Sói Tài Gái Sắc

Chương 43: Tình yêu nho nhỏ…




Rất nhanh Tô San liền bị dẫn vào, Lục Minh Viễn có lòng muốn gạt cô ra, cũng không muốn quan tâm, chuyên tâm làm chuyện của mình.

Tĩnh tâm nhìn xuống tài liệu, bên tai vang lên tiếng hít thở nhàn nhạt của phụ nữ, thoáng một cái, hơn một tiếng đồng hồ liền trôi qua.

Lực chú ý lần nữa lại được khơi dậy, là bởi vì mùi trái cây ngọt ngào.

Lục Minh Viễn khẽ hít lỗ mũi, cau mày ngẩng đầu, lập tức là không biết nên khóc hay cười.

Chỉ thấy cô nhóc kia trên tay đang cầm một quyển tạp chí thời trang, trong miệng đang nhai kẹo cao su. Mái tóc không giống như thường ngày được chải chuốt tỉ mỉ, mà đang được buông xõa, làm cho người khác nhìn liền cảm thấy gần gũi.

“Cô đem chỗ tôi thành phòng trà rồi hả? Còn chuẩn bị rất đầy đủ.”

Đỉnh đầu truyền đến âm thanh có lực áp bức, tay Tô San khẽ run rẩy, trà trên tay thiếu chút nữa đổ ra.

Cô đem ly trà để lại trên bàn thật nhanh, rồi lại đem cuốn tạp trí nhét vào trong túi, dùng sức nuốt khối kẹo cao su trong miệng xuống thật nhanh, lại không cẩn thận bị sặc đến ho khan.

“Khụ khụ…….” Cô dùng sức vỗ ngực, khuôn mặt nhỏ bé ửng hồng, vành mắt cũng đỏ lên. Lục Minh Viễn ngồi ở xa nhìn thấy bộ dạng ngớ ngẩn của cô, tức giận trong lòng vô tri vô giác cũng hạ đi không ít.

Tô San nhìn thấy vẻ mặt Lục Minh Viễn có vẻ hòa hoãn, cũng không mượn chuyện sặc họ thu đồng tình nữa.

Cô dùng tay để hơi thở thông suốt, hổn hển thở gấp, ngẩng đầu nhìn Lục Minh Viễn, ngượng ngùng cười nói: “Hết bận rồi hả?”

“Ừ.” Lục Minh Viễn phát hiện Tô San giả bộ, vẻ mặt cũng không khỏi phai nhạt đi.

Anh xoay người ngồi vào ghế sofa đơn đối diện, gác chân lên nhau, châm chọc nói: “Tôi phát hiện, cô thật sự là không có sợ tôi. Ngày hôm trước mới nói với cô, nói cô sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, hôm nay cô lại dám giả ngu giả khùng chạy đến.”

Tô San xoa xoa cái mũi nhỏ, động tác mang theo hai phần ngây thơ cùng nịnh nọt mà nói: “Cần gì phải như vậy? Tôi hôm nay đến tìm anh, thật ra là muốn bàn chuyện làm ăn có lợi cho hai ta mà thôi.”

“Hả?” Lục Minh Viễn chậm rái giương mi mắt, nhìn cô một cái. Ánh mắt kia giống như phảng phất sự buồn cười? Thậm chí thương hại? Tô San cũng không rõ ràng lắm, tóm lại cảm giác rất không thoải mái.

Lục Minh Viễn giống như biết được cô khó chịu, thoáng sửa sang lại vẻ mặt: “Nói một chút coi.”

Tô San hơi mím môi, cúi đầu, hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói: “Tôi hi vọng anh có thể giả vờ làm bạn trai của tôi.”

“Cái gì?” Lục Minh Viễn khẽ trợn to mắt, ngay sau đó bật cười: “Tô San, rốt cuộc cô có biết cô đang nói cái gì không? Có biết đang nói với ai không?”

“Tôi hiểu rõ.”

Dù sao lời cần nói cũng đã nói hết, Tô San cũng không có gì để do dự nữa rồi. Cô nhìn thẳng vào mắt Lục Minh Viễn, vẻ mặt không sợ hãi.

