Sói Tài Gái Sắc

Chương 42: Người phụ nữ to gan lớn mật




Đây là một phòng trà cực kỳ lịch sự tao nhã.

Cô gái xinh đẹp ngồi ngay ngắn ở trên bậc thang đánh đàn, bên cạnh là lư hương chạm trổ, đàn hương thượng hạng lượn lờ bay lên. Giữa phòng có một hồ nước màu xanh ngọc lăn tăn, mấy con cá vàng thỉnh thoảng bơi qua bơi lại, làm tăng thêm sức sống cho sự yên tĩnh này.

Sau tấm bình phong, hai mẹ con Tô San ngồi đối diện nhau, vẫn là có chút trầm mặc.

Hạ Tâm Di đẩy hình trên bàn về phía Tô San một cái: “Nhìn một chút đi, có hợp ý hay không.”

Không biết có phải trong phòng có mùi thơm quá mức nồng nặc hay không, Tô San cảm giác phiền não trong lòng ép cũng không ép được.

Cô nhanh chóng đẩy hình trở về, không kiên nhẫn nói: “Mẹ, mẹ không cần náo loạn có được hay không? Đây cũng không phải là tuyển chọn tú nữ, còn nhìn hình lựa người nữa…..”

Nhìn Tô San không hợp tác, Hạ Tâm Di cũng không tức giận.

Bà ưu nhã buông ly trà trong tay xuống: “Nếu nhìn hình không xem được vậy thì gặp mặt thôi.”

Hạ Tâm Di cầm xấp hình lên, tỉ mỉ xem từng hình từng hình, đột nhiên, buông xuống, dùng ngón tay trỏ gõ một cái nói: “Trước tiên bắt đầu từ Triệu công tử là được.”

“Mẹ!” Tô San không khống chế được giương cao giọng, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của mấy người xung quanh.

Dưới ánh mắt không vui của Hạ Tâm Di, cô hít sâu một hợi, lại giảm thấp âm thanh nói: “Mẹ, mẹ biết rằng con đã có bạn trai.”

“Lâm Duệ?” Hạ Tâm Di lại cười: “Mẹ sẽ không đồng ý?”

“Tại sao?”

Hạ Tâm Di thản nhiên nhìn cô một cái: “Nguyên nhân con nên biết.”

“Cũng bởi vì chuyện bốn năm trước?” Tô San vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đây chẳng qua là một chuyện ngoài ý muốn.”

“Đó không phải là một chuyện ngoài ý muốn.” Vẻ mặt Hạ Tâm Di nghiêm túc và trịnh trọng chưa từng có: “San San, thời gian con và đứa nhỏ A Duệ ở bên nhau dài hơn so với mẹ, phẩm hạnh của nó con nên rất rõ ràng mới phải, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n mẹ thừa nhận, bản tính nó không hư, nhưng nó quá cố chấp.”

“Ở trong lòng nói, thành lập sự nghiệp rất quan trọng, báo thù vì mẹ cungz rất quan trọng, dĩ nhiên, con cũng rất trọng yếu.”

“Nhưng con là một trong rất nhiều chuyện quan trọng của nó,lúc nào cũng có thể bị buông bỏ. Con thật sự không ngại sao?”

“Con…..” Tô San há hốc mồm, lại cảm giác trong cổ họng có chút đắng chát. Cô khép hờ mắt, nhẹ giọng nói: “Mà hiện tại con, dù sao cũng chưa có bị anh ấy buông.”

“Sao con không thấy bờ tường không quay đầu lại vậy hả?” Hạ Tâm Di lửa giận bốc lên, bàn tay trắng noãn đập bộp một nhát lên trên bàn: “Lần này mẹ sẽ không để cho con tùy hứng nhữa! Con mà không nghe lời nữa, mẹ không thể làm gì khác hơn là kéo A Duệ về nước Anh!”

Bà vụt một cái đứng lên, xoay người muốn đi ra ngoài, Tô San cũng nóng nảy, vội vàng đứng lên, kéo cánh tay bà lại: “Mẹ, mẹ không thể làm như vậy!”

Hạ Tâm Di cũng không thèm để ý cô, mặt lạnh muốn hất tay cô ra.

Qua đi qua lại, Tô San hoảng sợ đôi mắt đều đã đỏ. Cô biết, mẹ luôn luôn là người đã nói là làm, nếu bà đã nói ra, vậy nhất định sẽ làm bằng được.

“Con đều nghe lời mẹ, nghe lời mẹ! Được chưa?” Cô hung hăng bỏ tay ra, tự giận mình, giọng nghẹn ngào nói.

Nhìn nước mắt trên mặt con gái, sao Hạ Tâm Di không đau lòng chứ?

Nhưng đau dài không bằng đau ngắn, sớm tách ra, đối với San San luôn là chuyện tốt.

Bà cứng lòng rắn dạ, lạnh giọng hỏi: “Vậy con đồng ý đi gặp con trai Triệu tổng rồi hả?”

“Không cần phiền phức như vậy!” Tô San dùng sức lau mắt, cắn chặt răng, giọng nói giống như khiêu khích: “Không biết tổng giám độc Lục thị Lục Minh Viễn mẹ có hài lòng không? Con lui tới với anh ta, có được hay không?”

“Lục Minh Viễn?” Hạ Tâm Di sững sờ, hơi trầm tư một láy, lại nói: “Cũng được.”

