Tô San quay trở lại
chỗ ở của mình, thì không ngờ Lâm Duệ đang đợi mình. Hai bàn tay của Lục Minh Viễn nắm chặt, chân mày nhíu lại.
Trong trí
nhớ của cô, anh rất ít khi biểu hiện sự không vui ra mặt, Tô San không
khỏi có chút lo lắng, cô đưa tay thử nắm lấy cổ tay anh, thật là may,
không bị đẩy ra.
“Minh Xa, không phải em gọi anh ta tới……”
“Anh hiểu.” Lục Minh Viễn khép hờ mắt.
Tô San cắn môi, do dự một lát, rốt cuộc hạ quyết tâm nói: “Nếu như anh
không muốn em gặp anh ta, thì bây giờ có thể dẫn em đi, em tuyệt đối sẽ
không tức giận.”
“Thật?” Lục Minh Viễn nghiêng vẻ mặt không biểu cảm qua nhìn cô. Tô San cũng nhìn lại bằng vẻ mặt bình thường, an tĩnh.
Chốc lát sau, Lục Minh Viễn cười, giơ tay vén lại mái tóc hơi rối bù của cô, cưng chiều nói: “Em đi xuống đi, sau khi cậu ta về thì điện thoại cho
anh.”
“Hả?” Tô San nhất thời không kịp phản ứng: “Anh……Đồng ý em đi gặp anh ta?”
“Em đã nói như vậy, anh còn có gì mà không yên lòng?” Lục Minh Viễn thở dài một hơi, chủ động mở khóa cửa, trong miệng than nhẹ mấy lời: “Huống
chi, em cũng không còn để trong lòng.”
Tô San không nhịn được
nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của anh. Giờ khắc
này, cô thật lòng cảm kích anh, cảm tạ sự tin tưởng của anh, cũng cảm tạ anh đã hiểu.
Mở cửa xe, Tô San vẫy tay với Lục Minh Viễn, sau
khi nhìn xe hơi quay đầu rời đi, mới từ rừ xoay người, đi về phía Lâm
Duệ, rồi dừng lại cách anh ta một mét, nhàn nhạt hỏi: “Sao lại tới tìm
tôi?”
Cô dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về nơi xa xôi: “Anh biết không? Tôi chuẩn bị kết hôn.”
Lâm Duệ cười khổ cúi đầu: “Anh biết rõ, anh chỉ là tới để chúc phúc cho
em.” Anh ta vung tay lên, trong tay là vé máy bay: “Anh phải đi, ngày
mai bay.”
“Cái gì?” Tô San kinh hãi, sải bước tiến lên, nắm lấy tay Lâm Duệ, rồi lại liếc nhìn vé máy bay, thật sự là tên anh ta.
Cô bối rối, cuối cùng cũng buông tay: “Anh….anh muốn đi nước Anh? Nhưng
tại sao lại như vậy? Chú Lâm biết không? Chú ấy đồng ý sao?”
“Cha anh còn chưa biết, em đừng nói cho ông ấy biết.”
“Anh…anh….” Tô San thật là tức giận, cô duỗi ngón tay, cắn răng lắp bắp ‘anh’ cả
nửa ngày, cuối cùng cũng giận dữ dậm chân nói: “Anh quả thật là hồ đồ.”
Được rồi, ban đầu người nhà họ Lâm không muốn anh ta về nước, thế nhưng anh
ta lợi dụng lúc Lâm Gia Thịnh ngã bệnh trở lại đoạt quyền.
Trước
kia Lâm Gia Thịnh ở dưới áp lực, không cách nào tuyên bố Lâm Duệ là
người thừa kế Lâm thị, anh ta liền tiếp tay với người ngoài thu mua cổ
phiếu của A.E.
Mà đến khi Lâm Gia Thịnh không còn quan tâm đến
bất cứ cái gì nữa, trước mặt mọi người tuyên bố từ chức. Anh ta thì tốt
rồi, lại muốn phủi mông chạy lấy người.
