Sói Tài Gái Sắc

Chương 47: Người đàn ông thương vợ………




Edit: Thiên Kết

Lục Minh Viễn cười cười: “Cho em ba phút, anh đợi em ở ngoài cửa.” Vừa nói chuyện, đã sớm có trợ lý cung kính kéo cửa ra cho anh.

Cho đến khi bóng lưng Lục Minh Viễn biến mất ở cuối hành lang, Tô San vẫn cúi thấp đầu đứng ở chỗ cũ, giống như hồn vía cũng bay đi mất vậy.

Thời gian phút chốc qua đi, thật giống như đã đưa ra quyết định, cô nhấc chân đi về phía cửa.

“San San.” Lâm Duệ chợt lên tiếng, giọng điệu khẽ run rẩy, lộ ra hai phần yếu ớt cùng cầu khẩn.

“Đừng đi.”

Đừng rời xa anh.

Tô San nhắm mắt lại: “Trái tim của Chloe ở chỗ nào?”

“Anh……..” Vẻ mặt Lâm Duệ cứng đờ, sau đó liền im lặng thật lâu.

Tô San cười cũng thật là ảm đạm: “Nếu như vậy, em cũng không có gì đáng để nói.”

Cô xoay người, nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Duệ, nói từng chữ: “Em không thể không thừa nhận, chú Lâm là có lỗi với anh, nhưng không thể nghi ngờ, ông ấy đối với em tốt đến mức không thể bắt bẻ.”

“Em phải bảo vệ lợi ích của chú ấy, mà anh lại kiên trì muốn chú ấy trả giá đắt vì những sai lầm đã qua. Như vậy chúng ta……” Cô dừng một chút, giọng nói giống như phải cố gắng rặn ra từ trong cổ họng, khô cằn cứng ngắc.

“Chúng ta chỉ có cách chia tay thôi.”

Tô San không quay đầu lại mà rời đi. Một tay che miệng, hốc mắt đỏ bừng, bước chân nhanh mà thất thểu.

Cô biết mình đi lần này, không phải chỉ là lựa chọn một con đường, mà đây chính là con đường tương lai phải đi. Nhưng cô không thể do dự, bởi vì, cô đã sớm mất tư cách do dự đó rồi.

Hoàng hôn buông xuống ở phía Tây, Tô San ngồi trong xe Lục Minh Viễn, không nói một lời.

Cô nghiêng người dựa vào chỗ cạnh tài xế, đầu quan sát cửa sổ xe, ánh mắt vô hồn nhìn khung cảnh ngoài xe biến đổi không ngừng, trong đầu giống như một bức tranh thu nhỏ, nhanh chóng lướt qua từ khi cô và Lâm Duệ quen biết, hiểu nhau, cho đến khi cùng nhau hứa hẹn.

Tại sao cô cùng với Lâm Duệ lại đi tới bước này?

Rõ ràng……Cô đã vô cùng cố gắng.

Cuối cùng đã tới chỗ ở của Lục Minh Viễn, anh tắt máy xuống xe, đi vòng qua bên chỗ Tô San, mở cửa xe cho cô, tay còn tỉ mỉ chắn ở mui xe, để tránh cho cô đụng đầu vào.

Tô San nhất thời có chút sợ sệt. Giống như trước đó không lâu, ở ngoài cửa nhà hàng lẩu Quan Đông nhỏ, cô ân cần mở cửa xe cho ông chủ lớn họ Lục này.

Lục Minh Viễn thấy cô bất động, mi tâm không khỏi khẽ chau lại: “Sao vậy?”

Anh nhìn theo tầm mắt Tô San về phía cao ốc, không khỏi có chút hiểu ra, thở dài nói: “Em yên tâm, ở chỗ này anh sẽ không miễn cưỡng em làm bất cứ chuyện gì.”

“Không có gì.” Tô San đỏ mặt lên, phục hồi lại tinh thần, cười xuống xe: “Em chỉ nghĩ thông suốt một số chuyện.”

Thời gian trôi qua nhiều năm như vậy, Lâm duệ vẫn chỉ đem mình đặt ở vị trí trung tâm, mà chỉ trải qua một thời gian ngắn, Lục Minh Viễn đã học được cách ưu tiên chăm sóc cảm nhận của cô.

Cho nên, cuối cùng cô cũng buông tay Lâm Duệ, đi với Lục Minh Viễn tới chỗ này.

Khi bước vào căn phòng lớn trang trí xa hoa, Lục Minh viễn tiện tay chỉ xuống ghế salon, nói với Tô San: “Em tùy tiện ngồi đây đi, anh đi tắm đã, lát nữa sẽ có người mang đồ ăn tới, em nhớ mở cửa.”

“Biết rồi.” Tô San gật đầu một cái.

Ngồi một mình có chút nhàm chán, cô nhìn ngó xung quanh một vòng, tiện tay mở TV, thân thể chợt cứng đờ.

Trên màn hình xuất hiện hình ảnh một người đàn ông, đó chính là Lâm Duệ.