Tô San khẽ há miệng, vẻ mặt không thể tin.

Mà phía sau bọn họ, một thanh niên đội mũ lưỡi trai tắt máy ghi âm trong tay đi, kéo vành nón xuống thấp một chút, đi ra khỏi phòng trà.

Ngày hôm sau “hot dog vượt lên nhìn trước” giật tít đầu bảng với tiêu đề:

__Tình yêu môn không đăng hộ không đối, người cầm lái Lục thị và con gái Lâm thị.

Thậm chí trên internet lưu truyền đoạn ghi âm này, trong thời gian 24h ngắn ngủi mà lượt kick lên đến gần mười vạn! nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Gồm có vô số phản hồi:

“Cái gì đó, quả thật là vọng tưởng phất lên làm phượng hoàng à, cũng không nhìn mình là cái loại mặt hàng gì!”

“LS cô ghen tỵ có phải hay không? Tô San người ta dầu gì cũng là thiên kim đại tiểu thư Lâm thị đấy, cô coi thần mã là gì?”

“Đại tiểu thư thì như thế nào, cũng chỉ là đứa con gái riêng…..”

“Nói tóm lại lần này cô gái kia quả thật là phát đạt, sau này người ta chỉ biết có Lục phu nhân, ai còn nhớ xuất thân của cô ta?”

…………………

Đợt sóng dư luận này tràn đầy trời đất, ngay cả Lâm Gia Thịnh người đã lâu không lộ mặt trước mọi người cũng không khỏi bị khan giả quấy rầy.

Đối mặt với camera, ông chỉ có làm theo lời Hạ Tâm Di dặn trước, vẻ mặt mỉm cười nói: “Thật sự chuyện này tôi không rõ ràng lắm. Nhưng, nếu như hai đứa nhỏ thật tâm thích đối phương, vậy tôi sẽ chúc phục cho bọn chúng!”

Giải thích mập mờ, lại giống như vu vơ chỉ ra _ chính xác Tô San và Lục Minh Viễn có cái gì đó.

Lâm Duệ phụt một cái tắt ti vi, sắc mặt âm trầm gần như có thể nhỏ ra mực. Đột nhiên anh đứng lên, tiện tay lấy một cái áo khoác, vừa cài nút vừa đi ra cửa.

Kéo cửa ra, thân hình Lâm Duệ đột nhiên cứng lại.

Hạ Tâm Di vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở trước cửa, bên môi vẫn giữ nụ cười tế nhị: “Đi nơi nào vậy?”

Nhìn Lâm Duệ không đáp, bà cũng không ngại, lại hỏi tiếp: “Đi tìm San San?”

“Đúng!”

Trong mắt Hạ Tâm Di chợt lóe lên, không ngờ Lâm Duệ lại sảng khoái thừa nhận như vậy.

“Cậu không cần phải đi. Tôi đã nói với San San rồi, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý hai người các cậu đi chung với nhau.”

“Đó là chuyện của bà.”

“Tôi có thể tách hai người các cậu ra.”

“Bà không thể.” Lâm Duệ cười cười: “Bà cho là tôi còn là tôi bốn năm trước hay sao, có thể là Lâm Duệ để cho bà tùy ý đuổi ra khỏi nước hay sao?”

“Tôi không nói muốn đưa cậu đi.” Trên mặt Hạ Tâm Di mang theo vẻ vô tội, ngay sau đó cũng cười: “San San vẫn luôn là đứa bé hiếu thuận.”

Cho nên, nếu như tôi kiên trì muốn cho nó đi nơi nào, nó nhất định sẽ nghe lời.

Vẻ mặt Lâm Duệ biến đổi.

Trái lại Lục Minh Viễn biết chuyện này muộn hơn một chút, vẫn là người phụ trách bộ phận PR gọi điện thoại cho anh, hỏi muốn có ra mặt đáp lại truyền thông hay không, anh mới đi xem báo cáo.

Một đoạn ghi âm rất ngắn, anh nghe đã ba lần. Dưới loại tình huống này, sao cô lại nói tên của anh, rốt cuộc người phụ nữ này đang suy nghĩ gì?

Thời gian chầm chậm qua đi, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n trợ lý hành chính không nhịn được lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Lục Minh Viễn.

“Lục tổng, bên bộ phận PR kia…”

“Oh.” Lúc này Lục Minh Viễn mới phục hồi tinh thần lại, khoát tay nói: “Bảo bọn họ trước không đáp lại.”

“Vâng.” Trợ lý gật đầu một cái, đóng cửa lui ra ngoài. Cũng không qua một thoáng, lại cẩn thận cẩn thận gõ cửa đi vào, hoit: “Ông chủ, Tô San tiểu thư tìm đến anh. Anh muốn gặp cô ấy không?”

Tô San? Lông mày Lục Minh Viễn nhíu lại thành ngọn núi. Hôm trước anh mới nói qua, muốn hai anh em nhà họ không cần xuất hiện trước mặt anh nữa. Hôm nay lời nói còn văng vẳng bên tai, người phụ nữ kia lại lật đật chạy tới, thật sự coi Lục Minh Viễn anh chỉ biết ăn ở thôi sao?

“A.” Anh cười lạnh một tiếng: “Gọi cô ta vào đi.”