Tô San đỡ Lâm Duệ ra khỏi cửa, từng mảng từng mảng ánh mặt trời chiếu lên hai người, ấm ấm, thật là cực kỳ thoải mái.
Cô nhắm mắt lại, hít sâu, vừa lòng “Ừ” một tiếng, cả người giống như một
con mè Ba Tư lười biếng được thỏa mãn, mảnh khảnh mà tinh xảo.
Mấy đứa bé nhào qua, dùng tay vừa chạm qua đá, bẩn thỉu mà nhỏ bé, kéo vạt
áo Tô San, cười hì hì. Tô San cũng không ngại, ngồi chồm hổm xuống cùng
các bé chơi đùa thành một đoàn.
Chỉ là rất nhanh cô phát hiện ra
nhưng đứa bé này không chỉ là chơi. Họ không ngừng xách đá, trải lên
trên đường đất bùn lầy không chịu nổi vì mưa to.
Sự phát hiện này không khỏi làm cho Tô San căng thẳng, dù sao cũng chỉ là những đứa bé nhỏ như vậy.
“Là thím Từ bảo các em làm việc này?”
“Không phải.” Nhìn một đứa bé trai khoảng năm, sáu tuổi, giống như tiểu đại
nhân lấy mu bàn tay lau mồ hôi, non nớt nói: “Ba Từ sắp về rồi, chúng
em lấy đường như vậy, ba sẽ đi dễ dàng hơn nhiều.”
Nhìn bộ dạng
khổ sở mâu thuẫn của Tô San, Lâm Duệ chống gậy đi tới, kéo tay của cô,
thở dài nói: “Những đứa bé này hiểu chuyện như vậy, là chuyện tốt nha,
em lại khó chịu cái gì?”
Tô San hít hít mũi, âm thanh thì thầm: “Cũng là bởi vì quá hiểu chuyện nên em mới khó chịu.”
Cô khom lưng sờ sờ đầu của em trai này, dịu dàng hỏi: “Chị nhớ là em có một người chị, em ấy ở đâu rồi?”
“Chị ấy đang ở phòng bếp nấu cơm.” Đứa bé chỉ chỉ phòng bếp bên kia, thấy Tô San không nói nữa liền chạy đi tiếp tục làm việc.
Tô San cảm thấy mình rất muốn biết rốt cuộc vợ chồng chú Từ làm như thế
nào để nuôi dạy những đứa bé này. Cô nhìn trộm Lâm Duệ vẻ mặt lạnh nhạt ở bên cạnh một chút, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này khác với những đứa trẻ
khác, tại sao lại lớn như vậy chứ?
Chạy tới phòng bếp, trộm nghe
tiếng nói kêu rên cần xin của thím Từ ở bên trong: “Đứa nhỏ, đồ này
không phải là mẹ không chịu cho con, nhưng này là muốn cho khách ăn
nha!”
Có người tới giật đồ sao? Tô San cả kinh, nhìn Lâm Duệ một cái lập tức thả anh ra, bản thân chạy về phía bên kia,
“Chính là mẹ lượm hai người này về?” Một giọng nữ bén nhọn vang lên: “Cho bọn
họ đầy miệng là được! Cần gì phải cho đồ tốt như vậy? Chẳng lẽ hai người này cũng là do mẹ sinh?”
Một thiếu phụ khuôn mặt giống thím Từ
khi còn trẻ, ôm mấy hộp đồ bước ra ngoài, Tô San không có để ý, thiếu
chút nữa bị cô ta đụng ngã!
Cũng dây dưa thành một đoàn như vậy, thím Từ từ trong bếp chạy ra, liều mạng đoạt lấy một phần đồ trong tay thiếu phụ.
Lỵ Toa thấy thế, tức gần chết, xoay mặt liền vẩy hỏa lên người Tô San, vung tay lên mắng to: “Mắt cô mù phải không?”
