Sói Tài Gái Sắc

Chương 9: A, vậy thật buồn cho tự tôn của phái nam…




Tô San báo danh xong, trực tiếp trở về bộ phận quảng cáo làm việc. Không ngờ, vừa mới đến tầng 21 liền nghe được một âm thanh ầm ĩ khác thường truyền đến.

Cô nhíu nhíu mày, bước nhanh vào phòng kế hoạch, chỉ thấy Trần Gia Kỳ khí thế hùng hùng hổ hổ bước đến ngồi trên ghế, một tay vỗ lên bàn rống giận: “Tần Trọng, lời này của anh có ý gì? Ban đầu anh cầm dự án quảng cáo tới đây, muốn tôi chụp nguyên ra! Hiện tại bộ phận tiêu thụ bột giặt trên thị trường của Lập Khiết xuống thấp, chẳng lẽ muốn trách tôi chụp không tốt sao?”

Hai năm qua, Tần Trọng dựa vào bố vợ Phù Diêu mà lên, đã sớm không phải người của năm đó – tiểu tử nghèo nàn từ nông thôn ra nữa rồi. Hôm nay, thấy Trần Gia Kỳ không để hắn vào trong mắt, sắc mặt của Tần Trọng lập tức biến sắc nhìn.

Nhưng mà, dầu gì hắn vẫn nhớ rõ đạo lý cường long không thể thắng địa đầu xà, đè nén tức giận nói: “Đạo diễn Trần, lần này tôi tới không phải là truy cứu trách nhiệm, mà là nghĩ thương lượng một biện pháp giải quyết. Một lát người phụ trách của Lập Khiết sẽ tới, chúng ta làm thế nào giao phó với người ta?”

“Chúng ta?” Trần Gia Kỳ cười lạnh mấy tiếng: “Đừng gọi thân thiết như vậy, tôi nhớ rõ, dự án này là do một tay anh phụ trách!”

Tô San càng nghe càng hồ đồ. Bộ phận quảng cáo luôn luôn do Trần Gia Kỳ quản thúc, tạp sao quảng cáo bên Lập Khiết lại giao cho Tần Trọng phụ trách?

Vừa vặn thấy Trương Tử Nam cũng ở trong phòng, cô vội nháy mắt, kêu hắn ra ngoài, tỉ mỉ hỏi.

Thì ra bố vợ của Tần Trọng lại có một nhà máy sản xuất rượu nho ở Pháp. Sau khi hắn ở rể, liền giao nhiệm vụ khai thác thị trường Trung Quốc cho hắn.

Nhưng đây chỉ là bề ngoài mà thôi, trên thực tế, căn bản là người ta xem thường người đàn ông dựa vào phụ nữ như Tần Trọng này. Giao tất cả nghiệp vụ trên phương diện quảng cáo cho Tần Trọng xử lý, nhưng cũng chỉ là dựa vào mặt mũi của con gái mà thôi.

Tần Trọng nam nhi cao bảy thước, dĩ nhiên là không cam lòng qua ngày như vậy, dứt khoát bí quá hóa liều, mang theo tất cả quảng cáo của rượu nho gia nhập liên minh A&E, mà điều kiện chính là cho hắn một chỗ ngồi ở bộ phận quảng cáo.

Hắn nghĩ qua, trước mắt A&E là xí nghiệp lớn số một số hai phía nam Trung Quốc, phạm vi bao quát rộng như vậy, thật là tươi sáng.

Nếu như hắn có thể từ bộ phận quảng cáo của A&E, từ từ đánh lên tầng thượng của A&E, không phải là có thể chứng minh thực lực của mình cho bố vợ biết, sau đó tiếp quản Tần thị hay sao?

Kế hoạch của Tần Trọng rất ổn, nhưng lại tiến công vô cùng mạo hiểm, gấp gáp, nhúng vào không ít chuyện hắn không nên quản, lúc này mới đắc tội Trần Gia Kỳ.

Tô San nghe đến đó, cuối cùng cũng hiểu được đại khái. Cô trầm ngâm một chút hỏi: “Nói cách khác bên Lập Khiết thật ra là do Tần Trọng làm, nhưng hiện tại xảy ra chuyện, Tần Trọng lại đổ thừa lên trên người đạo diễn Trần?”