Khung cảnh là bên cửa hông của phòng tiệc, một đám ký giả đem micro hướng về phía anh ta, ồn ào lộn xộn hỏi: “Tổng giám đốc Lâm, đối với sự việc Trái tim của Chloe đột nhiên biến mất, anh có ý kiến gì không? Anh đã chuẩn bị những phương án nào để tìm nó trở về?”

“Nghe nói viên kim cương bị nhân viên chế tác kim hoàn lấy đi? A.E làm sao có thể dễ dàng đem viên kim cương quý đó giao cho một nhân viên có vấn đề như vậy? Đây thật là có chỗ không đúng, có phải bộ phận quản lý của Lâm thị còn tồn tại những sơ hở rất lớn bên trong?”

“Lâm tiên sinh, nghe nói Trái tim của Chloe là cực phẩm của thầy Hoàng. A.E quyết định bồi thường như thế nào cho ngài ấy?”

Các vấn đề được bắn liên hồi về phía Lâm Duệ, vẻ mặt Lâm Duệ nhàn nhạt, đưa tay ra làm động tác ép xuống.

“Các vị bạn bè truyền thông, vui lòng yên lặng một chút, để tôi trả lời từng cái một.”

“Đầu tiên, Trái tim của Chloe bị mất trộm, tôi cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Nghệ nhân gia công là Lưu Thịnh, nhân viên kì cựu của cha tôi, ông ta làm ra chuyện như vậy khiến cho chúng tôi ai cũng bất ngờ.”

“Về phần làm sao tìm viên kim cương về…” Lâm Duệ dừng một chút: “Theo tôi được biết, đêm qua Lưu Thịnh từng đến bệnh viện thăm cha tôi, mà sáng sớm nay ông ta đã mang viên kim cương biến mất. Tôi sẽ đến hỏi cha một chút, ngày hôm qua Lưu Thịnh đã nói những gì với ông, có lẽ sẽ tìm ra được chút dấu vết.”

……………..

Sau đó Lâm Duệ nói cái gì, Tô San không còn nghe rõ nữa. Cô nắm chặt điều khiển tivi trong tay, dùng sức làm cho đốt ngón tay xuất hiện những vết vặn vẹo tái nhợt.

Hiện tại cô dường như có thể hoàn toàn khẳng định. Trái tim của Chloe mất tích, không thoát khỏi liên quan tới Lâm Duệ.

Đáng hận là, Lâm Duệ lại vẫn muốn lợi dụng mối quan hệ lâu năm của Lưu Thịnh với Lâm Gia Thịnh, đem cái nồi đen này đổ lên người Lâm Gia Thịnh.

Chuông cửa “leng keng” vang lên một hồi, Tô San nặng nề văng ra câu chửi thề, đứng dậy đi mở cửa.

Một nhân viên mặc đồ Tuxedo anh tuấn đẩy xe thức ăn đi vào, đem từng thứ bưng lên bàn, mở nắp ra, mùi thức ăn mê người liền bốc lên.

“Tiểu thư, bữa ăn đã có đủ. Xin hỏi cô còn cần gì nữa không?”

“Không có, cảm ơn.” Tô San miễn cưỡng nở nụ cười.

“Dạ.” Nhân viên phục vụ dễ tính đáp, người vẫn đứng bất động ở chỗ cũ.

Tô San có chút không hiểu, hướng về phía anh ta cười cười. Người nhân viên cũng hướng về phía cô khom người.

Trước mắt cô liền xuất hiện một cái tay, đầu ngón tay có một tờ tiền giấy, sau đó giọng nói nén cười của Lục Minh Viễn vang lên: “Được rồi, cậu có thể đi ra ngoài.”

“Cảm ơn. Chúc hai vị dùng cơm vui vẻ.” Người nhân viên phục vụ khom người bốn mươi lăm độ, sau đó liền nhanh chóng yên lặng đem xe đẩy rời đi.

Trên mặt Tô San lúc đỏ lúc trắng, khóe miệng co quắp, lúc chống lại vẻ mặt nén cười của Lục Minh Viễn thì không khỏi nổi giận.

“Muốn tip sao không tự mình nói ra? Em lại không biết anh ta đang nghĩ gì.”

“Được, đều là lỗi của cậu ta…”

“Lời này của anh không hề có chút thành ý nào.”

Lục Minh Viễn vỗ trán: “Được, đều là anh sai…”

Thật đúng là chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi.

Một bữa cơm, Tô San luôn luôn duy trì bộ dạng muốn nói lại thôi, còn bất chợt len lén dùng mắt nhìn trộm anh.

Rốt cuộc Lục Minh Viễn không chịu được đàng buông dao nĩa trong tay xuống, bất đắc dĩ nói: “Có gì muốn nói với anh sao?”

“Ừ.” Tô San lấy dũng khí nói: “Em… em muốn hỏi anh một chút. Trái tim của Chloe…”

“Ông…” Lời nói của cô còn chưa hết, túi tây trang của Lục Minh Viễn bỗng dưng vang lên từng hồi tiếng điện thoại.

“Em đi lấy giùm anh.” Lúc Tô San có chuyện nhờ vả người, luôn hết sức hiểu chuyện.