Tô San nhìn đối phương vung tay với mình, theo bản năng kéo lấy cổ tay của cô ta, hung hăng nhéo một cáo!
“A!” Lỵ Toa phát ra một tiếng kêu thê lương, làm cho Tô San giật cả mình.
Thím Từ khóc lớn nhào tới: “Tô tiểu thư, cô buông nó ra, nó là con gái của tôi! Là con gái ruột của tôi!”
%%%%%%%%%%%
Ba người ngồi vây quanh bàn, thím Từ sắc mặt tái nhợt, mãnh liệt xin lỗi
Tô San: “Xin lỗi, Tô tiểu thư, nguyên bản những đồ trong bếp kia là để
cho cô ăn…”
Tô San vội vàng khoát khoát tay: “Sao thím Từ lại nói chuyện này, chúng cháu ở chỗ này ăn không ở không đã rất không thích
hợp rồi, sao lại chọn đồ ăn nữa chứ?”
“Không phải nói như vậy.”
Thím Từ nghĩ đến Tô San kín đáo đưa cho bà mấy tờ tiền 100 kia, cảm giác trong lòng nặng trĩu: “Cô cho nhiều tiền như vậy, đương nhiên chúng tôi phải lấy đồ tốt cho cô…”
“Nhưng thím còn cứu hai người chúng
cháu đấy!” Lâm Duệ và Tô San liếc mắt nhìn nhau, cười nói: “Mạng người
không thể có tiền là có thể có được.”
“Em không nói đến cái này.” Tô San nhíu chặt lông mày, hiện tại điều cô quan tâm là chuyện khác.
“Người phụ nữ vừa rồi thật sự là con gái của thím? Hay là thím gạt cháu đấy?”
Cô chỉ sợ thím Từ đàng hoàng, bị người này khi dễ mà không dám nói.
Thím Từ thở dài, vẻ mặt tang thương, chậm rãi gật đầu một cái.
Đột nhiên Tô San cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Cái gì? Con gái thím
lại tới cướp bóc của thím? Cô ta sao lại…” Lời của cô còn chưa dứt đã bị Lâm Duệ kéo trở lại.
Lâm Duệ khẽ lắc đầu không đồng ý với cô, ho nhẹ mấy tiếng nói: “Đây là việc nhà của thím Từ, người ta khó nói, em
cũng đừng hỏi nữa.”
Thím Từ lại nói: “Ai, điều nãy cũng không có gì mà khó nói, dù sao bốn dặm tám quê đều biết.”
“Thím không sinh được con trai, lão Từ cũng không chịu đổi vợ, người trong
tộc đều nói thím không làm được việc lớn, ngay cả con gái Ly Tọa của
thím cũng bị người khác chỉ chỉ chỏ chỏ.”
“Cũng bởi vì như vậy,
từ nhỏ đứa bé kia đã oán hận thím, lớn một chút đã lập gia đình. Bình
thường nó rất ít khi tới đây, trừ phi trong nhà thiếu thứ gì mới có thể
tới nơi này lấy đi.”
“Thím vẫn luôn cảm thấy có lỗi với nó cho
nên bình thường nó muốn cái gì thím đều cho cái đó. Nhưng lần này, mấy
rương lương thực tốt Việt Việt gửi tới, tự thím cũng không dám ăn, muốn
cho các cháu bồi bỏ thẩn thể. Nhưng bây giờ…” Nói xong, nước mắt của
thím Từ lại chảy xuống.
Tô San cuống không kịp đi đến an ủi:
“Thím, thím đừng khách khí như vậy với chúng cháu được không? Trong
thành cái gì cũng có, chúng cháu không thiếu ăn, thật sự là không sao.”
Lâm Duệ trầm tư một chút, lại hỏi: “Việt Việt mà dì vừa nhắc tời là ai? Anh ta có thể gửi đồ vào?”
Anh cũng không dám đặt toàn bộ hi vọng dựa vào cảnh sát địa phương, nếu như có thể tự cứu vậy thì không còn gì tốt hơn.