Nếu sự thật là như vậy, người đàn ông này thật sự là không biết thưởng thức.

Trương Tử Nam cười cười: “Ai, cô đừng nói thế, lần này lỗi thật ra cũng không phải trên người Tần Trọng. Văn bản quảng cáo là do khách hàng đóng tới đây, dựa theo đó mà chụp, nhiều nhất Tần Trọng cũng chỉ là người tổ chức thôi.”

Tô San ‘oh’ một tiếng, thầm nghĩ không trách được Tần Trọng muốn đi tìm Trần Gia Kỳ xúi quẩy, nếu không, hắn cũng không thể đi thuyết khách hộ không đúng không.

“Tôi có thể nhìn hình quảng cáo đó một chút không?” Tô San nghiêng đầu, mặt mày khẽ cong.

“Dĩ nhiên có thể.” Trương Tử Nam gật đầu.

Hình quảng cáo chụp vô cùng duy mỹ.

Một người phụ nữ xinh đẹp ở trước bồn rửa tay giặt áo sơ mi cho chồng, ngón tay trắng noãn được đặc tả trên ống kính, cường điệu bột giặt Lập Khiết không làm tổn thương đến da tay.

Người chồng đi tới, từ phía sau ôm vợ yêu, cực kỳ yêu thương cưng chiều mà nói một câu: “Vất vả em rồi.”

Người phụ nữ quay đầu lại, dịu dàng cười một tiếng: “Giặt quần áo cho anh, làm sao sẽ khổ cực?”

Người đàn ông rất cảm động, khẽ hôn lên mặt cô một cái, sau đó lại ngồi trở lại bàn bên cạnh, cầm tờ báo lên đọc.

Mẫu quảng cáo không khí gia đình nồng đượm này, hiệu quả hình ảnh không tồi, cũng không biết tại sao, sau khi truyền ra, lại gần như bị tất cả phụ nữ không hẹn mà cùng chống lại, làm Lập Khiết vô cùng tức giận.

À không, hiện tại phó tổng của Lập Khiết tự mình tới khởi binh vấn tội rồi.

“A&E các người tốt nhất nên cho chúng tôi một lời giải thích, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Phó tổng Lý không có chút hình tượng nào rống giận, đồng hồ đeo tay không ngừng đụng với mặt bàn, phát ra tiếng choang choang.

“Hiệu quả quảng cáo này cũng thật là dựng sào thấy bóng (hiệu quả nhanh chóng) quá đi thôi? Vừa mới truyền ra, ngạch tiêu thụ của chúng ta cũng giống như băng tan trượt dốc đi xuống, tổn thất này các người gánh nổi sao?”

Lâm Duệ mặt trầm như nước, đợi đến khi người bên Lập Khiếp nói đủ rồi, mới trầm giọng nói: “Trước tổng giám đốc Lý(rõ ràng đoạn trên là phó tổng@@) ông đừng nóng vội, nếu quả thật quảng cáo của A&E chúng tôi có vấn đề, nhất định chúng tôi sẽ phụ trách tới cùng. Trước đó xin cho chúng tôi thời gian mấy ngày, để cho chúng tôi tìm nguyên nhân, được không?”

Mấy ngày? Vài ngày sau, không biết ông ta có còn ngồi ở chức vị này nữa không! Tổng giám đốc Lý tức giận muốn xông lên đạp cho Lâm Duệ một cước, lại nghe được một tiếng nói mềm mại ở phía sau truyền đến.

“Không cần mấy ngày, tôi đã tìm được nguyên nhân rồi.”

Bên trong phòng liền yên tĩnh, người vây xem theo bản năng lui về sau một bước, nhường một con đường cho Tô San.

Cô chậm rãi đi tới, một thân mặt bộ đồ công sở màu xanh dương, xinh đẹp, tóc quăn cuộn lại, được một cái kẹp cố định, lão luyện mà không mất đi sự dịu dàng của phái nữ.

Đàn ông đối xử với mỹ nữ, dường như khoan dung hơn một chút.

