảng Manchester tụ tập vô số chim biển, chúng lượn vòng trên đỉnh đầu của mọi người, kêu ầm ĩ.

Nặc Đinh Sơn đứng cùng Trình Điệp Qua trên bến cảng, họ đang đi về phía đãi đậu xe của bến cảng, xe của Trình Điệp Qua đang đậu ở trên bãi đậu xe.

Tới bãi đậu xe, Trình Điệp Qua đưa điện thoại di động cho Nặc Đinh Sơn. Theo kế hoạch ban đầu là nửa tiếng sau Trình Điệp Qua sẽ hẹn Vinh Tuấn tới, Nặc Đinh Sơn chỉ cần ở một chỗ đợi anh là được.

Giống như bất ngờ hạ quyết tâm rất lớn, Nặc Đinh Sơn đã kéo tay của Trình Điệp Qua lại, ngăn anh gọi điện thoại cho Vinh Tuấn.

"Sao vậy?" Âm thanh của Trình Điệp Qua mang theo nghi vấn.

"Trình Điệp Qua, em muốn..." Nặc Đinh Sơn cúi đầu liếc nhìn giầy của mình, sau đó ngẩng đầu, âm thanh rõ ràng: "Để em tự nói với A Tuấn".

"Nặc Nặc..."

"Trình Điệp Qua, anh nghe em nói, em nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này nên do em nói với A Tuấn, em thấy như vậy thì có thể làm cho tình hình phát triển giảm thiểu tới mức thấp nhất, A Tuấn..."

"Nặc Đinh Sơn!" Trình Điệp Qua nghiêm khắc cắt ngang lời cô.

"Cái gì?"

Âm thanh của Trình Điệp Qua có vẻ như không thể nhịn được nữa: "Em muốn A Tuấn A Tuấn tới khi nào? Người ta có họ tên, còn nữa..."

Nói tới đây ánh mắt của Trình Điệp Qua cực kỳ ghét bỏ rơi trên mái tóc của cô: "Nặc Đinh Sơn, nói thật nha, kiểu tóc dài này chẳng thích hợp với em chút nào cả, bộ dáng như quỷ bây giờ của em cứ giống như mấy con ma nơ canh trong tủ kính vậy, chẳng có chút sức sống".

Giống như là đang làm nũng với người yêu, tay của Nặc Đinh Sơn vắt qua từ hai bên eo của Trình Điệp Qua, sau đó vòng quanh eo của anh nép mặt sát vào vị trí nơi trái tim của anh: "Trình Điệp Qua, lời em vừa nói rốt cuộc anh có nghe không".

"Đang nghe đây". Tay của anh rơi trên tóc cô.

Mặt đang kề sát trên lồng ngực anh, Nặc Đinh Sơn theo suy nghĩ tối hôm qua nói từng việc một: "Thời gian ở cùng với anh ấy mà trong lòng nghĩ về một người đàn ông khác đã làm cho em cảm thấy tội nỗi nặng nề rồi, chuyện này cứ để cho em tự nói với anh ấy, em thấy cứ như vậy sẽ tốt hơn".

Anh không nhúc nhích.

Cô thở dài trong lòng anh, âm thanh tủi thân: "Anh không tin em sao? Anh cũng đã như vậy rồi.... Khốn kiếp, em còn có thể thế nào được nữa? Anh cũng đã uy hiếp em rồi, anh còn muốn thế nào?"

Anh nở nụ cười nhẹ nhàng.

Đưa chân ra đá anh một cái, mặt càng ghé sát vào lòng anh hơn: "Anh nói rất đúng, cả một đời rất dài, dài tới nỗi em muốn ở cùng một chỗ với anh".

Cứ như vậy Nặc Đinh Sơn đã thuyết phục Trình Điệp Qua để cho cô tự mình đi ngả bài với Vinh Tuấn. Xe rời khỏi bãi đỗ, Nặc Đinh Sơn dùng điện thoại của mình gọi một cuộc điện thoại cho Vinh Tuấn. Điện thoại vừa được kết nối Nặc Đinh Sơn đã nghe thấy âm thanh đề xi ben bất ngờ tăng cao của Vinh Tuấn: Nặc Nặc, em đang ở đâu?

Cảm giác được tốc độ của xe bị chậm lại, Trình Điệp Qua nghiêng mặt qua nhìn cô.

"A Tuấn, em có chuyện nói với anh, bây giờ anh đang ở đâu?" Âm thanh của Nặc Đinh Sơn bình tĩnh.