“Tôi đề nghị Tổng giám đốc Lục thị nằm trong Top một trăm công ty lớn nhất cả nước, cùng tôi diễn vở kịch tình yêu.”

“Cô đã nói rõ ràng như vậy, còn muốn tôi nói đáp án sao?” Lục Minh Viễn đưa điện thoại lên: “Jason, tiễn……..”

Một chữ ‘khách’ còn chưa nói ra ngoài, trong điện thoại đang vang lên âm thanh đô đô. Một bàn tay trắng nõng xuất hiện trong tầm mắt, đang dùng lực bấm phím tắt…..

Lục Minh Viễn từ từ quay mặt sang, nhìn Tô San, từ từ buông điện thoại trong tay, sắc mặt lạnh nhạt làm cho người ta kinh hãi.

“Tô San, lá gan của cô thật lớn.”

Anh nói tốc độ rất chậm, mỗi một chữ, đều giống như nghiến răng, trong đó ẩn chứa áp lực và tức giận, khiến cho hàm răng Tô San không nhịn được mà run cầm cập.

Tim Trong lồng ngực đập bịch bịch, một cái chớp mắt tiếp theo, sẽ nhảy ra khỏi cổ họng. Cô cố gắng đè hoảng hốt xuống, hết sức trấn định nói: “Tổng giám đốc Lục, đây không phải là cầu xin, đây là một vụ mua bán. Anh có thể nghe tôi nói hết không?”

Tô San chỉ sợ Lục Minh Viễn sẽ cắt ngang lời nói của cô, cũng không đợi anh trả lời, liền nhanh chóng tiếp tục nói: “Tôi hiểu rõ tại sao anh lại lựa chọn Lâm Du để xây dựng chi nhánh của Lục thị.”

“Cô………Biết?” Lần này thì Lục Minh Viễn đúng là ngây ngẩn cả người.

Ngay cả anh cũng không nghĩ tới, người mẹ luôn thân thể mạnh khỏe, lại sẽ hỏi vấn đề này. Bác sỹ đề nghị nên tìm một nươi non xanh nước biếc, địa phương ít ô nhiễm để tĩnh dưỡng. Cha anh suy tính ngày đêm, mới rốt cuộc đem Lục thị hướng về phía Nam.

Vừa đúng lúc này, Lâm Duệ lại thông qua Ellen tìm anh, cầu xin anh tới Lâm Du trợ giúp. Vì vậy, Lục thị liền có chi nhánh ở Lâm Du.

Những những chuyện này đều là chuyện riêng trong nhà anh. Ánh mắt Lục Minh Viễn tĩnh mịch nhìn Tô San chằm chằm, tai mắt của người phụ nữ này, cũng không khỏi quá tinh tường……….

“Đúng, tôi biết rõ.” Tô San cắn chặt răng, cô không cảm thấy đau, nhưng trong miệng lại tràn lên một vị giống như gỉ sắt.

“Phía Bắc Du Lâm là rừng, giao thông không thuận lợi, ở cổ đại chính là nơi an toàn để ẩn nấp.”

“Mặt Đông tiếp giáp với biển, sơ hở của những cảng biển cũng không ít, hàng năm số người vượt biên nhiều không đếm xuể.”

“Về phía Nam, ha ha, là ngã ba biên giới. Giao dịch ma túy tràn lan, chính phủ truy quét không ngừng.”

“Anh nói, một công ty đang ở thủ đô hoa lệ, chạy đến địa phương vắng vẻ như thế này. Hẳn sẽ muốn làm gì?”

Trên mặt Tô San mang theo chút xíu mỉa mai, còn có chút bi thương không nói được. Cả người đều giống như phát run, giống như chỉ cần một ngón tay chọc vào, cô sẽ ngã xuống.”

Trên mặt Lục Minh Viễn vẫn không có vẻ mặt gì. Cả người giống như một pho tượng phật được tạc ra từ đá cẩm thạch. Yên lặng, yên lặng đáng sợ, không ai biết anh đang nghĩ cái gì.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, anh mới chậm rãi mở miệng: “Cô là nghi ngờ………”

Anh dừng một chút, giống như cảm thấy lời nói của mình buồn cười: “Hoài nghi Lục thị muốn mượn địa thế thuận lợi, làm chuyện gì không thể lộ ra ngoài ánh sáng?”