Khuôn mặt của tổng giám đốc Lý vẫn căng thẳng như cũ, nhưng giọng điệu lại có vẻ hòa hoãn hơn một chút: “Cô là người mẫu của A&E? Nơi này không có việc của cô, mau ra ngoài đi.”

Lần đầu tiên gặp cô mọi người đều có chung một ấn tượng là…… Ngực lớn không có đầu óc.

Tô San cảm thấy bất đắc dĩ.

Dưới sự quan sát của mọi người, Lâm Duệ không e dè đi tới bên cạnh Tô San, cúi đầu hỏi: “Em biết nguyên nhân?”

“Ừ.” Tô San nhẹ nhàng trả lời. Gương mặt trắng nõn như ngọc ngẩng lên một cách chắc chắn.

Cả gian phòng vang lên tiếng hít thở lạnh lùng, Lâm Duệ dắt tay Tô San, dẫn cô đi tới trước mặt tổng giám đốc Lý, gật đầu khích lệ cô một cái: “Vậy thì cứ dũng cảm mà nói ra đi, đừng sợ.”

Tô San không tự nhiên mà rút tay của mình về thì phát hiện Lâm Duệ nắm tay cô rất chặt, bất đắc dĩ, cô đành duy trì trạng thái như này mà nói ra.

“Vốn mục quảng cáo này không có vấn đề gì những đến cảnh cuối cùng lại bị hủy.”

“Người chồng thấu hiểu sự khổ cực của vợ mình, nhưng lại chỉ biết thể hiện ở ngoài miệng. Chỉ khẽ hôn vợ mình một cái rồi cứ như vậy mà thoải mái đọc báo.”

“Trường hợp này là đàn ông thì sẽ không thấy có gì khác lạ, nhưng nếu là phụ nữ sẽ không khỏi có cảm giác tủi thân.”

Trong phòng nhất thời trở nên im lặng, mỗi người đều đang mải mê suy nghĩ. Chỉ có trên mặt tổng giám đốc Lý lúc trắng lúc đỏ, lấy tay khẽ chạm vào mũi.

Được rồi, ông ta bừng bừng khí thế tới đây hỏi tội, kết quả nguyên nhân là do biên kịch của ông ta.

“Cô có làm nghiên cứu thị trường sao? Đây là kết quả sau khi điều tra sao?” Ông ta tức giận hỏi: “Nếu như không phải, tại sao cô dám khẳng định như vậy?”

Tô San cúi đầu, khe khẽ cười, giọng nói mang theo vài phần lạnh nhạt.

“Tôi chưa từng làm cái nghiên cứu gì đó, nhưng tôi cũng là phụ nữ, cho nên tôi hiểu tâm lý của phụ nữ.” “Chỉ cần là phụ nữ, thì luôn có hy vọng, mong muốn được che chở, yêu thương.”

Tổng giám đốc Lý nhìn thẳng vào Tô San một lúc thật lâu. Vẻ mặt vẫn còn tực giận kết hợp với đôi mắt đờ đẫn trở nên có chút buồn cười.

Người phụ nữ trước mặt, có vóc dáng hoàn mỹ, nhưng khi vừa mở miệng đã bộc lộ ra bản chất giống như một bà nội trợ của gia đình.

“Tổng giám đốc Lý, nếu như vấn đề đã được tìm ra, chúng ta sẽ tổ chức quay quảng cáo lại một lần nữa. Xin ngài hãy về trước chờ tin tức.”

Lúc này Lý Dũng mới phục hồi tinh thần, ngượng ngùng gật đầu một cái sau đó xoay người đi ra ngoài cửa. Khi đi qua người Tô San đột nhiên ông ta dừng lại.

Sau khi do dự một chút, liền đưa danh thiếp ra, cười nhẹ nhàng: “Tiểu thư thật là sắc sảo, tôi rất đánh giá cao cô. Qua đợt này công ty tôi còn có mấy hạng mục quảng cáo cần phải quay, nếu lúc đó không chê cô có thể tới thử.” Nói xong, ông ta còn mờ ám cọ xát lên tay cô.

Vẻ mặt Tô San lập tức囧.