Tô San cảm thấy đỉnh đầu mình đang bốc lên khói xanh. Mà Lâm Duệ đã kéo xong cửa sắt: “Đi thôi, đi lên rồi nói.”
Tô San đè nén tức giận mở cửa phòng mình, khí thế đằng đằng đi tới bên
cạnh sofa, hung hăng vứt giỏ xách sang bên cạnh, đặt mông ngồi xuống
nói: “Có phải anh vẫn còn giận chú Lâm? Anh phải trả thù chú ấy sao? Coi như trước kia chú ấy có nhiều điều không đúng, nhưng anh cũng không thể để ý xem chú ấy đã nhiều tuổi, đừng để chú ấy lo lắng nữa được không?”
Nói thật, sau khi được Lục Minh Viễn giải thích, cáio lại tình cảm thân
thích giữa Tô San và Lâm Gia Thịnh cũng đã giảm bớt nhiều. Nhưng mà, dù
sao nhà họ Lâm cũng nuôi lớn cô. Không có tình cảm cũng có ân đức.
Nếu như trước ngày cô đính hôn, Lâm Duệ lại một mình đi nước Anh, như vậy cô càng thiếu nợ Lâm Gia Thịnh. Cô không muốn như vậy.
Đối với sự trách cứ của Tô San, Lâm Duệ chỉ im lặng đem giỏ xách ở dưới đất nhặt lên, treo lên giá áo ở cạnh cửa.
Anh ta bình tĩnh đứng ở đó, đưa lưng về phía Tô San, một lúc lâu mà không
nói gì. Qua một hồi sau, mới chậm rãi mở miệng: “Anh không muốn trả thù
ai, cẩn thận suy nghĩ, trong quá khứ hơn hai mươi năm trước, cũng không
có ai có lỗi với anh.”
Anh ta khẽ ngừng, bên môi nở ra nụ cười ảm đạm, nhỏ giọng nói: “Chỉ có anh có lỗi với người khác mà thôi……”
Người đàn ông cho tới bây giờ luôn ôm cố chấp, chợt yếu ớt nói---không có ai
có lỗi với anh ta, chỉ có anh ta phải xin lỗi người khác. Tô San không
kịp tránh né, trái tim cô giống như bị một cái gì đó nhẹ nhàng đâm
xuống.
Có chút chua, có chút đau.
“Lori….” Cô không kiềm
chế được gọi ra tên mà Lục Minh Viễn hay gọi với anh ta, lời nói vừa ra
khỏi miệng liền ngỡ ngàng, cô có chút xấu hổ liền nhìn sang chỗ khác.
Sự sợ sệt ngắn ngủi xẹt qua trong mắt Lâm Duệ, rồi cười. Xem ra, anh ta thật sự có thể yên tâm, có thể buông tay.
Anh ta chợt kéo Tô San qua, đem cô ôm vào trong lòng.
Tô San sợ hết hồn, vội vàng giãy ra: “Này, anh làm cái gì vậy? Buông tôi
ra.” Cô đã nói muốn kết hôn, làm sao người này còn có thể làm như vậy?
“Đừng động đậy.” Vậy mà, Lâm Duệ chỉ dùng một câu nói, liền dập tắt lửa giận
của Tô San: “Đây là cái ôm của bạn bè, ôm chúc phúc. Một lần cuối cùng.”
Tiếng nói của anh ta rất nhẹ, mang theo sầu não nhàn nhạt. Trong nháy mắt, giống như sinh ly tử biệt đang ở trước mắt.
Tô San chợt cảm thất bất lực, sau vài giây, liền ủ rũ xuống.
“Thật muốn đi sao? Không thể không đi sao? Anh cũng đã không giận ai, cần gì phải tha hương?”
Lâm Duệ cảm được cảm xúc đang xuống thấp của Tô San, đáy lòng có một tia
vui vẻ bí ấn. Đây là người phụ nữ bị anh ta phụ lòng một lần nữa, là người phụ nữ anh ta thương nhớ, cho tới giây phút này, cô
vẫn suy nghĩ đến ưu sầu của anh.