“Anh muốn làm gì, tôi không xen vào. Tôi chỉ là cho anh một lời hứa hẹn, tương lai nếu như nhà họ Lục xảy ra chuyện gì, chỉ cần không phải là chuyện chọc trời phá đất, tôi đều có thể giúp các người một lần.”

“Cô dựa vào cái gì? Nếu như nhà họ Lục không làm được, nhà họ Lâm có thể làm được sao?”

“Không phải nhà họ Lâm.” Tô San nhắm mắt lại, tay ở hai bên dùng sức siết chặt: “Anh cũng quên sao? Tôi không phải là con gái ruột của Lâm Gia Thịnh. Cha đẻ tôi……Tên là Tô Chính.”

“Cho nên?” Lục Minh Viễn ngớ ngẩn, trong đầu thật nhanh hiện lên một ý tưởng không thể tưởng tượng nổi, anh chợt buồn cười, muốn cười to.

Anh đứng vụt lên một cái, bàn tay giống như gong kìm, hung hăng nắm lấy cổ tay Tô San.

Tô San bị túm liền lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã xuống đất, tay phải vịn vào ghế salon mới đứng vững. Dùng một cặp mắt trầm tĩnh như đầm nước, không chút sợ hãi trừng mắt nhìn lại Lục Minh Viễn.

Anh nghiến lợi nói: “Vì người kia đến một chút tình yêu nho nhỏ, cô….cô thật đúng là cái gì cũng đều dám làm.”

Cổ tay đau nhức muốn đứt rời, nước mắt không tự chủ chảy xuống khỏi hốc mắt, đầu óc Tô San nóng lên, quật cường ngẩng mặt, bật thốt lên: “Đúng.”

“Cô quả thực điên rồi.” Lục Minh Viễn không kiềm chế được đưa tay lên cao, đôi mắt đen như mực, giờ phút này chuyển sang màu đỏ của máu, trong lòng không rõ là không dám tin hay còn thất vọng, tóm lại là tức giận.

Nhìn cánh tay chuẩn bị vung xuống, Tô San cắn chặt răng, bày ra bộ dạng chết cũng không nhận sai, nói: “Thế nào? Anh cũng muốn đánh tôi sao? Anh đánh đi. Đánh đi.”

Lục Minh Viễn ngẩn ra, lúc này mới ý thức được mình đang làm cái gì. Anh nhắm hờ mắt, buông lỏng cánh tay đang giơ cao.

“Rời khỏi Lâm Duệ đi. Nếu tiếp tục như vậy cô sớm muộn gì cũng gặp đại họa.”

“Tại sao? Các người đều muốn tôi rời khỏi anh ấy?” Uất ức đè nén trong lòng thật lâu, không biết lúc này tại sao lại ùn ùn kéo đến.

“Cha đã đi rồi, mẹ chỉ muốn cho tôi sống tốt, nhưng cũng không hỏi xem tôi muốn tốt như thế nào.”

“Chú Lâm thương thôi, ông ấy cho tôi rất nhiều thế, thế nhưng cũng có những thứ chỉ đem tới phiền toái cho tôi mà thôi.”

“Từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ muốn duy nhất cũng chỉ có Lâm Duệ mà thôi, chỉ như vậy thôi.”

“Tại sao các người không đáp ứng, các người vì cái gì mà không đồng ý….” Nước mắt rơi xuống giống như chuỗi ngọc bị đứt.

Lục Minh Viễn bất tri bất giác buông lỏng tay, Tô San cứ như vậy mà trượt xuống ngồi trên mặt đất.

Cô khóc, đầu vùi sâu vào trong khuỷu tay, cảm thấy mình thật mất mặt. Nhưng cô không thể chịu được nữa rồi.

Bọn họ đều là những nhân vật có thủ đoạn, có dã tâm khát vọng, cần gì phải đấu tới cùng với một tiểu nhân vât như cô?

Lục Minh Viễn im lặng đứng, nhìn căn phòng tràn ngập màu trắng, rồi lại nhìn đến phía góc tường không ngừng truyền đến tiếng nghẹn ngào mơ hồ. Anh thừa nhận, anh lại nhẹ dạ rồi.