Sau khi cúp điện thoại Nặc Đinh Sơn rủ mắt xuống, xoay mặt qua nhìn bên ngoài cửa sổ, một bàn tay để không của Trình Điệp Qua xoa tóc của cô.

Xe của Trình Điệp Qua đậu ở trên vị trí dừng xe, bây giờ Vinh Tuấn đang ở trong nhà của Trình Điệp Qua. Dưới sự yêu cầu liên tiếp của Nặc Đinh Sơn, Trình Điệp Qua chỉ có thể thả cô xuống giữa đường, Sau đó anh sẽ quay lại công ty, mà cô sẽ ngồi taxi đi gặp Vinh Tuấn.

Họ rất nhanh đã gọi được một chiếc taxi.

"Nặc Nặc". Trình Điệp Qua kéo Nặc Đinh Sơn đang muốn lên taxi lại: "Hay là anh cùng đi với em nha".

Nặc Đinh Sơn lắc đầu, giọng thì thầm: "Nếu như em với anh cùng xuất hiện thì ở trong mắt A... Vinh Tuấn trông lại càng giống như đi thị uy, mà anh đi em nghĩ trong thời gian rất dài sau này em sẽ khinh bỉ chính mình".

Trình Điệp Qua gật đầu.

Ngồi trên Taxi, Nặc Đinh Sơn không dám quay đầu nhìn lại bóng dáng cao gầy đang đứng trên phố nhìn cô rời đi.

Sau quãng đường gần nửa tiếng, taxi dừng lại ở trước tòa nhà tinh tế, hình dáng thiết kế bên ngoài là hệ thống màu sắc thanh nhã, kết hợp với thiết kế hệ thống màu sắc ấm của ánh đèn bên trong ăn khớp với nhau.

Lúc này trong phòng đèn đuốc sáng choang.

Vừa đi về phía trước một bước thì điện thoại di động trong tay Nặc Đinh Sơn đã vang lên, đây đã là cuộc điện thoại thứ mười ba của Vinh Tuấn gọi tới điện thoại của cô, cũng giống như mười hai lần trước Nặc Đinh Sơn không nhận máy.

Tám giờ mười phút, Nặc Đinh Sơn mở cửa phòng Vinh Tuấn ra, cửa vừa mở ra điện thoại di động của cô lại vang lê lần thứ mười bốn, Vinh Tuấn đang đưa lưng về phía cô gọi điện thoại.

"A Tuấn". Nặc Đinh Sơn gọi một tiếng.

Vinh Tuấn quay đầu lại.

Điện thoại di động trong tay của anh bị ném qua một bên, điện thoại một đường bay đi, cuối cùng hòa lẫn cùng với một đống lớn đủ loại mảnh vỡ.

Người ta nói nghệ sĩ càng tài hoa thì tính khí lại càng xấu. Vinh Tuấn thỉnh thoảng cũng có lúc tức giận, lần đầu Vinh Tuấn tức giận vẫn thật sự làm cho Nặc Đinh Sơn khiếp sợ.

Ở thủy cung anh ấy đã đoạt đi cây gậy bóng chày của một đứa bé, cứ vậy tiện tay đánh bừa, thủy sinh theo dòng nước chảy xiết đã đổ ập tới người của họ.

Sau đó Nặc Đinh Sơn hỏi anh ấy tại sao, vẻ mặt của anh ấy thoải mái trả lời vì để sáng tác ca khúc được tốt hơn. Cũng đúng, anh ấy dùng mấy chục phút để viết ra một bản nhạc đã trở thành một ca khúc vàng bán chạy của quý.

Anh ấy còn nói với cô là anh ấy sẽ không bao giờ phát cáu với cô.

Vào giở phút này Vinh Tuấn đứng ở đó, anh ấy khoanh tay nhìn chằm chằm cô.

Câu hỏi đầu tiên: "Tại sao không nhận điện thoại của tôi?"

Sau câu hỏi thứ nhất theo tốc độ nói cực nhanh là âm thanh hùng hổ dọa người" "Từ tám giờ bốn mươi lăm phút tối hôm qua tới bây giờ trong thời gian gần hai mươi bốn tiếng em đã đi đâu? Tại sai không nói tiếng nào đã rời đi? Tại sao tôi nghe được em đi tìm Klein vô duyên vô cớ xảy ra chuyện như vậy? Tại sao Klein cũng như em không nhận điện thoại? Mà tại sao cái tay người Đức phải gọi tới di động của tôi để bịa chuyện liên thiên vậy với tôi?"