Thím Từ lau nước mắt nói: “Việt Việt là đứa nhỏ mấy năm trước chúng ta vô
tình cứu được, hiện tại cũng đang làm việc trong thành thị, cách vài
tháng lại gửi ít đồ tới đây.
Nhưng nơi này không thu được, chúng ta đều đi lĩnh từ chỗ lục bếp.”
Lâm Duệ chỉ cảm giác cả người chính mình buông lỏng, mặc kệ là nơi nào, tóm lại là có thể thông tin tức với bên ngoài là tốt rồi.
Nơi này
tài nghệ bác sĩ kém quá. Mặc dù trên người anh không có bị thương nặng,
nhưng vết thương nhỏ thì không ít, ngàn vạn không thể để nhiễm trung.
Kể từ khi ở cùng chung một chỗ với Tô San, Lâm Duệ liền thay đổi thành hết sức quý trọng bản thân, cuộc đời anh giờ mới bắt đầu, tuyệt không thể
có chút không may.
Tô San lẳng lặng ngồi ở đó, cúi thấp đầu, mặt
mày thản nhiên, thật giống như bị một vòng cách ly bao bọc, gần như vậy
lại xa đến thế.
Tại sao đứa trẻ nhận nuôi còn biết cảm ơn hơn cả đứa con ruột?
Tại sao đứa trẻ nhận nuôi, bất luận làm bao nhiêu, làm thật tốt, ở trong
lòng cha mẹ vĩnh viễn không sánh bằng đứa con ruột thịt?
Tại sao… Những đứa con ruột thịt kia lại không hiểu một tấm lòng của cha mẹ đây?
Tô San nhắm mắt lại, cưỡng ép chua sót trên khóe mắt lui về trong lòng….
Lâm Duệ nhận thấy được tâm tình Tô San chập chờn mãnh liệt, không khỏi lo
lắng vỗ vỗ bả vai của cô, nhẹ giọng hỏi: “San San, sao vậy? Không thoải
mái sao?”
Tô San chậm rãi mở hai mắt ra, đáy mắt không ngờ vẫn
khẽ ướt át, cô kéo tay Lâm Duệ, khẩn thiết nói: “Anh, anh thấy được
không? Thiên hạ không có cha mẹ không thương con cái, anh…”
Lời
cô còn chưa dứt, Lâm Duệ liền nhẹ nhàng rút tay mình về, ánh mắt rơi về
phía nơi xa, hơi nhếch môi, không nói. Qua một hồi lâu mới dưới ánh mắt
mong chờ của Tô San cười như không cười than một tiếng.
“Người khác với người, thiên hạ này luôn có ngoại lệ.”
Ánh sáng trong mắt Tô San chợt tắt, cánh tay chán nản rơi xuống.
%%%%%%%%%%%%%%
Lâm Duệ dứt khoát kiên quyết đi xuống vách đá đã tạo cho một cú đánh cực
lớn đánh thẳng vào người Tần Trọng, để cho hắn cả người lọt vào trong
hỗn loạn trước nay chưa từng có.
Hắn hâm mộ Tô San, ở cửa ải sống chết còn có thể nghĩ tới an nguy của người khác, càng hâm mộ Lâm Duệ
hơn, có dũng khí liều chết vì người khác.
Trước kia, hắn vẫn cho
rằng người như vậy là ngu, nhưng là cố tình những người ngu này lại có
thể mang đến một tia rung động trong lòng đã sớm chết lặng của hắn.
Tần Trọng đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, một khi cầm thú thấy mệt mỏi, hắn muốn trở lại làm người.
Hắn chuẩn vị thản nhiên đối mặt với áy náy của mình, đi theo Tô San nói tiếng cám ơn, đi báo đáp người ta.
Suốt cả một đêm hắn tự giam mình ở trong phòng, cơm cũng không ăn, nước cũng không uống. Trần Gia Kỳ tức giận mắng to hắn là con rùa đen rụt cổ ở
ngoài cửa, sẽ làm dáng, hắn cũng không để ý tới.