Anh cúi đầu, lặng lẽ thở dài, chậm rãi đi tới, vươn tay, chạm vào đầu Tô San, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, đừng khóc.”

Tô San ngẩng đầu, đôi mắt ửng đỏ, hung hăng liếc anh một cái, sau đó lại cúi đầu.

“Đứng lên đi, tôi giúp cô.” Lục Minh Viễn bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm.

“Thật?” Tô San vui mừng nhìn anh.

“Thật.” Lục Minh Viễn tức giận đáp. Cuối cùng, lại không nhịn nói thêm một caai: “Là kiếp trước tôi nợ cô.”

Một chiếc xe hơi màu xám bạc, yên lặng không tiếng động từ Lục thị chạy ra, người gác cổng chào, đưa mắt nhìn anh đi xa.

Lục Minh Viễn vừa lái xe, vừa hướng về phía người bên cạnh hỏi: “Đi đâu đây?”

“Về nhà trước.” Tô San cười lấy lòng anh: “Tôi đồng ý với mẹ, hôm nay dẫn ‘bạn trai’ về nhà ăn cơm.”

“Bạn trai?” Lục Minh Viễn châm chọc nhìn cô một cái: “Xem ra quả thật cô đã tính toán trước.”

“Éc…..” Vẻ mặt Tô San cứng lại, ngay sau đó cười nói: “Anh là người tốt.”

Lục Minh Viễn nhàn nhạt nhìn cô một cái, không muốn tiếp tục đề tài này nữa mà hỏi: “Không thể không có cậu ta sao?”

“Hả?” Tô San ngẩn ra, sau đó hạ mi mắt nói: “Ừ.”

“Tại sao?”

“Tại sao……” Tô San thấp giọng nỉ non một tiếng, trên mặt xuất hiện vẻ mất hồn: “Anh Lục, anh biết không? Người sống trên đời, luôn luôn phải có điều để niệm tưởng.

Mẹ tôi hoài niệm về cha, chú Lâm cố chấp về công ty, mà tôi……Tử nhỏ đã thích anh ấy, chính là muốn ở cùng anh ấy.”

“Nhưng cậu ta thích cô sao?” Lục Minh Viễn hời hợt chỉ ra trọng điểm.

Tô San trầm mặc.

Đèn đỏ, Lục Minh Viễn đạp thắng xe, ngón tay cái đang hạ xuống như có như không vuốt tay lái, chợt dừng lại, nhẹ giọng hỏi: “Có lẽ, cố có lựa chọn khác.”

Tô San cười, nghiêng đầu nhìn anh: “Ví dụ như…….anh?”

Lục Minh Viễn cũng quay đầu lại, con ngươi xanh đen nhìn cô chằm chằm, cười như không cười, nói: “Thế nào? Tôi kém hơn so với Lâm Duệ?”

Bốn mắt nhìn nhau, Tô San nhanh chóng di dời tầm mắt. Nhưng Lục Minh Viễn không bởi vì như vậy mà thôi, giống như nhất định phải có một cái đáp án, cho nên dù đèn đã xanh cũng không đi, cứ như vậy mà nhìn cô.

Tô San không còn cách nào, chỉ có mím môi nhẹ nhàng nói bốn chữ: “Không dám trèo cao.”

Trong lòng Lục Minh Viễn chợt dâng lên một hời bực mình, cũng không có nói chuyện nữa mà chuyên tâm lái xe.

Anh trầm mặt, quay đầu trở lại, đạp chân ga, sau đó một đường đi mà không nói lời nào.

Buổi chiều Lâm Duệ nhận được điện thoại của Hạ Tâm Di, gọi anh ta về nhà ăn cơm. Anh ta vốn là không muốn đi, nhưng Hạ Tâm Di nói Tô San sẽ về. Anh ta nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn phải đồng ý.

Về đến nhà thì hình như thức ăn mới làm xong, trong nhà bay ra mùi canh thơm phức. Người giúp việc nhận lấy áo khoác của Lâm Duệ, nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh và phu nhân đang trong phòng ăn.”

Lâm Duệ gật đầu một cái, xăn ống tay áo, đi về phía phòng ăn.

“Cha, dì Hạ, con về rồi……..” Lời nói của anh ta chợt ngừng lại.