Khi hỏi xong câu cuối cùng đó thì Vinh Tuấn đã đi tới bên cạnh Nặc Đinh Sơn, giống với âm thanh hùng hổ dọa người của anh ấy còn có ánh mắt của anh ấy.

"Tự dưng không thấy, chuyện tập trung phát sinh trong một thời gian như vậy tôi nghĩ thế nào cũng chỉ có một nguyên nhân, Nặc Đinh Sơn, tôi không phải là kẻ ngu".

Lời này Trình Điệp Qua cũng đã từng nói với cô.

"Nặc Đinh Sơn, tôi hỏi em một vấn đề, em cam đoan với tôi là em sẽ trả lời thành thật".

"Hỏi đi".

"Có phải là em đã đoán được tối hôm qua tôi sẽ cầu hôn với em không".

Ngừng lại một chút, Nặc Đinh Sơn gật đầu, muốn đoán được tâm tư của Vinh Tuấn đối với cô mà nói không phải là một chuyện khó khăn.

"Quả nhiên!" Vinh Tuấn cười giễu cợt: "Vậy thì hiểu rồi, tất cả phát sinh trong hai mươi bốn giờ này chẳng qua là em không muốn, không bằng lòng mà thôi. Nặc Đinh Sơn, ở trong mắt của em tôi có vẻ rất ngu phải không? Nếu như em không đồng ý thì em có thể từ chối tôi, em cần gì phải quay một vòng lớn để đùa giỡn xoay tôi vòng vòng như vậy".

"Không phải, không phải như vậy. A..." Lời còn lại vì hành vi của Vinh Tuấn mà bất ngờ dừng lại.

Hai tay của Vinh Tuấn ghì chặt lấy cổ áo của Nặc Đinh Sơn, khoảng cách gần trong gang tấc Nặc Đinh Sơn giống như lại nhìn thấy Vinh Tuấn ở thủy cung khi đó. Dường như chỉ trong phút chốc thôi là cô sẽ tan thành mây khói, sức mạnh của tay cũng theo sự tàn bạo trong mắt anh càng lúc càng tụ lại. Hai mươi bốn giờ cô bặt vô âm tín xem ra đã làm cho Vinh Tuấn tính tình tốt phát cáu rồi.

Anh ấy nhìn cô, cô không lảnh tránh ánh mắt của anh ấy.

"Tôi ghét bị đùa bỡn, tôi cũng không thích nói dối". Anh ấy nói.

Sau khi nói xong anh ấy buông lỏng tay.

Lấy lại được cơ hội hô hấp, Nặc Đinh Sơn cúi người xuống, hít thở từng ngụm một. Trong ánh sáng còn sót lại cô đã nhìn thấy Vinh Tuấn muốn đi về phía cửa, Nặc Đinh Sơn đưa tay ra kéo tay của Vinh Tuấn lại.

"A Tuấn".

Vinh Tuấn dừng lại.

Thở dài một hơi, Nặc Đinh Sơn nói:

"Làm sao bây giờ? A Tuấn, hình như em là kiểu phụ nữ thủ đoạn đùa giỡn lại thích nói dối mà anh ghét kia, muốn biết hai mươi bốn giờ này xảy ra những chuyện gì không?"

Nặc Đinh Sơn buông tay ra, Vinh Tuấn vẫn như cũ đứng nguyên tại chỗ. Nặc Đinh Sơn không quan sát vẻ mặt của Vinh Tuấn, cô đưa lưng về phía anh, bước từng bước tới trước cửa sổ.

Đứng lại trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào màn đêm.

"A Tuấn, có biết vì sao mỗi lần em cùng anh tham dự ở những nơi quan trọng đều mang theo đôi bông tai ngọc bích mà mẹ anh cho em không? Cũng không phải vì em thích đôi bông tai ngọc bích đó, mà đó là thứ duy nhất còn sót lại".

Bóng cây loang lổ, đèn đường không ngủ.

Tất cả mọi chuyện đều đã nói xong, dùng một loại giọng điệu vô cùng bình tĩnh để nói xong, kể cả chuyện Trình Điệp Qua là bạn trai cũ của cô. Sau khi nói xong Nặc Đinh Sơn vẫn duy trì tư thế như cũ đứng ở đó, ngây ngẩn, chờ đợi.

Hỏi tâm trạng của cô?

Tâm tình của cô yên tĩnh giống như đêm trước cơn bão, không có bất kỳ cơn sóng lớn nào.