Nhưng đợi đến khi trời sáng, đám người Trần Gia Kỳ kia liền trợn mắt.
Chuyện Trương Tử Nam và Lâm Duệ không làm được, Tần Trọng hắn lại làm được!
Một đội cứu viện mười hai người mang theo trang bị cần thiết, thật chỉnh tề đứng chờ ở ngoài cửa, so với thời gian ước định tới cứu người, sớm hơn
một ngày!
Vừa hỏi, người ta lại nói, là Tần Trọng tiên sinh tìm bọn hắn tới!
Trần Gia Kỳ hưng phấn vọt vào trong nhà, hung hăng vỗ vỗ lưng Tần Trọng, vui mừng bừng bừng nói: “Được nha tiểu tử! Có thủ đoạn, bối cảnh đủ cứng!
Cảnh sát thành phố mà cũng huy động được!”
Tần Trọng lại khiêm tốn cười một tiếng: “Chuyện không liên quan đến tôi!”
Trần Gia Kỳ ngẩn ra, chỉ cảm thấy mặt trời hôm nay mọc ở hướng tây rồi, “cầm thú” luôn tìm lợi thế lại không tham công?
Mà trên thực tế, cảnh sát tới, thật đúng là không có quan hệ trực tiếp tới Tần Trọng. Hắn chỉ lợi dụng giao thiệp bên này của Tần Như Huyên, triệt để tra xét người nhà Tô San một lần.
Không tra không biết, điều
tra liền giật mình. Người cha đã mất sớm của Tô San lại chính là giám
đốc làm mưa gió ba tỉnh phía Nam năm đó _ Tô Chính!
Mặc dù Tô
Chính đã qua đời nhiều năm nhưng cho đến cùng vẫn còn lưu lại ít tình
cảm ở đây. Tần Trọng đánh vào chiêu bài đứa con mồ côi của Tô Chính, bắt đầu gọi điện cho cảnh sát đứng đầu Yên Bắc, rồi gọi tới tiểu đội
trưởng, thật đúng là gặp được mấy người nguyện ý trông nom chuyện như
vậy.
Một đường bay nhanh tới nơi khởi nguồn, Tần Trọng nghiễm
nhiên nâng lên một bậc, đi theo đám cảnh sát cùng nhau thảo luận phương
án cứu viện, địa điểm hạ dây xuống. Trong lúc đó ưng thuận hứa hẹn vô
số, binh lính cứu viện kia nhiệt huyết càng sôi trào.
Trần Gia Kỳ ở bên cạnh sửng sốt một chút. Cái người bình tĩnh, người đàn ông mọi
việc đều thuận lợi, thật sự claf cực phẩm phượng hoàng nam trong miệng
Tô San – Tần Trọng sao?
Thật ra thì hắn cũng không thể tưởng
được, nếu như Tần Trọng này không có hai phần bản lĩnh, ban đầu làm sao
Tô San lại bị hắn bắt giữ trái tim chứ? ╮(╯_╰)╭
Chỉ là, phẩm chất không qua cửa ải mà thôi.
%%%%%%%%%%%%
Tô San một mình ngồi ở ngưỡng cửa, vẻ mặt cô đơn, đột nhiên trước mắt bị một bóng dáng ngăn trở.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, mắt đột nhiên trợn to!
“Anh…Anh…”
Tần Trọng từ từ ngồi xổm xuống trước mặt cô, mắt gần như si mê canh chừng
mặt cô, tầm mắt nóng rực này, quả thật là muốn làm bỏng Tô San.
“Tiểu sư muội, thật xin lỗi, còn có… cám ơn em.”
“Lần này, anh thật lòng…”
Tác giả có lời muốn nói:
Càng ngày càng phát hiện, cầm thú cũng nhanh chóng trở thành nam phụ rồi, lệ rơi…