Đây là người thứ mấy? Chẳng lẽ trên mặt cô có viết mấy chữ “Mau ra quy tắc ngầm với tôi đi” sao?

Trong mắt Lâm Duệ chợt xẹt qua một tia sắc bén, không khách khí, làm mặt lạnh đẩy tay Lý Dũng ra.

Sắc mặt Tần Trọng ở bên cạnh cũng rất khó nhìn.

Lúc nãy khi nhìn thấy Tô San nói câu ‘chỉ cần là phụ nữ, thì luôn có hy vọng, mong muốn được che chở, yêu thương’, đã mạnh mẽ chạm đáy lòng của anh ta, cảm giác ngọt ngào cũng dần dần dâng lên.

Một người con gái dễ thương, dù thật sự không còn thuần khiết, cũng không nên bị con heo giống mập ú như Lý Dũng giày xéo nha.

Chỉ là, trong lòng Tần Trọng, tiền đồ, sự nghiệp vĩnh viễn luôn quan trọng hơn.

Anh ta không muốn đắc tội với khách hàng cho nên vội vàng giải hòa, sau đó lôi kéo Lý Dũng đi ra ngoài.

Tần Trọng đưa Lý Dũng đến đại sảnh, không quên nói một vài câu xin lỗi. Sau khi nhìn chiếc xe lăn bánh, anh ta mới khẽ thở phào ra một cái. Nghĩ đến Tô San có lẽ lúc này vẫn đơn độc đứng trong phòng họp, anh ta lại không dám chần chừ, liền xoay người đi nhanh vào trong.

Có lẽ cô ấy cũng chỉ là bị tình thế bức bách.

Một người phụ nữ có nội tâm trụy lạc chắc chắn sẽ không thể nào có cặp mắt thanh thuần như vậy.

Hay là, lúc đầu anh ta muốn chia tay với cô, cho nên cô mới trở nên sa ngã như vậy?

Càng suy nghĩ Tần Trọng càng cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.

Lâm Duệ gõ lên đầu Tô San một cái, trong giọng nói hiện lên một chút bất đắc dĩ: “Nha đầu ngốc, trước kia không phải em rất lợi hại hay sao? Thế sao hồi nãy lại để cho Lý Dũng tùy tiện động chân động tay?”

Tô San không khỏi lắc đầu một cái: “Đó là khách hàng của công ty, làm sao em có thể trở mặt? Nếu có thể nhịn thì đành nhịn thôi.”

Lâm Duệ trầm mặt xuống: “Nói hươu nói vượn. Chẳng lẽ A&E cần em phải đi làm công tác giao tiếp xã hội sao?”

Trương Tử Nam ở bên cạnh cũng cười nói: “Bà cô của tôi ơi, lúc nãy cô không nhìn ông chủ quả thật muốn xông lên đánh tổng giám đốc Lý rồi.”

Tô San liếc anh ta một cái: “Không phải chỉ là một cái nắm tay sao? Tại sao các anh……….”

“Bắt tay nhưng cũng phải xem mục đích của ông ta là gì nữa.” Lâm Duệ cau mày, anh không muốn nói nhiều về vấn đề này. Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ một lát: “Đã tới giờ rồi, Tử Nam, đi ăn cơm thôi, hôm nay tôi mời.” Đúng lúc này Tần Trọng đẩy cửa đi vào.

Anh ta căn bản giống như không có nhìn thấy Lâm Duệ cùng với Trương Tử Nam, phe phẩy chìa khóa, cười nói với Tô San: “Tiểu muội, còn chưa đi à? Không phải nói buổi trưa cùng đi ăn cơm sao?”

Không sai, anh ta đúng là cô ý, cố ý dùng giọng điệu quen biết nói chuyện với Tô San, cố ý làm cho Lâm Duệ nghi ngờ.

Tô San là người phụ nữ anh ta ruồng rẫy, anh ta vốn cho rằng cô sẽ bám lấy anh ta cầu xin tình cảm. Nhưng mà không thể ngờ được, cô ấy cùng với lãnh đạo công ty lại có mối quan hệ thân mật như vậy.

Giờ phút này, Tần Trọng thừa nhận, lòng tự ái đàn ông của anh ta bị sỉ nhục rồi.