Cũng không biết đã qua bao lâu, một âm thanh vang lên ở sau lưng cô, lắng nghe vẫn có thể phân biệt được một chút tâm tình từ âm thanh quen thuộc này, thịnh nộ, bối rối, đố kị, thất vọng.

"Em và Trình Điệp Qua có... không?"

Nặc Đinh Sơn nhanh chóng trả lời: "Có, bọn em đã từng ở chung một thời gian ngắn".

"Tới Manchester các người có một mình gặp riêng nhau không?"

"Có, ngày thứ ba tới Manchester em đã hẹn Trình Điệp Qua gặp riêng, vì để thuyết phục anh ấy đừng mang chuyện trước kia của em và anh ấy nói cho anh biết, muốn nói cũng phải do em nói, sau đó bọn em cũng có tiếp tục gặp qua mấy lần".

Sau đó, Nặc Đinh Sơn mắt cũng không chớp nghe thấy âm thanh vang lên ở phía sau lưng của mình. A Tuấn lại đang ném di động sao? Không đúng, điện thoại vừa rồi đã bị anh ấy ném xuống đất rồi, nghe qua thì càng giống như anh ấy lại đang đem vật gì đó xô xuống nữa rồi, dựa vào âm thanh chắc là...

"Bây giờ hãy rời khỏi phòng của tôi ngay lập tức, em khiến tôi không cách nào đối mặt với gương mặt này của em nữa, em khiến tôi cảm thấy..."

Sau đó, Vinh Tuấn không nói tiếp lời còn lại nữa, được giáo dục tốt làm cho anh cố ép những từ ngữ bất nhã kia lại.

Buồn nôn sao? Cô khiến tôi cảm thấy buồn nôn sao?

Nặc Đinh Sơn quay trở lại căn phòng của mình.

Không mở đèn, Cô lần mò tìm tới giường của mình, để nguyên quần áo nằm trên giường, mặc cho bóng tối cắn nuốt từng suy nghĩ của cô.

Sáng sớm, trong cái ý lạnh sởn cả tóc gáy Nặc Đinh Sơn bất ngờ mở mắt ra, sau đó cô đã nhìn thấy bóng dáng đứng ở trước giường cô. Dựa vào sắc trời trắng sáng, Vinh Tuấn lạnh lùng nhìn cô.

"A Tuấn!" Nặc Đinh Sơn từ trên giường ngồi dậy.

Trầm mặc ---

Trong ánh sáng nhạt, thân thể Vinh Tuấn nghiêng từng chút về phía cô, loại hơi thở lạnh tóc gáy vừa rồi dường như cũng càng ngày càng mạnh mẽ. Nặc Đinh Sơn cứng đờ sống lưng, cố gắng chịu đựng, không để cho thân thể mình mảy may run rẩy lùi về sau vào lúc rạng sáng này.

Đối với hành vi này của cô anh ấy hình như rất hài lòng, lúc mũi của anh ấy sắp chạm tới mũi của cô thì dừng lại, gọi: Nặc Nặc.

Ngón tay ma sát trên mặt cô: "Cũng may là em đã nói ra những lời này, nếu như mà nghe được những lời này từ trong miệng người khác thì tôi nghĩ là tôi không thể không nổi điên".

Cái này Nặc Đinh Sơn biết, cô còn biết hình như bây giờ cô là một con bạc.

"Em đã lựa chọn rất đúng, bị em bán đi mấy thứ kia tôi không để ý, những thứ đó em muốn bao nhiêu tôi có thể cho em bấy nhiêu, mặc dù tôi ghét bị phụ nữa chơi đùa, nói dối nhưng tôi cũng rất thích phụ nữ thông minh. Rất rõ ràng, ở trong lòng em đã có lựa chọn rồi".

Ngón tay đi tới cằm của cô, hơi dùng sức, mặt của Nặc Đinh Sơn hiện ra trạng thái hướng lên trên.

"Nặc Đinh Sơn, em nên mừng là em có một gương mặt thành thật, cho dù lúc em nói dối thì gương mặt của em cũng vẫn trước sau như một hiện ra dáng vẻ vô tội, em cũng phải vui vì bây giờ tôi vẫn còn say mê gương mặt này của em".

Gương mặt kia tiến lại gần mặt cô từng chút một, đợi tới khi môi của anh ấy đặt lên môi của cô, cô mới nhắm hai mắt lại.

Sau một đêm không ngủ, sáu giờ sáng, Trình Điệp Qua đã nhận được điện thoại đến từ Vinh Tuấn.

-Còn tiếp-