Chỉ tiếc, bỏ qua chính là bỏ qua.
Lâm Duệ nhắm mắt lại, khe khẽ thở dài.
“Đừng buồn vì anh, anh chỉ muốn tự mình phấn đấu. Tha hương không có ý nghĩa
là cô độc, còn có ý nghĩa là hi vọng, ở nơi nào, anh cũng có thể bắt đầu lại từ đầu.”
Tô San không nói gì, nhưng cô hiểu, Lâm Duệ nói đúng.
Hai người im lặng ôm nhau một lúc lâu, cuối cùng, cũng là Lâm Duệ buông cô ra trước.
Anh ta nhẹ nhàng vuốt tóc cô, động tác dịu dàng, ánh mắt chuyên chú, như
muốn dùng khoảng thời gian ngắn ngủi này, chạm khắc tất cả vào trí nhớ.
“Đồng ý với anh, sau này sống thật tốt. Anh Lục rất quan tâm em, nếu như đã
cầu hôn em, nhất định cho em một cuộc sống tốt nhất.”
“Ừ.”
“Còn nữa, cùng anh ấy về thành phố Đồng đi. Tương lai nếu như không có việc
gì, cũng không cần trở về Lâm Du. Em là cô gái thông minh, nên biết, cha anh còn lâu mới có được sự nhân từ khoan hậu như bề ngoài.”
“Ừ.” Tô San gật đầu có chút khó khăn.
“Đúng rồi, nhà họ Lục là gia đình lớn, quan hệ thân thích rắc rối. Sau này,
em ngàn vạn lần không được lỗ mãng. Nhìn nhiều, trước khi nói cần phải
tìm hiểu kỹ, biết không?”
“Được, em sẽ nhớ.” Tô San cắn chặt môi, liều mạng đè nén chua xót ở đáy mắt mà dùng sức gật đầu, nhưng giọng nói đã nghẹn ngào.
Vẻ mặt Lâm Duệ nhất thời cứng lại. Anh ta đang làm gì vậy, không phải là
tới nói lời từ biệt, hi vọng Tô San hoàn toàn quên anh ta, bắt đầu một
cuộc sống mới sao? Tại sao lại biến thành bà mẹ hay cằn nhằn vậy?
Miễn cưỡng cười cười, Lâm Duệ hít sâu một hơi, tự lên tinh thần rồi nói: “Cứ như vậy đi. Chúc em hạnh phúc.”
Anh ta từ từ đưa tay đẩy hai vai Tô San ra, lui về sau một bước, cuối cùng
nhìn thật kỹ cô một cái. Anh ta có thể cảm nhận thấy, một thứ nào đó cực quan trọng trong cuộc sống đang chậm rãi bị tách ra. Từ nay về sau,
sinh mệnh của ta ta đại khái sẽ không còn hoàn chỉnh.
Vậy mà, những thứ này đều là đau đớn không nói được thành lời, vinh viễn bị chôn chặt trong trái tim.
Lâm Duệ hung hăng nắm chặt thành quyền, nhanh chóng rời đi.
Tiếng cánh cửa khép lại, kết thúc một đoạn số mạng dây dưa của hai người.
Trong thoáng chốc, Lâm Duệ hình như nghe thấy tiếng hát của thời gian. Nhẹ nhàng vang lên trong lòng.
“Anh trai, anh thật đẹp, em có thể sờ sờ mặt anh không?”
“Anh trai, tiếng đàn của anh đánh thật dễ nghe, anh có thể dạy em không?”
“Anh trai….”
Nếu như thời gian có thể trở lại, nếu như anh ta có thể trở về ngày hôm
qua. Anh ta nhất định sẽ để xuống những thứ thù hận buồn cười kia, xoay người, ôm lấy bóng dáng vẫn đi theo phía sau anh ta, một cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc, tiếp nhận ấm áp……