Cô lật đật chạy mấy bước, liền móc từ trong bộ tây trang đắt tiền ra một chiếc điện thoại di động. Vậy mà, khi tầm mắt dời lên màn hình điện thoại thì nụ cười trên mặt liền tắt ngấm.

“Của anh.” Cô chậm rì rì đi tới, khuôn mặt không biểu cảm đưa điện thoại qua: “Là Ellen.”

Lục Minh Viễn thoáng dùng khóe mắt nhìn xuống, liền rảnh rỗi dựa vào ghế salon bằng nhung màu đỏ.

“Em nghe đi.”

“Cái gì?” Tô San nhất thời không kịp phản ứng.

“Anh nói, em nhận cuộc điện thoại này đi.” Lục Minh Viễn khẽ nhếch môi, dáng vẻ muốn cười mà thôi: “Anh không phải là giống như Lâm Duệ. Anh dẫn em đi, tất nhiên sẽ không có ý lừa gạt em bất cứ chuyện gì.”

Tô San và Lục Minh Viễn nhìn thẳng vào mắt nhau trong chốc lát, sau đó dời tầm mắt đi. Cô biết rõ người đàn ông này làm khó dễ Lâm Duệ, nhưng cô không có cách nào để phản đối.

Nhận điện thoại, đầu kia vang lên giọng nói vô cùng tức giận của Ellen.

“Lục. Rốt cuộc cậu có biết cậu đang làm cái gì không? Lori vất vả lắm mới đem Lưu Thịnh bắt đi, cổ phiếu Lâm thị chuẩn bị rớt giá mạnh rồi, cậu đột nhiên ra tay. Phí tổn nhiều như vậy, ai sẽ chịu chứ?”

Nghe thấy đầu kia không trả lời, Ellen hít sâu một hơi, cố đè nén tức giận nói: “Cậu thích Tô San, thì mau theo đuổi cô ấy, tôi không có ý kiến. Nhưng cậu vì tình cảm phụ nữ, cũng không chú ý đến thành bại của sự nghiệp sao? Ở điểm này, cậu thật sự kém xa với Lori.”

Sắc mặt Tô San càng ngày càng trắng, tất cả suy đoán đều không bằng chính tai nghe được. Tay cô khẽ run, lạnh lẽo giống như trúng độc không giải được, độc cứ như vậy mà theo máu chạy về tứ chi. Một chiếc điện thoại nhẹ như vậy mà cô bỗng nhiên không có sức lực để nắm.

“Đủ rồi.” Lục Minh Viễn cuối cùng cũng thiếu kiên nhẫn đứng dậy, đoạt lấy điện thoại trong tay Tô San, lạnh lùng nói với đầu bên kia: “Lori và cậu mới có thể làm chuyện người lớn, vì đạt được mục đích mà không nhận được người thân. Lục Minh Viễn tôi, có thể làm được sao?”

Anh cúp điện thoại, xoay người liền đem Tô San ôm vào lòng, ôm chặt như vậy, không cho cô có cơ hội từ chối.

Cánh tay dùng lực lớn, Tô San cảm thấy bả vai bị anh siết có chút đau, nhưng mà, vào giờ khắc này, loại đau đớn này làm cho cô cảm thấy chận thật, cảm thấy an tâm.

Giọng nói của cô rất thấp, giống như lầm bầm lầu bầu.

“Tại sao? Anh ấy là vì cái gì? Anh ấy là con trai độc nhất của Lâm thị, sau khi chú Lâm trăm tuổi, tất cả đều là của anh ấy nha…”

Lục Minh Viễn im lặng một chút, chậm rãi buông cô ra, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô nói: “Em đến bây giờ còn chưa hiểu? Lâm Duệ căn bản là không cần A.E, cậu ta muốn trả thù chú Lâm, cậu ta muốn chú Lâm thân bại danh liệt…”

“Thân bại danh liệt…” Thân thể Tô San lay động một cái.

“Em nhất định phải quản chuyện này sao?” Lục Minh Viễn giống như do dự một chút: “Trong khoảng thời gian đó, Lâm thị đã vô cùng náo động, nhưng chú Lâm lại không hề xuất hiện. Em không cảm thấy, đây chính là một loại dung túng sao?”

Anh dừng một chút: “Mặc kệ Lâm Duệ muốn làm cái gì, mặc kệ chú Lâm muốn đối diện với cái gì, đây chỉ là chuyện của hai cha con nhà họ. Chu Du đánh Hoàng cái, một người muốn đánh một người nguyện chịu đựng…”

Nghe thế, Tô San một mực im lặng chợt ngẩng đầu lên, đột nhiên mở miệng nói: “Nếu như hiện tại em nói cho anh biết, mặc kệ Lâm Duệ phụ lòng em như thế nào em… em cũng nhận, em liền muốn ở cùng với anh ấy, vậy anh sẽ như thế nào?”

Con ngươi Lục Minh Viễn chợt run lên: “Anh không cho phép.”

“Tại sao?” Tô San biết rõ còn hỏi.

Trong mắt Lục Minh Viễn lóe lên, không nói gì, lại hiểu cách làm của Tô San.

Mỗi người, đều có thứ mình muốn bảo vệ.